Hàn gia...
Mới sáng sớm đã có chiếc xe hơi sang trọng dừng ngay trước cổng.
Một lúc sau, người tài xế dõng dạc bước xuống xe, mở cửa cho người đằng sau.
Người phụ nữ trung niên diện trên người bộ đồ đắc tiền, son môi màu đỏ đậm, tràn ngập thần thái dõng dạc từ phía cổng tiến vào cửa chính Hàn gia.
Dì Trương vừa nhìn thấy dáng vẻ thân quen mà hốt hoảng, toan chạy ra đóng sầm cửa lại thì người trước mặt đã tiến về chỗ sofa, thản nhiên ngồi xuống, dáng vẻ tựa như chủ nhân của nơi này mà cao giọng nhìn dì Trương nói:
- "Đã lâu lắm rồi không gặp lại.
A Trương, cô vẫn khỏe chứ?"
Vẻ mặt dì Trương không mấy tiếp đón mà lạnh giọng đáp:
- "Tôi vẫn khỏe, cảm ơn phu nhân.
Nhưng tôi nghĩ rằng bà nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt, trước khi cậu chủ trở về nhà."
Nghe những lời này, người phụ nữ tỏ ra tức giận mà đứng bật dậy, trừng mắt nhìn người đối diện, cao giọng nói:
- "Tôi là vì được lệnh của lão gia cho nên mới cất công tìm lại Hàn Chấn Đông chỉ vì muốn biết cuộc sống hiện tại của thằng bé có tốt không."
- "Không cần kẻ phá hoại gia đình như bà thăm hỏi."
Giọng nói khinh thường của người từ xa vang lên.
Hàn Chấn Đông nắm lấy tay của Quế Anh từ bên ngoài bước vào.
Vừa nhìn thấy anh, người kia liền đổi bộ mặt vốn đang giận dữ mà nở một nụ cười giả tạo, thân thiện chào hỏi:
- "Chào con.
Kể từ khi con bỏ sang Canada để du học, lão gia lúc nào cũng lo lắng mà tìm mọi cách để liên lạc suốt tận mười mấy năm qua.
Ngay khi hay tin con trở về nước, ông ấy ra sức cho người tìm ra nơi ở hiện tại mà nhờ dì đến hỏi thăm cuộc sống của con ra sao?"
- "Không phải bà là người khiến cha con tôi xung đột sao? Loại phụ nữ mặt dày như bà không có tư cách bước vào nhà của tôi."
Nói rồi, anh hướng mắt về phía dì Trương, gỏn gọn nói:
- "Nhờ dì cho người đốt đi bộ sofa này.
Tôi không thể dùng chúng được nữa bởi vì nó rất là hôi.
Hôi mùi của hồ ly tinh chưa hóa thành người."
- "Hàn Chấn Đông, cậu..."
Người phụ nữ không nhịn được mà giơ tay toan tát lên mặt Hàn Chấn Đông nhằm dạy anh một bài học.
Tuy nhiên, sắc mặt anh lại vô cùng bình thản, thậm chí còn hướng mặt lại gần, cao giọng thách thức nói:
- "Lâm Tú Lệ, bà thử tát vào gương mặt đẹp trai này xem? Nếu là người đàn ông khác sẽ không ra tay với phụ nữ.
Nhưng Hàn Chấn Đông tôi thì có nguyên tắc riêng.
Tôi chỉ không ra tay với phụ nữ mỏng manh, yếu thế.
Còn loại trà xanh như bà, thì đừng có trách."
Dứt lời, anh giơ cao tay phải lên mà hướng thẳng về phía Lâm Tú Lệ khiến bà ta hoảng sợ liền nhắm chặt mắt.
Bên tai lúc này truyền đến giọng cười đắc thắng.
- "Tôi chỉ dọa thôi mà bà đã sợ.
Tốt nhất mau cút ra khỏi nhà tôi và về bảo với chồng bà rằng đứa con trai bị ông ta lãng quên hiện tại đang sống rất hạnh phúc.
Tôi đủ giàu, không cần ông ta lo lắng."
Nghe những lời này, Lâm Tú Lệ nghiến răng mà không quên trừng mắt nhìn Hàn Chấn Đông.
Bà ta vội lấy chiếc túi đang đặt trên sofa, sau đó nhìn sang Quế Anh đang đứng bên cạnh.
Vẻ mặt cô lúc này tỏ ra sợ hãi mà nắm chặt lấy tay người bên cạnh.
- "Cô gái này là tình nhân của cậu sao?"
Lâm Tú Lệ nhếch môi cười nhạt, nhìn Quế Anh đánh giá.
- "Không phải.
Vợ tôi."
Hàn Chấn Đông dõng dạc tuyên bố khiến Lâm Tú Lệ không nhịn được mà bật cười thật lớn.
- "Hahaha, Hàn Chấn Đông, cậu nghĩ tôi là trẻ con mà dễ dàng tin những gì mà cậu nói sao? Trên tay cả hai đều không đeo nhẫn cưới.
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ bần hàn của cô gái trẻ này thì tôi chắc rằng cô ta chỉ vì tiền mà đồng ý làm người tình một đêm của cậu mà thôi.
Đàn ông đúng là như nhau, đều thích những gì mới mẻ mà thôi."
Dứt lời, Lâm Tú Lệ tiến lại chỗ của Quế Anh mà vỗ vỗ lên vai cô, trầm giọng khuyên nhủ:
- "Chúc cô may mắn giữ chặt người đàn ông độc miệng này, cô gái tội nghiệp."
Nói rồi, Lâm Tú Lệ xoay người mà dõng dạc đi thẳng về phía cửa, sau đó lên xe rời đi.
Danh Sách Chương: