• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói ám chỉ Vân Lam sẽ đá vào lư hương lớn của Hoa Linh Cơ đã ứng nghiệm ngay sau đó.

Bị kẻ địch vô hình tấn công, trên mặt Vân Lam lộ vẻ sợ hãi, gã nháo nhác nhìn xung quanh. Đáng tiếc khó lòng đề phòng, một lực lượng khổng lồ từ hư không đánh tới, ngay cả linh lực dao động gã cũng chưa cảm nhận được, đã bị đánh bay, không còn sức chống cự lao thẳng về phía lư hương lớn nghi ngút khói trắng.

“Ầm”!

Lư hương lớn đổ xuống đất, nhưng Vân Lam không đụng trúng nó, mà được Bạch Mộng Lâm chạy đến bảo vệ.

“Bạch khanh, nhờ có nàng!” Vân Lam sợ hãi đứng vững, cảnh giác nhìn xung quanh, nhưng chỉ một lúc sau đã kịp phản ứng: “Sao nàng phản ứng nhanh thế?”

Mặc dù cả hai đều là Kim Đan, nhưng sức mạnh của Bạch Mộng Lâm không thể so với Vân Lam. Vân Lam bị tấn công bất ngờ, theo lý mà nói thì Bạch Mộng Lâm không thể kịp thời bảo vệ gã được.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của Vân Lam, Bạch Mộng Lâm cau mày nhìn Hoa Linh Cơ.

Hà Minh Tước tức giận mắng: "Vân Lam! Linh Cơ sư muội chúc phúc cho vong hồn có thể dạy cho hung thủ giết người một bài học, hóa ra lại ứng nghiệm trên người ngươi!! Vong hồn Thẩm gia công kích ngươi, ngươi giải thích thế nào!?"

Tất cả mọi người bỗng chốc trở nên kinh hãi.

"Chẳng lẽ Vân quân là ác ma!?"

“Thật là đáng sợ!”

Ba gã đệ tử còn lại của Tử Tiêu cung lập tức giận dữ tỏ thái độ: "Không thể nào! Vân quân tuyệt đối không thể là hung thủ giết người được! Các ngươi đừng ngậm máu phun người!"

Người của Hoa Cái Tiên trang lập tức bao vây Vân Lam, Đại Tư Mệnh hạ lệnh: “Bắt người này lại!”

Đối mặt với tình thế bốn bề là địch trước mắt, Vân Lam vừa kinh ngạc vừa tức giận: "Tại hạ không hề biết đã xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên lại biến thành hung thủ giết người rồi? Ta thật sự vô tội! Ta không có sát hại ba người Thẩm gia, ta có thể dùng mạng để thề!"

"Vậy ngươi giải thích như thế nào về việc vong hồn Thẩm gia chỉ nhằm vào mỗi ngươi!"

"Ta... Ta không biết! Vong hồn không có đầu óc, ta chỉ là xui xẻo mà thôi! Ta không liên quan gì đến cái chết của ba người Thẩm gia!"

Trong suy nghĩ của mọi người, phẩm hạnh của Vân Lam luôn rất tốt, vì vậy mặc dù lời nguyền của Hoa Linh Cơ đã linh nghiệm trên người gã, nhưng phần lớn tu sĩ vẫn ôm thái độ nửa tin nửa ngờ với việc Vân Lam là hung thủ giết người.

Thụy Huy sư huynh thận trọng nói: "Trước hết chư vị đừng kích động, lỡ đâu là âm mưu giá họa của ác ma thì sao? Vân quân vẫn luôn có lễ có tiết, hắn không có lý do gì để giết ba người Thẩm gia cả."

Nghe vậy, Y Duyệt sư tỷ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Có thể là ác ma giá họa thật, nhưng không thể nói hắn không có lý do gì để giết ba người Thẩm gia nên hắn không phải là ác ma được. Đệ xem, nhóm chúng ta có hai mươi người, có ai có động cơ giết ba người Thẩm gia không? Chúng ta đều mới đến Hoa Cái Tiên trang lần đầu, chưa từng quen biết với Thẩm gia!"

Lập tức, xung quanh lại xì xào bàn tán.

Đại Tư Mệnh vốn muốn lập tức bắt Vân Lam, chém giết ác ma đáng chết này trước mặt mọi người.

Nhưng nếu Hoa Cái Tiên trang đã dám tự xưng là người tốt thì không phải là người lỗ mãng không biết tốt xấu. Bọn họ cũng lo lắng sẽ rơi vào cái bẫy của ác ma.

Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, tuy lúc đầu Hoa Linh Cơ có chút ngạc nhiên, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ một hồi thì nàng cảm thấy có hơi kỳ lạ.

"Chẳng lẽ là Vân quân thật ư? Trước đó hắn còn đề nghị mọi người phối hợp với ta, tìm cách nguyền rủa cơ mà. Nếu hắn là ác ma, sao có thể tự đào hố chôn mình được?"

"Nói không chừng hắn đang quan sát năng lực của ngươi."

Hoa Linh Cơ quay đầu nhìn người đưa ra suy nghĩ ​​này - Dịch Việt Thăng, nàng suy nghĩ một chốc, rầu rĩ gật đầu: "Cũng có thể. Hầy, đầu óc ta không hoạt động nữa rồi, mệt mỏi quá."

Mọi người đều đoán kẻ tấn công Vân Lam là vong hồn Thẩm gia hoặc là ác ma.

Nhưng Hoa Linh Cơ biết rõ, ác ma kia không ẩn thân, mà ở trong số hai mươi người bọn họ. Cho nên kẻ tấn công Vân Lam chắc chắn là vong hồn của Thẩm gia!

Thụy Huy sư huynh nói đúng, tại sao Vân Lam lại phải giết người Thẩm gia?

Lúc này, Sở Huyền Dịch nói với Hoa Linh Cơ: "Linh Cơ, nguyền rủa lại một lần nữa xem."

Nói xong, hắn nhìn mọi người: "Chư vị, khi Linh Cơ nguyền rủa, xin chư vị chú ý đến phản ứng của người bên cạnh, quan sát xem có ai có động thái bất thường hay không. Nếu không có ai có động thái bất thường, mà Vân quân vẫn bị tấn công, tức là vong hồn Thẩm gia hoặc ác ma ẩn thân đã công kích Vân Lam."

“Được!” Mọi người đồng thanh đáp.

Hoa Linh Cơ bị chìm trong ánh mắt chờ mong và tin tưởng của mọi người thì cực kỳ áp lực. Nàng chắp tay hướng lên trời, bái lạy một cái. Nàng cũng không biết nên bái lạy ai, đành bái thần tiên quản nguyền rủa một lạy, van cầu đừng không linh!

Sau đó, nàng nghiêm túc cẩn thận mở miệng: "Thẩm tu sĩ, Thẩm phu nhân cùng tiểu hữu vô danh, nếu như Vân Lam thật sự là hung thủ sát hại các ngươi, xin ba vị lập tức đá hắn xuống đất. Chúng ta nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ba vị!"

Lúc này, nàng phát lời nguyền ngay trước mặt mọi người, để mỗi thiện dân ở Tiên Trang nghe tin mà đến đều có thể nghe rõ. Những thiện dân này vây xung quanh Thẩm gia, hàng nghìn người trên trời dưới đất nhìn chăm chú vào Vân Lam, cũng nhìn chằm chằm những người từ ngoài đến khác.

Trong không gian nghiêm túc lặng như tờ, lời nguyền phát ra được mười giây, không có phản ứng gì.

Hoàn toàn không linh nghiệm giống như khi Hoa Linh Cơ nói nhỏ nhẹ trước đó.

Nàng không khỏi biến sắc mặt: "Sao lại mất linh rồi? Chẳng lẽ không thể nói lớn tiếng sao? Không nên chứ…”

Vân Lam đang lo lắng lập tức hét lên: "Thấy chưa, không có vong hồn công kích tại hạ, chứng minh tại hạ không liên quan đến cái chết của ba người Thẩm gia! Tại hạ bị ác ma hãm hại!"

Bạch Mộng Lâm vẫn luôn đứng phía sau Vân Lam, lớn tiếng nói với Sở Huyền Dịch: "Đại sư huynh, có thể là ác ma ẩn thân trong chúng ta đã không còn cơ hội ra tay!"

Giữa đủ loại suy đoán, Sở Huyền Dịch bình tĩnh hỏi một câu: "Nếu là ác ma quấy phá thì tại sao chuông Dẫn Hồn lại rung lên? Lẽ nào ác ma theo chúng ta vào Tiên trang là một vong hồn à?"

Tầng tầng băn khoăn, người người nhức đầu.

Ngay khi mọi người đang bị đủ loại suy đoán nhiễu loạn đến cau mày không nói gì thì Phương Mộ Tiên bỗng bình tĩnh nói một câu: "Hoa cô nương, lúc ngươi nguyền rủa, có lẽ nên lược bỏ xưng hô."

Hoa Linh Cơ nhìn Phương Mộ Tiên, thắc mắc: "Lược bỏ xưng hô? Xưng hô gì?"

“Xưng hô của ba người chết ở Thẩm gia.”

"Hả? Tại sao?"

Phương Mộ Tiên không giải thích, mà chỉ nhìn Vân Lam, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ.

Nghe vậy, Y Duyệt sư tỷ nhớ lại, rồi lập tức gật đầu: "Đúng rồi, lần đầu tiên muội nguyền rủa, hoàn toàn không nhắc đến “vong hồn Thẩm gia”, chỉ nói mỗi “vong hồn” thôi! Mà lần thứ hai vừa rồi, muội lại nghiêm túc chào hỏi vong hồn ba người Thẩm gia."

Nói xong, nàng ấy nhìn về phía Hành Tham: "Vong hồn mà chuông Dẫn Hồn dẫn tới, chưa chắc là vong hồn của Thẩm gia đúng không?"

Hành Tham thoáng suy nghĩ, sau đó gật đầu: "Cũng có thể. Nếu là ba vong hồn Thẩm gia, thì sẽ tác động đến chuông Dẫn Hồn từ lúc ta tụng niệm Siêu Độ Chuyển Thế Kinh lần đầu tiên."

Mọi người ngẫm nghĩ, mà Vân Lam đang chịu giày vò thì như vớ phải cọng rơm cứu mạng: “Đúng đúng, không thể nào là vong hồn Thẩm gia được. Tại hạ thật sự không có liên quan đến Thẩm gia mà, sao có thể bị vong hồn Thẩm gia xem là hung thủ giết người được chứ? Chắc chắn là cô hồn dã quỷ nào đó nghe thấy lời nguyền của Hoa Linh Cơ nên tìm tới, đang đùa bỡn chúng ta thôi!"

Mọi người nhíu mày.

Nếu thật là cô hồn dã quỷ rảnh rỗi sinh nông nổi nào đó đang phối hợp với lời nguyền của Hoa Linh Cơ để làm điều ác, thì tại sao lời nguyền thứ hai không linh nghiệm?

Nói tóm lại, xét từ tình hình hiện tại, suy đoán nào cũng có điểm đáng ngờ không giải thích được.

Mọi người chỉ có thể thúc giục Hoa Linh Cơ lần nữa: "Linh Cơ, ngươi nguyền rủa lần nữa đi, nói là vong hồn được chuông Dẫn Hồn dẫn tới."

Tình hình phức tạp khiến đầu óc Hoa Linh Cơ rối bời.

Nàng vốn không nghĩ ra lời nguyền nào phù hợp, nhưng khi nhìn thấy pháp khí tinh lọc trong tay Hành Tham, bỗng nảy ra ý tưởng.

Lúc trước nàng thấy pháp khí này trông có vẻ kỳ quái nên cố ý hỏi qua Hành Tham. Hành Tham nói, pháp khí tinh lọc này chỉ dùng để tinh lọc vong hồn.

Bởi vì rất nhiều vong hồn ôm oán niệm và sát khí mà chết, mang theo oán niệm và sát khí đó đầu thai chuyển thế, kiếp sau chắc chắn sẽ là một tên ác nhân làm xằng làm bậy.



Cho nên lúc Minh Phật tông siêu độ vong hồn, trước tiên sẽ dùng pháp khí tinh lọc để tinh lọc vong hồn, đưa vong hồn trong sạch, tinh khiết tiến vào lục đạo luân hồi.

Hoa Linh Cơ suy đi nghĩ lại, quyết định dùng phương pháp khéo léo.

Nàng vươn tay, đoạt lấy pháp khí tinh lọc từ trong tay Hành Tham rồi giơ cao lên: "Vong hồn tác động đến chuông Dẫn Hồn, ngươi có nhìn thấy pháp khí tinh lọc trong tay ta không? Nếu như ngươi và Vân Lam thật sự có thù hận, xin ngươi nhập vào pháp khí này! Chứng minh oán hận của ngươi với chúng ta!”

"Nhưng ngươi cần phải biết, sức mạnh tinh lọc của pháp khí sẽ khiến vong hồn đau đớn không thôi, thậm chí còn làm suy yếu lực lượng oán niệm của ngươi, khiến ngươi không thể đầu thai. Nhưng ta dùng thiên phú của mình bảo đảm, sẽ không khiến ngươi bị thương quá nặng!”

Hành Tham nghe nàng nói xong thì nghi ngờ nhìn nàng, vừa định hỏi nhỏ, nhưng ai ngờ Hoa Linh Cơ vừa giải thích và cam đoan xong, pháp khí tinh lọc trong tay nàng chợt lóe lên một tia sáng xanh!

Pháp khí chậm rãi chuyển động, bắt đầu tinh lọc vong hồn trong đó.

"Thật sự có vong hồn tiến vào pháp khí!"

Hoa Linh Cơ lập tức vui mừng khôn xiết, giải thích với những người còn chưa kịp phản ứng: "Ta nói pháp khí này sẽ làm vong hồn đau đớn là nói bừa đấy! Nếu như là ác ma, hoặc là cô hồn dã quỷ nào đó đang trêu đùa chúng ta thì chắc chắn sẽ không nhập vào pháp khí! Chỉ có vong hồn thật sự muốn báo thù mới có thể xông vào không chút do dự!”

“Cho nên không phải là ác ma, mà là có vong hồn thật! Hơn nữa còn là vong hồn có thù với Vân Lam!”

Thì ra là thế! Mọi người chợt hiểu ra, cảm khái khen nàng nhanh trí!

"Hoa cô nương lợi hại quá, suy nghĩ rất nhanh nhạy!"

Trong đám người ngạc nhiên có mấy người bình tĩnh thờ ơ.

Dịch Việt Thăng tiếc nuối nói: "Ai da, ta còn tưởng cuối cùng đã có thể tìm được ác ma chứ."

Vân Lam vẫn đang bị canh chừng nghiêm ngặt thì nghi ngờ không chừng: “Không phải ác ma làm loạn, cũng không phải vong hồn Thẩm gia, hay cô hồn dã quỷ đùa bỡn, mà là vong hồn có thù oán với ta sao? Sao có thể chứ… Không thể nào!”

Hành Tham đến gần pháp khí tinh lọc, quan sát rồi nói: "Hồn lực thấp, ác khí cực nhỏ, lúc còn sống là một người lương thiện nhưng lại chết oan chết uổng. Giống với ba vị Thẩm gia."

“Nói không chừng là vong hồn đứng ngoài quan sát thấy ba người Thẩm gia bị giết nên muốn đòi lại công bằng cho bọn họ, hoặc là tổ tiên của Thẩm gia không chuyển thế, vẫn luôn chăm sóc con cháu đời sau, nên muốn báo thù cho ba người Thẩm gia!”

Nghe những lời Hà Minh Tước nói, vẻ mặt nhẹ nhõm của mọi người lại trở nên căng thẳng.

"Đúng đúng đúng, đều có khả năng, cũng không thể loại bỏ hiềm nghi Vân Lam là ác ma!"

Vân Lam vốn đang mê man hoảng hốt nghe được câu nói này, cảm xúc bất an và suy nghĩ hỗn loạn dâng lên đến cực điểm, tức giận hét lên: “Ta không giết người Thẩm gia! Sao lại không tin ta!!!! "

Mấy ngàn người bị tiếng rống dọa giật mình, nhìn Vân Lam như thể chó cùng rứt giậu, tâm trạng phức tạp.

Đại Tư Mệnh im lặng hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi: "Nếu như lão phu có thể đột phá Nguyên Anh, học được Nhiếp Hồn Thuật, ta sẽ rút ký ức từ trong đầu của hắn ra xem rốt cuộc là có chuyện gì!"

Lúc nói lời này, ông ta nhìn Sở Huyền Dịch.

Đại Tư Mệnh có thể cảm nhận được tu vi của Sở Huyền Dịch cao hơn mình, chắc chắn là tu sĩ Nguyên Anh.

Mọi người đều cảm nhận được ý bức bách của Đại Tư Mệnh, các đệ tử Tử Tiêu cung lập tức mắng: “Nhiếp Hồn Thuật làm tổn thương linh đài, hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Há có thể để thủ tịch đệ tử của Tử Tiêu cung bọn ta chịu cực hình này vì một tội danh chưa rõ chứ?”

"Đúng! Ai dám đả thương Vân quân, bọn ta chắc chắn sẽ phản kháng tới cùng!”

"Sở quân, ngài phải suy nghĩ kỹ! Chúng ta đều là danh môn chính phái, nếu vì ác nhân hãm hại mà nội đấu, chẳng phải là làm trò cười cho thiên hạ sao!"

Nhiếp Hồn Thuật là cực hình đối với mỗi người tu chân, tương đương với bị thiên lôi đánh từ trên xuống không tha chỗ nào. Nếu người thi triển có hơi vô trách nhiệm thì đối tượng bị nhiếp hồn sẽ biến thành kẻ ngốc, linh đài vỡ nát, không thể tu luyện nữa.

Sở Huyền Dịch lắc đầu: "Nếu không có chứng cứ chắc chắn thì ta sẽ không ra tay tàn nhẫn với Vân quân. Nhưng ta xin ba người Tử Tiêu Cung suy nghĩ kỹ, dưới tình huống hiện tại, phải giải vây cho Vân quân thế nào đây?"

Trong khi mọi người đang thảo luận làm thế nào để chứng minh Vân Lam vô tội thì Hoa Linh Cơ nhìn chằm chằm vào pháp khí tinh lọc, cau mày suy nghĩ.

"Hành Tham, các ngươi dùng pháp khí siêu độ vong hồn, có pháp khí nào có thể câu thông nói chuyện với vong hồn không?"

Hành Tham lắc đầu: "Muốn câu thông nói chuyện với vong hồn cần phải có linh khí có thể liên thông hai giới hư thực với nhau. Cho dù lúc này có linh khí như vậy thì tu vi của chúng ta cũng không thể thúc giục được."

"Hai giới hư thực..."

Trong pháp khí tinh lọc, ánh sáng xanh lập lòe, phản chiếu vào mắt Hoa Linh Cơ, giống như một tấm màn mỏng.

Nhìn nó, nàng khẽ thở dài một hơi, trả lại pháp khí cho Hành Tham rồi nhanh chóng chạy đến bên Phương Mộ Tiên.

"Giúp ta bố trí một kết giới cách âm."

“Được.”

"Ôi trời, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với Phong Ma Bình, tránh xa ta ra, đừng khiến người ta nghi ngờ!"

Phương Mộ Tiên rất thất vọng: "Ta sống sờ sờ ở đây mà ngươi không nói với ta, lại tìm gió nói chuyện. Hừ."

Hoa Linh Cơ cười gượng mấy tiếng, chờ Phương Mộ Tiên đi rồi, nàng che miệng giả vờ như đang suy nghĩ, nhưng thực ra là đang nói chuyện với Phong Ma Bình.

"Phong Ma Bình, ngươi có ở đó không?"

"Ta vẫn luôn ở cạnh ngươi."

Hoa Linh Cơ nhăn mũi: "Đồ lưu manh."

Phong Ma Bình:...

"Ta muốn hỏi ngươi một chuyện, ngươi có thể cảm nhận được vong hồn này không?"

"Không chỉ cảm nhận, ta còn có thể thấy nó. Vong hồn giống như hơi nước bốc hơi."

Còn có thể nhìn thấy cơ á? Hoa Linh Cơ vô cùng kinh ngạc: "Là nam hay nữ?"

"Vong hồn không có giới tính và hình dạng. Chỉ khi vong hồn hiện hình ở thế giới thực mới có giới tính và hình dạng dựa theo ngoại hình kiếp trước."

"À, ra là vậy. Vậy ngươi có thể câu thông nói chuyện với nó không?"

"Không thể, vong hồn đã rất yếu rồi. Vong hồn cần phải tu luyện đến mức nói được thì mới có thể giao tiếp với những sinh mệnh khác. Ví dụ như, ta có thể giao tiếp với Nha Nữ ngươi, nhưng ta không thể giao tiếp với đám chim quạ bình thường."

