• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe đến đây, Hàn Chấn Đông chỉ biết thở dài, sau đó trầm giọng nói:
- "Hóa ra, hôn nhân giữa Bá Siêu và Ngữ Đồng đều do định mệnh sắp đặt cả.

Nếu như biết được cô bé năm đó cứu mình là Vệ Ngữ Đồng, chắc hẳn cậu ấy sẽ xúc động đến nhường nào."
...***...
Lãnh Bá Siêu vẻ mặt tràn ngập căng thẳng mà cố gắng tăng tốc.

Bất ngờ, tiếng chuông điện thoại vang lên, là số của Vệ Ngữ Đồng.

Liền lập tức, anh khẽ nở một nụ cười, nhưng cho đến khi bắt máy thì bên kia chẳng có ai trả lời.

Mãi một lúc sau, anh vô tình nghe được giọng nói trầm khàn của một người đàn ông với ngữ điệu đầy sự đe dọa ở đầu dây bên kia:
- "Ngữ Đồng, mau lấy điện thoại ra gọi cho tên Lãnh Bá Siêu bảo rằng mày đang gặp nguy hiểm.

Tao có chuyện cần trao đổi với nó."
Hàng lông mày Lãnh Bá Siêu khẽ nhíu lại.

Tuy nhiên, anh vẫn cố tỏ ra bình tĩnh mà tiếp tục lắng nghe câu chuyện ở phía bên kia.
- "Cha nuôi sẽ không bao giờ có được cổ phần của Lãnh thị đâu.

Bởi vì, Lãnh Bá Siêu sẽ không vì con mà chịu mất đi tất cả."
Vệ Ngữ Đồng gào thét mà đáp lại khiến Lãnh Bá Siêu phía bên này nghe được mà cảm thấy tim mình thật nhói:

- "Ngữ Đồng, em nghĩ rằng anh không yêu em sao?"
Bất ngờ, âm thanh tiếng bạt tay vang lên thật lớn, hướng thẳng vào mặt Vệ Ngữ Đồng đang bị trói chặt hai tay.

Vệ Trạch Minh mạnh tay nắm lấy tóc cô mà giật mạnh ra sau, nghiến răng nói chậm từng chữ:
- "Mày là kẻ vô danh bị chết trôi trên biển được tao mang về.

Không biết trả ơn còn cố tình ra mặt bảo vệ Lãnh Bá Siêu.

Rồi mày nhìn xem, mày một mực giữ kín thông tin cho nó, cuối cùng nhận được những gì? Là lá thư ly hôn hay là vẻ mặt khinh thường của Lãnh Bá Siêu?"
Nghe đến đây, Lãnh Bá Siêu không nhịn được nữa mà gào thét thật lớn nhằm muốn người phía bên kia nghe thấy.
Cảm nhận dường như có ai đó đang gọi mình, Vệ Trạch Minh khẽ đảo mắt nhìn xung quanh.

Một lúc lâu sau, ông ta phát hiện chiếc điện thoại đang nằm nửa vời trong túi quần của Vệ Ngữ Đồng đang phát sáng mà nhanh tay giật lấy, sau đó trầm giọng nói:
- "Là Lãnh Bá Siêu đúng không?"
Vệ Ngữ Đồng trợn tròn mắt ngay khi nghe ba chữ Lãnh Bá Siêu.

- "Đúng, là tôi.

Ông mau thả Ngữ Đồng ra."
Người ở đầu dây bên kia không chút ngập ngừng mà dõng dạc nói.

Ngay lập tức, Vệ Trạch Minh khẽ xoay người nhìn về phía Vệ Ngữ Đồng, sau đó nhếch môi cười nhạt mà nói với cô:

- "Xem ra mày cũng bản lĩnh đấy chứ, khiến Lãnh Bá Siêu phải ra sức tìm kiếm."
Một lúc sau, Vệ Trạch Minh dõng dạc nói chậm từng chữ cho người ở đầu dây bên kia nghe rõ:
- "Lãnh Bá Siêu, kí vào lá đơn đồng ý chuyển nhượng bảy mươi phần trăm cổ phần của Lãnh thị mang đến thì tao sẽ lập tức thả Vệ Ngữ Đồng ra.

Còn bằng không, mày tới nhận xác của nó đi."
- "Được, tôi sẽ đến.

Nhưng cấm ông động vào người cô ấy dù chỉ là một sợi tóc."
Ngay lập tức, Vệ Ngữ Đồng cao giọng nói lớn nhằm ngăn anh đến điểm hẹn:
- "Lãnh Bá Siêu, hai chúng ta ly hôn rồi.

Anh và tôi đã không liên can gì tới nhau nữa.

Đây là vấn đề của riêng tôi, anh đừng can thiệp vào."
Tút...Tút...
Người bên kia sớm đã tắt máy.

Vệ Trạch Minh khẽ nhếch môi cười nhạt, sau đó ném chiếc điện thoại về phía cô, nhàn nhạt đáp:
- "Nó tắt máy từ lâu rồi.

Có lẽ sẽ không nghe được những lời vô ích này của mày đâu."
Phía bên này, Lãnh Bá Siêu đang không ngừng tăng tốc.

Bàn tay anh siết chặt lấy vô lăng mà hướng mắt nhìn về phía trước, trầm giọng nói:
- "Ngữ Đồng, đợi anh.

Bằng bất cứ giá nào, anh nhất định sẽ đưa em quay trở về bên cạnh mình.

Bà xã, hãy đợi anh.".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK