“Nha Nữ, ta khuyên ngươi đừng có mơ mộng hão huyền nữa, ngươi nên nghĩ xem có cần nhanh chóng hội báo thân phận thiếu chủ hay không.”
Hoa Linh Cơ đột nhiên bị khuyên răn thì thoáng sửng sốt: "Hả?"
Phong Ma Bình rất nghiêm túc: "Ta đã điều tra rồi, gần đây Trình Tiên môn bị yêu ma tấn công, thật ra là do Mạnh Đoàn giở trò quỷ. Hiện tại tất cả yêu ma phụ trách tìm kiếm thiếu chủ đã biết tin tức thiếu chủ ẩn thân ở Trình Tiên môn, bởi vậy không lâu nữa sẽ có nhiều yêu ma đến tấn công Trình Tiên môn hơn, để ép thiếu chủ hiện thân."
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ hơi há miệng, vẻ mặt buồn bã.
"Cho nên, nếu ta không nhanh chóng bẩm báo thân phận thiếu chủ thì Trình Tiên môn sẽ gặp đại nạn?"
Phong Ma Bình cau mày: "Không phải Trình Tiên môn gặp đại nạn mà sẽ có nhiều yêu ma thương vong hơn, không có lợi cho Ma cung!"
Hoa Linh Cơ sửng sốt, gật đầu: "Ồ, đúng, đúng vậy."
“Không chỉ vậy, ta còn lo lắng thiếu chủ sẽ nhân cơ hội trốn thoát khỏi Trình Tiên môn, thay hình đổi dạng, biến mất không dấu vết lần nữa. Cho nên, Nha Nữ, từ giờ trở đi lúc nào ngươi cũng phải giám thị thiếu chủ tránh thiếu chủ biến mất.”
Hoa Linh Cơ cười khổ: "Hắn sẽ chạy mất sao? Dù sao Trình Tiên môn cũng là nơi hắn sống nhiều năm, chỉ cần Ma tôn hạ lệnh vây công Trình Tiên môn, hắn sẽ không thể mặc kệ."
"Đúng vậy. Cho nên ta cho rằng, thiếu chủ chắc chắn sẽ quay về Ma cung vì lần bại lộ này. Nha Nữ, thật sự ngươi không cần phải che giấu thân phận của thiếu chủ đâu, vẫn nên mau chóng bẩm báo với Tôn chủ, tránh cho đám yêu ma Mạnh Đoàn giành được công lao cuối cùng."
Đừng thấy Phong Ma Bình bình thường im lặng ít nói nhưng hắn không ngốc. Phong Ma Bình biết rõ lúc nào nên làm gì, nếu không Ma tôn sẽ không phái hắn tới giám sát nàng.
Nhắc tới cái từ "giám sát" này, Hoa Linh Cơ càng thêm cay đắng.
Lúc rời khỏi Ma cung, nàng biết mình bị giám sát, hiện tại xem ra, tuy rằng cũng có bảo vệ nhưng giám sát vẫn là giám sát, Phong Ma Bình mãi mãi không thể là người một phe với nàng. Người Phong Ma Bình thần phục chỉ có Ma tôn.
Nói đến yêu ma tập kích Trình Tiên môn, nàng vô thức nghĩ đến Trình Tiên môn gặp đại nạn, còn Phong Ma Bình lại nghĩ là yêu ma chịu thương vong.
Nghĩ lại, nếu như kỳ hạn một tháng Ma tôn đưa ra đến, cho dù nàng không chủ động bẩm báo thì chắc chắn Phong Ma Bình cũng sẽ bẩm báo.
Đôi tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, hồi lâu sau, Hoa Linh Cơ thở dài, nói: "Nếu chuyện đã đến mức lửa xém lông mày, ta... phải đi tìm thiếu chủ nói thẳng ra. Dù sao, tám phần mười thiếu chủ đã đoán được thân phận của ta. Dù ta có khuyên được thiếu chủ hay không, ta cũng sẽ nghĩ cách tránh thiếu chủ ghi hận ta và ngươi."
"Cần ta hiện thân cùng bái kiến thiếu chủ với ngươi không?"
"À... tạm thời thì không cần đâu."
"Được."
Sau khi thương lượng với Phong Ma Bình việc muốn tìm Sở Huyền Dịch, tim Hoa Linh Cơ vẫn không hề đập chậm lại.
Trai ngọc cũng vô dụng, nàng lê từng bước đến chỗ ở của Sở Huyền Dịch.
Mặc dù màn đêm đã buông xuống, sao trời lấp lánh, chỗ Sở Huyền Dịch rất an tĩnh. Hành Nguyên Chân nhân lệnh hắn phải cấm túc nghỉ ngơi, dù cho tông môn có sự vụ cần hắn quyết định sắp xếp thì đồng môn cũng chỉ được dùng đá truyền tin liên lạc với hắn, không được quấy rầy.
Hoa Linh Cơ đứng ngoài cửa phòng Sở Huyền Dịch, thấp thỏm bất an, mở miệng toan gọi cửa mấy lần đều ngừng lại.
Cuối cùng nàng ngồi hẳn ở ngoài cửa, ngây ngốc, thất thần.
Nàng không có lòng trung thành với Ma tôn, chỉ là ít nhiều gì nàng cũng có chút huyết thống với gia tộc quạ đen nên mới chịu nghe lệnh Ma tôn, đến Nhân giới nằm vùng. Dù sao thì chính nàng cũng muốn sống tại Nhân giới.
Tuy nàng tán thành mong ước và theo đuổi ước mơ của Sở Huyền Dịch, nhưng rõ ràng, nàng tán thành thì chẳng có ý nghĩa gì.
Chính nàng còn đang bị giám sát, cũng bị ràng buộc thì làm gì có năng lực giúp hắn một tay?
Dưới ánh trăng, thiếu nữ trầm tư suy nghĩ, khuôn mặt đầy ưu sầu, quả là một bức tranh tuyệt đẹp.
Sở Huyền Dịch đứng trên đầu tường, cúi đầu lẳng lặng nhìn nàng. Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu nhìn trời, nhàn nhã nói: “Ta không biết muội lại có thói quen canh cửa phòng cho người khác đấy.”
Hoa Linh Cơ giật mình, ngẩng đầu lên, khe khẽ oán giận một câu: "Đồ độc mồm."
"Kém xa muội."
Nói xong, Sở Huyền Dịch nhảy xuống, không hỏi tại sao nàng lại đến đây, mà đưa tay kéo nàng từ thềm đá lên, vào phòng.
Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, tôn lên ánh mắt dịu dàng hơn thường ngày của hắn.
Hắn lấy mấy cái bánh ngọt đặt trước mặt nàng: “Ăn đi, mấy ngày trước ta đến Lâm Độ giới giải quyết hậu quả Vạn Dịch trang để lại, cố ý mua một ít về cho muội. Sau khi về lại bận quá nên quên đưa cho muội."
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ mím môi, ngượng ngùng cười, sau đó ngượng ngùng chậm rãi vươn tay, cầm bánh bắt đầu ăn.
Đợi Hoa Linh Cơ ăn mấy miếng thỏa mãn cơn thèm, Sở Huyền Dịch mới nói: "Ăn nhiều một chút, sau này muội về Ma cung rất khó ăn được đấy."
Đột nhiên, Hoa Linh Cơ đang uống nước thoáng khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn bị cốc nước che khuất gần hết, khiếp sợ ngước mắt lên nhìn hắn.
Thấy trên mặt hắn không có cảm xúc gì, không lộ ra chút tâm tư cảm xúc nào, bộ dạng cứ như đang đàm phán với đối thủ, nàng nuốt nước, từ từ đặt ly nước xuống.
Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm bánh ngọt còn thừa lại trên đĩa, nhỏ giọng nói: “Tiên lễ hậu binh.”
Sở Huyền Dịch không đáp lời, như đang đợi nàng chủ động giải thích.
Trong phòng thoáng chìm trong im lặng.
Hoa Linh Cơ nói xong, trầm mặc nhìn chằm chằm bánh ngọt một lúc lâu, bất giác, dần dần hai mắt nàng nheo lại, mũi chua xót.
Mấy giây sau, nước mắt âm thầm rơi xuống.
Nàng không muốn khóc, nàng chỉ cảm thấy khó chịu thôi! Không kiềm chế được!
Hoa Linh Cơ càng cúi thấp đầu, giơ tay giả vờ lau miệng, lặng lẽ lau nước mắt.
Nhưng mà không phải chỉ lau một lần là lau sạch hết được. Nước mắt nhanh chóng chảy dài, nàng không khỏi sụt sịt. Nàng không muốn phát ra tiếng để hắn nghe thấy, đành phải cuống quýt đưa tay rót nước, muốn uống nước để che giấu động tác và âm thanh.
Vừa đưa tay ra, giọt nước mắt long lanh trên ngón tay được ánh sáng của linh thạch chiếu sáng, phản chiếu trong mắt Sở Huyền Dịch.
Hắn ngẩn ra, nhíu mày, lộ ra mấy phần hoang mang.
Nước miếng?
Mồm nha đầu này bị mẻ à?
Ngoài ra, nhìn lại, có phải nha đầu kia cúi đầu thấp quá rồi đúng không?
Sở Huyền Dịch cảm thấy có gì đó không ổn.
Hắn đứng dậy đi tới trước mặt Hoa Linh Cơ, vừa đưa tay bóp cằm nàng, vừa khom lưng nhìn xuống.
"Sao vậy?"
Hoa Linh Cơ quay đầu đi, tránh né tay hắn, nhân cơ hội lấy mu bàn tay lau mặt, lau đi hết nước mắt.
Hung hăng trả lời: "Bụi bay vào mắt!"
Bộ dạng này, câu trả lời này...
Sở Huyền Dịch sửng sốt mấy giây, chớp mắt, lại vươn tay ra, cưỡng ép quay mặt nha đầu kia lại.
Vừa thấy vẻ mặt ngân ngấn nước mắt của nàng, hắn bỗng ngạc nhiên.
"Khóc?"
Trong mắt hắn chứa ba phần kinh ngạc, ba phần luồng cuống, ba phần bối rối, một phần thương tiếc, đưa tay lau khô một bên má nàng, vừa hỏi: "Sao thế? Có chuyện gì à?"
Hoa Linh Cơ được hắn nhẹ nhàng lau nước mắt, vừa nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu và bối rối của hắn thì lập tức ngừng khóc.
Nàng hừ lạnh một tiếng, đẩy tay hắn ra, hung tợn nói: "Huynh hoảng cái gì? Huynh hung dữ với ta tiếp đi!"
Bàn tay bị hất ra dừng lại giữa không trung, Sở Huyền Dịch suy nghĩ một lúc rồi mới phản ứng lại.
“Haiz...” Hắn thở dài thườn thượt: "Ta hung dữ với muội lúc nào chứ?”
Hoa Linh Cơ bỗng đứng dậy, chống nạnh: "Huynh khẩu Phật tâm xà, âm thầm uy hiếp ta, móc mỉa ta, thờ ơ lạnh nhạt với ta, còn nói không hung dữ với ta!?"
Lập tức Sở Huyền Dịch bị dọa lùi lại nửa bước.
Nhìn Hoa Linh Cơ xù lông hồi lâu sau mới tặc lưỡi: "Là ta sơ suất."
Hửm?
Hoa Linh Cơ nghiêng đầu.
Sao người này không nói "Ta sai rồi" mà lại nói "Ta sơ suất" nhỉ?
Hừ lạnh: "Huynh có ý gì?"
"Quan hệ của ta với muội khác những yêu kia ma, đương nhiên ta cũng không thể đối xử với muội như với họ. Là ta sơ suất."
Nói xong, hắn lại đưa tay, dịu dàng xoa đầu nàng: “Muội đừng giận.”
Bây giờ đến lượt Hoa Linh Cơ vừa ngạc nhiên vừa bối rối.
"Hai chúng ta là quan hệ gì?"
Sở Huyền Dịch mỉm cười: “Ta và muội, cùng chung chí hướng.”
“À.” Hoa Linh Cơ đột nhiên ý thức được: “Đồng chí!”
Xưng hô xa lạ lọt vào tai, Sở Huyền Dịch suy nghĩ nhanh lẹ, gật đầu: "Xưng hô thích hợp lắm."
Hoa Linh Cơ:...
Trước đó, dù có đánh chết nàng, nàng cũng không ngờ được vậy mà lại gặp được đồng chí của mình ngay tại Tu Chân giới!
Nàng ngồi bịch xuống đất, kiêu ngạo nói: “Ta phấn đấu để xây dựng một Ma giới tươi đẹp, thịnh vượng, dân chủ, văn minh. Còn huynh?”
Nghe vậy, Sở Huyền Dịch ngạc nhiên nhìn nàng, ánh mắt khiếp sợ biến thành suy tư, cuối cùng lại thành cảm khái.
Ngay lúc Hoa Linh Cơ đang nghĩ mình có thể dùng nền tảng văn hóa mạnh mẽ làm Sở Huyền Dịch khiếp sợ thì hắn đã giơ ngón tay gõ trán nàng!
"Cả ngày chỉ biết nói tào lao thôi!"
Hoa Linh Cơ:...
Sao hắn không tin vậy?
Sao, Ma giới không có chút hy vọng nào à?
Hắn gõ trán nàng, sau đó lại xoa xoa chỗ bị gõ, am hiểu sâu ý nghĩa tinh thần của "Vừa đấm vừa xoa".
Hắn vừa xoa xoa vừa hỏi: "Sao hôm nay lại dám đến tìm ta thế? Khoảng thời gian trước, trốn ta còn không kịp, cứ như ta có thể ăn muội vậy."
Hoa Linh Cơ sợ hãi rụt cổ nói: "Không, không có..."
"Nếu đã tới thì cười ta xem một cái đi."
"Hả?"
Sở Huyền Dịch bễ nghễ, cười nửa miệng: "Là kiểu cười "khặc khặc" cố ý đè thấp giọng lúc muội dùng đá truyền tin của cha ta đấy."
Nghe vậy, Hoa Linh Cơ không khỏi nuốt nước miếng.
Lúng túng, xấu hổ.
"Trước đó còn giả vờ bị yêu ma nhập xác, chạy đến vách núi rồi nhảy xuống, dọa ta sợ một phen."
"... À, thiếu, thiếu chủ, cái này... cái đó... Haha..."
Sở Huyền Dịch đưa tay ra: “Lấy đá truyền tin đó ra đây.”
"Ồ."
Hoa Linh Cơ ngoan ngoãn lấy ra đá truyền tin Ma tôn đưa cho.
Sở Huyền Dịch cầm nó trong tay, im lặng nhìn một lúc, như nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua.
"Ta từng cho rằng, mối liên hệ giữa ta và Ma cung chỉ còn lại mỗi viên đá truyền tin này. Không ngờ muội lại tới."
Hắn liếc nhìn nàng, nàng lập tức nhếch môi, xấu hổ cười làm lành: “Haha, cuộc sống luôn có những điều bất ngờ mà.”
Sở Huyền Dịch lắc đầu thở dài: “Ngày hôm đó, ta nghe thấy một giọng nói xa lạ dùng đá truyền tin này gọi tên thật của ta, rồi nói nhăng nói cuội, nói "Ma cung bị phá, Ma tôn bị bắt", ta đã có dự cảm sau này sẽ không được gió êm biển lặng nữa."
"Tại sao?"
"Bởi vì yêu ma này không phải ngu xuẩn thì là xấu xa."
"À, vậy giờ huynh đã biết đó là ta rồi, huynh cảm thấy thế nào?"
"Muội." Sở Huyền Dịch trả lại đá truyền tin vào lòng bàn tay nàng, bắt gặp ánh mắt háo hức đợi khen ngợi của nàng, cố ý trì hoãn mấy giây, sau đó mới nhướng mày nói: "Tốt lắm, rất tốt."
Trong phút chốc, Hoa Linh Cơ cười toe toét lộ ra hai hàm răng trắng bóc: "Hahaha! Ta biết ngay mà, huynh chắc chắn sẽ không nói ta "vừa ngu ngốc vừa xấu xa" đâu!"
Vừa dứt lời, nàng vội chân chó đi tới trước mặt Sở Huyền Dịch, đấm lưng bóp tay cho hắn: "Thiếu chủ, ánh mắt huynh tốt thật đó! Thực không dám giấu giếm, ta cũng cực kỳ kính phục thái độ làm người... À không làm rồng, làm ma... của huynh..."
"Nhưng kính phục thì kính phục, ta người nhỏ, không có tiếng nói, không giúp huynh được nhiều. Gần đây tông môn chịu yêu ma tấn công là do yêu ma khác tìm được huynh gây ra đó. Bởi vì huynh hiện nguyên hình bại lộ hành tung cho nên chúng nó mới tìm tới, không liên quan đến ta, cũng không liên quan đến Dịch nhân ma! Huynh nhất định phải tin ta!"
Sở Huyền Dịch ngăn cản động tác đấm lưng của nàng: “Không cần giải thích, ta biết bản tính của muội, ta tin tưởng muội, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm khó dễ muội.”
"Ồ! Vậy thì tốt rồi... Ừm, tin ta, còn đoán ra ta là yêu ma..."
"Muội đó, miệng quạ đen đã không giấu được, còn dám ngang nhiên lộ nguyên hình, còn dám càn rỡ đến cực độ dùng đá truyền tin bại lộ hành tung. Nếu ta mà đoán không ra muội thì ta là đồ ngốc!" Sở Huyền Dịch tức giận răn dạy: "Tiên hạc Khuynh Âm kia, nếu không phải kiến thức kém, sao có thể bị muội lừa? Muội có tin tất cả tu sĩ tông môn biết có yêu ma lẻn vào nằm vùng, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là muội không!"
Hoa Linh Cơ bị răn dạy đến mức máu chó văng đầy đầu.
Nàng lập tức hoảng sợ.
"Hả? Vậy giờ phải làm sao? Thiếu chủ, huynh sắp không giấu được nữa, ta cũng gặp nguy hiểm, chúng ta nên làm gì đây!"
Sở Huyền Dịch cau mày thở dài, lắc đầu không nói một lời, trong phút chốc khó có được một sách lược vẹn toàn.
Một lúc lâu sau, hắn mới nói: “Ta đương nhiên sẽ không để tông môn gặp nguy hiểm, cũng sẽ không để muội rơi vào nguy hiểm. Cùng lắm thì trở về Ma cung nhận mệnh thôi. Trải qua chuyện của Hành Tham, và hành trình đến Hoa Cái Tiên trang, ta cũng ý thức được tầm quan trọng của "Thuận theo thiên mệnh, mới có thể làm ít công to"."
"Ta luôn muốn phá mệnh của mình, đến nay mới ý thức được, mình hoàn toàn không có bản lĩnh cao như vậy. Nếu đã không thể thoát khỏi kết cục mệnh bàn đã định, thì sao có thể nói đến nghịch thiên cải mệnh? E là đến khi ta trở thành Ma thần mới có thể cúi người nhìn xuống mệnh của mình."
Trong lời nói của hắn ẩn chứa ý không cam lòng yếu ớt, mang theo cô đơn vô tận, khiến Hoa Linh Cơ cảm thấy đau lòng.
Nàng muốn nói, mặc kệ có phải số mệnh hay không, huynh vẫn có thể đi trên con đường mình muốn. Nhưng nghĩ đến bản thân... không thể nào làm theo ý mình được.
Đột nhiên, đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Hoa Linh Cơ siết chặt nắm đấm, trầm mặc suy nghĩ. Một lúc lâu sau, trong yên lặng, nàng đột nhiên nghiêng người về phía trước, nắm chặt tay Sở Huyền Dịch, hét lớn: "Thiếu chủ, hai chúng ta bỏ trốn đi!!!"
Sở Huyền Dịch:...???
Cái đề tài này đổi hơi nhanh ấy nhỉ?