• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe đến đây, Hàn Chấn Đông khẽ nhìn sang Quế Anh.

Liền lập tức, cô gật đầu xác nhận khiến cơn thịnh nộ trong người anh lập tức dịu hẳn, liền sau đó nhìn chằm chằm về phía Thẩm Đằng.

Tuy nhiên, ánh mắt của anh vẫn còn sự hoài nghi về con người này.

Thẩm Đằng đưa tay day day trán mà bật cười thật lớn.

Anh không ngờ Hàn Chấn Đông lại có suy nghĩ rằng anh đang muốn cướp cô vợ bé nhỏ từ tay anh ta.

Một lúc sau, Thẩm Đằng chợt nhớ lại mọi chuyện mà lập tức chỉ tay về phía bốn tên nghiện ngập nằm ngã lăn ra đất, trầm giọng nói:
- "Tôi nghĩ rằng vụ bắt cóc này là có chủ đích.

Có lẽ vì muốn có tiền để mua thuốc hút, cho nên bọn chúng mới dám làm ra những chuyện như vầy."
Hàn Chấn Đông khẽ nhíu mày, khó hiểu nói:
- "Rốt cuộc là kẻ nào cho người bắt cóc Quế Anh?"
Thẩm Đằng hướng mắt nhìn về hai tên bị thương ở chân mà gỏn gọn đáp:
- "Chính vì lẽ đó cho nên tôi đã giữ lại mạng sống của hai tên này.


Bọn chúng sẽ là nhân chứng đứng ra vạch trần kẻ chủ mưu ở phía sau."
Vẻ mặt Quế Anh lúc này có chút chần chừ.

Hai tay cô không ngừng đan chặt vào nhau khiến người bên cạnh sớm đã nhận ra.

Hàn Chấn Đông trầm giọng hỏi:
- "Quế Anh, hay là em biết kẻ đứng sau sai khiến bọn chúng?"
Nghe anh hỏi, giọng điệu cô có chút ngập ngừng.

Đắn đo một hồi, cô quyết định lên tiếng nói ra tất cả những gì mình nghe được trong lúc giả vờ bất tỉnh:
- "Em biết người đứng sau vụ bắt cóc này là ai.

Chính là...Lâm...Tú..Lệ."
Bàn tay Hàn Chấn Đông khẽ siết chặt ngay khi nghe đến cái tên này.

Người đàn bà mà anh căm hận, kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình, khiến mẹ anh sinh bệnh mà mất.

Anh nghiến chặt răng, gằng giọng nói chậm từng chữ:
- "Lâm...Tú...Lệ, có lẽ như bà không muốn sống yên ổn cho nên lúc nào cũng tìm cách đá động đến cuộc sống bình dị của Hàn Chấn Đông này.


Tôi sẽ cho bà biết cái giá của tội ác và nghiệp chướng sẽ ra sao."
Một lúc sau, cảnh sát cũng đã đến mà áp giải hai tên nghiện ngập còn sống rời khỏi.

Trước khi nói lời tạm biệt, Hàn Chấn Đông bỗng hạ thấp giọng, đứng đối diện với Thẩm Đằng, cảm thấy có lỗi mà lên tiếng nói:
- "Xin lỗi vì đã hiểu lầm cậu về chuyện của Quế Anh, cũng như chuyện của trước đây, khiến cậu phải chịu oan suốt mấy năm dài."
Nhân cơ hội này, Hàn Chấn Đông cũng muốn nói ra hết những hiểu lầm của mình đối với Thẩm Đằng, cũng như về sự việc xảy ra ở hộp đêm Thịnh Phát trước đây.
- "Tôi không để tâm đâu.

Dù sao tôi cũng có lỗi trong chuyện này đó chính là không nói rõ thân phận cảnh sát nằm vùng, cho nên mới khiến cậu hiểu lầm."
Khóe môi Thẩm Đằng khẽ cong, sau đó bật cười nhìn người trước mặt thản nhiên đáp.

Một lúc sau, Hàn Chấn Đông giơ tay hướng về phía anh, cơ mặt lúc này cũng dần thả lỏng mà tươi cười nói:
- "Xem như ân oán giữa hai chúng ta được xóa bỏ.

Sau này trở thành bạn tốt của nhau, được chứ?"
Trước lời đề nghị đầy thiện chí này của vị luật sư miệng hổ Hàn Chấn Đông khiến Thẩm Đằng không thể từ chối mà bắt chậm rãi lấy tay anh, nghiêm giọng đáp:
- "Lời đề nghị được xác lập."
Dứt lời, cả hai đưa tay vỗ nhẹ lên vai của đối phương mà bật cười thật lớn khiến cho hai người phụ nữ đứng cạnh cũng cảm thấy vui lây.

Cuối cùng, sau bao nhiêu hiểu lầm, cả hai cuối cùng cũng đã nhận ra điểm tốt của nhau và trở nên thân thiết hơn.

Cuộc sống đôi khi luôn gặp phải những vấn đề, những cuộc cãi vả tưởng chừng không thể nào hóa giải được.

Nhưng cho đến một lúc nào đó, khi trái tim đã có đủ sự bao dung thì lòng tốt xuất phát từ sâu thẳm ở bên trong mỗi con người sẽ là chìa khóa để xóa bỏ những vấn đề ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK