• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ sáng sớm Ngu Quân Duệ đã rời giường, không có vòng ôm ấm áp, Diệp Tố Huân tỉnh ngủ rất nhanh, nhớ ra tối qua không trực đêm trong phòng mẫu thân nên không biết giờ bệnh tình của bà như thế nào, lại không ngủ được tiếp, vội vàng ngồi dậy xuống giường.

Ngày hôm đó đầu óc Diệp Dương thị tỉnh táo hơn, Diệp Tố Huân cực kì vui mừng, vội hỏi trong nhà đã xảy ra chuyện gì, đệ đệ có còn bình an không.

“Nương không biết.” Diệp Dương thị lại hồ đồ, liên tục khoát tay, lâu sau lại thì thào một mình: “Huân Nhi, con nói xem, có phải vì mẫu thân lấy khuôn mặt của nàng ta, sau hai mươi năm yên ổn thì ông trời nhìn không thuận mắt, muốn lấy lại tất cả?”

Cái gì mà lấy da mặt của nàng ta? Nhìn khuôn mặt tuyệt sắc vô song của mẫu thân, Diệp Tố Huân có chút kinh hãi, song cố lấy lại bình tĩnh, hỏi: “Mẫu thân, mặt của người?”

“Đây không phải là của mẫu thân, mà là của người khác.” Diệp Dương thị hoảng sợ ngó xung quanh, thấp giọng nói: “Huân Nhi, việc này không thể để người khác biết.”

Đệ nhất mỹ nhân Giang Ninh bỗng chốc thành người quái dị, mẹ ruột của mình lại có khuôn mặt giống nàng ta như đúc, cho dù có nghi ngờ nhưng vẫn khó để người khác tin tưởng. Diệp Tố Huân ngây ra, tim đập mạch mãi lâu sau mới hỏi: “Mẫu thân, vì sao người kia lại cho người mặt?”

“Huân Nhi, vì sao con lại hỏi mẫu thân như thế?” Diệp Dương thị run rẩy giữ tay Diệp Tố Huân, nhỏ giọng nói: “Huân Nhi, có phải con gặp người kia rồi không?”

Diệp Tố Huân nhẹ xoay mặt đi, nàng không biết nói cho mẫu thân mình tình cảnh của Hoa Ẩn Dật như thế nào.

Diệp Tố Huân nghĩ không ra tại sao năm đó Hoa Ẩn Dật tự nguyện hiến da mặt cho mẫu thân mình. Giờ phút này, nàng chỉ nghĩ tới Hoa Ẩn Dật một mình sinh hoạt thê lương dưới chân núi hoang, câu hỏi đề phòng hôm ấy cùng cổng trẻ khép hờ. Sau khi cùng họ trở lại Giang Ninh, bi thương không dám lộ ra thân phận đối mặt trượng phu và nhi tử.

Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, gió nhẹ từng cơn nhảy múa vòng quanh, cực kì uyển chuyển đẹp mắt. Nhưng bất chợt, Diệp Tố Huân thấy khung cảnh thay đổi, biến thành từng vết xước đỏ như máu chằng chịt, khuôn mặt khủng bố của Hoa Ẩn Dật từ từ hiện ra, trước mắt nàng chỉ còn một màu tối đen, tay chân lạnh buốt rét run, đủ loại suy nghĩ từ bốn phương tám hướng kéo đến, dần dần hình thành một tấm lưới siết chặt khiến nàng hít thở không thông.

Ngu Quân Duệ và Ngu Quân Diệp bàn bạc chọn người thích hợp cho việc tranh Ngọc Thạch xong thì không còn gì làm, vội sang đây xem Diệp Tố Huân, vừa vào cửa đã ngây ngốc ngơ ngác, lại càng hoảng sợ, đưa tay vuốt lông mày Diệp Tố Huân, hoảng sợ hỏi: “Tố Tố, muội bị sao vậy?”

Lúc mất trí thấy Ngu Quân Duệ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng dương cương, lại nghe được giọng nói đầy quan tâm của hắn, Diệp Tố Huân càng hoảng hốt, đột nhiên tim nhói lên, đau đến nghẹt thở, đủ loại suy nghĩ không tên biến mất, nhưng đầu óc lại loạn thành một nùi.

Hai mươi năm Hoa Ẩn Dật bơ vờ âu sầu, có lẽ còn có nguyên nhân khác, nhưng, không dám gặp người vì thành một kẻ quái dị, tuyệt đối là một trong những nguyên nhân gây ra.

Để mẫu thân trả da mặt lại cho bà tuyệt không thể nào.

Như vậy có đúng không? Chẳng lẽ mình thay mẫu thân trả da mặt cho bà? Diệp Tố Huân sững sờ nghĩ đến cái khuôn mặt đáng sợ kia của Hoa Ẩn Dật sau này chính là mặt của mình!

“Tố Tố, muội làm sao thế?” Ngu Quân Duệ có chút luống cuống, sắc mặt Diệp Tố Huân trắng bệch như giấy, dù thế nào hắn cũng không đoán được nguyên nhân.

“Dọa huynh thôi!” Bất chợt, Diệp Tố Huân cười cười, tựa đầu lên vai Ngu QUân Duệ: “Buổi sáng đi đâu mà gấp thế? Cũng không thèm ôm muội ngủ.”

Giọng nói đầy ý làm nũng này trái lại làm Ngu Quân Duệ ngây người, sợ run hồi lâu mới nói: “Tố Tố, không phải huynh quay lại kiếp trước chứ?”

“Nói bậy nói bạ gì vậy?” Diệp Tố Huân đẩy hắn: “Chẳng lẽ ngày ngày đều phải đen mặt với huynh hả?”

“Đừng.” Ngu Quân Duệ hoàn hồn, hai tay thuận thế ôm chặt Diệp Tố Huân, “Tố Tố, sau này đều đối xử với huynh như vậy nhé?”

Nhìn hắn cười vui vẻ nói chuyện là tốt với hắn, Diệp Tố Huân ngẩng đầu hung hăng trừng hắn, họng lại có chút nghẹn ngào: “Đại ngốc.”

“Chỉ cần có thể ở cùng muội, là đại ngốc cũng chẳng sao...” Ngu Quân Duệ nâng mặt Diệp Tố Huân đối diện hắn, ánh mắt trong trẻo dịu dàng, nhu tình như từng giọt nước tràn ly, tầng tầng lớp lớp vây quanh Diệp Tố Huân.

Tim Diệp Tố Huân loạn nhịp, hốt hoảng vòng tay quanh eo Ngu Quân Duệ, nhẹ nhàng áp má vào lòng hắn, cơ ngực kiên cố rất nóng, bên tai còn có tiếng đập mãnh liệt, Diệp Tố Huân cảm thấy mê ly, theo bản năng kề sát, dường như tìm được bến cảng ấm áp bình yên trong mộng, tạm thời bỏ lại mê mang và đắng chắt trong lòng.

“Tố Tố, tối qua ngủ không ngon, muội mệt không, huynh ôm muội ngủ tiếp nhé.”

“Được.” Bên tai là tiếng tim đập có lực, vuốt ve ấm áp nơi sống lưng khiến từng lỗ chân lông trên người giãn nở thích ý, Diệp Tố Huân từ từ khép hai mắt lại. Có lẽ, cuộc sống như vậy, từ nay về sau sẽ không còn nữa, mà dù có, tâm trạng cũng không thể nào được như bây giờ.

“Ngu Quân Duệ, đời trước lúc muội ngốc nghếch thì huynh đã yêu muội, vì sao chứ?”

“Vì sao?” Khóe miệng Ngu Quân Duệ kéo thành một độ cong đẹp mắt, cười ngây ngô một lúc mới trả lời: “Huynh cũng không nhớ rõ vì sao khi ấy lại thích muội nữa, dù sao thì cũng đều không muốn rời khỏi muội dù chỉ một phút hay nửa giây...”

Diệp Tố Huân lẳng lặng nghe, giọng Ngu Quân Duệ trầm thấp thuần hậu lan vào tận tim, càng thêm dán sát lên quần áo hắn, dịu dàng cơ hồ có thể hòa tan người khác.

Nếu như mặt mình trở nên giống Hoa Ẩn Dật, hắn sẽ ghét bỏ nàng sao?

Tay ôm eoNgu Quân Duệ của Diệp Tố Huân chậm rãi rời lên trên, thoáng dừng lại trên sống lưng, lại vòng xuống thắt lưng,

do dự chốc lát, vươn tay thò vào, chậm rãi xoa đằng trước vật đã hơi thức tỉnh.

“Tố Tố...” Người Ngu Quân Duệ nóng hừng hực, bàn tay lớn phủ trên vật tròn mềm mại, ban đầu dịu dàng chà xát, lát sau không kiên nhẫn nhanh tay hơn, Diệp Tố Huân bị xoa nắn đến vô lực, vật nắm trong tay bành trướng rất nhanh, nhiệt độ nóng dọa người khiến thần trí người ta luống cuống, Diệp Tố Huân bỏ ra cũng không được mà nắm chặt lại cũng chẳng ổn, mờ mịt không biết làm sao.

Dưới đáy đã nhen nhóm ngọn lửa, từng cơn tê dại tập kích khiến nàng chóng mặt, chân tay nhũn ra, không khống chế được từng tiếng rên rỉ: “Quân Duệ ca ca... đừng mà...”

“Sao vậy? Không muốn?” Giai nhân trong lòng má hồng tựa đánh phấn, cơ thể mềm mại không có sức giãy dụa vặn vẹo, càng quyến rũ động lọng người. Khe thịt nho nhỏ ở dưới trơn mềm nhẵn nhụi, hơi dằn liền xấu hổ, run rẩy co rút, quấn lấy ngón tay hắn, giống như muốn từ chối nhưng còn nghênh đón.

“Huynh... đừng như vậy...” Nơi mẫn cảm bị trêu đùa, mặc người muốn làm gì thì làm, dòng nước nong nóng chảy ra, chỉ cảm thấy ngứa ngáy, tê dại khó có thể chịu đựng. Diệp Tố Huân định kẹp chặt chân trốn tránh, lại muốn mở ra nghênh đón. Thần trí mơ màng.

Tiếng rên êm ái khiến cho người càng say mê, cơ thể trong lòng rung động không ngừng, Ngu Quân Duệ càng nóng, vật phía dưới cứng rắn đến đau, không cho phép chần chừ, chân đạp quần Diệp Tố Huân xuống, nghiêng người đè lên.

Vật cứng rắn cực lớn thẳng tắp, giống như côn sắt vọt lên hung mãnh xông tới, chỗ mẫn cảm của Diệp Tố Huân như lửa được thêm dầu, ngứa ngáy bứt rứt, lí trí sụp đổ trong giây phút, tay chân loạn xạ cào Ngu Quân Duệ.

Ngu Quân Duệ giữ lấy eo nhỏ, bất chấp hung ác dùng sức thúc vào, giữ chặt eo nhỏ của Diệp Tố Huân, rất nhanh đè ép kéo đẩy ma sát xoay tròn, khiến Diệp Tố Huân hồn cách phách tán, tứ chi run rẩy, thét lên hết lần này tới lần khác...

Cứ dồn sức thúc vào như thế, không biết qua bao lâu, cây gậy Ngu Quân Duệ còn cứng rắn song Diệp Tố Huân có chút nhịn không được, chỗ đó trướng như sắp nứt, nàng nới lỏng chân vòng trên eo Ngu Quân Duệ, vô lực kêu kháng nghị.

“Tố Tố, không thì, huynh nằm xuống, muội ở trên, như vậy, có lẽ nó sẽ ra nhanh hơn.” Ngu Quân Duệ muốn đổi tư thế, dụ dỗ.

Bản thân ở bên trên! Diệp Tố Huân cắn môi, nàng xấu hổ.

Đúng lúc này, có tiếng nói chuyện ở trong sân vang lên.

“Trình công tử, mời ngồi.”

“Tố Huân muội muội có ở đây không?”

Sau đó là tiếng kêu của mẫu thân.

Một lúc sau, giọng Trình Sâm vang lên lần nữa.

“Cháu vừa thấy ngõ nhỏ bên kia có bán bánh ngọt, dì Dương, cháu đưa dì đi mua nhé?”

Trình Sâm muốn dẫn mẫu thân ra ngoài, Diệp Tố Huân kích động, mạnh mẽ đẩy Ngu Quân Duệ đang nằm sấp trên người mình ra, nhảy xuống giường, lung tung mặc quần áo, cũng chưa kịp chải đầu hay sửa sang xiêm y, mạnh mẽ kéo cửa, thò đầu ra hô: “Lục La, hôm nay phu nhân không khỏe, đừng để bà ra ngoài.”

“Tố Tố, sao thế?” Vì sao hoảng sợ như vậy, dục hỏa của Ngu Quân Duệ lập tức mất sạch.

“Hôm nay dường như bệnh tình mẫu thân muội nặng hơn, muội sợ bà ra ngoài trúng gió.” Diệp Tố Huân lấy bừa một cái cớ, nhớ tới suy đoán trong lòng, bình tĩnh lại, thấy áo khoác ngoài đã mặc ngược, bèn cởi ra, trong lúc vội vã lại kéo rách mất.

“Đừng vội, để huynh.” Ngu Quân Duệ cầm quần áo khác, giúp Diệp Tố Huân mặc từng cái một, biết nàng vội, cũng không chải kiểu tóc phức tạp, chải kiểu Trụy Mã kế xong, cầm khăn vải lau mặt cho nàng, cười nói: “Muội ra ngoài trước đi.”

“Tố Huân muội muội, sao không nghỉ ngơi đi?” Trình Sâm bị tiếng hô sắc lạnh kia làm chấn động, trong lòng run rẩy dữ dội, lúc Diệp Tố Huân kéo cửa ra, sắc mặt y còn chưa khôi phục, miễn cưỡng cười, cơ thịt trên mặt cứng như đá.

Diệp Tố Huân liếc nhìn Trình Sâm, nụ cười gượng gạo của y tức thì đập vào mắt, cảm thấy hơi lạnh, biết suy nghĩ vừa rồi của bản thân không phải vô căn cứ.

Thôi được rồi, đằng nào cũng phải giải quyết việc này, Diệp Tố Huân khẽ cắn môi, nói với Ngu Quân Duệ vừa ra khỏi phòng: “Quân Duệ ca ca, huynh tới y quán mời đại phu đến bắt mạch cho mẫu thân muội đi.”

“Được, đừng lo.” Ngu Quân Duệ gật đầu.

Bóng hình dưới ánh mặt trời đặc biệt tráng kiện, vai rộng eo nhỏ, hai chân thon dài thẳng tắp, trong từng hành động lộ rõ đường cong cứng rắn, trộng rất đẹp mắt.

Diệp Tố Huân nhìn không rời mắt, mãi cho đến khi bóng dáng Ngu Quân Duệ hoàn toàn biến mất, mới quay người nhìn Trình Sâm, thấp giọng nói: “Trình công tử, xin chờ giây lát.”

Diệp Tố Huân tiến vào phòng, lưu lại một tờ giấy nhắn cho Ngu Quân Duệ: “Mặt mẫu thân muội là của Hoa phu nhân, mẫu nợ nữ trả, muội muốn lấy mặt mình trả cho Hoa phu nhân thay mẫu thân, đừng tìm muội.”

Ra khỏi phòng, Diệp Tố Huân đứng đối diện Trình Sâm, giơ tay lên, mỉm cười nói: “Trình công tử, chúng ta đi thôi.”

Trong nháy mắt này, Trình Sâm có cảm giác khó chịu, giống như cả người bị lột sạch đứng trước mặt Diệp Tố Huân, tứ chi cứng đờ không nhúc nhích.

“Đi mau thôi, rất nhanh Ngu Quân Duệ sẽ trở về.” Diệp Tố Huân hạ giọng, giương mắt thấy Lục La nhìn mình với ánh mắt khó hiểu, cười nói: “Ta và Trình công tử có việc phải ra ngoài một lúc, các muội trông coi phu nhân cho tốt nhé.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK