• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không có. Bắt đầu từ hôm qua đã yên ắng lại, không có động tĩnh gì.”

Hà Minh Tước phơi nắng, trông an nhàn thư thái, nhưng thực chất ánh mắt hắn lại đang để ý xung quanh.

“Nhưng mà tiểu sư muội, muội vẫn nên về phòng đi, đừng đi lại trong vùng nguy hiểm. Ai biết Dịch nhân ma có đang ấp ủ âm mưu gì không.”

“Đa tạ Cửu sư huynh nhắc nhở!”

Hoa Linh Cơ vừa nghe không còn yêu ma tập kích nữa thì an lòng. Xem ra Phong Ma Bình đã bẩm thỉnh cầu của nàng lên Ma tôn.

Chỉ là không biết khi nào Ma tôn mới đưa Dịch nhân ma tới.

Kỳ hạn Ma tôn đưa ra cho nàng chỉ còn lại mười mấy ngày. Ma tôn vốn yêu cầu nàng xác định thân phận thiếu chủ, mặc dù nàng chưa bẩm báo sự thật cho Ma tôn nhưng cũng đã cho hắn một kết quả tốt hơn.

Thiếu chủ chịu quay về Ma cung rồi, hẳn là Ma tôn sẽ rất vui đúng không?

Bỗng nhiên Hoa Linh Cơ cảm thấy có điều không đúng lắm.

Nàng suy nghĩ một lúc lâu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình mấy lượt mới nhận ra vấn đề.

"Này, Phong Ma Bình, thiếu chủ tự nguyện về Ma cung mà tôn chủ không có biểu thị gì sao?"

Phong Ma Bình khó hiểu: "Biểu thị? Biểu thị cái gì?"

"Là khen thưởng, ban thưởng hay khen ngợi đấy! Trước đó, ban cho ta hai lệnh khen thưởng, sao lần này biết tin thiếu chủ chịu chủ động quay về Ma cung, tôn chủ lại không có biểu thị gì hết vậy?"

"À, cái này à, có khen thưởng đấy!"

Hoa Linh Cơ ngạc nhiên: "Cái gì vậy? Quạ, ngươi không chủ động nói ta biết, có phải ngươi muốn giếm làm của riêng không hả? Phong Ma Bình ngươi hư rồi!"

"Không, không có. Ta nghe nói tộc quạ đen các ngươi được ban thưởng rất nhiều bảo vật, hơn nữa Ma cung cũng bắt đầu bận rộn chuẩn bị lễ... lễ mừng. Những yêu ma khác không biết tình hình thực tế, ta và ngươi lại không biết sao? Tất nhiên là tôn chủ đang chuẩn bị nghênh đón thiếu chủ trở về rồi."



"Ồ, phải ha! À, nghĩ lại, chắc tôn chủ muốn chờ thiếu chủ về rồi mới trọng thưởng ta?"

"Ta cũng nghĩ vậy. Dù sao dựa theo bẩm báo của Nha Nữ ngươi, thiếu chủ sắp về Ma cung rồi, cho nên tích lũy tưởng thưởng một lần luôn chẳng phải sẽ càng hậu hĩnh hơn sao?"

Nghe Phong Ma Bình giải thích, nghi ngờ trong lòng Hoa Linh Cơ bị quét sạch, vô cùng chờ mong được nhận khen thưởng hậu hĩnh.

“Trước giờ tôn chủ đều rất hào phòng, lần này ta hoàn thành nhiệm vụ thật, không biết sẽ ban cho ta cái gì đây? Hahaha, mong được nhận thưởng sớm sớm ghê! Đúng rồi, Phong Ma Bình, sao tôn chủ vẫn chưa đưa Dịch nhân ma đến? Không xử lý xong Dịch nhân ma thiếu chủ chắc chắn sẽ không an tâm quay về.”

Phong Ma Bình cũng hơi nghi hoặc: “Chuyện này ta cũng không rõ nữa, có lẽ Dịch nhân ma không dễ đối phó. Ta sẽ hỏi lại lần nữa.”

"Được, cảm ơn Phong Ma Bình. Đợi thiếu chủ trở về, sau này chúng ta có thể tận hưởng cuộc sống rồi, hehe."

Ngay cả Phong Ma Bình cũng cười: “Ha ha.”

Cho đến nay, mọi thứ đều đang tiến triển thuận lợi.

Hoa Linh Cơ trước kia vẫn luôn không muốn quay về, bây giờ lại rất mong chờ được về Ma cung với Sở Huyền Dịch. Nói thế nào ấy nhỉ, áo gấm về làng nhỉ.

Ai da, chỉ là đến lúc đó, nàng nên lấy lý do gì để rời khỏi tông môn đây?

Sở Huyền Dịch về Ma cung, sẽ không trở lại Trình Tiên môn nữa, nhưng nàng thì khác, nàng vẫn phải quay về nha.

Được rồi, vấn đề này nhất định phải bàn với Sở Huyền Dịch sớm thôi, sớm thu xếp, tránh sau này lại có sai sót.

Hoa Linh Cơ ngồi trai ngọc, nhàn nhã bay đến chỗ ở của Sở Huyền Dịch. Giờ hắn vẫn đang còn trong thời gian cấm túc, ngày nào cũng ở trong phòng, rất dễ tìm được.

Xa xa, một bóng trắng bay tới, bay song song theo trai ngọc. Khuynh Âm kêu to, lại hỏi câu hỏi cũ: "Hoa Linh Cơ, gần đây ngươi có thấy Khanh Khanh không?"

Hoa Linh Cơ quay đầu nhìn lại, không khỏi mềm lòng.

Thật sự không ngờ tiên hạc nóng nảy này lại là một kẻ si tình.

"Xin lỗi, ta chưa từng thấy nó."

Đáp án vẫn như cũ khiến Khuynh Âm không cam lòng bay vòng quanh trai ngọc, thỉnh thoảng lại kêu to, âm điệu đau thương.

"Nhưng trên người ngươi vẫn có mùi giống Khanh Khanh. Nếu ngươi không cẩn thận bị nhiễm mùi thật thì sao lâu như thế vẫn không tiêu tán? Hoa Linh Cơ, ta xin ngươi đấy, ngươi nói cho ta biết Khanh Khanh đang ở đâu đi. Sau này ta nhất định nghe theo lệnh ngươi! Không cần ngươi thổi âm điệu dễ nghe, chỉ cần ngươi gọi ta, ta sẽ lập tức bay tới làm tọa kỹ cho ngươi!"

"Ách... Xin lỗi, ta thực sự không biết."

Hoa Linh Cơ lộ vẻ tiếc nuối.

Nếu trước đây thằng nhãi này đưa ra điều kiện như vậy, có lẽ nàng sẽ động lòng, nhưng bây giờ, nàng đã có một cái trai ngọc hoa mỹ thoải mái như vậy, không để ý đến chức năng chở người của một con tiên hạc nữa rồi!

Mãi cho đến khi Hoa Linh Cơ đáp xuống bên ngoài chỗ ở của Sở Huyền Dịch, Khuynh Âm vẫn quấn lấy nàng, thậm chí còn hóa thành hình người, ôm chặt cánh tay nàng không buông, xem ra hôm nay nhất định phải có được đáp án.

"Khuynh Âm, ngươi bỏ qua cho ta đi! Ta thật sự không biết mà! Ngươi có nghĩ mũi ngươi có vấn đề rồi không?"

"Ta nhắc lại lần nữa, ta không ngửi bằng mũi!"



Một quạ một hạc tranh chấp giằng co bên ngoài sân của Sở Huyền Dịch.

Không lâu sau đã kéo Sở Huyền Dịch xuất hiện.

"Hai người ở đây tranh cãi cái gì vậy?"

Hoa Linh Cơ kinh ngạc quay đầu lại, vừa nhìn thấy Sở Huyền Dịch, như nhìn thấy cứu tinh, vươn tay cầu cứu: "Đại sư huynh, mau cứu ta, Khuynh Âm lại tới tìm ta đòi Khanh Khanh của nó!"

Vừa nói nàng vừa nháy mắt với Sở Huyền Dịch.

Sở Huyền Dịch đã biết thân phận của nàng, đương nhiên cũng biết nàng chính là Khanh Khanh Khuynh Âm ngày đêm mong nhớ.

Đối với dây dưa của hai người này, Sở Huyền Dịch bất lực thở dài, nắm lấy bàn tay đang đưa ra cầu cứu của Hoa Linh Cơ, dùng sức kéo lại, cướp người từ tay Khuynh Âm.

Nghiêm túc nói với Khuynh Âm: "Khuynh Âm, ngươi biết ngươi cứ dây dưa với muội ấy như vậy sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng thế nào cho muội ấy không?"

Khuynh Âm vốn còn tức giận lập tức sửng sốt: “Cái gì?”

"Nha đầu này vốn đã có miệng quạ đen, suốt ngày ngươi lại nói trên người muội ấy có khí tức của con quạ đen kia, chẳng phải đang biến tướng nói muội ấy chính là con quạ đen kia sao? Khuynh Âm, hẳn là ngươi cũng rất rõ, trừ cả tộc tiên hạc được linh khí dựng dục các ngươi ra thì còn sinh linh nào có thể hóa người nữa? Là yêu ma tinh quái! Ngươi ở trong Trình Tiên môn, công khai nói Hoa Linh Cơ là yêu ma tinh quái, ngươi nghĩ muội ấy sẽ gặp phải kết cục gì?"

Sở Huyền Dịch ngôn từ xác đáng nói một phen dọa Khuynh Âm sợ hãi.

Trong phút chốc, Khuynh Âm sợ đến tái mặt, nó nhìn Hoa Linh Cơ, thấy nàng cũng trợ mắt há hốc mồm vì bị dọa sợ như mình, Khuynh Âm không khỏi căng thẳng.

"Ta, ta không nghĩ tới những chuyện này, ta không muốn hại nàng ta..."

"Ta biết ngươi thật sự không nghĩ tới, hai người các ngươi không ai nghĩ tới. Cho nên hiện tại ta nói thẳng ra là muốn nhắc nhở ngươi."

Khuynh Âm rõ ràng là một nam nhân cao lớn tuấn tú, nhưng lúc này lại giống một đứa trẻ mắc lỗi, cúi đầu thấp giọng nói: “Ta hiểu rồi, sau này ta sẽ không làm ầm chuyện này nữa."

Nghe vậy, Hoa Linh Cơ chậm rãi nhếch môi, nhìn Sở Huyền Dịch bên cạnh, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.

Cao nhân!

Sở Huyền Dịch trở tay đẩy Hoa Linh Cơ vào trong sân, sau đó đi về phía Khuynh Âm, quàng tay qua vai Khuynh Âm rồi đi ra chỗ xa.

"Khuynh Âm, có phải nha đầu kia có thiên phú nguyền rủa mà sinh ra linh khí giống quạ đen... Khanh Khanh kia của ngươi, nên ngươi mới cảm thấy mùi hai người giống nhau không?"

"Không phải! Ta..."

Sở Huyền Dịch cau mày: "Không có khả năng này sao? Ngươi mới bây lớn, ngươi chắc chắn không?"

Trong nháy mắt, Khuynh Âm lại do dự: "Ta, ta không chắc."

"Đúng vậy, ngươi xem, trên đời này không có gì là tuyệt đối, nếu ngươi thật sự trách sai Hoa Linh Cơ, hiểu lầm cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bỏ lỡ Khanh Khanh của ngươi mới là chuyện lớn. Cho nên, ngươi vẫn nên mau chóng đi nhiều nơi hơn tìm được Khanh Khanh của ngươi mới thỏa đáng."

Chỉ mấy câu, Khuynh Âm đã bị Sở Huyền Dịch lừa gạt.



Hoa Linh Cơ dựa vào khung cửa, cảm khái liên tục.

Thiếu chủ thật đúng là có chính có tà, là một nhân tài!

Một lát sau, Sở Huyền Dịch về một mình, nhướng mày: “Thật xin lỗi, ta đuổi người theo đuổi muội đi mất rồi.”

Hoa Linh Cơ ngượng ngùng cười nói: "Người theo đuổi gì chứ? Hắn thích con quạ đen kia, nhưng ta tự nhận mình là người à nha!”

Sở Huyền Dịch lắc đầu, bước vào cửa: “Có tin tức gì của Dịch nhân ma không?”

“Hả?”

Đề tài thay đổi hơi nhanh, Hoa Linh Cơ sửng sốt một lát mới phản ứng kịp, nàng đi theo Sở Huyền Dịch, vội vàng trả lời: “Vẫn chưa, ta vừa ép người đi hỏi rồi. Theo những gì yêu ma giám sát ta nói, có lẽ Dịch nhân ma có thân phận đặc thù, tôn chủ cần nhiều thời gian sắp xếp hơn chút.”

Nói xong, chợt thấy Sở Huyền Dịch hơi cau mày, nàng chớp mắt nói thêm: “Nhưng mà yêu ma quấy rầy tông môn đều đã ngừng tay! Ta vừa đi hỏi Minh Tước sư huynh canh giữ sơn môn, hôm qua đã không có động tĩnh gì, có thể thấy tôn chủ hạ lệnh rất nhanh.”

Sở Huyền Dịch gật đầu: “Ừ, nhanh một chút cho thỏa đáng. Ta sợ Dịch nhân ma lại gây chuyện.”

“Không phải huynh nói ông ta đã được sứ giả Ma cung đón đi rồi sao? Ông ta đi Ma cung, còn có thể làm chuyện gì nữa?”

Nói xong, Hoa Linh Cơ cười hì hì, đi tới chia sẻ tin tốt với Sở Huyền Dịch: “Nghe nói Ma cung đang chuẩn bị lễ mừng chào đón huynh trở về đấy, gia tộc của ta cũng nhận được tưởng thưởng rất lớn của tôn chủ! Haha, xem ra tôn chủ đã không kịp chờ đón huynh về nhà rồi. Chỉ một Dịch nhân ma thôi, sao tôn chủ có thể để ông ta làm vật cản đường được? Thiếu chủ, huynh cứ yên tâm, cơm ngon không sợ trễ!”

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của nàng, Sở Huyền Dịch cũng lộ ra mấy phần ý cười: “Đúng vậy, làm việc tốt thường gặp gian nan. Ta chỉ sợ quay về Ma cung trước, sẽ để lại phiền phức cho tông môn.”

“Không đâu! Ai da, giờ huynh không cần nghĩ chuyện này, vẫn nên mau suy nghĩ với ta xem đến lúc đó chúng ta nên lấy lý do gì để rời khỏi tông môn về Ma cung cho thỏa đáng đi đã. Sau này huynh sẽ không trở về nữa, nhưng ta vẫn còn mà.”

Sở Huyền Dịch bình tĩnh nhìn nàng, thấy bộ dạng khá nghiêm túc và lo lắng của nàng thì không khỏi mỉm cười.

“Muội nghĩ được nhiều thật đấy.”

Hoa Linh Cơ gật đầu thật mạnh: “Đúng đó, ta luôn cẩn thận mà!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK