Kể từ lúc lỡ tay giết người, vào chiếu ngục lại càng thấy toàn bộ thế gian này đối nghịch với mình. Hắn sa đọa, ngã vào đầm lầy rồi cũng không giãy dụa nữa mà chỉ trơ mắt nhìn một nửa hạnh phúc, suôn sẻ kia cách mình ngày càng xa.
Nhưng… chỉ mình hắn vấy bẩn là đủ rồi, tại sao lại phải liên lụy đến cả Phương Ninh Trí.
Nắm đấm giơ lên còn mạnh hơn cả thời niên thiếu, hung dữ hạ xuống, đánh cho Trương Mậu phải gào khóc: “Mày là ai? Sao mày dám đánh tao? Tao là…”
Biên Việt không để gã nói tiếp được. Hắn tát một phát làm Trương Mậu lệch cả mặt, đè giọng nói: “Mày vừa gọi cho ai? Chúng mày làm cái gì?”
“Cái gì?” Trương Mậu run rẩy, mãi mới phản ứng lại được, giọng run run vang lên từ dưới cái áo: “Thì… Kêu người lái xe đâm người khác.”
Biên Việt hít sâu, không thể tin được, ôm hy vọng hỏi tiếp:”Ai?”
Trương Mậu chần chờ. Giây tiếp theo chiếc áo trên đầu gã bị túm lên. Trương Mậu bị đè trên trường.
Gã kêu thảm thiết, cơ thể giãy dụa muốn chạy ra ngoài lại nghe tiếng lạch cạch. Cửa bị khóa.
“Sao tổng giám đốc Trương còn chưa về nhỉ?”
Trên bàn ăn mọi người cũng đã no hòm hòm rồi. Biên Việt đi từ bên ngoài vào, có mấy quản lý đang nói chuyện, thấy hắn vào mới hỏi: “Lúc cậu ra ngoài có thấy sếp Trương không?”
Biên Việt lắc đầu, mặt hơi trắng bệch. Về chỗ ngồi, hắn nghiêng đầu nói nhỏ với đồng nghiệp: “Chắc ăn đồ hỏng hay sao mà tôi hơi đau dạ dày, về trước nhé.”
“Sao thế? Khó chịu lắm à?”
“Không sao, về uống thuốc là đỡ ấy mà.” Dứt lời hắn lại chào quản lý rồi rời đi.
Phương Ninh Trí bị người ta lay tỉnh. Nhìn người xa lạ trước mặt, anh nghe thấy đối phương hỏi: “Anh có sao không?”
Phương Ninh Trí ngẩn người vài giây mới từ từ lắc đầu: “Cảm ơn, tôi không sao.”
Nói xong Phương Ninh Trí chống ghế đứng dậy. Đúng là anh không sao, chỉ thấy hơi mệt.
Áy náy và tự trách dày vò như thùng nước đá lạnh thấu tâm can dội lên trái tim anh.
Phương Ninh Trí cúi đầu đi ra ngoài, không biết sẽ đi đâu, chỉ muốn tránh xa mọi người.
Lảo đà lảo đảo, thất tha thất thểu, suy nghĩ rời rạc như quả khinh khí cầu bay đi vô định, không được dẫn đường, cuối cùng kẹt lại ở một nơi.
Trước mắt bị bóng đen bao phủ, Phương Ninh Trí ngạc nhiên mới nhận ra là mình va vào người khác. Anh chậm chạp nói: “Xin lỗi.” Nói xong cũng chẳng thèm ngẩng đầu, nghiêng người định tránh đi nhưng tay bị túm lại, bờ vai trầm xuống, cơ thể rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Phương Ninh Trí… xin lỗi em.”
Hóa ra là Biên Việt, Biên Việt ôm mình nhưng sao lại phải xin lỗi.
Bờ vai Phương Ninh Trí run run, nỗi sợ trong lòng không thể đè xuống được nữa. Anh giơ tay ôm chặt người đang ôm mình, nức nở: “Biên Việt ơi em sợ quá.”
Bọn họ đứng giữa dòng người. Người đến người đi lần lượt khiến hai người trở thành trung tâm.
Giữa tứ bề ánh mắt, Biên Việt dùng một tay nâng cằm Phương Ninh Trí, ngón tay lau đi dòng lệ. Phương Ninh Trí như một con cá thiếu nước, ngẩng đầu lên cọ má vào tay Biên Việt.
“Xe bọn em bị đâm, Hà Lợi bây giờ còn chưa tỉnh.” Phương Ninh Trí tựa vào hắn, nhắm mắt, đứt quãng nói: “Tại em cả.”
“Đừng nói như vậy.” Biên Việt nắm bờ vai anh, muốn siết lại nhưng không dám, bờ vai ấy quá gầy guộc mong manh, nên chỉ dám nhẹ nhàng đặt tay.
Chỗ này quá nhiều người, hắn đỡ Phương Ninh Trí đến ghế ngồi ở một góc. Biên Việt nghiêng người nhìn chằm chằm băng gạc trắng trên trán Phương Ninh Trí.
Anh rụt người về sau, ánh mắt lảng đi: “Bây giờ em xấu lắm sao?”
Biên Việt im lặng, hít sâu, kéo Phương Ninh Trí vào lòng, nói: “Đồ ngốc.”
Phương Ninh Trí ngửa đầu, tựa cằm lên ngực hắn, nghe nhịp tim đối phương, từ từ khép mắt lại: “Xin lỗi, lúc trước em không nên nổi giận với anh.”
Biên Việt ngây người: “Em nổi giận với anh lúc nào?”
“Hôm mà… Ngồi ăn với người của Thiệu Cảnh xong anh đến tìm em.”
“Anh không thấy thế…” Biên Việt sờ má anh: “Em nghĩ gì vậy?”
“Em chẳng nghĩ gì cả, chỉ thấy đêm đó em không nên nói chuyện với anh như thế.”
Giọng của Phương Ninh Trí dịu dàng, nhẹ nhàng đến thế mà Biên Việt cảm tưởng như có lưỡi dao cứa vào tim hắn, vừa lạnh lẽo, vừa đau đớn.
Hắn giơ tay lên, lòng bàn tay ấm áp đặt trên lưng Phương Ninh Trí. Cơ thể anh đang run rẩy, trái tim cũng vậy.
Nhịp tim Biên Việt đập nhanh hơn bình thường, hắn cố kìm lại, nỉ non: “Phương Ninh Trí ơi sao em lại tốt như thế?”