Chơi cờ tỷ phú được một lúc Hà Lợi mới thấy Phương Ninh Trí vội vàng xuống lầu. Cậu nhanh nhảu mở cửa xe cho anh. Phương Ninh Trí thở hổn hển như chết mệt. Hà Lợi thấy lạ, ngồi vào chỗ khởi động xe rồi quay lại nhìn Phương Ninh Trí, hỏi: “tp làm sao đó, nhìn anh như vừa chạy ma-ra-tông xong ý.”
Phương Ninh Trí vuốt vuốt chỗ áo nhăn nhúm, hít sâu rồi nói: “Thang máy hỏng nên đi thang bộ xuống.”
“Hỏng hả? Để em báo cho quản lý.”
“Không, không cần.” Phương Ninh Trí dừng một chút, lại nói: “Không cần phiền người ta, đi mấy tầng xuống cũng coi như tập thể dục.”
Đến công ty, trong phòng làm việc không một bóng người vì gần đến Tết âm, nhiều người xin nghỉ trước mấy ngày để về quê. Hà Lợi cũng định hai hôm nữa nghỉ, giữa trưa lúc ra chỗ Phương Ninh Trí xin nghỉ mới hỏi: “Anh Phương định về Tết không?”
“Chắc về hai hôm.” Phương Ninh Trí cầm thìa khuấy cà phê, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: “Chắc phải về tham gia đám cưới của cha anh đấy.”
Hà Lợi không phản ứng kịp, đơ ra nhìn Phương Ninh Trí: “Đám cưới bố anh á.”
Phương Ninh Trí giải trí: “Năm kia cha mẹ anh ly hôn, cha anh tái hôn có bảo anh đi dự.”
Hà Lợi xấu hổ, ấp úng không biết nên chúc mừng hay thôi. Thật ra với Phương Ninh Trí thì không có vấn đề gì, anh nói với Hà Lợi: “Nghỉ Tết xong mang bánh kẹo cưới cho cậu.”
Hà Lợi gượng cười.
Tối, Phương Ninh Trí cho Hà Lợi về trước, anh phải đi họp, tan họp tự gọi xe về.
Hà Lợi hỏi anh có đói không, cần cậu mua đồ ăn không. Phương Ninh Trí định bảo không nhưng nhớ lại hộp cơm sườn khô không khốc trong cửa hàng tiện lợi mới nói: “Thế mua hộ anh xuất cháo hải sản nhé, cảm ơn cậu.”
“Anh Phương với em thì ơn huệ gì.” Hà Lợi nói xong thì quay ra ngoài. Nhà này là số ít những nhà hàng mà Phương Ninh Trí ăn thử thấy ngon. Hà Lợi mua một suất cháo mang về, còn mua thêm một phần lòng mang về.
Cậu quay lại, lên tầng, Phương Ninh Trí đang gọi video với người khác. Hà Lợi khẽ khàng đặt hai túi đồ ăn lên bàn, Phương Ninh Trí nhìn cậu, gật nhẹ đầu.
Phương Ninh Trí vốn định về sớm một tí nhưng có một số việc mà làm rồi mới thấy lắm thứ vặt vãnh, phiền toái. Anh gọi điện thoại mấy tiếng, nhìn lại đồng hồ đã hơn mười một giờ. Phương Ninh Trí đặt điện thoại sang một bên, ngửa đầu dựa vào ghế, nhìn những ngọn đèn lấp lánh ngoài đường, ngẩn ngơ.
Anh nhớ tới câu nói mà Biên Việt nói với mình mà tự giễu. Sự khao khát với tương lai của người thiếu niên đã sớm bị đánh vỡ rồi, ai có thể có tư cách nói rằng mình trở thành một người rất tốt chứ, cho dù gia tài bạc triệu, cho dù quyền thế ngập trời thì liệu có xứng với chữ “tốt” kia chưa?
“Em cũng chẳng phải dạng người tốt đẹp gì, anh biết không Biên Việt?” Phương Ninh Trí nhìn bầu trời đêm thăm thẳm mà thầm thì: “Đừng tự cho mình đúng.”
Phương Ninh Trí lái xe về, thang máy hỏng từ sáng đã hoạt động lại. Phương Ninh Trí dừng trước cửa thang, mũi chân gõ nhẹ rồi lại nghiêng người đi thang bộ. Anh bước lên trên, nghĩ rằng sẽ giống như lúc ban ngày chạy xuống tầng vậy, giả vờ vô tình đi qua tầng ba, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt vài giây rồi rời đi.
Nhưng nghĩ tới góc rẽ tầng ba, chân anh hơi xoắn lại, cơ thể như chẳng thể hoạt động được nữa. Anh nhìn chằm chằm cánh cửa kia như muốn nhìn xuyên qua nó. Giờ phút này cánh cửa ấy như trở thành cánh cửa bể bơi thời trung học, còn anh vẫn lén lút đứng ngoài, cách Biên Việt đúng một cánh cửa.
Bên trong cánh cửa đột nhiên có tiếng động, Phương Ninh Trí sửng sốt, nhìn tứ phía rồi quay đi náu mình vào chỗ kín.
Ngay khi anh vừa ngồi xổm vào chỗ trốn thì cánh cửa ấy đã mở ra. Có người đi ra, Phương Ninh Trí nghe thấy tiếng vang thì thở gấp, giơ tay che mặt, cố gắng bình ổn hô hấp, cột sống cứng còng lại.
“Cảm ơn cậu nhé Biên Việt, không có cậu thì tôi chẳng biết làm thế nào nữa.”
Tiếng phụ nữ vang lên trên hành lang. Trái tim Phương Ninh Trí nhảy lên, hai vai cứng đờ, dạ dày quặn đau.
“Đừng khách sao, việc em phải làm mà.” Giọng Biên Việt lúc này không quá giống như lúc trong điện thoại, không trầm thấp như thế nhưng lạnh lùng tựa như tuyết mùa đông.
Trái tim Phương Ninh Trí như bị bóp nghẹt. Câu cắn răng nhích về phía sau, tựa người vào lan can.
“Chị đi đây.”
“Em tiễn chị xuống.”
“Rầm” Tiếng đóng cửa khiến Phương Ninh Trí đờ cả người. Anh nghe thấy Biên Việt nói: “Sáng nay thang máy này hỏng, không biết bây giờ chạy lại chưa.”
“Thế không đi thang máy nữa, lại mất thời gian, đi thang bộ đi, cũng ở tầng ba thôi mà.”
“Đi nào.”
Phương Ninh Trí sợ run cả người. Anh nghe thấy âm thanh bọn họ tiến lại gần mà chẳng biết phải làm sao. Chỉ cần bước thêm vài bước nữa, rẽ qua khúc cua là phát hiện ra anh.
Phương Ninh Trí sắp điên, đúng hơn là đã phát điên rồi. Khi hai người kia lại gần, hai mắt anh nhắm nghiền, người nghiêng ngả ngã xuống nền đất.
Người phụ nữ phát hiện ra anh trước, kêu lên sợ hãi, lùi một bước về sau.
Hai mắt anh nhắm nghiền, đầu hơi nhấc lên, nheo mắt lại thấy gương mặt Biên Việt lại gần qua ánh đèn tờ mờ của hành lang.
Tim Phương Ninh Trí như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Anh dè dặt mà thở, nói linh tinh: “Tôi còn uống được.”
“Uống rượu hả? Sao say rồi lại nằm ở đây?” Người phụ nữ hơi khó chịu, bước tới thang máy, nói với Biên Việt: “Thôi để tôi đi thang máy vậy.”
Nói xong không ai đáp lại, người phụ nữ quay đầu thì thấy Biên Việt ngồi xổm xuống giơ tay đỡ lấy con ma men kia mới ngạc nhiên: “Cậu làm gì vậy?”
Biên Việt ngẩng đầu, nói giọng có lỗi: “Ngại quá, chị Lục tự xuống tầng vậy, em biết cậu này nên không để người ta nằm ở đây được.”