• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngu Quân Duệ trung thực theo lời nàng, dừng vuốt ve, ngay tại lúc Diệp Tố Huân phát cáu muốn đạp hắn, lại mạnh mẽ bắt được một chân của nàng, lòng bàn tay dán lên đủ để phát lực xoay chuyển.

”Ngu Quân Duệ, huynh...” Diệp Tố Huân ngẩng đầu nhìn hắn, vừa bực mình vừa buồn cười, hưởng thụ mát xa hồi lâu mới nói: “Trước đó muội còn nghĩ, các sĩ tử tham gia thi cử, không ai không muốn vào cao trung, tạo lời đồn rằng, quạt đàn hương là vật đại cát trong tháng này...”

”Dùng cách này dụ mọi người tham gia thi cử mua quạt đàn hương, chủ ý không tệ. Mùi đàn hương có tác dụng nâng cao tinh thần, giúp tỉnh ngủ, những người vùi đầu vào sách hay bị mệt mỏi, buồn ngủ, nếu ngửi được mùi cây đàn hương, có thể bảo trì tinh thần lúc làm bài, có lẽ sẽ ra đáp án và bài thi tốt nhất.”

Diệp Tố Huân gật đầu, đúng là nàng có ý này, đồng thời còn cân nhắc việc các sĩ tử không thích cầm quạt hoặc là không có tiền, cho nên mới đặt nhiều kiểu nữ hơn, những người mua quạt rồi sẽ về quê quán có thể đưa cho người thương, nhất cử lưỡng tiện.

”Bán quạt xong rồi, lợi dụng cơ hội khoa cử, hơn nữa theo ý muội cũng không phải không thể, vật đại cát sẽ đổi là chuỗi hạt cây đàn hương, giống như muội nghĩ, có thể làm đồ thắt ở eo vào thời gian khoa cử, về quê thì đưa cho người thương.” Ngu Quân Duệ trầm ngâm chốc lát rồi nói.

”Đúng vậy, chỉ còn hai mươi ngày khoa cử, huynh tranh thủ thời gian điều tra nghe ngóng ở đâu sản xuất hạt đàn hương, nhanh chóng rời kinh mua rồi trở về.”

Thời gian cấp bách, thật đúng là không kéo dài được, chỉ là, Ngu Quân Duệ nghĩ đến mạch nước ngầm mãnh liệt trong phủ, Hoa Ẩn Dật, nương hắn, còn có Ngu Quân Diệp, thậm chí cha hắn, tất cả đều có khả năng tổn thương Diệp Tố Huân, lưu lại Diệp Tố Huân trong phủ, bản thân ra ngoài nhiều ngày như vậy, thật không yên lòng.

Để Trình Hạo đi ra ngoài xử lý khẳng định không được, Trình gia sẽ không cho hắn đi xa nhà.

”Sao vậy? Còn có vấn đề?” Diệp Tố Huân hỏi.

”Để một mình muội trong phủ, huynh lo lắng.” Ngu Quân Duệ nói. Muốn mang theo Diệp Tố Huân ra ngoài, nhưng danh phận hai người chưa định, không thể đề cập, hơn nữa đi xe ngựa mệt nhọc, hắn không bỏ được. “Nếu không, muội đến nhà nhỏ huynh mua ở đi.”

”Ta đang muốn nói với huynh đây, ta muốn về nhà, vắng nhà lâu như thế, ta lo lắng nương và đệ đệ ta.” Buổi chiều Diệp Tố Huân khôi phục trí nhớ, một lòng muốn phải về nhà.

”Tố Tố...” Ngu Quân Duệ khó thở, chuyện Hoa Ẩn Dật bất ngờ xuất hiện, hắn muốn bày kế để cha đồng ý hắn đến Diệp gia cầu thân là không thể rồi. Nay Ngu Diệu Sùng ưu phiền nên thừa nhận muốn hay không với Hoa Ẩn Dật, mình dùng cách nào cũng khó có khả năng để ông đồng ý chuyện cầu hôn.

”Đại ca huynh cứ muốn ở đây tới đêm, ta lại không thể đuổi hắn, mãi sau Lục La, Tử Điệp phải không nể mặt mũi hắn trực tiếp bức hắn đi mới được đấy.” Diệp Tố Huân không muốn ở nữa.

”Muội phải mở miệng đuổi hắn, bằng không, chắc chắn hắn còn muốn tới.” Ngu Quân Duệ ê ẩm nói. Rất để ý đại ca mình, biết rõ mình và Tố Tố đã không trong sạch, lại còn muốn xen vào, huynh trưởng này rốt cuộc đang tính gì?

Diệp Tố Huân dở khóc dở cười, nói: “Huynh ấy đối xử với ta không tệ, cho tới bây giờ đều là quan hệ bảo vệ. Mặc dù từng có tính toán, lại không tổn thương ta, sao ta có thể không nể mặt huynh ấy?”

Diệp Tố Huân chỉ là tuỳ việc mà xét, nhưng Ngu Quân Duệ đang kích động, trong lòng không vui, lại không tiện phản bác, nghẹn một hơi suýt nữa nội thương,

Có đi hay không đây? Đã có cách kiếm bạc lại không kiếm, trái lại trở thành người không ôm chí lớn, chỉ sợ sẽ bị Diệp Tố Huân khinh thường. Do dự thật lâu, Ngu Quân Duệ nói: “Ngày mai huynh lập tức lên đường ra ngoài đặt chuỗi hạt đàn hương, Tố Tố, muội đừng về, huynh sẽ nghĩ biện pháp để cho cha đồng ý hôn sự của chúng ta, sau khoa huynh giúp muội về nhà, thuận tiện cầu hôn luôn, được không?”

Đã ở nửa năm, thêm hai mươi mấy ngày cũng không sao,  Diệp Tố Huân gật đầu đồng ý.

Từ mai sẽ phải cách nhau rất nhiều ngày, hai người lại ôm nhau nói thân mật, Ngu Quân Duệ cứ trì trệ, mãi đến giờ Hợi mới rời đi.

Trong phòng, Hoa Ẩn Dật nghe được tiếng cửa viện nhẹ vang 'két' một tiếng, nhớ tới buổi tối nhi tử bị lạnh nhạt, không khỏi vạn phần đau lòng, dạo bước trong phòng hồi lâu, lại đến trước cửa sổ nhìn trăng sáng xuất thần, trong đầu lướt qua nhi tử rồi đến trượng phu, nhớ tới ân ái triền miên cùng Ngu Diệu Sùng tối hôm qua, lang quân không ngừng gọi Ẩn Dật, Ẩn Dật bên tai, lòng lại táo bạo.

Lắng tai nghe thấy trong Lê Viên tĩnh lặng im ắng, Hoa Ẩn Dật lén lút mở cửa phòng rồi rời Lê Viên.

Tâm sự đầy cõi lòng, sau khi bước ra khỏi Lê Viên thì đi về phía Cúc Viên, có một người đi theo bà ở xa, bà cũng không cảm thấy.

Ánh trăng như nước, mờ ảo mông lung như khói như sương sớm, một thân quần thun gấm mềm đỏ nhạt, mỗi khi bước đi, làn váy thật dài như nước chảy trên mặt đất kéo theo, tóc dài vãn Liễu Trắc kế, lộ ra cổ trơn bóng non mềm trắng nõn, hoa tai ngọc bích lay động, càng nổi bật lịch sự tao nhã mê người.

Ngu Diệu Sùng si ngốc nhìn bóng dáng thướt tha uyển chuyển trước mặt, tiếng bước chân nhỏ trong đêm yên tĩnh giống như tất cả đều chỉ là giấc chiêm bao tịch mịch khó quên.

”Ẩn Dật...” Ngu Diệu Sùng kêu một tiếng lòng đã khát khao bấy lâu, dục niệm, đau đớn đè nén  hai mươi năm, sau mồi lửa đốt lên đêm qua, đã oanh oanh liệt liệt bắt đầu đốt nóng.

Lướt qua giàn tường vi là đến Cúc Viên rồi, Hoa Ẩn Dật hơi chần chờ, đúng lúc này, một sức lực mạnh đánh tới, tiếng thét “A” đến môi bà thì bị bà gắng nhịn xuống, lồng ngực quen thuộc, cùng mùi rượu độc nhất vô nhị đêm qua, người ôm mình ở đằng sau, không phải ai khác mà là lang quân. Hoa Ẩn Dật vứt bỏ ý giãy dụa...

Chuyện tối qua hoàn thành, Hoa Ẩn Dật tâm sự đầy bụng, tràn đầy phiền não, mặc xiêm y thay Ngu Diệu Sùng xong vội vàng đi, nhưng đêm nay lại khác, Ngu Diệu Sùng buồn bực uống rượu lại không say, xúc động đẩy Hoa Ẩn Dật ngã xuống trên mặt đất, chớp mắt đã lột xiêm y, mạnh mẽ đâm tới mạnh mẽ đâm tới từ phía sau. Xong xuôi, huyết dịch lạnh xuống, trong lúc nhất thời Ngu Diệu Sùng thừa nhận cũng không được, không nhận cũng không xong, lung tung mặc xiêm y  lên, giả ý say rượu hồ đồ, khép xiêm y lảo đảo chạy.

Xử lí thế nào đây? Thừa nhận hay không?

Đang độ hoa cúc nở đẹp, ánh trăng vàng nhạt trắng noãn trên cao tách lá xanh xinh đẹp ra, chạm vào cánh hoa tầng tầng lớp lớp thân mật rúc vào nhau. Hoa đẹp khắp nơi, mùi thơm ngát tỏa đầy vườn, Ngu Diệu Sùng ngã vào trong bụi hoa, thật lâu đứng lên.

Ông có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Hoa Ẩn Dật, bà là chết rồi sống lại? Những năm này sống thế nào? Tại sao lại bị hủy dung?

Ông cũng có một lời si tình muốn kể ra, hai mươi năm rồi, ông vẫn không quên bà, vì có thể gặp bà trong mơ, ngay cả người hầu buổi tối ông cũng không cho ở Cúc Viên, cửa viện cửa phòng đều mở ban đêm, ngóng trông hồn phách bà không bị trở ngại, có thể tới gặp mình trong mơ.

Hai mươi năm, lời thề vẫn còn, mơ hồn khó kiếm, không lúc nào ông không ngóng trông đoàn tụ với nàng trong mơ, nay người trở về rồi, ông không cần hiu quạnh nhòm trăng sáng từ cửa sổ trong đêm yên tĩnh, bọn họ lại có thể ở cùng nhau, ôm nhau thưởng cúc phẩm rượu ngon, một người đánh đàn một người đề từ, phu xướng phụ tùy, triền miên ân ái điên loan đảo phượng.

Nghĩ đến tư vị dục tiên dục tử kia, mặc dù Nghiêm Long chết rồi, nhưng khó bảo toàn chuyện bí mật năm đó ông giấu kín, những năm này không ai biết bí mật, đó là bởi vì Ẩn Dật chết rồi, mới không có người nói huyên thuyên, nếu tin tức Ẩn Dật còn sống truyền ra, có thể bị người biết chuyện xấu hổ đó lật ra hay không?

Hơn nữa, Ẩn Dật của ông là mỹ nhân phiêu dật như tiên, nổi danh thành Giang Ninh, nay người trở về chỉ là một người quái dị, mặt của ông phải đặt ở đâu?

Chân bước ra cửa đã lùi lại, thân thể cao lớn của Ngu Diệu Sùng sụp đổ, ngã trên mặt đất.

Sương đêm đã nặng hạt, gió đêm ẩm ướt nhẹ thổi qua, Hoa Ẩn Dật nằm trên mặt đất cảm thấy hơi lạnh, nhưng lòng lại nóng muốn tan chảy.

Hai mươi năm trôi qua, lang quân hết cười thê rồi nạp thiếp vẫn còn yêu mình, vừa rồi chàng thô bạo cuồng dã, luống cuống một mực gọi Ẩn Dật, chàng vẫn yêu mình giống hai mươi năm trước, chưa từng thay đổi.

Sảng khoái và khoái hoạt còn lưu ở **, địa phương đã khô cạn hai mươi năm sau khi được đổ nước, ngoại trừ mang đến thỏa mãn còn khơi mào dục niệm, càng khát khao...

Kẻ thù đã chết, mình cũng từng tự tử để làm rõ ý chí, hai mươi năm cô đơn giữ gìn, Diệu Sùng sẽ không chú ý chuyện năm đó chứ?

Dung mạo Diệp Tố Huân đương nhiên là khuôn mặt tiểu cô nương kia được da mặt mình năm đó, người được khuôn mặt của mình hẳn là mẫu thân Diệp Tố Huân. Tìm được mẫu thân Diệp Tố Huân, lấy lại da mặt thuộc về mình?

Hoa Ẩn Dật nhớ tới nữ hài người nhát gan nhu nhược  năm đó trốn ở sau phụ thân, sợ hãi cầm lấy vạt áo phụ thân, thò ra nửa cái đầu nhìn mình, không tự giác mà lắc đầu.

Về Diệu Sùng, có thể sẽ không chú ý mình trở thành người quái dị lắm đâu, chỉ cần xem quan điểm của nhi tử với một mẫu thân xấu xí là gì, nếu hai phụ tử đều không ngại, thì không nên đoạt hạnh phúc của tiểu cô nương kia.

Hoa Ẩn Dật nghĩ tạm thời vẫn không cần thừa nhận, thăm dò tinh tường trước.

Vài ngày kế tiếp, Hoa Ẩn Dật lại không có cơ hội thử, bà căn bản không thấy được hai phụ tử Ngu Diệu Sùng.

Đêm hôm đó, Ngu Quân Duệ nhìn ra, phụ thân vẫn còn xoắn xuýt, chưa biết thừa nhận Hoa Ẩn Dật hay không, lúc đối mặt Hoa Ẩn Dật có chút xấu hổ, hắn dựa vào cơ hội này, đề cập tới việc Diệp Tố Huân là người tạm trú lại dẫn khách tới, nhưng đại ca của hắn đã kết hôn, rồi lại dây dưa không rõ với Diệp Tố Huân, lại để cho Diệp Tố Huân và mọi người cùng nhau dùng bữa, quá bất tiện, Ngu gia cũng không quan tâm mỗi tháng tốn hao trăm tám mươi lượng bạc, không bằng làm cho Lê Viên một cái bếp riêng, không phải ngày tết, Diệp Tố Huân và dì Mạnh ăn ở Lê Viên, không cần phải tới sảnh cùng mọi người  dùng bữa.

Ngu Quân Duệ nói có lý, Ngu Diệu Sùng lại đang phiền não việc gặp mặt Hoa Ẩn Dật, đề nghị của Ngu Quân Duệ chọc đúng chỗ yếu, đêm xuống tự mình dặn hôm sau Lưu Thị dẫn người xây bếp cho Lê Viên, sau này cho Lê Viên ăn tiêng, lại đặc biệt giao phải chu đáo một chút.

Ngày hôm sau Ngu Quân Duệ tìm cớ đi xa nhà, sau khi hắn đi, ngay cả bước ra Lê Viên Diệp Tố Huân cũng không, Hoa Ẩn Dật là khách của nàng, tự nhiên không tiện ra ngoài.

Ngu Quân Diệp đến thăm Diệp Tố Huân, bị Lục La và Tử Điệp lấy việc nam nữ thụ thụ bất thân, ngay cả cửa viện cũng không cho hắn bước quâ, hai người của Lưu Thị ở bên trong Lê Viên bị Ngu Diệu Sùng điều đi rồi, người được an bài vào đều là tâm phúc của Ngu Diệu Sùng, được lệnh của ông, không được cho đại thiếu gia dây dưa Diệp Tố Huân nữa cho nên đều giúp đỡ hai người Lục La, Ngu Quân Diệp tức giận bất đắc dĩ, Hoa Ẩn Dật lực bất tòng tâm, gấp đến độ ngày đêm bất an.

Ngày thứ tư Ngu Quân Duệ rời đi, tức ngày thứ sáu Hoa Ẩn Dật và Diệp Tố Huân quay trở lại Ngu gia, Trình phu nhân tự mình đến nhà bái phỏng, muốn đưa Diệp Tố Huân đi Trình gia chơi.

Ở trước mặt muội phu là Trình phu nhân, Ngu Diệu Sùng vẫn khiếp đảm, tính tình Trình phu nhân đanh đá, lúc mắng người không nể thể diện, ngay cả Anh quốc công trước mặt bà cũng phải vâng vâng dạ dạ.

Trình phu nhân mở miệng muốn đón Diệp Tố Huân, đã biết dì Mạnh là Hoa Ẩn Dật, Ngu Diệu Sùng đương nhiên biết rõ Trình phu nhân đích thân đến, đón Diệp Tố Huân là giả, đưa Hoa Ẩn Dật đi mới là thật, nào dám không theo.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK