Người ta nhiệt tình như thế, Thuận Tử cũng khó mà lạnh nhạt, cười nói chuyện với Ngu Quân Duệ.
Ven đường vừa lúc có một quán rượu, Ngu Quân Duệ không khỏi phân bua kéo Thuận Tử đi vào, lập tức gọi rượu và thức ăn lên.
“Nếu hiệu buôn Chinh Viễn cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng đóng cửa.” Mấy ly rượu vào bụng, Thuận Tử cũng buông thả hơn không ít.
“Thật ra chỉ cần nhóm Tần chưởng quỹ nói ra nguồn cung cấp là được sao?” Ngu Quân Duệ rót một ly rượu đưa cho Thuận Tử, cười nói.
Thuận Tử cầm lấy, không uống mà nhìn xung quanh, hạ giọng kể: “Nào có đơn giản như thế? Nói cho huynh biết, nhóm Tần chưởng quỹ không nói, đều có nguyên nhân cả.”
“Ồ?” Ngu Quân Duệ rất ngạc nhiên nhìn y.
“Nói cho huynh biết cũng không sao, việc này ai trong hiệu buôn đều rõ hết.”
Thuận Tử say rượu, nói cho Ngu Quân Duệ một tin kinh ngạc lại đáng mừng rỡ vạn phần: Diệp Bác Chinh có khả năng chưa chết.
“Không phải ngay cả tang sự cũng xử lí xong xuôi rồi sao?” Ngu Quân Duệ nén cảm giác sung sướng lại, không đếm xỉa tới hỏi.
Thuận Tử thần bí đáp: “Huynh không biết rồi, tang sự xong xuôi, Nhị phu nhân muốn tiếp quản hiệu buôn, lúc ấy tuy nhóm chưởng quầy không đồng ý, nhưng đại phu nhân và đại tiểu thư, đại thiếu gia đều không ở đây, Nhị phu nhân mang theo Nhị thiếu gia là chủ tử, nhóm chưởng quầy nói không nhưng cuối cùng vẫn sợ cái tội danh ác nô khi chủ, không dám phản kháng, Nhị phu nhân tính đi tính lại liền có lỗi, bà ta muốn quản bạc trướng tiên. Dĩ nhiên, trong hiệu buôn không trữ quá nhiều bạc, mỗi ngày đều có người mang bạc tới ngân hàng tư nhân. Tần chưởng quỹ đưa phiếu cho Nhị phu nhân, lúc đưa Nhị phu nhân đi ngân hàng tư nhân lấy bạc, chuyện ngoài dự liệu đã xảy ra, ngân hàng tư nhân không cho lấy ra.”
“Ngân hàng tư nhân không cho rút tiền? Chuyện này không hợp lí đâu? Có phải hiệu buôn đã ước hẹn trước với ngân hàng, hay còn vật khác chứng minh nhưng Tần chưởng quỹ và Nhị phu nhân không có?”
“Chính xác.” Thuận Tử giơ ngón tay cái với Ngu Quân Duệ, trả lời: “Ông chủ có kí ước định với ngân hàng tư nhân, một ngày nào đó nếu ông chủ qua đời, bạc ở trong ngân hàng tư nhân phải có hai trong ba người Đại phu nhân hoặc đại tiểu thư, đại thiếu gia có mặt mới được rút.”
“Ước định này chẳng lẽ đã kí từ ba năm trước?” Ngu Quân Duệ thuận miệng nói.
“Chắc vậy rồi.” Thuận Tử gật đầu, nói: “Hai người Tần chưởng quỹ và Nhị phu nhân vừa thấy hiệp nghị này chỉ biết ngây người, sau khi trở về, mấy chưởng quỹ họp lại bàn, ông chủ đã kí hiệp nghị như vậy, chắc vì phòng bị Nhị phu nhân, Đại phu nhân, đại tiểu thư, đại thiếu gia trùng hợp không có mặt như thế, sinh ý này, tuyệt không thể giao cho nhị phu nhân, thế nên cứ kéo dài mãi cho tới giờ.""
“Chỉ bằng một cái hiệp nghị cũng có thể nghĩ tới việc ông chủ chưa chết ư?” Trong bụng Ngu Quân Duệ cực khen Diệp Bác Chinh mưu đồ chu toàn, có tầm nhìn xa, lại hơi khó hiểu.
“Điều này còn không nhìn ra ư?” Thuận Tử xem thường liếc Ngu Quân Duệ, nói: “Đại phu nhân nhu nhước tới mức lớn tiếng nói chuyện cũng chẳng dám, đại thiếu gia quá nhỏ, đại tiểu thư lại là người ngốc, trước đó ông chủ kí hiệp nghị như vậy, nếu thật sự qua đời, dĩ nhiên sẽ có sắp xếp trước khi đi, an bài công tác cho nhóm chưởng quầy trong hiệu buôn, nay cái gì cũng chưa từng đề cập, hiển nhiên là chưa chết.”
Chỉ dựa vào điều này, hình như chứng cứ cũng quá ít ỏi, nhưng mà, chưởng quầy hiệu buôn Chinh Viễn đi theo Diệp Bác Chinh nhiều năm, họ cho rằng Diệp Bác Chinh chưa chết, chắc chắn còn căn cứ không muốn để người khác biết.
Ngu Quân Duệ lại hỏi thăm tình huống Thương gia, hai tỷ muội Diệp Tố Nguyệt, Diệp Tố Vân đã gả cho Thương gia trước khi tin tức Diệp Bác Chinh chết truyền ra ba ngày.
Nếu Diệp Bác Chinh chưa chết, vì sao không lộ diện? Phải biết con cái ông không chịu được giày vò, hiệu buôn Chinh Viễn lại đi xuống, dù cho sau này nguồn cung cấp cung ứng sung túc, khách khứa cũng bị hiệu buôn khác cuốn mất. Đó là kinh doanh bao nhiêu năm ông phấn đấu, sao có thể giữ bình tĩnh mặc kệ?
Ông không cần phải trốn, Diệp Trần Thị cũng chẳng phải sát thủ giang hồ, nếu còn sống, lại không lộ diện, có hai khả năng xảy ra, một là bị Diệp Trần Thị nhốt lại, hai là đang dưỡng bệnh ở ngoài sau khi thoát khỏi Diệp phủ.
Cũng có thể không phải bị bệnh năng mà là trúng độc.
Nếu Diệp Tố Huân tỉnh táo, không ngu ngốc ở Thông Châu, tìm được lão chưởng quầy trong hiệu buôn thì giải quyết xong rồi, lúc này hắn chỉ mang theo Diệp Dương thị thần trí mơ hồ, mặc dù tìm người đến, người ta cũng sẽ không nói gì, chỉ e còn nghi ngờ mình là đồng lõa của Diệp Trần Thị.
Đêm nay Ngu Quân Duệ lẻn vào Diệp phủ, tìm khắp nơi, lại không phát hiện dấu vết Diệp Bác Chinh để lại.
Ngu Quân Duệ trở về khách điếm, suy nghĩ thật lâu hòng tìm ra thượng sách, tới bình minh, chợt nhớ tới, kiếp trước vì bảo vệ Diệp Tố Huân, Diệp Bác Chinh đã hiến cho minh một đống tài bảo.
Bỏ đi, trước tiên lấy đống tài bảo kia ra đổi thành bạc, thương chiến (*) với Thương gia một trận, phá đổ Thương gia, nếu Diệp Bác Chinh thật sự bị Diệp Trần Thị nhốt, sau khi Thương gia suy sụp, lại ép Diệp Trần Thị đưa Diệp Bác Chinh ra.
(*) cạnh tranh kinh doanh
Đống tài bảo kia giấu trong phần mộ tổ tiên của Diệp gia.
Phần mộ tổ tiên Diệp gia gọn gàng, khí phái, phần mổ mả rất lớn, quanh có trồng cây rừng, bia mộ làm từ đá hoa cương, trước mộ, mặt đất được lát đá cẩm thạch. Trong mộ có một cái động khá lớn, kho báu đều giống trong cái động đá ấy, Ngu Quân Duệ dựa theo trí nhó kiếp trước, ngón tay phác thảo chữ trên bia mộ, sau đó đè lên nét bút ở chữ Diệp cuối cùng, một tiếng cót két nhỏ vang lên, phiến đá sau bia mộ hơi di động, lộ ra lối đi chỉ vừa với một người.
Ngu Quân Duệ nhìn quanh, bước theo bậc thang dẫn tới động trong lòng đất, vừa bước xuống bảy tám bậc thang, lúc đưa tay vừa định để phiến đá quay trở lại như lúc đầu, bên tai chợt nghe tiếng khóc mừng rỡ.
“Phụ thân, người tới đón con ư.”
“Lão gia, ngài đến rồi.”
Trong phần mộ tổ tiên, ngoại trừ Diệp Triển Dương, còn có một lão bộc.
Lão bộc nói cho Ngu Quân Duệ, Diệp Bác Chinh đột nhiên nhiễm bệnh, Diệp Bác Chinh hoài nghi mình trúng độc, vào ngày bị bệnh đầu tiên đã để ông lặng lẽ ra ngoài mua thức ăn cho nủa năm vào động đất, ngày thứ ba lén lút mang Diệp Triển Dương ra trốn tới đây.
Lão bộc còn nói cho Ngu Quân Duệ, khi đó Diệp Bác Chinh cả người không có sức, trừ nói chuyện, hơi nhích người một tí cũng không xong.
Xem ra không phải độc dược trí mạng, tầm tầm nhuyễn cân tán gì đó thôi, khả năng Diệp Bác Chinh còn sống, bị Diệp Trần Thị giam lỏng khá lớn, Ngu Quân Duệ vui mừng quá đỗi, quyết định lập ván cờ, nhanh chóng phá đổ Thương gia, tại lúc Thương gia rơi vào bước đường cùng, ra tay từ chỗ Thương gia, để chúng tạo áp lực cho Diệp Trần thị, ép Diệp Trần Thị giao Diệp Bác Chinh ra.
Ngay lúc Ngu Quân Duệ bắt đầu chém giết với Thương gia, Diệp Tố Huân, Trình Sâm, Hoa Ẩn Dật cũng tới chân núi nơi thần y ở.
“Hai mươi năm đã trôi qua, không chừng thần y kia đã... Tố Huân, chúng ta trở về đi.” Lúc dừng chân ở trấn nhỏ sau khi đuổi xa phu, ba người đi bộ lên núi, mới đi được hơn mười bước, Hoa Ẩn Dật dừng lại không đi tiếp.
“Dì Mạnh, mẫu thân con rất xin lỗi dì, con không thể...” Diệp Tố Huân nghẹn ngào giữ chặt tay Hoa Ẩn Dật, trong lòng vừa cảm động vừa hổ thẹn, dọc đường này, mình chỉ nghĩ tới việc sắp mất dung nhan, chỉ biết xót xa không nỡ, Hoa Ẩn Dật thông cảm yêu thương nàng như thế, trái lại khiến nàng vô cùng xấu hổ.
Hoa Ẩn Dật vốn nên ăn mặc quần áo lộng lẫy phong phú, uyển nhã tú lệ đứng trong Hầu phủ, chỉ huy người hầu, hưởng thụ Ngu Diệu Sùng yêu thương, Ngu Quân Diệp kính trọng, trải qua thời gian phu thê hòa hợp, mẫu từ tử hiếu, mẫu thân mình lại trộm mất hai mươi năm tốt đẹp của bà.
“Đừng nghĩ lỗi đều là của mẫu thân con.” Hoa Ẩn Dật buồn vô cớ vỗ vỗ tay Diệp Tố Huân, thấp giọng nói: “Tính tính mẹ con, con cũng biết đấy, nhát gan tới mức chẳng dám nói gì. Năm kia, ông ngoại con cũng không muốn da mặt của ta, là ta tự mình chủ động đề nghị, khi ấy, ta...”
Hoa Ẩn Dật than nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Một mỹ nhân tuyệt sắc, phải chịu đả kích cỡ nào mới có thể không sợ hủy dung mạo? Tim Diệp Tố Huân đập manhj một cái, chẳng lẽ khi đó Hoa Ẩn Dật bị Ngu Diệu Sùng ép tới đường cùng ư?
Những ngày nay nàng ở Ngu phủ, Ngu Quân Duệ và mình đều nhận ra thân phận của bà, Ngu Diệu Sùng là phu quân của bà, càng phải nhận ra mới đúng. Nếu đã nhận ra, còn không thừa nhận, thậm chí còn muốn ô nhục mẫu thân mình, có thể thấy, người này cực kì ti tiện, không xứng với tình yêu của Hoa Ẩn Dật.
Diệp Tố Huân nghĩ như vậy, nhớ tới tình cảm mập mờ giữa Trình Sâm và Hoa Ẩn Dật, không tự chủ được ngẩng đầu nhìn nhìn Trình Sâm cách vài bước, chỉ thấy Trình Sâm giống như thấy ma, mặt trắng nhợt như tuyết, mặt trợn trừng dữ tợn.
Sao thế? Diệp Tố Huân nương theo ánh mắt Trình Sâm nhìn phía bên phải Hoa Ẩn Dật, trong chốc lát cũng hồn phi phách tán, bên cạnh Hoa Ẩn Dật là một con rắng toàn thân đỏ rực, dài bằng cánh tay một người, đang thè lưỡi trườn về phía Hoa Ẩn Dật, Diệp Tố Huân không kịp nghĩ nhiều, dùng tốc độ nhanh như chớp đẩy Hoa Ẩn Dật ra, đồng thời tiến lên một bước, đứng vào vị trí ban nãy của Hoa Ẩn Dật, ngăn cản con rắn kia lao vào Hoa Ẩn Dật.
“Tố Huân muội muội!” Trình Sâm gào lên, linh hôn bị dọa ra khỏi xác quay về vị trí cũ, trong khoảnh khắc nháy mắt, cũng không biết lấy sức từ đâu ra, vươn tay bẻ gãy một cành cây bên cạnh, đập con rắn kia.
Song vẫn muộn, con rắn bị đập với lực lớn, vặn vẹo uốn éo chết, nhưng trước khi chết đã cắn lên tay Diệp Tố Huân.
“Tố Huân, Tố Huân, con sao rồi?” Hoa Ẩn Dật hiểu chuyện gì xảy ra, gấp đến độ chảy nước mắt, Diệp Tố Huân muốn nói không sao, nhưng một chữ cũng không nói được, bóng dáng trước mắt mờ dần, ban đầu còn có ý thức, chỉ qua chốc lát, cầm tay Hoa Ẩn Dật, đau khổ khóc:
“ Quân Duệ ca ca... Quân Duệ ca ca... Tố Tố rất khó chịu... ôm muội đi...”
“Trình Sâm, Tố Huân sao lại thế này?” Độc rắn đều gây chết người, vì sao tình hình của Diệp Tố Huân giống như trúng xuân dược? Hoa Ẩn Dật sợ tới mức không để ý tránh né Trình Sâm, lớn giọng hỏi.
Khuôn mặt Diệp Tố Huân đỏ bừng, hai mắt khép hờ, lông mi dài cong còn vương nước mắt, Trình Sâm nhìn một cái, cắn cắn môi, nói: “Loại tình huống này, không phải người rõ hơn ta sao?”
“Dì...” Hoa Ẩn Dật mặt đỏ tới mang tai, run giọng nói: “Làm sao đây? Nhị công tử không có ở chỗ này, con...”
“Nếu ta thừa lúc làm bậy, sau này tự vẫn tạ tội cũng không hết sai.” Trình Sâm hơi khuỵu chân, cõng Diệp Tố Huân trên lưng, đi nhanh lên núi. Hoa Ẩn Dật tỉnh ngộ, trên núi có một thần y, tìm được thần y sẽ giải được độc của Diệp Tố Huân.
“ Quân Duệ ca ca... Tố Tố khó chịu... Muốn huynh...” Diệp Tố Huân khàn giọng kêu, lửa cháy quay cuồng trong cơ thể như muốn đốt trụi nàng, cơn khát cực độ kích thích nàng khó nhịn sờ mó.
Trình Sâm sợ run, hai cánh tay Diệp Tố Huân lần mò tới lồng ngực y không ngừng vuốt ve, dưới sự vỗ về của nàng, cơ thể của y thế mà lại xảy ra biến hóa nào đó.
Diệp Tố Huân dùng một tay kéo cổ áo, sờ tới trước ngực Trình Sâm, ngón tay vân vê trêu chọc hai điểm lồi trước ngực, cảm giác tê dại liền khuếch trường lan từ ngực đến khắp người... Cả người Trình Sâm lọt vào trong đống lửa cháy hừng hực bừng bừng.
Trình Sâm đứng lại, mạnh mẽ thả Diệp Tố Huân xuống đất, Hoa Ẩn Dật đi theo sau, không kịp dừng bước, đụng vào lưng Trình Sâm.
“Tuyết Nghi.” Trình Sâm xoay người ôm cổ Hoa Ẩn Dật, siết chặt bà vào lòng.
“Trình Sâm... ngươi... trúng độc?”
[Thật sự chỉ muốn edit đến đây rồi thôi:))]
Nhìn Diệp Tố Huân đau khổ lăn qua lăn lại trên mặt đất, nhìn lại đôi mắt đỏ bừng của Trình Sâm, Hoa Ẩn Dật sợ hãi, run như cầy sấy.
Có phải trúng độc không, Trình Sâm chẳng quan tâm, y chỉ muốn điên cuồng một lần ngay lúc này, trải nghiệm cảm giác chỉ có ở trong mơ nhưng chưa bao giờ nếm thử ở hiện thực kia.
“Trình Sâm, thả ta ra, chúng ta không thể như vậy.” Hoa Ẩn Dật hoang mang lo sợ.
Trình Sâm không nói gì, chỉ ôm chặt hơn, dường như muốn khảm Hoa Ẩn Dật vào trong máu thịt của y, dùng hết sức đã tích lũy bấy lâu, ôm Hoa Ẩn Dật sít sao.
“A... Quân Duệ ca ca... dùng thêm sức nữa... A...” Diệp Tố Huân đã lăn vào rừng lúc này không quằn quại nữa, nàng chìm trong mơ màng, vui sướng, thỏa mãn kêu.
“Tuyết Nghi... Tuyết Nghi...” Như bị lây bệnh, giọng của Trình Sâm khác trước, y run run, dán mặt lên mặt Hoa Ẩn Dật, cái trán trơn bóng tuốt mồ hôi, tham lam hít vào, cách một tầng vải, vật cứng rắn nóng rực dán lên phần bụng Hoa Ẩn Dật.
“Trình Sâm, chúng ta có thể làm vậy ư?” Hoa Ẩn Dật vô lực thì thào, tim đau nhói, đau tới mức ý thức chết lặng.
“Tuyết Nghi, đừng cự tuyệt ta, ta thích nàng lâu lắm rồi, vì nàng, cho tới giờ ta cũng chưa từng chạm vào nữ nhân khác...” Trình Sâm từ từ nhắm hai mắt, nín một hơi rồi cắn môi Hoa Ẩn Dật.
Sóng nhiệt đánh úp lại từ đôi môi mềm mại nóng rực, bên dưới bị một vật dựa sát, Hoa Ẩn Dật ngây người, hé miệng định cự tuyệt, đầu lưỡi mềm mại lại thừa cơ chen vào khoang miệng. Cơ thể Hoa Ẩn Dật run rẩy, trong nháy mắt cảm thấy hạnh phúc... nhưng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủn.
Bà tỉnh táo lại rất nhanh, hung hăng cắn trả, Trình Sâm bị đau, đầu lưỡi lui ra ngoài, Hoa Ẩn Dật lạnh lùng nói: “Trình Sâm, thả ta ra, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Trình Sâm điên rồi, tại giây phút ấy, tâm ma đã đuổi toàn bộ lí trí rời khỏi não: “Tuyết Nghi...” Môi y mấp máy, hai tay lại siết chặt hơn, bắt đầu khóc rống như một đứa trẻ: “Tuyết Nghỉ, cho ta một lần, một lần thôi, ta chỉ cần một lần... Nàng để ta làm nam nhân một lần đi...”
Hoa Ẩn Dật bị lời nói thê lương bi ai cầu hoan làm cho câm lặng, cơ thể lại không khuất phục, càng giãy dụa mạnh hơn.
Cơ thể mềm mại vặn vẹo như thế, Trình Sâm càng không khống chế được: “Tuyết Nghi, một lần, van nàng, chỉ một lần...”
“Trình Sâm, ngươi tỉnh táo chút, rồi ngươi sẽ hối hận đấy.”
“Không! Tuyệt đối không, ta đã mong chờ ngày này từ rất nhiều năm rồi...” Trình Sâm kêu, khóc, cắn cổ Hoa Ẩn Dật: “Tuyết Nghi, cho ta, để ta vui vẻ, chúng ta cùng vui vẻ!”
Hoa Ẩn Dật bị đau, Trình Sâm tê tâm liệt phế, cuồng loạn khóc làm bà cuối cùng không cách nào phản kháng, trong cơn hốt hoảng, lưng lại đau đớn, Trình Sâm dùng sức ẩy bà xuống đất, một tiếng roạt vang lên, cự vật xông vào cơ thể bà.
“Không! Không!” Hoa Ẩn Dật yếu đuối từ chối, liều lĩnh muốn gạt bỏ vật kia khỏi cơ thể.
Trình Sâm cuốn lấy bà: “Tuyết Nghi, Tuyết Nghi, nàng là của ta rồi, ta có được nàng rồi...” Y khóc, cầu khẩn: “Tuyết Nghi, cho ta, van nàng, đừng để nó ra, để nó muốn nàng...”
Cánh tay đang đùn đẩy của Hoa Ẩn Dật vô lực rũ xuống đất, nửa người đang vặn vẹo dừng lại.
Cảm giác Hoa Ẩn Dật đã không còn phản kháng, Trình Sâm thả lỏng áp chế Hoa Ẩn Dật, cúi người xuống, kéo từng nút váy ra, môi ngậm lấy một bên đỏ hồng, ngốc nghếch dùng đầu lưỡi trêu chọc, tay kia xoa nắn bên còn lại.
Y không có kinh nghiệm, chỉ đơn thuần làm loạn, Hoa Ẩn Dật bị y làm cho hơi đau, trong đau đớn lại nhớ tới vừa rồi y khóc hô để y làm nam nhân một lần.
Cơ thể bắt đầu cực kì mẫn cảm sau mỗi lần đâm kích, không ngăn được hô hấp dồn dập, cả người mềm oặt, thập phần động tình.
Cảm nhận được biến hóa của cơ thể Hoa Ẩn Dật, Trình Sâm kích động, cố nén dục vọng, lần lượt trêu chọc trước ngực Hoa Ẩn Dật, giống như đứa trẻ cố chấp viết chữ ngày đầu tiên, viết hết lần này tới lần khác, chỉ để viết được một chữ hoàn mỹ.
Cơ thể Hoa Ẩn Dật bị trêu chọc đơn giản như vậy kích thích đạt tới đỉnh... Phía dưới co rút từng đợt, chăm chú bao lấy vật khảm trong cơ thể mình....
“Tuyết Nghi...” Mồ hôi Trình Sâm nhỏ giọt, mặt mày tinh xảo biến vặn vẹo, Hoa Ẩn Dật cảm thấy có luồng nhiệt mãnh liệt xông vào sâu trong cơ thể, một cảm giác không biết là đau đớn hay ngọt ngào dâng lên, đau đớn cực hạn và sung sướng đan xen, như chìm trong ánh nắng rực rỡ buổi sáng lại tựa sống trong bóng tối đêm khuya, kịch liệt xung đột va chạm tạo ra một cái vòng xoáy lớn, cuốn bà vào trong, xoay tròn, bay lên, rơi xuống...
Cơ thể nằm sấp trên người có hơi nặng, Hoa Ẩn Dật không còn hơi sức đẩy y ra, cơ thể bà không cách nào hồi phục như đầu, dư âm thật lâu chưa tản đi.
Đồ vật chưa lui ra ngoài cương lên rất nhanh, dường như sắp trở thành cự bổng ngút trời, cứng rắn sáp vào cơ thể bà, Hoa Ẩn Dật choáng váng mất hết can đảm.
“Tuyết Nghi, thật là thoải mái, ta còn muốn...” Giọng Trình Sâm yếu ớt, khàn khàn, mang theo xấu hổ và khẩn cầu.
“Ngươi mới nói chỉ cần một lần.” Hoa Ẩn Dật hữu khí vô lực quở trách, trợn mắt nhìn hằm hằm Trình Sâm, trên lông mi y còn vương nước mắt, đôi mắt thâm sâu nhìn bà, như đứa trẻ đói khát khóc xin mẫu thân bú sữa.
Hoa Ẩn Dật bi thương nhắm mắt lại.
“Tuyết Nghi...” Trình Sâm kích động cầm chặt tay Hoa Ẩn Dật, mười ngón tay đan vào nhau, hạ thân di chuyển, vật kia càng chọc vào sâu hơn. Lại một lần nữa, y cũng chỉ biết rút ra chọc vào...
Đồ ngốc! Thật sự là lần đầu tiên. Y đã hai mươi hai tuổi, tao nhã trác tuyệt, cô nương ái mộ chắc hẳn không ít, dù chưa lấy vợ, muốn giữ nha hoàn trong phủ làm thông phòng, cũng là chuyện đơn giản.
Trong lòng Hoa Ẩn Dật ngũ vị tạp trần, ngón tay không tự chủ được thăm dò lòng bàn tay Trình Sâm, bắt đầu ma sát nho nhỏ, Trình Sâm sung sướng rên lên một tiếng, đột nhiên phúc chí tâm linh (*), thẳng lưng, tốc độ rút ra chọc vào càng nhanh hơn...
(*) khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
------
Chương dài nhất trong lịch sử nhé =)))