Hoa Linh Cơ nửa hiểu nửa không: "Ồ... ừm, ta muốn hỏi cái gì nhỉ? À, đúng rồi, Phong Ma Bình, ta muốn hỏi, ngươi có thể nhìn thấy người sống và cả người chết, vậy chẳng phải là ngươi có thể qua lại hai giới hư thực sao?"

"Đúng vậy. Thật ra, hai giới hư thực chỉ là theo cách nói của các ngươi thôi. Đối với ta mà nói, không có hai giới hư thực. Ta là khí lưu, đâu đâu cũng đến được, chỗ nào cũng là một giới."

Hoa Linh Cơ bĩu môi.

Xem ngươi đắc ý kìa! Có giỏi thì ra ngoài không gian đi!

Nhưng dù không ra ngoài không gian, nàng vẫn phải bội phục.

Hoa Linh Cơ vô cùng kinh ngạc: "Thật là lợi hại! Phong Ma Bình, ngươi còn bao nhiêu bất ngờ mà ta chưa phát hiện ra nữa vậy!"

Phong Ma Bình:...

"Nếu ngươi lợi hại như thế thì lát nữa nhờ ngươi phối hợp với ta!"

"Đương nhiên, Nha Nữ không cần khách sáo như vậy."

“Haha, ta cũng chỉ đang lịch sự thôi.”

Đang khi mọi chuyện rơi vào bế tắc, mọi người hết đường xoay xở thì Hoa Linh Cơ lon ton chạy đến bên cạnh Sở Huyền Dịch.

"Đại sư huynh, ta có cách!"

Sở Huyền Dịch hơi bất ngờ: "Thật sao? Cách gì?"

“Huynh cho muội một viên đá Lưu Ảnh!”

Sở Huyền Dịch không chút do dự lấy một viên đá Lưu Ảnh ra đưa cho Hoa Linh Cơ, Hoa Linh Cơ xua tay: “Linh lực của ta quá ít, không thể kích hoạt được. Đại sư huynh cầm đi, lát nữa nhớ kích hoạt nó.”

Nghe vậy, Sở Huyền Dịch khẽ nhíu mày: "Muội muốn ta ghi lại cái gì?"

Dưới ánh mắt của mọi người, Hoa Linh Cơ nói với pháp khí tinh lọc trong tay Hành Tham: “Vong hồn này, ta có một cách, ngươi có thể để ký ức oán hận của mình vào trong gió. Để gió truyền đạt thay ngươi, đưa ký ức của ngươi vào đá Lưu Ảnh. Làm vậy thì chúng ta sẽ có thể biết được oán hận của ngươi rồi!"

Lo lắng vong hồn nghe không hiểu, nàng còn nói lại ba lần liên tục. Sau đó mới ra hiệu bảo Hành Tham thả vong hồn ra khỏi pháp khí tinh lọc.

Đồng thời lẩm bẩm niệm: "Gió à, ta cũng không biết nên chúc phúc hay nguyền rủa ngươi nữa. Nếu ngươi có linh thì tự cân nhắc đi."

Mọi người:...

Sau khi ánh sáng của pháp khí tan biến, mọi người đang cảm thấy không thể chờ đợi được nữa bỗng kinh ngạc phát hiện có những cơn lốc nhỏ lần lượt xuất hiện, khuấy động hư vô trong không trung!

Giống như những gì Hoa Linh Cơ đã nói, thu giữ ký ức của vong hồn tản ra trên không trung.

Chẳng mấy chốc, từng cơn gió xoáy tụ vào đá Lưu Ảnh trong tay Sở Huyền Dịch. Thấy vậy, Sở Huyền Dịch lập tức thúc giục đá Lưu Ảnh, hút từng cơn gió xoáy vào trong.

Hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng, đây không phải gió hư không, trong gió thật sự có cái gì đó!

Cảnh tượng này lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đá Lưu Ảnh đầy mong đợi, Hoa Linh Cơ cũng không ngoại lệ.

Thật lâu sau, gió xoáy trên không trung biến mất, Sở Huyền Dịch lập tức giơ tay cầm lấy đá Lưu Ảnh lên, giọng điệu hơi kích động nói: "Tụ vào xong rồi!"

"Mau, mau, thả ra đi!”

Đại Tư Mệnh hét lên, đồng thời khiến cho thiện dân của Hoa Cái Tiên trang luống cuống thúc giục.

“Mau thả ra đi! Chân tướng sắp rõ ràng rồi!”

Sở Huyền Dịch lật đá Lưu Ảnh, thúc giục lần nữa, một chùm sáng hư ảo chiếu lên bầu trời. Trong nháy mắt, một bức tranh xuất hiện, là núi Mệnh Lý ở Hoa Cái Tiên trang!

Trong hình hiện lên ba tấm bia đá Mệnh Lý.

Mấy người Hoa Linh Cơ nhìn thấy thì đều ngạc nhiên.

Trong số bia đá Mệnh Lý có một cái bọn họ đã từng tế bái, là bia đá Mệnh Lý của Nguyệt Liên Nhi!

Hai tấm còn lại là của cha mẹ Nguyệt Liên Nhi.

Lúc này, trong hình, một giọng nữ không biết từ đâu vang lên: "Cha, mẹ, hai người đi rồi, con cũng không còn gì để lo lắng nữa, con đã quyết định sau này sẽ ở lại ngoại giới. Tấm bia đá Mệnh Lý quả nhiên không sai, nói con sẽ rời khỏi Tiên trang, con rời khỏi thật. Nó không ghi khi nào con quay về, quả thật con cũng không muốn quay về đây nữa.”

“Con biết số phận của mình, nhưng không thể thay đổi nó, con chỉ có thể gian nan tìm cách giải thoát, rồi đau đớn chấp nhận sự sắp đặt của số mệnh.

" Con không muốn trải qua nỗi đau này lần nào nữa."

Nguyệt Liên Nhi vuốt ve tấm bia đá Mệnh Lý của mình, giọng điệu trống rỗng: "Đối với người đã chấp nhận vận mệnh như con mà nói, rời khỏi Tiên trang để trải nghiệm tương lai chưa được tiết lộ có lẽ là lựa chọn tốt nhất."

Người trong Hoa Cái Tiên trang lẳng lặng nhìn hình ảnh trong đá Lưu Ảnh, mới hoàn hồn lại: "Vậy mà lại là Nguyệt Liên Nhi, tức là… vong hồn này là Nguyệt Liên Nhi!"



Có người nhìn Vân Lam: "Nhưng sao Nguyệt Liên Nhi lại ra tay với người này? Nếu người này không được Nguyệt Liên Nhi tin tưởng, sao có thể được Nguyệt Liên Nhi cho máu dẫn đường, còn tốt bụng mang thi thể Nguyệt Liên Nhi trở về Tiên trang?”

Sắc mặt Vân Lam tái nhợt, nhìn chăm chăm vào hình ảnh: "Không, không có khả năng! Vong hồn kia không thể là Nguyệt Liên Nhi được..."

Bạch Mộng Lâm khó hiểu: "Tại sao không thể?"

“Bởi vì!” Vân Lam hơi trợn mắt, kinh ngạc nhìn những người xung quanh đang quan sát mình một cách đề phòng: “Bởi vì… Nếu vong hồn là Nguyệt Liên Nhi, thì sao nàng ấy lại tấn công ta? Sao nàng ấy không hiện thân sớm hơn?"

Bạch Mộng Lâm nhíu mày nhìn Vân Lam: "Bây giờ chàng đang rất sợ à?"

“Không phải!”

Mi tâm của Bạch Mộng Lâm khẽ giật giật, tay để sau lưng lấy pháp khí ra, đề phòng bất kỳ tình huống nào.

Ngay khi ký ức của Nguyệt Liên Nhi vừa xuất hiện, hầu hết mọi người đều nhìn Vân Lam với ánh mắt không thiện cảm.

Trong ảnh, ký ức Nguyệt Liên Nhi rời khỏi Hoa Cái Tiên trang chỉ thoáng qua. Sau khi nàng ấy đến ngoại giới, bởi vì tuổi đã cao, thiên phú bình bình, tu vi yếu ớt nên không có cơ hội vào tông môn, đành phải làm một tán tu.

Mặc dù trong Hoa Cái Tiên trang Nguyệt Liên Nhi với tu vi Trúc Cơ kỳ là nhân vật kiệt xuất, nhưng ở ngoại giới nàng ấy chỉ là một nữ tu cấp thấp tầm thường. Tu hành, gặp nạn, du ngoạn, vì có chút nhan sắc mà gặp phải tai họa bị người ta thèm muốn... Nàng ấy đã trải qua rất nhiều chuyện chưa từng trải qua ở Hoa Cái Tiên trang.

Ngay khi Nguyệt Liên Nhi nghĩ rằng mình sẽ sống như vậy đến cuối đời thì nàng lại gặp thủ tịch đệ tử của Tử Tiêu cung, Vân Lam.

Vẫn là chiêu anh hùng cứu mỹ nhân cũ rích.

Trong trí nhớ của Nguyệt Liên Nhi, Vân Lam tao nhã, tuấn tú, phong độ nhẹ nhàng, dễ dàng cứu nàng ấy khỏi miệng yêu thú. Một câu "Cô nương cẩn thận" dịu dàng đã bắn trúng trái tim của Nguyệt Liên Nhi.

Trong hình, ánh mắt Nguyệt Liên Nhi luôn dán chặt vào Vân Lam, không ai có thể lọt vào mắt nàng ấy nữa.

Nàng ấy bắt đầu không sợ phiền phức, không ngại hiểm nguy đi theo Vân Lam.

Nàng ấy biết thân phận của mình thấp kém, nếu muốn được Vân quân đường đường trên bảng Lăng Tài nhìn bằng con mắt khác, thì chỉ có thể trả giá bằng tất cả mọi thứ của bản thân.

Vì vậy, nàng ấy đưa cho Vân Lam linh dược và linh thảo mình vất vả giành được, nếu gặp nguy hiểm nàng ấy sẽ đứng chắn trước mặt Vân Lam, chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng. Nàng ấy muốn khiến Vân Lam cũng nhớ kỹ nàng ấy, giống như cách Vân Lam in dấu sâu trong lòng nàng ấy vậy.

Cuối cùng, Vân quân đã bị nàng ấy làm cho cảm động!

"Liên Nhi, muội là nữ tử dịu dàng hiểu chuyện nhất mà ta đã từng gặp, tri kỷ chu toàn, chuyện gì cũng lo lắng cho ta. Được muội yêu thích là niềm hạnh phúc của ta."

Hai người ôm nhau dưới ánh trăng, thề non hẹn biển.

Hoa Linh Cơ nhìn mà ê cả răng.

Quay đầu nhìn Vân Lam, lại nhìn Phương Mộ Tiên, ánh mắt tỏ vẻ: Ngươi nói đúng, đúng là phong lưu đa tình!

Phương Mộ Tiên nhún vai: Đúng chứ.

Lúc Hoa Linh Cơ đang muốn xem vẻ mặt lúc này của Mộng Lâm sư tỷ thì đột nhiên, nàng bị Sở Huyền Dịch ôm lấy.

Một tay hắn giữ nàng, tay kia thì che hai mắt nàng lại.

Hoa Linh Cơ ngẩn người: "Hả? Sao thế?"

Lúc này, bên tai truyền đến những lời thì thầm riêng tư giữa Nguyệt Liên Nhi và Vân Lam.

"Là ai!? A, Vân quân! Sao huynh... Sao huynh phá được kết giới của ta mà ta lại hoàn toàn không phát hiện?"

"Ha ha, Liên Nhi và ta tâm ý tương thông, giữa ta và muội đương nhiên không có kết giới ngăn trở rồi."

"Ta... A! Vân Quân, huynh đi ra ngoài đi." Có tiếng bọt nước nổi lên bốn phía, Nguyệt Liên Nhi thẹn thùng nói: "Ta, chờ ta mặc quần áo xong sẽ ra gặp huynh, thế này không thích hợp…”

Nàng ấy vừa dứt lời, một tiếng “tủm” vang lên, không biết là vật gì rơi xuống nước.

Dù sao thì giọng điệu ve vãn của Vân Lam vang lên ngay sau đó: "Làm như vậy cũng được. Nhưng Liên Nhi tắm một mình, không phải rất cô đơn sao? Ta và Liên Nhi uyên ương nghịch nước mới là thoải mái nhất.”

"Vân quân, đừng, đừng làm như vậy..."

"Liên Nhi, muội thật đẹp. Đừng sợ, ôm ta, ngoan."

Không có hình ảnh, chỉ nghe âm thanh, thật là...

Hoa Linh Cơ nuốt nước miếng ực một tiếng, nhỏ giọng nói: “Thật kích thích, cái này cũng có thể phát à?”

Lúc này Sở Huyền Dịch mới nhận mình không bịt tai nàng, lập tức hạ pháp quyết phong bế thính lực của nàng.

Đột nhiên cảm nhận được mình không nghe thấy gì cả, Hoa Linh Cơ gấp đến độ nhảy dựng lên: "Sao ta không nghe thấy gì cả! Đại sư huynh, huynh mau buông tay ra! A a a, ta muốn xem, ta muốn nghe! Sao huynh còn kiểu giáo dục lạc hậu này vậy! Huynh xem vui vẻ mà không cho ta xem?”

Mọi người xấu hổ im lặng nhìn hình ảnh, chỉ có mình Hoa Linh Cơ đang sốt ruột nhảy dựng, la hét, vô cùng cản trở bầu không khí.

Sở Huyền Dịch dứt khoát bịt cả miệng nàng lại, ấn nàng vào lòng mình, đợi đoạn ký ức này kết thúc.

Hắn xem rất thản nhiên, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

Hắn vuốt ve tóc tơ trên đỉnh đầu Hoa Linh Cơ, vừa nhỏ giọng nói với Thụy Huy đang cau mày bên cạnh: “Xem ra thủ đoạn phá kết giới của Vân Lam rất lợi hại.”

Thụy Huy gật đầu: "Tuy rằng tu sĩ mạnh mẽ có thể im hơi lặng tiếng phá vỡ kết giới cấp thấp, nhưng dù sao mọi người cũng sẽ không phá kết giới quá nhiều. Có điều muốn sử dụng tốt bất kỳ pháp quyết nào cũng phải thành thạo.”

Một bên, Dịch Việt Thăng nghe được cuộc đối thoại giữa hai người cũng tán thành nói: “Xem ra Vân Lam làm việc phong lưu, xông vào kết giới của Nguyệt Liên Nhi có vẻ rất dễ dàng, chắc chắn hắn đã quen thuộc với nhiều bí pháp phá kết giới rồi."

Đợi đến khi Sở Huyền Dịch cởi bỏ tất cả các loại ràng buộc với Hoa Linh Cơ thì tình tiết kích thích đã kết thúc.

Hoa Linh Cơ bĩu môi.

Nhưng nàng cũng không tiếc nuối vì không được nhìn thấy những ký ức đó. Dù sao chúng cũng là những ký ức riêng tư của Nguyệt Liên Nhi, thậm chí vào giờ phút này những ký ức đó có thể coi là vết sẹo. Nàng chỉ khó chịu vì Sở Huyền Dịch đối xử với nàng như vậy.

Hắn quản nàng làm gì chứ!

Thật ra thì ký ức hoan hảo giữa Nguyệt Liên Nhi và Vân Lam cũng không nhiều, cơ bản là để cho mọi người biết chuyện gì đã xảy ra rồi kết thúc. Đương nhiên, cũng có thể là vấn đề của Vân Lam.

Sau khi hai người ân ái thì trải qua khoảng thời gian khá ngọt ngào.

Nhưng ngày vui không kéo dài được bao lâu. Không lâu sau, Nguyệt Liên Nhi đã bị Vân Lam lạnh lùng bỏ rơi, đồng thời nàng ấy kinh ngạc phát hiện hóa ra Vân Lam còn duy trì mối quan hệ với một số nữ tu sĩ khác cùng một lúc!

Thậm chí có thể nói Vân Lam không từ chối bất cứ ai, gã thản nhiên tiếp nhận sự bảo vệ và lấy lòng của tất cả nữ tu!

Lúc trước nàng ấy không phát hiện, có lẽ là vì Vân Lam còn có hứng thú với nàng ấy nên mới cẩn thận che giấu nàng ấy. Nhưng bây giờ Vân Lam đã không muốn để ý đến nàng ấy nữa, cho nên cũng chẳng bận tâm nàng ấy có biết chuyện phong lưu của gã hay không.

Nguyệt Liên Nhi chất vấn Vân Lam, Vân Lam nói thẳng tình cảm đã phai nhạt, thậm chí còn nói nàng ấy cố chấp với tình yêu nam nữ, không biết một vừa hai phải, thực sự không có lòng dạ tu sĩ.

Nàng ấy muốn tranh giành với những nữ tu khác, bàn luận trước sau, nhưng thực lực nàng ấy yếu ớt, ngay cả tư cách tranh giành tình nhân cũng không có.

Ngay khi Nguyệt Liên Nhi cố gắng hết sức cứu vãn tình cảm của Vân Lam thì hai tiên môn lớn - Tử Tiêu cung và Trình Tiên môn - cùng tuyên bố thư định hôn, tuyên cáo thiên hạ rằng Vân Lam và Bạch Mộng Lâm chính thức định hôn ước.

Các tiên môn lớn trong Nhân giới đều chúc mừng.

Nguyệt Liên Nhi len lén đến Tử Tiêu cung để tìm Vân Lam, nhìn thấy Vân Lam tay trong tay với Bạch Mộng Lâm, vui mừng đắc ý hành lễ với tất cả tân khách đến chung vui.

Bạch Mộng Lâm là đệ tử đại diện của Trình Tiên môn. Thiên phú trác tuyệt, tu vi Kim Đan, xuất thân danh môn, sư môn hiển hách, hơn nữa nhan sắc cũng hơn Nguyệt Liên Nhi không chỉ một bậc.

Quan trọng nhất là, khi đối mặt với Vân Lam, Bạch Mộng Lâm cũng rất dịu dàng và hiểu chuyện.

Nguyệt Liên Nhi không có một điểm nào sánh bằng!

Nàng ấy không có người thân hay bất kỳ chỗ dựa nào. Sau khi rời khỏi Hoa Cái Tiên trang, nàng ấy đã phải chịu đựng rất nhiều. Mãi cho đến khi gặp Vân Lam, gã cho nàng ấy một chút hư tình giả ý, nàng ấy đã trao cả trái tim mình cho Vân Lam.

Chịu đựng gã lừa dối, chịu đựng gã phản bội, chịu đựng gã đòi hỏi, chịu đựng những lời nói lạnh nhạt vô tình ruồng bỏ của gã!

Cuối cùng, Nguyệt Liên Nhi không thể chịu đựng được nữa, nàng ấy đã hoàn toàn sụp đổ!

Hoa Linh Cơ đang thích thú xem, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng "bốp".

Nàng nghi ngờ nhìn sang, thì thấy Mộng Lâm sư tỷ cười lạnh, điên cuồng tát Vân Lam hết cái này đến cái khác.

Vừa đánh vừa mắng: “Lão nương tưởng ngươi là một chính nhân quân tử, thích kiểu rụt rè hàm súc nên chịu đựng tính tình của ngươi, giả bộ làm cô nương yêu kiều nửa năm trời. Đệch, hóa ra là một tên cẩu nam nhân vô liêm sỉ! Mất công lão nương tham cơ thể của ngươi, cho nên mới cắn răng đính hôn với ngươi. Hóa ra… Tiên sư nhà ngươi, ngươi cũng xứng à? Phi!"

Mộng Lâm sư tỷ nhổ nước bọt vào mặt Vân Lam, sau đó hung hổ trở về bên cạnh đồng môn của mình.

Y Duyệt sư tỷ thở dài một tiếng, khuyên nhủ: "Đừng nóng giận, ta đã sớm nói với muội hắn không đáng tin cậy rồi, muội không nên đánh cược như thế.”

Mộng Lâm sư tỷ tức giận còn mắng: "Ta đây là đồ mê trai! Mắt bị mù, ánh mắt chọn nam nhân không tốt! Biết người, biết mặt, không biết lòng!”

Hoa Linh Cơ ngẩn ra.

Không khỏi dụi mắt, ngoáy tai.

Trời ạ, nàng đang bị ảo giác sao?

Nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn ngốc nghếch của Hoa Linh Cơ, Sở Huyền Dịch bật cười, đưa tay xoa xoa mặt nàng, sau đó nói với Bạch Mộng Lâm: "Đừng nói nhảm trước mặt Linh Cơ, muội ấy còn nhỏ."

Mộng Lâm sư tỷ hiển nhiên không đồng ý: "Không nhỏ nữa! Mười sáu tuổi, đang là lúc thiếu nữ hoài xuân đấy."

“Đợi muội ấy trăm sáu mươi tuổi rồi lại ôm lòng ái mộ, hoài xuân sẽ hợp hơn.” Sở Huyền Dịch thờ ơ.

Hoa Linh Cơ há hốc mồm: Hả… trăm sáu mươi tuổi, lại trăm sáu mươi tuổi?

Nàng không chờ được đâu!!!

Hiển nhiên Mộng Lâm sư tỷ không đồng ý, nghiêm túc nói: "Mặc kệ mấy tuổi mới động tình hoài xuân, cái việc nhận biết nam nhân này, học sớm có lợi sớm!”

Hoa Linh Cơ ngây ngốc gật đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Sở Huyền Dịch.

“Muội nhìn ta làm gì?” Sở Huyền Dịch cau mày, đưa tay đè đầu nàng xuống.

Hoa Linh Cơ không nói nên lời: "Huynh không phải nam nhân sao?"

Dứt lời, thấy Sở Huyền Dịch lại lộ ra vẻ mặt muốn xử lý mình, Hoa Linh Cơ vội vàng chỉ vào hình ảnh trên đá Lưu Ảnh: "A, nhìn kìa! Hóa ra Nguyệt Liên Nhi chủ động nói ra lai lịch của nàng ấy, muốn dụ dỗ Vân Lam quay về Hoa Cái Tiên trang với nàng ấy!"

Trong thời khắc tuyệt vọng, Nguyệt Liên Nhi đã đưa ra quyết định, nàng ấy vẫn còn một cách cuối cùng để cứu lấy tình yêu của mình. Đó là——

Đưa Vân Lam trở lại Hoa Cái Tiên trang!

Một khi người ngoài bước vào Hoa Cái Tiên trang, họ sẽ không thể rời đi trừ khi được phép.

Nàng ấy muốn dẫn Vân Lam trở về Hoa Cái Tiên trang. Ở Hoa Cái Tiên trang, với thực lực của nàng ấy, chắc chắn có thể giữ được Vân Lam, không còn e ngại tình địch!



Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Nguyệt Liên Nhi đã tiết lộ lai lịch của mình cho Vân Lam. Nàng ấy giả vờ nói mình ra ngoài du ngoạn nhiều năm, đã tìm được cách phá bỏ tấm bia đá Mệnh Lý, lấy tiên bảo làm mồi nhử để thuyết phục Vân Lam đi theo nàng ấy tới Hoa Cái Tiên trang, lấy tiên bảo!

Trong hình, Nguyệt Liên Nhi nói xong thì hào hứng chân thành, cho rằng Vân Lam đã bị nàng ấy thuyết phục. Lại không biết, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.

Tất cả những người xem cảnh này, nhìn thấy Nguyệt Liên Nhi trong mắt Vân Lam, đều có thể thấy được vẻ thờ ơ và giễu cợt trong mắt gã.

Gã là tu sĩ thành danh, trải qua vô số chuyện, sao có thể không nhìn thấu tâm tư của Nguyệt Liên Nhi chứ.

Tuy nhiên, Vân Lam quả thực có hứng thú với tiên bảo của Hoa Cái Tiên trang.

"Liên Nhi, sao muội không nói sớm? Muội có biết… ta đồng ý tông môn định hôn ước với Bạch Mộng Lâm kia, là bởi vì tông môn của ta muốn cầu cạnh Trình Tiên môn, muốn mượn dùng tiên khí của Trình Tiên môn, tìm kiếm tiên cơ!

"Nếu như muội nói sớm cho ta biết, sao ta lại chấp nhận ràng buộc như vậy chứ? Ta đây là người hướng tới tự do không gò bó, sao có thể cam nguyện đính hôn khi còn trẻ?"

Vân Lam bịa đặt một phen lập tức chiếm được lòng tin của Nguyệt Liên Nhi đang vui mừng khôn xiết.

Sau đó, Vân Lam hỏi nàng ấy, sao nàng ấy còn có thể tìm được đường về nhà sau khi xa Hoa Cái Tiên trang sau nhiều năm. Nguyệt Liên Nhi lập tức nói ra chuyện máu dẫn đường.

Sau khi Vân Lam nắm được hết tất cả các tin tức, vậy mà gã lại dứt khoát bổ thẳng xuống đỉnh đầu Nguyệt Linh Nhi một đòn mạnh, phá vỡ linh đài của nàng ấy!

Nguyệt Liên Nhi ngay lập tức bị đánh đến thất khiếu chảy máu, ngã vật xuống đất.

“Vân… huynh, huynh…”

Tầm mắt của Nguyệt Liên Nhi vốn đã đỏ như máu, nhưng nàng ấy có thể thấy rõ vẻ chán ghét và lạnh lùng trên mặt Vân Lam, thậm chí còn rõ ràng hơn quá khứ rất nhiều.

Từng câu từng chữ của gã lạnh lùng thoát ra từ kẽ răng: "Nguyệt Liên Nhi, ta chán ghét ngươi dây dưa không ngớt đã lâu! Chỉ một đoạn nhân duyên mỏng như sương sớm, sao lại chọc phải quỷ bám người như ngươi chứ. Biết rõ ta vừa mới định hôn ước với Bạch Mộng Lâm mà ngươi lại nhiều lần tới tìm ta, hoàn toàn không để ý đến danh dự của ta, thật là đáng ghét!"

Nói rồi, gã vươn ngón tay ra, nhắm thẳng vào đan điền của nàng ấy.

"Nếu ngươi đã không phải người của giới này, thì cũng đừng tiến vào luân hồi của giới này. Ta sẽ cho ngươi hồn phi phách tán, chết sạch sẽ. Nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ mang thi thể của ngươi trở về Hoa Cái Tiên trang, tránh cho đám dân quê ở chỗ ngươi làm khó dễ!”

“Ngươi!” Nguyệt Liên Nhi hộc máu, khàn giọng kêu: “Ta… Sao đời ta lại gặp phải… cái tên bạc tình, nhẫn tâm như ngươi chứ…”

Nàng ấy còn chưa kịp nói xong thì đã bị Vân Lam đánh vào đan điền và các chỗ trí mạng như tim, linh đài.

Ký ức của Nguyệt Liên Nhi trở nên tối tăm, nàng ấy đã chết.

Tuy nhiên, đá Lưu Ảnh vẫn chưa kết thúc.

Chỉ là hình ảnh trở nên tối đen, đến khi lại có một âm thanh khác, lại là âm thanh hỗn loạn quen thuộc.

Có người kêu lên: "Là Nguyệt Liên Nhi! Nguyệt Liên Nhi đã chết!"

"Quả nhiên ngoại giới là đầm rồng hang cọp, ngay cả nữ tử tốt đẹp như Nguyệt Liên Nhi cũng chết oan chết uổng!"

Nghe thấy giọng nói này, không chỉ có đám người Hoa Linh Cơ, mà ngay cả những người ở Hoa Cái Tiên trang cũng giật mình.

"Đây là ta nói sau khi nhóm người ngoài này xuất hiện, mang thi thể của Nguyệt Liên Nhi đến! Hóa ra Nguyệt Liên Nhi có thể nghe thấy hết sao!?"

"Là hồn phách! Nguyệt Liên Nhi không hồn phi phách tán!"

"Vô nghĩa, lúc này người đang ở ngay bên cạnh chúng ta, đương nhiên không hồn phi phách tán rồi."

Lúc này, mọi người lại nhìn về phía Vân Lam. Vân Lam đã không còn vẻ chính trực không phục thề thốt phủ nhận như trước, ánh mắt của gã vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, thậm chí còn mang theo một chút oán hận, gã nhìn xung quanh, như muốn tìm xem vong hồn của Nguyệt Linh Nhi hiện đang ở đâu.

Đá Lưu Ảnh vẫn tiếp tục, hồn phách của Nguyệt Liên Nhi theo mọi người đến núi Mệnh Lý, sau đó bị chôn dưới tấm bia đá Mệnh Lý của mình.

Cho đến khi Siêu Độ Chuyển Thế kinh mơ hồ từ xa vời truyền đến, vong hồn Nguyệt Liên Nhi đột nhiên lao ra khỏi tấm bia đá Mệnh Lý kia, đi tới đây, dẫn đến chuông Dẫn Hồn phát ra tiếng động. Sau đó, sau khi nghe thấy lời nguyền của Hoa Linh Cơ, không biết sao, thực lực nàng ấy tăng lên rất nhiều, liên tục ra tay với Vân Lam.

Cho đến khi đá Lưu Ảnh kết thúc, mọi người vẫn không thể hiểu tại sao Nguyệt Liên Nhi vẫn không hồn phi phách tán.

Sở Huyền Dịch lạnh giọng hỏi: "Vân Lam, ngươi có thi triển thuật Trừ Hồn Diệt Phách với Nguyệt Liên Nhi không?"

Vân Lam lập tức phủ nhận: "Không có!"

"Ồ." Sở Huyền Dịch cười lạnh một tiếng: “Tin ngươi được không?”

Đối với lần này, Hoa Linh Cơ không khỏi giật giật khóe miệng, không tin huynh còn hỏi làm gì.

Sở Huyền Dịch suy nghĩ một lúc rồi phân tích: "Vân Lam rất quen thuộc với thuật Trừ Hồn Diệt Phách, nên không thể nào sẩy tay được. Vậy thì việc Nguyệt Linh Nhi không bị trừ hồn diệt phách mà vong hồn bị giam cầm trong thi thể, sợ là có liên quan đến xuất thân từ Hoa Cái Tiên trang của nàng ta."

Dứt lời, hắn nhìn Đại Tư Mệnh: "Đại Tư Mệnh, xin hỏi nhân khẩu ở Hoa Cái Tiên trang trong mấy ngàn năm qua đã thay đổi như thế nào?"

Đại Tư Mệnh mãi vẫn không thể hoàn hồn vì cái chết bi thảm của Nguyệt Linh Nhi, ông ta suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói: "Không thay đổi gì, vẫn luôn là khoảng ba trăm ngàn người."

Hoa Linh Cơ kinh ngạc: "Hả, ổn định như vậy sao? Mấy ngàn năm qua mà vẫn ba trăm ngàn người?"

Đại Tư Mệnh gật đầu.

Sở Huyền Dịch đưa ra suy đoán: "Xem ra, người sinh ra ở Hoa Cái Tiên trang chỉ có thể vào luân hồi bên trong Tiên trang, không thể vào luân hồi ở ngoại giới. Cho nên, khi người ở đây chết đi ở ngoại giới, hồn phách sẽ bị giam cầm trong thi thể, không bị thuật trừ hồn diệt phách của ngoại giới xóa sạch. Chờ đến khi thi thể của họ trở lại Hoa Cái Tiên trang, thì có thể bước vào luân hồi.”

Hoa Linh Cơ vừa mới gật đầu hai cái, bỗng sửng sốt, sau đó nặng nề vỗ tay: "Ai da, ba người Thẩm gia đều bị trừ hồn diệt phách ở Tiên trang, bọn họ..."

"Bọn họ đã hoàn toàn hồn phi phách tán rồi."

Nghe vậy, Đại Tư Mệnh phục hồi tinh thần lại, lập tức tức giận giơ cao pháp trượng, linh lực khổng lồ đánh thẳng về phía Vân Lam: "Lén phá kết giới, hủy hồn phách người khác, hắn chắc chắn là ác ma! Giết hắn!"

Ai ngờ khi Vân Lam phát hiện sự việc bại lộ thì đã sớm đề phòng cảnh giác, thấy Đại Tư Mệnh đang nhìn mình, lập tức bày ra đủ loại pháp khí hộ thân, sau đó gã lao thẳng lên trời giống như một ngôi sao băng, chạy trốn cực nhanh.

Đối mặt với hơn một ngàn thiện dân Hoa Cái Tiên trang vây quanh ngăn cản, gã đằng đằng sát khí gầm lên: “Cút ngay!”

Tất cả pháp khí đều xuất hiện, cả khoảng không đầy máu.

Mọi người đều khiếp sợ cho rằng gã là ác ma, không dám ngăn cảm nữa.

Thấy vậy, Sở Huyền Dịch không nói hai lời, phi thân đuổi theo.

Thực ra, có Sở Huyền Dịch ra trận, những người khác không có việc gì để làm nữa.

Mọi người thảo luận động cơ phạm tội của Vân Lam rốt cuộc là gì.

“Chắc là có thể dùng Nhiếp Hồn Thuật để đối phó với hắn nhỉ?”

"Hắn chạy có ích lợi gì? Chạy thoát được thì sau này cũng không thể nào rời khỏi nơi này nữa."

"Không trốn thì chết. Nếu trốn, lấy tu vi của Vân Lam, e là sau này ở nơi này có thể muốn làm gì thì làm!"

Vừa nghe điều này, Thụy Huy lập tức dẫn theo một số đồng môn đến hỗ trợ Đại sư huynh bắt người. Dù sao cũng không thể để lại một tai họa lớn như vậy cho Hoa Cái Tiên trang.

Ba người còn lại của Tử Tiêu cung đều bị khống chế, ngoại trừ Phương Mộ Tiên, hai người kia giống như trời sập.

Ra ngoài du ngoạn một chuyến, phát hiện nguyên hình của thủ tịch nhà mình, lúc này nên giao phó thế nào đây!

Hành Tham thản nhiên cảm thán: “Ầy, a di đà phật, ta vẫn luôn cho rằng tình yêu nam nữ là tình cảm chân thành tha thiết động lòng người, quý giá nhất thế gian này. Không ngờ lại có nhiều thăng trầm, bằng mặt không bằng lòng như thế.”

Hoa Linh Cơ nhún vai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK