• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ban đầu Hoa Linh Cơ nghe giọng điệu của Sở Huyền Dịch thì đoán tình trạng của hắn cũng không tệ lắm, nhưng bây giờ lại nghe hắn nói không biết bao lâu mình mới có thể khỏi hẳn thì lại cảm thấy lo lắng.

Xem ra thiếu chủ thực sự bị thương rất nghiêm trọng.

“Đại sư huynh, huynh thật chăm chỉ. Ta phải noi gương huynh. Thế này đi, ta ngồi đây tu luyện, bế quan với huynh!”

Nói xong, Hoa Linh Cơ dứt khoát ngồi xuống bên ngoài kết giới, trông có vẻ như nhất quyết muốn bầu bạn bên cạnh.

Thực ra là đang lo không thể kịp thời phát hiện tình trạng của thiếu chủ.

Nghe thấy nàng nói như vậy, Sở Huyền Dịch ở trong phòng rất cảm động, nhưng cũng rất sầu não.

Hắn định đợi màn đêm buông xuống, lén lẻn ra ngoài tông môn tìm một nơi rộng rãi để chữa thương, hiện tại có thần gác cửa này ngay trước cửa phòng... Hắn phải làm sao bây giờ?

"Linh Cơ, tâm tính muội không ổn định, ở đây chỉ sợ sẽ khiến tâm thần ra rối loạn, chi bằng về chỗ ở của muội tự mình tu luyện cho thỏa đáng."

"Tâm tính của ta không ổn định? Tâm tính của ta rất ổn định mà! Đại sư huynh, huynh yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy huynh, nếu ta quấy rầy huynh thì ta là heo!"

“Ài.” Sở Huyền Dịch thở dài: “Đừng nói heo như vậy.”

“Ồ… Hả???”

Hoa Linh Cơ vừa mới đả tọa tu luyện ở trong sân của Sở Huyền Dịch được một lúc thì ngoài sân bỗng truyền đến tiếng kêu gào hoảng sợ.

"Sở quân! Sở quân, Khanh Khanh của ta đi lạc mất rồi! Không thấy nàng ấy đâu nữa!!!"

Đi kèm với âm thanh là bóng dáng Khuynh Âm bay tới rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất. Chỉ thấy một con hạc luống cuống đến độ nhảy cẫng lên, khá nôn nóng bối rối.

Hoa Linh Cơ hoảng sợ đến cứng đờ cả người, chậm rãi rụt cổ lại, nhìn Khuynh Âm chằm chằm mà không dám nói một lời.

Khuynh Âm thấy nàng ngồi trước cửa phòng Sở Huyền Dịch thì cũng không biết tại sao, chỉ đứng xa xa gọi: "Sở quân, ngươi tìm nàng ấy giúp ta đi!"

Trong phòng truyền đến tiếng thở dài đầy bất lực.

“Nó chỉ là một con quạ đen tầm thường, đột nhiên xuất hiện ở tông môn, có thể thấy trước đó nó cũng không phải là sinh linh trong tông môn. Nó không coi Trình Tiên môn là nhà, vậy thì đương nhiên có thể đi bất cứ đâu trong thiên hạ rộng lớn này, ta biết tìm nó ở đâu được?”

Khuynh Âm lo lắng đến độ nhảy nhót trong sân: "Sao nàng ấy lại không coi nơi đây là nhà chứ. Nàng ấy đã ngủ chung với ta rồi mà!"

Nó vừa nói vậy, Hoa Linh Cơ lập tức khiếp sợ đến nỗi nhảy dựng lên, sắc mặt xanh mét.

Này! Này!!!

Ngủ chung cái gì hả?! Đừng có bịa đặt lung tung à nha! Quá đáng rồi đấy!

Cũng may là hiển nhiên Sở Huyền Dịch cũng biết cái từ “ngủ chung” này chỉ là một khái niệm trong sáng, đành phải dốc lòng an ủi Khuynh Âm.

“Nếu có duyên thì sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ gặp lại nhau thôi, ngươi đừng nóng vội.”

Nhưng sao Khuynh Âm bị lạc mất nàng chim yêu quý của mình có thể chấp nhận nổi lời an ủi nhạt nhẽo này?

Cái cổ tao nhã thon dài rũ xuống, không ngừng thút thít: “Hu hu hu hu, Khanh Khanh của ta đi mất rồi, nàng ấy không thích ta… Nàng ấy không cần ta nữa, chíp chíp chíp…”

Không thể không nói, không ai có thể chịu nổi tiếng khóc đau lòng của sinh linh cao quý thần thánh này.

Hoa Linh Cơ nhìn một lúc, không nhịn được nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng buồn nữa. Không phải ta nói chứ… ngươi là tiên hạc cao quý, sao lại thích một con quạ đen…” Ngươi đã từng hỏi cảm nhận của quạ đen chưa?

Khuynh Âm thoáng ngừng khóc.

Trừng mắt nhìn Hoa Linh Cơ: "Bởi vì tình yêu của ta là chân ái, chân ái không phân biệt chủng tộc! Trong mắt ta nàng ấy không phải quạ đen, chỉ là Khanh Khanh của ta thôi!"

Hoa Linh Cơ đang bị mắng liên tục gật đầu: "Được, được, ta hiểu, ta hiểu..."

Khuynh Âm tức giận nói: "Cái đồ nữ tu ế như ngươi, ngươi chưa từng thích ai, hoàn toàn không biết chân ái là gì cả! Dựa vào đâu mà nói này nói nọ về tình yêu đích thực của người khác chứ!"

Hoa Linh Cơ:...

Tức run người.

Nàng lại bị một con hạc thối chế giễu.

Tức!

Nàng quay đi không nói chuyện với Khuynh Âm nữa, không ngờ Khuynh Âm chê Hoa Linh Cơ một phen xong thì đột nhiên đứng yên, nhìn chằm chằm Hoa Linh Cơ rồi đảo mắt.

Mấy giây sau, Khuynh Âm chột dạ hỏi nàng: “Này… tiểu nha đầu, nghe nói Thông Mệnh Bàn trên cổ tay ngươi rất linh nghiệm, có thể tính giúp ta xem Khanh Khanh của ta đang ở đâu không?”

Hoa Linh Cơ vô thức che Thông Mệnh Bàn lại, lườm Khuynh Âm: “Xin lỗi, với tu vi hiện tại của ta thì không thể điều khiển Thông Mệnh Bàn tính toán hành tung của một con quạ được.”

"Ngươi... Ngươi không biết bay, tu vi lại thấp như vậy, quá vô dụng rồi đấy?" Khuynh Âm giang rộng đôi cánh bay về phía Hoa Linh Cơ: "Ta không tin, chắc chắn là ngươi không muốn giúp ta. Ngươi thử một lần đi!"

“Ể? Này này, sao ngươi lại ra tay rồi, này…”

Nhìn thấy Khuynh Âm bay tới trước mặt nàng, cái mỏ dài nhọn mổ mổ lên Thông Mệnh Bàn trên cổ tay nàng, Hoa Linh Cơ chỉ có thể chống cự một cách gian nan.

Ngay lúc nàng xua tay đá chân chống cự thì Khuynh Âm bỗng ngừng lại, không quay quanh Thông Mệnh Bàn nữa mà không ngừng đi vòng quanh và mổ lên da thịt nàng.

Trái tim Hoa Linh Cơ bỗng đập thình thịch, trong đầu nàng hiện lên hai chữ "không ổn".



Quả nhiên, ngay sau đó Khuynh Âm lập tức biến thành hình người, túm lấy cổ áo nàng, trên khuôn mặt xinh đẹp nhuốm đầy vẻ tức giận, nghiêm mặt hỏi: “Trên người ngươi có mùi của Khanh Khanh! Có phải ngươi đã ăn mất Khanh Khanh của ta không hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Linh Cơ nhăn lại: "Nói nhảm, Khanh Khanh của ngươi là quạ đen, ta ăn quạ đen làm gì chứ?”

“Thế linh khí trên người ng…”

Sợ Khuynh Âm để lộ sơ hở của nàng trước mặt Sở Huyền Dịch, Hoa Linh Cơ vội giơ tay bịt miệng Khuynh Âm lại.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa! Không phải là ngươi muốn để Thông Mệnh Bàn tính giúp ngươi à? Bớt nói xấu ta đi! Đi ra đây, ta tính cho ngươi!"

Khuynh Âm toan nổi giận, lại phát hiện trong xoang mũi toàn là mùi của Khanh Khanh.

Lập tức xoa dịu nỗi lòng đang xao động. Thơm quá.

Hoa Linh Cơ vẫn chưa biết đã trấn an thành công, vừa lôi kéo Khuynh Âm bước nhanh ra ngoài, vừa hùng hổ mắng: “Đúng là quá đáng, vậy mà ngươi lại dám nói ta ăn thịt quạ! Dù ta có hơi miệng quạ đen nhưng cũng đừng có bôi xấu ta thế chứ! Ta nói ngươi biết, nếu không phải hiện tại Đại sư huynh đang bế quan, không được quấy nhiễu thì ta đã nói Đại sư huynh của ta đi ra đập ngươi rồi!"

Khuynh Âm bị nàng kéo đi, không nói một lời.

Phía sau lưng truyền đến tiếng dặn dò của Sở Huyền Dịch: “Linh Cơ, đừng cố mạnh mẽ điều khiển Thông Mệnh Bàn. Khuynh Âm, ngươi có thể nhờ các tu sĩ khác giúp đỡ, đừng làm khó Linh Cơ.”

Sau khi Hoa Linh Cơ mang Khuynh Âm rời khỏi chỗ ở của Sở Huyền Dịch, mới chịu buông tay áo Khuynh Âm ra. Đối mặt với ánh mắt mong chờ của Khuynh Âm, nàng bất mãn chống nạnh: “Khuynh Âm, ngươi dựa vào đâu mà nói trên người ta có mùi của quạ đen nhà ngươi? Lỡ đâu trong lúc ta không biết, nó bay qua đầu ta, đánh rắm một cái để lại mùi trên người ta thì sao?”

"Mùi ta đang nói không phải là khứu giác của đám nhân tu các ngươi, mà là mùi linh khí. Mùi linh khí trên người ngươi giống hệt mùi của Khanh Khanh, nếu không phải ngươi ăn mất nàng ấy, thì chính là…”

“Là gì?”

Khuynh Âm nhìn chằm chằm Hoa Linh Cơ, quan sát từ trên xuống dưới: "Ngươi chính là nàng ấy!"

"Ha! Nực cười, ngươi lại nói ta là quạ đen!" Hoa Linh Cơ giễu cợt, trong lòng thì lại gào khóc, sao lại có loại sinh linh như tiên hạc cơ chứ?

"Ta không có nói ngươi là quạ! Ngươi không xứng!"

"Ai nha, ngươi thì xứng rồi." Khóe miệng Hoa Linh Cơ giật giật, tức giận nói: "Ta thấy là do mũi ngươi không nhạy thì có. Còn sinh linh nào có thể ngửi được nữa không, để chúng nó ngửi thử mùi trên người ta xem!”

Đối với lời chất vấn của nàng, Khuynh Âm lộ vẻ châm chọc và đắc ý: “Chỉ có bộ tộc tiên hạc ta mới có bản lĩnh này.”

"Ồ, thế thì ta yên tâm rồi."

"Cái gì?"

“Ta đây chắc chắn ngươi đang nói dối! Vậy mà dám nói trên người ta có mùi, nghi ngờ ta ăn thịt quạ đen? Nực cười! Được rồi không nói nhảm nữa, tính thì tính!”

Nói xong, Hoa Linh Cơ giơ tay lên, kích thích Thạch Châm: "Tiểu Bàn, xin ngươi giúp ta một chuyện, tính tung tích của một con quạ đen."

Nàng vừa nói xong đã nghe Thạch Châm cười lạnh: “Hừ, quạ đen? Nó không xứng!”

Hoa Linh Cơ:...

Mặc dù đáp án nằm trong dự đoán nhưng vẫn khiến nàng không vui.

Nàng giơ tay đánh Thạch Châm một cái rồi mới trả lời Khuynh Âm: “Ngươi xem, không phải ta không tính giúp ngươi, mà là Thông Mệnh Bàn không chịu phối hợp. Hay là ngươi đi tìm người khác giúp đi?”

Khuynh Âm giận dữ trợn mắt nhìn nàng, sau đó lại trừng mắt nhìn Thông Mệnh Bàn. Sau khi lườm một lúc, xác định nàng không giúp được thì mới thở phì phò xoay người, biến thành tiên hạc, ngửa mặt lên trời kêu dài, không ngừng bay lượn trên đầu nàng.

Hoa Linh Cơ liếc nó một cái rồi xoay người quay về chỗ ở của Sở Huyền Dịch, phát hiện Khuynh Âm vẫn bay theo nàng.

Nàng đi đâu, nó đi đó.

Hiểu rồi, xem ra là tin chắc rằng nàng có liên quan đến Khanh Khanh nên định đi theo nàng đây mà.

"Khuynh Âm, ta khuyên ngươi một câu. Bây giờ ngươi đi tìm Khanh Khanh của ngươi thì có lẽ vẫn có thể tìm được nó. Ngươi đi theo ta chỉ lãng phí thời gian thôi!"

"Chíp… Không cần ngươi lo!"

Được thôi.

Hừ, đi thì đi, chờ đến lúc nó phát hiện đi theo nàng cũng không tìm thấy Khanh Khanh của nó thì sẽ tự bỏ cuộc thôi.

Hoa Linh Cơ trở lại sân của Sở Huyền Dịch, kể cho Sở Huyền Dịch biết chuyện mình bị Khuynh Âm bám lấy. Sở Huyền Dịch thở dài thườn thượt.

“Đại sư huynh, sao huynh lại thở dài?”

“Không có, ta đang vui vẻ thôi. Một người canh chừng ta còn chưa đủ, giờ lại thêm một con hạc nữa.”

"Ồ..."

Đầu óc thiếu chủ có vấn đề à? Chuyện này thì có gì mà vui chứ?

Hoa Linh Cơ đang định ngồi xuống, trong đầu bỗng nảy ra một suy nghĩ, khiến nàng chợt tỉnh táo.

A~~ ta hiểu rồi! Xem ra thiếu chủ không muốn có người canh chừng bên ngoài kết giới!

Nhưng nàng rất lo cho thiếu chủ, muốn thỉnh thoảng lại hỏi thăm, phải làm sao giờ?

Suy nghĩ một hồi, Hoa Linh Cơ chán nản vỗ đầu. Ây da, sao lại quên đá truyền tin nhỉ!

Chỉ cần dùng đá truyền tin hỏi thăm tình hình của thiếu chủ mọi lúc là được rồi, sao phải tự mình canh chừng chứ.

Vì vậy, Hoa Linh Cơ làm bộ nóng nảy, đả tọa một lát thì kiếm cớ rời đi. Lúc tạm biệt Sở Huyền Dịch, rõ ràng có thể nghe ra giọng điệu hắn thả lỏng hơn không ít.

"Đi đi. Đúng rồi, sợ là trong giới sẽ xảy ra chuyện lớn, mấy ngày gần đây muội đừng ra khỏi tông môn, đề phòng nguy hiểm."

Hoa Linh Cơ biết hắn đang nói tới chuyện của Thanh Linh cung.

“Ừm, ta sẽ không ra khỏi tông môn đâu.”

Hoa Linh Cơ đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, thấy trong tông môn không ngừng có người đi qua đi lại, vừa hỏi mới biết là Hành Nguyên Chân nhân đã mời các chưởng giáo của hàng loạt tông môn tới Trình Tiên môn tề tụ.

Vì lý do này mà các đệ tử cũng không ngừng bận rộn.

Hoa Linh Cơ là một trong số những đương sự dính dáng đến chuyện của Dịch Việt Thăng, cũng bị Hành Nguyên Chân nhân gọi tới, nghe một đám tu sĩ đại năng bàn bạc về cách xử lý ba người Dịch gia của Thanh Linh cung.

Diệu Ngộ trưởng lão của Minh Phật tông cũng tới, Hành Tham đứng phía sau Diệu Ngộ trưởng lão, trông cực kỳ ngoan ngoãn.

Diệu Ngộ trưởng lão trông hiền lành, mơ hồ có thể nhìn ra tâm trạng của ông ấy đang rất tốt.

Một vị chưởng giáo đại năng nói: “Dịch Việt Thăng nghiệp chướng nặng nề, Dịch Cung chủ và phu nhân chỉ là bao che mà thôi. Nếu Thông Mệnh Bàn đã nói rõ kết cục của Dịch Việt Thăng thì hẳn vẫn sẽ ứng nghiệm mấy phần. Bản tôn cho rằng ngừng ở đây là được rồi.”

“Lão phu không đồng ý! Thượng bất chính thì hạ mới loạn. Dịch Việt Thăng có hành động ác động như vậy, Dịch Minh Hiên kia chắc chắn cũng không phải người tốt đẹp gì! Tuyệt đối không thể để cho người như vậy chưởng quản Thanh Linh cung to lớn như thế! Điều đó chắc chắn sẽ dạy ra một tông môn y như Dịch Việt Thăng!”

"Nói vậy là không đúng. Dù sao Dịch Việt Thăng cũng là con trai của Dịch Cung chủ, cho nên Dịch Cung chủ mới có thể bao che cho hắn. Còn đệ tử môn hạ có cái gì đáng để bao che? Dịch Cung chủ đã chưởng giáo hơn trăm năm, làm việc công bằng, tiếng lành đồn xa. Chúng ta không thể chỉ vì một phút ích kỷ mà phủ nhận mọi công lao thành tựu của ông ta trong quá khứ được.”

“Công lao thành tựu trong quá khứ không thể phủ nhận, nhưng ai có thể đảm bảo sau này ông ta cũng có công lao thành tựu? Bây giờ Dịch Việt Thăng sống chết chưa rõ, tốt lắm thì cũng là phế nhân, không chừng tâm cảnh Dịch Minh Hiên sẽ thay đổi. Chẳng lẽ các vị đang ngồi đây muốn dùng tiền đồ rộng lớn của hơn trăm ngàn tu sĩ Thanh Linh cung làm tiền đặt cược sao?”

Hoa Linh Cơ khá bất ngờ khi nghe các tu sĩ tiền bối có tiếng tăm tranh cãi ầm ĩ.

Chuyện ai làm đương gia quản lý Thanh Linh cung là chuyện một đám người ngoài có thể bàn luận ư?

Nàng khó hiểu đến mức không quan tâm đây là trường hợp gì mà lặng lẽ hỏi Hành Tham. Dù sao có bị nghe thấy cũng chẳng vấn đề gì, đây chỉ là một thắc mắc bình thường mà thôi.

“Hành Tham, sư tôn ta và các tiền bối kia có thể quyết định ai sẽ quản lý Thanh Linh cung sao?”

“A di đà phật, đương nhiên là không rồi. Nhưng các tiền bối có thể cùng phản đối ác tu như Dịch Cung chủ. Dù sao thì Dịch Cung chủ cũng có thế lực to lớn trong Thanh Linh cung, nếu không có ngoại lực thì chắc chắn Thanh Linh cung sẽ không đổi chủ. Các tiền bối tính toán như vậy cũng là vì vô số tu sĩ cấp thấp.”

"Ồ, hiểu rồi. Đúng rồi, Hành Tham, sao ngươi lại bắt đầu nói A di đà phật rồi?"

Hành Tham ngẩn ra, ánh mắt nhìn Hoa Linh Cơ rất phức tạp, nhỏ giọng giải thích: “Tiểu tăng ngộ ra rồi.”

“Hả?” Hoa Linh Cơ kinh ngạc: “Ngươi ngộ ra cái gì?”



“Tiểu tăng ngộ ra, không thể lãng phí thiên phú.”

Nói xong, Hành Tham xua tay ý bảo trường hợp hiện tại không thích hợp rồikhông nói thêm nữa.

Làm Hoa Linh Cơ sốt ruột đến trợn tròn mắt. Không phải chứ, nàng còn trông cậy vào việc xúi giục Hành Tham hoàn tục để chứng minh thiếu chủ không có bản lĩnh gì mà, sao tự dưng lại quyết định quay về lối cũ vậy nè?

Ngược lại là Diệu Ngộ trưởng lão quay đầu nhìn Hoa Linh Cơ, cười nói: “Lão tăng đã nghe Hành Tham kể lại chuyện ra ngoài lịch lãm, đúng là nhờ có Hoa cô nương dốc lòng dạy dỗ.”

Hoa Linh Cơ ngơ ngác.

Nàng?

Dốc lòng dạy dỗ ư!?

“Ta không…”

"Hành Nguyên, giao Sở Huyền Dịch ra!"

Đột nhiên, một tiếng gầm giận dữ làm rung chuyển toàn bộ tông môn. Vô số tu sĩ cấp thấp, bao gồm cả Hoa Linh Cơ và Hành Tham đều bị chấn động đến độ linh đài rung chuyển, khí huyết sôi trào.

Hoa Linh Cơ cảm thấy buồn nôn, trong miệng nồng nặc mùi máu tanh, lập tức ngã xuống đất.

Mờ mịt hoảng sợ nhìn ra ngoại điện.

Chuyện gì vậy?

Ngay lập tức, Hành Nguyên Chân nhân và các tu sĩ đại năng khác đứng bật dậy.

Hành Nguyên Chân nhân là người đầu tiên bay ra khỏi Phong Hòa điện: “Dịch Minh Hiên, sao ngươi lại dám càn rỡ như thế!?”

Kèm theo đòn đáp trả giận dữ là một luồng linh lực khổng lồ lập tức tràn ngập tông môn và bảo vệ các đệ tử.

Chưởng giáo các tông môn khác đồng loạt nổi giận, ngay cả rất nhiều chưởng giáo mới vừa rồi còn cho rằng không cần phải bức ép Dịch Cung chủ tạ tội cũng sinh lòng giận dữ.

"Dịch Minh Hiên lại có mặt mũi tìm tới cửa?"

“Ông ta định khiến cho cả Thanh Linh cung đi vào con đường đen tối hay sao!?”

"Không được, tuyệt đối không thể tha thứ! Nếu ông ta không ăn năn sám hối, chúng ta nhất định phải liên thủ giết chết ông ta, nhổ cỏ tận gốc, không để lại hậu hoạn cho Tu Chân giới!"

"Đúng! Không để lại hậu hoạn!"

Đang nói, chúng tu sĩ liên tục lắc mình bay ra khỏi Phong Hòa điện, giúp Hành Nguyên Chân nhân nghênh địch.

Đầu óc Hoa Linh Cơ vẫn đang hỗn loạn đau đớn, vừa nhìn thấy cảnh tượng này, nàng mặc kệ cảm giác khó chịu, dùng cả tay chân, lại được đồng môn giúp đỡ, vội đi ra ngoài xem.

Chỉ thấy Dịch Cung chủ dẫn theo Dịch phu nhân và Dịch Việt Thăng, lơ lửng phía trên sơn môn Trình Tiên môn. Dịch Cung chủ ở phía trước, Dịch phu nhân căm giận đỡ con trai ở phía sau.

Nhìn thấy Hành Nguyên Chân nhân đi ra, Dịch Cung chủ còn đang chất vấn "Sở Huyền Dịch đánh con trai ta bị thương", nhưng nói được nửa chừng, ông ta mới phát hiện có vô số chưởng giáo của các tông môn bay ra đứng sau lưng Hành Nguyên Chân nhân, sắc mặt lập tức thay đổi, cũng im bặt không nói nữa.

Lúc này, Hành Nguyên Chân nhân mỉa mai nói: “Xem ra Dịch Cung chủ vẫn chưa biết, sau khi lệnh lang bị sưu hồn, ký ức đã được bản tôn cất trong đá Lưu Ảnh, cũng đã chứng thực được hắn là ác ma giết người, là kẻ cặn bã của Nhân giới. Lại càng không biết, chuyện ngươi và phu nhân bao che che giấu cũng đã bị bản tôn biết được.”

Nghe vậy, sắc mặt Dịch Cung chủ thay đổi liên tục, sau đó thì cười lạnh nhìn mọi người: "Xem ra Hành Nguyên quân và các ngươi đã thương lượng xem nên đối phó Dịch mỗ thế nào rồi."

“Lẽ nào Dịch Cung chủ không cảm thấy mình nên ăn năn sao?”

Dịch Cung chủ quay đầu nhìn thoáng qua thê nhi, im lặng mấy giây rồi nói: "Con ta đã như vậy rồi, các ngươi còn muốn chúng ta ăn năn thế nào nữa?"

“Ngươi phải tự tay kết liễu tính mạng con ngươi! Đồng thời từ hôm nay trở đi, từ bỏ chức chưởng giáo Thanh Linh cung! Rời khỏi Thanh Linh cung! Tuyên bố thư cáo lỗi, dẫn theo phu nhân làm tán tu!”

“Nếu Dịch mỗ không đồng ý thì sao?”

“Vậy thì để mạng cả nhà ngươi lại!”

Vừa dứt lời, một đám chưởng giáo tu sĩ cấp cao lập tức bao vây cả nhà Dịch Cung chủ, đồng thời phong ấn không gian trong phạm vi trăm dặm.

Các đệ tử Trình Tiên môn đều bị ngăn cách khỏi không gian để tránh bị liên lụy. Dù sao trong lúc các tu sĩ cấp cao đang chiến đấu, nếu tu sĩ cấp thấp bị quấn vào, không cẩn thận sẽ bị hồn phi phách tán.

Hoa Linh Cơ căng thẳng hỏi Y Duyệt sư tỷ: "Nhị sư tỷ, mấy người sư tôn có thể giết chết Dịch Cung chủ thật sao?"

Y Duyệt sư tỷ rất chắc chắn: "Đương nhiên. Ở đây có nhiều chưởng giáo tiền bối như vậy, chắc chắn Dịch Cung chủ không thể chạy thoát được."

“Vậy mấy người sư tôn trực tiếp ra tay là được, sao còn muốn cho Dịch Cung chủ một cơ hội sống nữa?”

"Ai da, dù sao ông ta cũng là chưởng giáo Thanh Linh cung, sao có thể không cho người ta một cơ hội sống sót?"

Hoa Linh Cơ suy nghĩ một lát, bĩu môi: "Thật ra cũng là cho mình một cơ hội sống đúng không?"

Nàng vừa nói xong, tất cả sư huynh sư tỷ đều quay sang nhìn nàng. Ai cũng cười cười, nhưng không nói nhiều.

Y Duyệt sư tỷ cũng vỗ nhẹ đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Muội có thể hiểu được điểm này, cũng coi là thông minh.”

Hoa Linh Cơ không muốn thông minh như vậy.

Xem ra bản chất con người chính là như thế, lúc nào cũng có lòng riêng.

Đối mặt với sự uy hiếp của hơn ba mươi tu sĩ gần như ngang cấp, Dịch Cung chủ trầm mặc.

Đệ tử Trình Tiên môn đang thảo luận xem Dịch Cung chủ sẽ đồng ý hay phản kháng.

“Dịch Cung chủ có thể bảo vệ con trai đến mức này, có thể thấy được trong lòng ông ta cũng có ác ma, ta nghĩ ông ta sẽ chống cự đến cùng.”

"Không, ta không đồng ý. Kết quả rõ ràng là cả nhà phải chết, cho nên chống cự cũng vô nghĩa. Ta nghĩ Dịch Cung chủ sẽ nhận thua."

“Ông ta nỡ tự tay giết chết con mình sao?”

"Chậc... Dù không nỡ thì cũng phải nỡ thôi."

Mỗi người ai cũng có ý kiến riêng. Hoa Linh Cơ sớm đã có phán đoán của mình.

“Khẳng định là sẽ ra tay giết hắn! Các ngươi đã quên trước đây Thông Mệnh Bàn từng nói Dịch Việt Thăng sẽ bị chúng bạn xa lánh sao?”

Tuy Dịch Cung chủ và phu nhân có thể dung túng cho Dịch Việt Thăng làm xằng làm bậy, xét nguyên do cũng là vì mong muốn con trai có thể thành tài. Mà bây giờ Dịch Việt Thăng đã bị sưu hồn, thần trí trở nên hỗn loạn, hơn nữa tu vi bị phế, không có sức lực để phản kháng. Nói trắng ra là tuyệt đối không thể trở thành con cưng trong lòng phu phụ hai người nữa.

Hoa Linh Cơ vừa dứt lời, đã nghe thấy Dịch Cung chủ trên trời đáp lại: “Được. Ta sẽ nghe theo lời các ngươi nói. Sau này ta sẽ dẫn theo phu nhân làm tán tu, mai danh ẩn tích.”

Các tu sĩ cấp thấp bỗng ồ lên.

Mặc dù mọi người cũng đã đoán được Dịch Cung chủ có thể sẽ nhận thua, nhưng khi thật sự nghe thấy kết quả này vẫn làm người khác phải sợ hãi. Dù sao thì đây cũng là việc phải tự tay giết chết con trai mình!

Tâm trạng Hành Nguyên Chân nhân rất phức tạp, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng: "Được. Nhất ngôn cửu đỉnh, lập thề trước, động thủ sau!"

Dịch Cung chủ lập thề trước mặt mọi người, sau đó rút kiếm ra, nhắm thẳng vào con trai ruột của mình - Dịch Việt Thăng.

Dịch Việt Thăng khóc nước mắt như mưa, quỳ trên hư không, không chút phản kháng.

“Phụ thân, mẫu thân, là hài nhi khiến hai người hổ thẹn chịu nạn. Hài nhi bằng lòng chịu chết! Có thể chết dưới mũi kiếm của phụ thân… cũng là may mắn của con!”

Nói xong, hắn dập đầu ba cái, không hề xin tha.

“Phu quân!” Dịch phu nhân kêu lên, rút ​​kiếm định liều mạng với đám tu sĩ chưởng giáo, nhưng lại bị Dịch cung chủ dốc hết sức cản lại.

“Dung túng con trai phạm vào tội nghiệt còn chưa đủ hay sao? Ta và bà đều là tu sĩ Đại Thừa, chẳng lẽ không biết những tội lỗi này nhất định phải trả lại hay sao?”

Trên trời diễn tuồng sinh ly tử biệt, nhưng Hoa Linh Cơ nhìn lại thấy không thoải mái.

Nàng không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao lại làm người ta cảm thấy đáng thương vậy nhỉ? Rõ ràng là chết chưa hết tội. Không phải là muốn dùng thủ đoạn gì nữa đấy chứ?"

Hà Minh Tước rất không đồng ý: "Hơn ba mươi tu sĩ Đại thừa ra tay. Dịch Cung chủ và Dịch phu nhân cũng chỉ là tu sĩ Đại Thừa, bọn họ còn có thể dùng thủ đoạn gì nữa?"



Hoa Linh Cơ đáp không chút nghĩ ngợi: "Nhỡ có người đột phá Độ Kiếp kỳ thì sao? Tu sĩ Độ Kiếp đối phó với hơn ba mươi tu sĩ Đại Thừa không đủ chắc?”

Nàng vừa dứt lời thì vô số ánh mắt lập tức nhìn về phía nàng, ngay cả đám tu sĩ cấp cao như Hành Nguyên Chân nhân trên bầu trời cũng ném ánh mắt “ấm áp” về phía nàng.

Hà Minh Tước đang ăn trái cây, kinh ngạc trừng mắt nhìn Hoa Linh Cơ, trái cây trong tay rơi xuống đất.

Nửa giây sau, hắn mới phản ứng kịp, lập tức khóc rống lên: "Trời ơi, vừa rồi ta không kịp bịt miệng muội lại!"

Hoa Linh Cơ bịt miệng mình, rụt cổ, nhút nhát nói: "Cửu sư huynh, đây là lời nói liên quan đến số phận của hơn ba mươi tu sĩ Đại Thừa, ta nào có bản lĩnh đó. Huynh đừng có vu…”

“Xoẹt!”

Trên bầu trời truyền đến tiếng kim loại va chạm.

Chỉ thấy Dịch Cung chủ chém một kiếm về phía Dịch Việt Thăng, Dịch phu nhân lại không nỡ, vô thức chém một kiếm ra cản lại.

Nhưng chẳng mấy chốc bà ta đã bị Dịch Cung chủ đánh lui.

Ngay sau đó, trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Dịch Cung chủ dùng kiếm chém đứt đầu Dịch Việt Thăng! Máu nóng bắn tung tóe, Hoa Linh Cơ kinh hãi vô thức né tránh, nhưng thực ra nó cách nàng rất xa.

Đầu của Dịch Việt Thăng rơi xuống, bị Dịch phu nhân thu lại. Cơ thể vẫn duy trì tư thế quỳ trông rất đáng sợ.

Hoa Linh Cơ nhìn qua nơi khác, hít thở sâu mấy hơi, sau đó nói: "Xem đi, không phải là tự ông ta giết sao? Cũng có xảy ra chuyện gì đâu."

Tất cả đều cảm thấy may mắn, mọi chuyện thuận lợi đến bất ngờ, không xảy ra trở ngại gì.

Hiển nhiên Hành Nguyên Chân nhân và các tu sĩ cấp cao khác cũng không ngờ mọi việc lại diễn ra suôn sẻ như vậy.

Bởi vậy mà cũng thay đổi cái nhìn với Dịch Cung chủ.

Có thể tự tay giết chết con trai ruột, đại nghĩa diệt thân, có thể thấy được Dịch Cung chủ vẫn chưa vượt qua ranh giới nhân tính.

Hành Nguyên Chân nhân chắp tay nói: "Được rồi, xuống thôi, chúng ta theo Dịch quân về Thanh Linh cung thoái..."

Một tia sét chợt lóe trên bầu trời.

Bầu trời bỗng tối sầm, vô số mây giông cuốn theo sấm chớp kéo đến, gần như chỉ trong nháy mắt mà bầu trời đã tối đen như mực.

Các tu sĩ cấp thấp vẫn còn đang kinh ngạc, sau đó đã bị tiếng hét lớn của Hành Nguyên Chân nhân gọi hoàn hồn!

“Các đệ tử! Tất cả lập tức chạy đến tháp Tị Kiếp gần nhất! Không được chậm trễ! Không được chậm trễ! Đây là lôi kiếp tu sĩ Đại Thừa đột phá, người dưới Nguyên Anh dính phải sẽ chết ngay tức khắc!”

Trong phút chốc, Hoa Linh Cơ cũng không biết là đồng môn nào đang kéo mình đi, ngự không chạy như bay, gió gào thét bên tai.

Trời quá tối, nàng không thể nhìn thấy gì cả, căng thẳng đến mức trái tim đập thình thịch.

Nàng mờ mịt hét lên: "Hả? Cái gì? Cái gì đã đột phá? Ai, lôi kiếp của ai vậy!!"

Bên cạnh truyền đến tiếng Hà Minh Tước tức giận mắng: "Còn có thể là của ai nữa, Dịch Cung chủ - Dịch Minh Hiên! Sư… muội à, miệng quạ đen của muội, sao lại hại cả nhà mình thế hả!"

Hoa Linh Cơ chịu sét đánh còn sớm hơn Dịch Cung chủ chịu kiếp, đầu óc trống rỗng: "Không thể nào, sao có thể liên quan đến ta được? Ta không tin!!"

Cả đám tu sĩ hoảng sợ chạy như bay, lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến tháp Tị Kiếp gần đó nhất.

Trong tháp Tị Kiếp đỡ hơn nhiều, có linh thạch cung cấp ánh sáng, thoáng xoa dịu tâm trạng căng thẳng của mọi người

Nhưng sau đó mọi người nhận ra có điều gì đó không ổn, vậy mà Hành Nguyên Chân nhân và các chưởng giáo tông môn khác cũng chạy tới tháp Tị Kiếp. Vậy tức là…

Không ai có thể khống chế được Dịch Cung chủ?

Trong bầu không khí im lặng, Hoa Linh Cơ hoảng sợ nói: "Sư tôn, nếu Dịch Cung chủ độ kiếp thành công, có phải ngài và chư vị tiền bối đều không thể khống chế được ông ta không?"

Đối với vấn đề này, Hành Nguyên Chân nhân im lặng, các chưởng giáo tông môn cũng im lặng.

Một lúc lâu sau, Hành Nguyên Chân nhân mới nói: “Cũng không hẳn. Nếu hắn có thể độ kiếp thành công, trong vòng năm giây, vi sư và các lão hữu liên thủ vẫn có thể có ba phần thắng.”

Vừa nghe đến điều kiện tiên quyết như vậy, lòng mọi người lập tức lạnh đi.

Thôi, chuyện đến nước này cũng không phải là điều mà tu sĩ cấp thấp có thể dự đoán được.

Các tu sĩ cấp thấp hoảng sợ trầm mặc, nhưng Hành Nguyên Chân nhân và các chưởng giáo tông môn không thể giữ im lặng.

"Chư vị, nếu Dịch Minh Hiên độ kiếp thành công, có phải chúng ta… Chậc, chúng ta nên làm gì đây?"

Đã đến nước này, đừng nói là ép Dịch Cung chủ thoái vị, bọn họ đừng bị Dịch Cung chủ ép tự sát là tốt rồi.

“May mà đã ép lão tặc này giết chết con trai ruột trước, tốt xấu gì cũng đã giải quyết được một ác đồ.”

“Ầy, nói không chừng là vì hắn giết con trai ruột bị kích thích quá nên mới đột phá đấy.”

Nói đến nguyên nhân Dịch Cung chủ có thể đột phá, các vị chưởng giáo không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoa Linh Cơ.

Hoa Linh Cơ đã rụt cổ rất lâu, khi nhìn thấy ánh mắt của những cao thủ này, nàng càng cúi thấp đầu không dám hé răng lấy nửa lời.

Lúc này, Hà Minh Tước bỗng vỗ nàng một cái.

"Này, không đúng, sư muội, nếu muội đã có thể nói Dịch Cung chủ đột phá, vậy thì cũng có thể nói ông ta độ kiếp thất bại đúng không? Muội mau nói đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK