“Trình Sâm, huynh vừa đi đâu thế?” Diệp Tố Huân lật than trong chậu, thuận miệng hỏi.
Không có ai đáp lại, bên tai vang lên tiếng thở dốc dồn dập, cặp giày màu tím đập vào mắt, không đúng, Trình Sâm toàn thân là màu trắng, vì sao giờ lại thấy màu tím? Dưới ánh sáng heo hắt, nàng tờ mờ thấy dáng người kiện tráng, đường cong rõ ràng, chân thon rắn chắc, vòng eo hữu lực, Diệp Tố Huân sửng sốt, không tài nào tin tưởng, nhưng cơ thể lại run rẩy khó nén, sau một lúc, mới chậm rãi ngẩng đầu.
Nàng đứng phắt dậy, vẻn vẹn ba ngày không gặp, Ngu Quân Duệ gầy đi nhiều lắm, cằm hắn nhọn hoắt, râu ria che phủ cả môi.
Diệp Tố Huân chậm rãi đưa tay xoa xoa, gai góc, cương cứng nưng lại khiến người ta an tâm khác thường.
“Quân Duệ ca ca...”
“Tố Tố...”
Không biết ai nói trước, cũng chẳng hay ai bước tới trước, hai người ôm nhau sít sao.
“Tố Tố, tha thứ cho huynh, đừng rời bỏ huynh, được không?”
Diệp Tố Huân không nói gì, nàng nhón chân, đôi môi ấm áp run rẩy áp trên bờ môi rạn nứt vì lạnh của Ngu Quân Duệ.
Ráng chiều rực rỡ đỏ tươi, tiếng tim đập liên hồi như âm thanh nổ vang của pháo, trong không khí rét lạnh như thoang thoảng hương rượu nồng say lòng người. Trải qua hai đời người, họ ôm chặt nhau, nước mắt chua xót trút xuống, rồi dần hòa vào một chỗ.
Đôi môi kề cạnh lạnh buốt, cũng không biết Quân Duệ ca ca đã bôn ba trong gió rét bao lâu, Diệp Tố Huân đau lòng ngậm lấy, nhẹ nhàng thè lưỡi liếm cọ xát, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình bão hòa nó.
Tố Tố tha thứ cho mình rồi! Ngu Quân Duệ rốt cuộc cũng có thể bỏ suy nghĩ lo lắng xuống, cánh tay sắt ôm vòng eo nhỏ xinh ngày càng siết hơn. Ôm cơ thể mềm mại đã mong mỏi bấy lâu, người Ngu Quân Duệ dần nổi phản ứng, gậy gộc cứng rắn bỗng đứng thẳng lên giữa hai cơ thể đang quấn quýt, đại điêu tiếp xúc đòi hỏi biểu đạt dục vọng chân thật của chủ nhân nó, đủ nóng để đánh tan phòng tuyến vốn tan rã của Diệp Tố Huân.
Tay Ngu Quân Duệ buông lỏng eo của Diệp Tố Huân, khát khao chạy dọc trên lưng nàng, Diệp Tố Huân mềm mại thuận theo, dựa vào người hắn, khẽ rên rỉ, nụ hôn nồng nhiệt triền miên, nhiệt độ nóng dần lên, cơ thể Diệp Tố Huân nhũn ra, không thể đứng vững, Ngu Quân Duệ muốn thò tay vào trong áo, phủ lên da thịt ấm áp kia, lại sợ bàn tay băng của mình làm Diệp Tố Huân bị lạnh.
Lửa trong chậu than kêu tách một tiếng giòn tan, đánh thức hai con người đang trầm mê phục hồi lại tinh thần, Diệp Tố Huân nóng nảy đến đỏ bừng cả mặt, hai người đang ở trong nhà người khác, thậm chí còn ở chính sảnh đó!
Khẽ đẩy Ngu Quân Duệ ra, nhìn vẻ mặt đầy mệt nhọc của hắn, Diệp Tố Huân xót cả lòng, hạ giọng nói: “Quân Duệ ca ca, muội lấy nước ấm cho huynh lau mặt đã.”
“Chúng ta về nhà đi.” Ngu Quân Duệ nắm cổ tay Diệp Tố Huân, lẳng lặng nhìn, hắn sợ nếu mình nháy mắt một cái, Diệp Tố Huân đã chẳng còn tăm hơi.
“Được, muội nói mấy lời với Trình Sâm đã.”
“Còn gì phải nói với hắn chứ?” Lòng Ngu Quân Duệ rơi xuống đáy cốc.
“Giấm chua.” Đẩy nhẹ hắn một cái, Diệp Tố Huân chậm rãi kể lại kế hoạch giả thành thân để kích thích Hoa Ẩn Dật.
“Hoa phu nhân đã đối xử với hắn ta như thế mà hắn còn nghĩ đến việc ở cùng nhau? Vạch trần thân thế của hắn có khác gì đưa hắn lên đài hành hình đâu chứ.” Ngu Quân Duệ ngạc nhiên không thôi.
Lấn vào tình cảm, có lẽ chính là chấp mê bất ngộ như thế! Diệp Tố Huân than nhẹ, nói: “Quân Duệ ca ca, muội nghĩ, hay cứ giúp huynh ấy một lần này? Nếu Hoa phu nhân không quan tâm huynh ấy, thì để huynh ấy hết hi vọng cũng là chuyện tốt.”
“Ừm, được.” Ngu Quân Duệ đồng ý, thầm nhủ, tốt nhất là có thể kích thích Hoa phu nhân, hắn vẫn lo lắng về Trình Sâm, chỉ sợ y thích Tố Tố của mình.
Gió lạnh thấu xương dường như bị biến đổi, dịu dàng thắm thiết, tảng đá bự đè trong lòng cuối cùng đã biến mất sau khi khiến mình đầy thương tích, Ngu Quân Duệ cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
“Vui lắm hả?” Nhìn hắn cười đến khóe mắt khóe môi đều biến dạng, Diệp Tố Huân kiễng chân ghé vào tai hắn, cười khẽ hỏi: “Vui gì chứ?”
“Vui vì đêm nay nó không cần trông phòng một mình nữa.” Ngu Quân Duệ cười xấu xa, tay che lại, tay vụng trộm chỉ chỉ bộ phận trong khố.
“Đây chính là đường cái đấy.” Diệp Tố Huân lấy tay che mặt xấu hổ: “Quân Duệ ca ca, trong đầu huynh toàn cái gì vậy?”
“Toàn là muội thôi!” Ngu Quân Duệ ủy khuất không thôi, bình tĩnh nghiêm mặt nói: “Tố tố, lại không tìm thấy muội lần nữa, ta sẽ điên mất, không được, ta phải làm một cái đai lưng thật dài, buộc muội vào cạnh ta, hai chúng ta đi đến đâu cũng không cách xa nhau.”
“Đồ ngốc, sau này sẽ không xa huynh nữa.” Diệp Tố Huân nghẹn ngào, nước mắt đong đầy như muốn rơi xuống.
Căn nhà quen thuộc vẫn ấm áp như thế, Ngu Quân Duệ đốt than, kéo Diệp Tố Huân ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ma sát mặt nàng, hai người ngơ ngẩn nhìn nhau, thật lâu sau, Diệp Tố Huân nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay huynh ăn cơm chưa?”
“Chưa.”
“Vậy mau đi nấu cơm.”
“Được, ăn no xong mới có sức lực.”
“Quân Duệ ca ca, hai đêm nay nó có nhớ muội không?” Diệp Tố Huân bắt được đại điêu, giọng nói ngọt ngào lạ thường.
Ngu Quân Duệ nào chịu được nàng vừa trêu vừa hành động, tái sinh đã khiến hắn hạnh phúc váng đầu, Diệp Tố Huân nhiệt tình như vậy khiến hắn không muốn nhịn nữa, mà thực ra hắn cũng chẳng muốn nhịn.
Bổ nhào người lên giường, màn che bằng gấm lập tức che khuất hai cơ thể rực lửa.
Từng nụ hôn cháy bỏng đốt máu chảy nhanh hơn, xiêm y rơi xuống đất từng cái từng cái, bên dưới tấm chăn hoa gấm, hai cơ thể trần truồng ma sát nhau, dán vào nhau chặt chẽ không kẽ hở, dường như muốn hòa tan người mình vào cơ thể đối phương.
“Quân Duệ ca ca...”
“Ừ.”
“Muội không thở nổi...A”
“...”
Môi lưỡi nóng rực rời khỏi bờ môi Diệp Tố Huân, trượt xuống, đáp ở xương quai xanh, giao quanh chỗ lõm xuống, Diệp Tố Huân thẳng người, ngẩng cổ thở dốc.
Đầu lưỡi nọ lại chậm rãi đi xuống, ngậm lấy vật đỏ hồng, cắn nhẹ, rồi thè lưỡi liếm, cắn nó sưng lên lại dùng đầu lưỡi chơi đùa, Diệp Tố Huân tê dại, không nhịn được khẽ hô, Ngu Quân Duệ nghe tiếng ngâm nga kiều mị, càng kịch liệt thở dốc, một bàn tay lần mò trên người Diệp Tố Huân một lúc, đi vào chà xát giữa bụi cỏ.
Mới vuốt ve mấy cái, Diệp Tố Huân hốt hoảng, cây gậy nóng bỏng cứng rắn đã chống ở cửa huyệt, nàng run lên từng hồi, nhớ đến côn sắt thô cứng, có chút sợ hãi cảm giác đau đớn khi bị nó đâm vào.
“Tố Tố ngoan, đừng sợ, ta chậm một chút.” Cảm thấy nàng cứng nhắc, Ngu Quân Duệ ngẩng đầu hôn khóe môi nàng, dịu dàng vuốt ve, tên đã lên dây nhưng lại ẩn nhẫn không bắn, chỉ không nhanh không chậm đẩy, đợi chỗ đó nước chảy mãnh liệt, mới chậm rãi chen đỉnh vào.
Nơi đó của Diệp Tố Huân đã chảy rất nhiều nước, động tình không thôi, thấy phần đầu đi vào không đau nhức thì bất giác vặn vẹo eo nhỏ, cây gậy của Ngu Quân Duệ bị huyệt non hết hút rồi cắn, hắn không nhịn được, dùng sức đâm vào, thoáng cái, cự long đã đạt đến nơi sâu nhất, Diệp Tố Huân đau đớn thét lên một tiếng, khóc lóc đánh Ngu Quân Duệ: “Tự nhiên biến to như vậy làm cái gì...”
Chuyện trở nên lớn hơn này không phải Ngu Quân Duệ có thể khống chế, hắn gắng sức dừng lại, không dám để đại điêu làm ra hành động thiếu suy nghĩ, cúi đầu mút vành tai rồi chuyển xuống cần cổ duyên dáng, bàn tay lớn cũng chẳng hề nhàn rỗi, trái phải day day hai hạt đỏ hồng đứng thẳng.
Tê dại như cơn sóng trào lên từ mỗi nơi hắn chạm vào, quấy nhiễu cơ thể, đau đớn nơi giao hợp giữa hoa tâm và côn gậy lại bùng lên một ngọn lửa không tên. Dù thứ đó đã dừng lại, bất động nhưng đau đớn nào có thể tiêu tan, thực tế là có làm gì cũng bị đau, Diệp Tố Huân không chịu nổi kêu lên: “Quân Duệ ca ca, khó chịu, bảo nó động đi mà.”
Ngu Quân Duệ cũng đến mức khó chịu, nghe Diệp Tố Huân nói vậy, trong lòng nghĩ vừa nãy mỗi lần động đều bị đau, nhưng không do dự, nhẹ nhàng rút ra chọc vào.
Trong đau đớn, dường như cũng có tư vị tiêu hồn thực cốt, theo tiết tấu ra vào của cự xử nọ, trong hoa đạo ngày càng ướt át trơn trượt, sau chốc lát, thậm chí còn có tiếng nước bạch bạch vang lên.
Đau đớn dần biến mất, thay vào đó là tê dại nóng bỏng, Diệp Tố Huân mơ mơ màng màng vòng hai chân lên lưng Ngu Quân Duệ, uốn éo đón ý nói hùa, miệng bắt đầu bật thốt những tiếng rên rỉ yêu kiều. Ngu Quân Duệ thấy nàng có hứng, càng thêm ra sức, giữ phần eo mềm oặt của nàng, liều mạng hung ác thúc vào, Diệp Tố Huân sau khi chịu đựng trên dưới trăm cái liền mặc hắn làm gì thì làm.
Da thịt mềm mại co rút ạnh mẽ, Ngu Quân Duệ thở gấp không thôi, nếu là dĩ vãng, chỉ chưa làm ba ngày, giờ đã tiết. Nào ngờ sau khi ngâm ôn tuyền trên Mi Sơn, đại điêu cũng được thay đổi bộ xương mới, ngay cả hút khí nhẫn nại hắn cũng không cần, nó vô cùng dũng mãnh, tinh lực dồi dào, không làm hơn nửa canh giờ tuyệt không mềm.
Hai người êm ái dao động, Diệp Tố Huân lại trải qua cảm giác rơi từ đám mây xuống đất, hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, mềm nhũn tùy Ngu Quân Duệ lật qua lật lại, khi thì bất chợt chạy nước rút ở chính diện, lúc đột ngột mãnh liệt thúc vào từ phía sau lưng, eo và đầu gối bủn rủn đương không còn sức thừa nhận, Ngu Quân Duệ gầm lên một tiếng, dịch thể nóng bỏng phun ra, lần cá nước thân mật này mới được tính là ngừng.
Cảm giác tê tê lan khắp người, Diệp Tố Huân thoải mái không nói thành lời, trầm thấp rên rỉ một tiếng, mơ mơ màng màng ngủ, dường như cảm giác được Ngu Quân Duệ xuống giường rồi quay lại không lâu sau đó, ôm nàng đặt vào thùng tắm, vừa vuốt ve xoa nắn vừa lau rửa cho nàng.
Chìm vào hôn mê lại cảm nhận được lửa đang bén dần, hai hạt đỏ hồng bị ma sát, ngứa ngáy hết sức, phía dưới lại nóng dần lên...
Ngu Quân Duệ vốn sợ Diệp Tố Huân không ngủ được vì mồ hôi dính lên người, mới nấu nước ôm nàng tắm rửa, cũng không có ý lại tới thêm một lần, lúc này nghe thấy nàng nhỏ giọng rên rỉ còn mang theo ngái ngủ, gò má như trái đào, tư dung mỹ lệ, yêu kiều không nói nên lời, đại điêu vừa được làm lạnh lại không đứng yên.
“Tố Tố, lại tới một lần nữa nhé?” Ngu Quân Duệ nhỏ giọng xin chỉ thị.
Diệp Tố Huân chậm rãi tỉnh lại, đưa tay với tới sờ, đại điêu kia đã chuẩn bị chờ phát động, quá thô to, tràn đầy sinh lực nảy lên trong tay nàng, trong huyệt bất giác càng ngứa hơn, nước ấm trong thùng tắm thấm vào da thịt, thật sảng khoái, miệng nàng ngâm nga, hai chân hơi động đậy, Ngu Quân Duệ hiểu ý, ôm lấy nàng, tại ngay trong thùng tắm, hai chân họ giao nhau, giúp đỡ cây gậy nọ tiến vào.
Phía dưới nơi thân mật chậm rãi nóng lên do cọ xát, bên trên mặt đối mặt dịu dàng cọ cọ lẫn nhau.
Diệp Tố Huân hạ giọng gọi một tiếng: “Quân Duệ ca ca...”
“Tố Tố nghe lời nào...”
“Râu mép của huynh chọc mặt muội đau quá!”
“Ngày mai huynh cạo sạch ngay.”
“Muội muốn huynh cạo ngay bây giờ...” Diệp Tố Huân chơi xỏ lá.
Dưới đáy đang kết hợp, Ngu Quân Duệ sao có thể bỏ nổi, nhìn xung quanh một lượt, cầm trường bao trên đất, hất lên khung bình phong, một cái kéo đã vào trong tay hắn.
Diệp Tố Huân nghe thấy tiếng xoạch xoạch, trợn mắt nhìn rồi bật cười ngặt nghẽo.
“Quân Duệ ca ca, cạo râu bằng kéo, xưa nay chưa từng có ai làm đâu đấy.”
“Chúng ta lại làm thêm một chuyện càng chưa từng ai làm nhé.” Ngu Quân Duệ cười xấu xa, hạ kéo xuống nước....
“A!” Diệp Tố Huân sợ hãi thét lên, Ngu Quân Duệ cầm kéo cạo lông ở chỗ đó của nàng! Không thấy biết cạo thế nào? Đã cạo rồi, đại điêu kia còn không ngừng thúc vào. Lỡ tay một cái, cái kéo kia đâm vào bụng mình có phải đau lắm không? Hoặc là cắt một cái ở đại điêu, nó có thể bị tàn phế không?
Trong đầu Diệp Tố Huân suy nghĩ khá nhiều, cơ thể cứng ngắc vì hoảng sợ, lại phát hiện ngoài dự liệu, rằng kinh sợ như thế càng khiến nơi gắn kết tê dại thoải mái hơn.
Ngu Quân Duệ chọc Diệp Tố Huân cuống cuồng một lúc, bản thân dù bận vẫn thong thả, tay trái lôi kéo nhổ lông Diệp Tố Huân, tay phải nắm kéo, di động, linh hoạt khua tay, tùy ý làm bậy, vô cùng kiên nhẫn cạo sạch.