Dịch: Duẩn Duẩn
Nếu như ngồi ngẫm lại, thì từ trước đến giờ Phạm Ca thật sự chưa từng cãi nhau với Ôn Ngôn Trăn một trận nảy nửa như bao cặp vợ chồng khác.
Trong mắt mọi người, họ được công nhận là cặp đôi hoàn hảo và lý tưởng. Các cô gái luôn nhì nhèo với bạn trai mình rằng, tại sao anh không thể giống như Ôn Ngôn Trăn luôn quan tâm, chiều chuộng và chăm sóc Phạm Ca từng li từng tí một chứ! Còn các chàng trai lại nói với các cô gái rằng, em có thể dịu dàng, thùy mị và hiểu chuyện khiến người ta yêu mến giống như Phạm Ca không?
Lúc đầu, khi nghe thấy những lời ấy, Phạm Ca còn vô cùng đắc ý, mãi cho đến một ngày Hồng Giai Giai nói với cô, "Tôi thấy cô và Ôn Ngôn Trăn không giống một cặp vợ chồng cho lắm?"
Giây phút ấy, Phạm Ca bỗng hụt hẫng vô ngần, mãi đến lúc hiểu ra, trái tim cô chợt chìm trong nỗi cay đắng vô vàn. Cô buồn bã đi tìm Ôn Ngôn Trăn khóc lóc om sòm, nhưng chỉ đổi lại sự cưng chiều dịu dàng vô bờ của anh, "Phạm Ca à, anh thật sự không quen biết cô gái trên tờ báo đó, anh chỉ lịch sự cười với cô ta một cái mà thôi. Phạm Ca, mấy người đó không hề nói thật, anh chỉ là..."
Nghe hoài nghe riết, Phạm Ca bỗng cảm thấy mệt mỏi, giống như ngồi trên một chiếc bập bênh, không có người đẩy, bạn vĩnh viễn cũng không thể tung người lên trời cao nổi. Phạm Ca rất tò mò, liệu Ôn Ngôn Trăn sẽ không bao giờ la mắng cô hết đời ư?
May mắn là không...
Ngay lúc Phạm Ca ngã nhào xuống, trùng hợp thay rơi đúng vào lồng ngực Giản Khắc Kỳ, tóc cô vướng vào khóa kéo áo khoác của cậu ấy.
Đương lúc hai người lúng túng gỡ túm tóc bị kẹt trong khóa kéo, Ôn Ngôn Trăn đã lao đến, hung hăng giật tóc Phạm Ca một phát, da đầu cô bỗng chốc tê rần, mấy sợi tóc bị giựt đứt không thương tiếc. Ôn Ngôn Trăn chộp lấy tay cô, kéo mạnh vào ngực mình, lạnh giọng nói, "Chả cần biết mày là cái thá gì, cút ngay cho khuất mắt tao."
Lạc Trường An bò dậy từ mặt đất, ngơ ngác đứng như hóa đá ở đấy. Khuôn mặt của con bé bị che khuất dưới bóng đèn ngoài sân, không thấy rõ biểu cảm. Trái tim Phạm Ca như bị ai bóp lấy, cô đẩy bàn tay Ôn Ngôn Trăn đang siết chặt vai mình ra: "Ôn Ngôn Trăn, Trường An sợ rồi, anh đưa con bé về phòng đi."
Ngay khi ngón tay trên vai bị đẩy ra, Phạm Ca thoát khỏi cái ôm của Ôn Ngôn Trăn, bước đến kéo Giản Khắc Kỳ đi thẳng, không quay đầu nhìn lại. Đi được mười mấy bước, giọng phẫn nộ của Ôn Ngôn Trăn truyền đến, "Lạc Phạm Ca, em quay lại đây cho anh, ngay lập tức!"
Giọng điệu đó không khác gì trước đây, khi anh mười bảy tuổi thường tức giận nói với cô, "Lạc Phạm Ca, cô mau biến đi, đừng có mà lượn qua lượn lại trước mắt tôi."
Phạm Ca vừa mới ngồi lên yên sau xe của Giản Khắc Kỳ, Ôn Ngôn Trăn đã hằn học đuổi tới. Tiếng rống phẫn nộ của Ôn công tử át luôn cả tiếng động cơ xe máy, "Lạc Phạm Ca! Em biết em đang làm gì không? Em qua đây ngay cho anh..."
Chà, giỏi lắm, cuối cùng Lạc Phạm Ca cũng khiến Ôn công tử phải gào thét thêm lần nữa.
Còn chưa chạy tới trường, xe máy của Giản Khắc Kỳ đã bị mấy cảnh sát cơ động chặn lại ở khúc cua. Bọn họ dừng lại cùng lắm cũng chỉ mới năm phút đồng hồ, xe của Ôn Ngôn Trăn đã đuổi tới đuôi. Anh hậm hực bước xuống, không nói câu nào, lôi xình xịch Phạm Ca đến xe mình, ngặt một nỗi cô cứ sống chết nắm chặt tay Giản Khắc Kỳ không buông.
"Cho dù anh là ai cũng không thể ép buộc cô ấy lên xe nếu cô ấy không muốn." Giản Khắc Kỳ bắt bầu phát huy khí chất của một lãnh đạo nhóm. Cậu vẫn giữ chặt lấy tay Phạm Ca dưới đôi mắt rực lửa của Ôn Ngôn Trăn.
Ôn Ngôn Trăn hừ lạnh một tiếng, đến gần Giản Khắc Kỳ, khiêu khích đẩy cậu ấy: "Mày nhìn lại mày xem, lái chiếc xe lọc cọc này mà cũng đòi chở cô ấy à? Đồ Hobbit! Chú lùn, mày sai quá sai rồi đấy, dám tơ tưởng đến Phạm Ca của tao à. Ngu xuẩn vừa thôi, muốn đớp được miếng nào thì trước tiên phải hỏi thăm tao cái đã."
Anh lạnh lùng vung tay lên, chỉ ngón tay về phía Phạm Ca: "Cô ấy, mày ngay cả tư cách nhìn cũng không có. Đồ ngu xuẩn, mày có tin không, tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là đời mày bay màu ngay."
Con mọt sách Giản Khắc Kỳ có vẻ như đã bị mấy lời ngông cuồng của Ôn công tử đập cho chết dí, ngây ngốc đứng như trời trồng ở đó. Ôn Ngôn Trăn lại sấn tới, khích bác đẩy cậu ấy vài cái, Giản Khắc Kỳ lùi lại từng bước một. Mắt thấy, cậu ấy sắp bị đẩy ra giữa đường. Phạm Ca tức điên lên, khí giận ngút trời, tức thì hét lớn.
"Ôn Ngôn Trăn, anh dừng lại cho tôi!"
Ôn Ngôn Trăn quay đầu lại, cau mày tợn hơn, bàn tay đẩy Giản Khắc Kỳ biến thành nắm lấy vạt áo cậu ấy. Đứng bên cạnh vóc người cao lớn của Ôn Ngôn Trăn, chiều cao 1m7 của Giản Khắc Kỳ lép vế vô cùng, trông như không có cảm giác tồn tại.
"Ôn Ngôn Trăn, buông cậu ấy ra." Phạm Ca khệ lệ cầm chiếc nón bảo hiểm như nồi cơm điện trong tay mình: "Nếu anh không buông cậu ấy ra, tôi sẽ lấy cái này chào hỏi anh."
Lông mày đang cau lại liền giãn ra, Ôn Ngôn Trăn cười khùng khục như thể cô đang kể chuyện cười vỡ bụng nào đấy. Anh đứng vuốt trán giống như nhức đầu trước dáng vẻ đáng yêu của cô.
"Phạm Ca, em biết em vừa nói gì không vậy? Muốn anh buông nó ra? Nếu không em sẽ cầm cái đấy đập anh á? Thú vị đấy, thú vị đến nỗi anh muốn nếm thử xem cảm giác bị nón..."
Phạm Ca bước tới, không cảm xúc giơ tay lên, đập cái mũ bảo hiểm to chà bá lên đầu anh. Cô không biết mình có đập mạnh hay không, chỉ biết rằng Ôn Ngôn Trăn đã ngậm miệng lại, ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô trừng trừng.
Phạm Ca nhìn chăm chú ánh đèn đường leo lét giữa đêm đông lạnh lẽo, giọng hờ hững lạnh lùng như phát ra từ máy móc: "Ôn Ngôn Trăn, khuôn mặt anh khiến tôi phiền chết đi được. Nếu anh còn tiếp tục gây rối nữa, tôi nghĩ tôi sẽ phiền đến mức rời xa anh ngay đấy!"
Giản Khắc Kỳ cuối cùng cũng được buông ra, kèm theo đó là giọng nói khó tin của Ôn Ngôn Trăn: "Phạm Ca, em vừa mới nói gì vậy? Anh thật sự không nghe rõ..."
Phạm Ca mở miệng, định nói lại lần nữa nhưng bị Ôn Ngôn Trăn ngắt lời, vẻ dịu dàng trở lại trên mặt anh. Anh khom lưng, nhặt nón bảo hiểm dưới đất, cẩn thận đội lên đầu cô, thắt dây an toàn lại, rồi nhẹ nhàng nói: "Em giận rồi à? Vì sợ em lạnh nên anh mới vội vàng chạy tới. Thời tiết rét buốt thế này mà ngồi xe máy chắc đóng băng mất. Nhưng, nếu như Phạm Ca thích, anh sẽ không cản cô ấy. Ngồi xe này khá là kích thích, nếu sau này em muốn thì cứ nói với anh, anh sẽ lái nó chở em đi. Thôi được rồi, không phải em nói còn phải tham gia cuộc thi hùng biện giả nữa sao? Mau đi nhanh đi kẻo trễ, tới muộn quá cũng không tốt. Bây giờ anh về trước, khi nào em thi xong, anh sẽ quay lại đón em."
Ôn Ngôn Trăn vội vàng nói xong, liền vỗ nhẹ lên gò má Phạm Ca một cái, sau đó gấp gáp quay đầu, vội vã bước lên xe, chiếc xe nhanh chóng phóng đi mất.
Kết thúc cuộc thi hùng biện giả, Ôn Ngôn Trăn trở thành khán giả tình nguyện thứ 51 dưới khán đài. Thời khắc các tuyển thủ phản biện xuất sắc, anh cũng vỗ tay ủng hộ như bao người.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Ôn Ngôn Trăn lần lượt tặng từng túi bánh ngọt có lịch sử lâu đời nhất Hồng Kông cho các thành viên trong nhóm Phạm Ca. Phát đến chỗ Giản Khắc Kỳ, anh liền nói xin lỗi cậu ấy, rồi bảo rằng anh chỉ là một chàng trai trẻ bị "vại giấm" làm cho mờ mắt thôi.
Cuối cùng, Ôn công tử lấy ly cà phê còn nóng hôi hổi được bọc trong lớp áo khoác ra, mỉm cười, hiền hòa nói.
"Lúc này đương nhiên là không thể thiếu ly cà phê giấu trong ngực của bạn trai rồi."
Cả hội trường huýt sáo liên hồi, Phạm Ca nhận lấy ly cà phê dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, khoảnh khắc này cô đã chờ rất lâu.
***
Dưới tàng cây gần năm mươi năm tuổi đời, Phạm Ca dựa người trên bức tường rào dãi dầu mưa nắng cả thế kỷ, bóng cây lưa thưa lá nghiêng mình mềm uột dưới ánh đèn đường dịu nhẹ hiu hắt.
"A Trăn, sau khi đọc được vụ lùm xùm của anh và Thẩm Linh Lung trên báo, tôi đã chạy ngay đến phòng anh, lén lút kiểm tra tủ giày của anh. Tôi nghĩ, tất cả mọi chuyện đi đến giờ phút này, chung quy lại là vì chúng ta còn quá trẻ."
Khuôn mặt Ôn Ngôn Trăn khuất dưới bóng cây, anh chậm rãi giơ tay ra, vuốt ve phần tóc mái mềm mại rũ trước cái trán bướng bỉnh của cô, giọng khàn khàn u tối: "Anh xin lỗi vì đã khiến Phạm Ca phải làm như thế, đáng lẽ anh nên giải thích với em sớm hơn mới phải. Phạm Ca, anh cam đoan với em, lần sau, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."
Phạm Ca né tránh bàn tay Ôn Ngôn Trăn, quay người lại, đưa lưng về phía anh, đoạn chật vật nói.
"A Trăn, anh làm ơn hãy nghe tôi nói. Chúng ta vẫn còn quá trẻ, việc chúng ta cần làm bây giờ là chuyên tâm vào học hành và nhìn nhận mọi thứ như những người trưởng thành khác."
"Cho nên?"
"Cho nên, tôi nghĩ rằng tôi muốn nói một câu mà các cô gái thường hay nói với bạn trai mình. Bây giờ, chúng ta cần cho nhau một khoảng thời gian để tỉnh táo, sau đó sẽ xem xét lại mối quan hệ này có còn tiếp tục được nữa hay không."
Trong trường đại học này, có rất nhiều cô gái trẻ nói với bạn trai mình như vậy, và cũng sẽ có rất nhiều chàng trai trẻ nói với bạn gái mình như thế. Câu nói ấy ám chỉ lời chia tay uyển chuyển mà không gây tổn thương nhau nhất, nhưng chung quy họ luôn có thể nói ra lời ấy dễ dàng đến thế.
Trên hành tinh này, bảng quảng cáo treo ở quảng trường nào càng rực rỡ sắc màu thì lại càng minh chứng cho sự sung túc và náo nhiệt của thành phố ấy. Giữa chốn phồn hoa đô hội, tìm đâu ra một tấm chân tình làm bến bờ cho ta nương nhờ mỗi lúc than thở. Giữa dòng đời hối hả xuôi ngược, dễ thấy đâu một bờ vai tri kỷ cho ta dựa vào những khi mỏi mệt. Thành phố càng lớn, thì giá trị của bánh mì càng lớn, nhưng ngược lại tình người lại càng rẻ mạt, ấm lạnh biết ở nơi nao. Người ta tất bật giữa nỗi lo cơm áo gạo tiền, mà quên mất đi niềm rung động xao xuyến, bồi hồi thuở mới gặp gỡ. Góc khuất ấy Phạm Ca đã tận mắt nhìn thấy ngay trong khuôn viên trường đại học, khi các bạn của mình nhiều lần thốt ra lời chia tay. Thỉnh thoảng, Phạm Ca cũng khuyên giải họ đôi điều, đừng vì phút bồng bột nhất thời mà buông lời chia tay dễ dàng đến thế. Nhưng các bạn cùng lớp chỉ nói với cô rằng, đó là vì cô chưa từng trải qua áp lực của cuộc sống.
Có lẽ vậy!! Song từ đầu chí cuối, Phạm Ca vẫn luôn tin rằng việc dâng hiến cả trái tim và tâm hồn cho tình yêu là một điều rất thiêng liêng và đẹp đẽ. Ấy thế mà, bây giờ nó đã không còn đẹp đẽ nữa rồi.
Đến cùng, Phạm Ca cũng muốn nói ra lời chia tay.
Người sau lưng bật cười: "Phạm Ca, em ầm ĩ đủ chưa?"
Phạm Ca cũng cười, vừa cười vừa bước tới, nói với anh cũng chính là nói với bản thân mình: "Ngày mai tôi sẽ nói với bố mẹ chuyện này."
Cô tin rằng, hai người đó chắc chắn sẽ vô cùng hoan nghênh, bởi họ luôn nghĩ rằng Tiểu Trăn của họ xứng đáng được hơn thế.
Mới đi được mấy bước, cô đã bị Ôn Ngôn Trăn chặn lại, dáng người cao lớn của anh áp bức cô: "Lạc Phạm Ca, đừng nói với tôi mấy câu vớ vẩn như chúng ta còn quá trẻ. Em nói thật đi! Em nhìn trúng thằng khác rồi chứ gì? Hử? Là tên lùn tịt tới đón em? Ngồi xe máy của nó đến cọ xát ra lửa rồi? Hử?"
Sau từ "Hử?" cuối cùng của Ôn Ngôn Trăn, Phạm Ca nhíu chặt đôi mày.
Giây tiếp theo, Ôn Ngôn Trăn ôm chặt Phạm Ca vào lòng, bàn tay mạnh mẽ ấn đầu cô lên ngực, không ngừng hờn trách: "Được rồi, được rồi mà, Phạm Ca. Em hãy nghe anh nói, anh biết anh không phải là thứ tốt đẹp gì, thế nên em đừng tức giận nữa, được không? Em ghét anh chỗ nào, anh sẽ sửa chỗ đó. Vì Phạm Ca, anh sẽ cố gắng bỏ cái thói luôn tự cho mình là đúng này, anh thề."
"Gần đây anh gặp phải mấy chuyện phiền não! Bạn bè của em sẽ không cười nhạo vì em có một người bạn trai phong lưu như anh chứ? Phạm Ca, hãy tin anh, về sau anh sẽ né xa mấy cô gái xinh đẹp đó ra, sẽ không để cho ai có cơ hội nói bậy nói bạ nữa."
Phạm Ca vẫn lặng thinh. Ôn Ngôn Trăn từng cam đoan với cô rất nhiều lần như vậy, nhưng cuối cùng thì sao?
Anh thận trọng hỏi:
"Phạm Ca, em nói như vậy có được không?
"Không được!" Cô thẳng thắn trả lời.
Bầu không khí nhất thời trở nên u ám.
Sau một lúc tạm im lặng, Ôn Ngôn Trăn rít lên từng câu chữ : "Lạc Phạm Ca, em nên hiểu tôi. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ tôi muốn, tôi chưa từng để nó trượt khỏi tay mình. Em cũng giống như vậy!"
"A Trăn, gần đây tôi cực kỳ căm ghét bản thân mình. Tôi không thể tiếp tục như vậy được nữa, nên là, A Trăn, buông tay đi!"
Tròng vòng tay anh, Phạm Ca rơi nước mắt. Cô muốn lột sạch trần trụi những vết thương mà cô đã cố gắng né tránh trong quá khứ.
"A Trăn, trong sinh mệnh của anh, tôi chính là người có đủ tư cách khiến anh buông tay nhất. Chỉ bằng dòng máu đang chảy trong người anh, và cả đứa con đã mất của chúng ta."
Vòng tay đang ôm lấy cô từ từ buông lỏng. Phạm Ca cúi đầu, xoay người lại, bước ra khỏi cái ôm ấm áp đó, càng lúc càng xa, đi về phía con đường mòn đầy ánh đèn, mỗi một bước đi, là bằng đấy giọt nước mắt tuôn rơi.
Nước mắt rơi ào ạt như vậy, có phải là lần cuối hay chăng ?! Xem như đó là món quà từ biệt cuối cùng cô dành tặng cho những đau khổ mà bản thân phải nhẫn nhục, chịu đựng bao nhiêu năm qua đi.
"Lạc Phạm Ca, anh yêu em !"
Ha ha, nhìn mà xem, Phạm Ca đã nghe thấy gì? Cậu học trò cuối cùng cũng cho giáo viên của mình câu trả lời như mong đợi, thêm vào đó là bộc bạch chút tâm tư, tình cảm cá nhân. Thầy không phải muốn nghe câu trả lời thế sao? Được thôi, em sẽ nói cho thầy nghe.
Tiếng bước chân dồn dập lao tới từ phía sau.
"Đứng lại, Ôn Ngôn Trăn!" Phạm Ca lạnh lùng quát, tiếng bước chân sau lưng liền dừng lại.
Không thể để anh thấy bộ dạng cô lúc này được. Bằng không, anh lại thương hại cô, rồi lại nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Vậy tôi hỏi anh, A Trăn, anh biết yêu là gì không ? Anh nói thử xem, anh đã phát hiện chữ yêu mà anh nói như thế nào ?"
"Quan tâm mấy cái đó làm gì, tự bản thân anh biết anh yêu em là được!" Ôn Ngôn Trăn nói điều ấy như một lẽ hiển nhiên.
Phạm Ca tiếp tục sải bước về phía trước, lần này tốc độ nhanh hơn nữa.
"Lạc Phạm Ca, anh không biết, anh chỉ biết rằng khi con sói kia lao về phía em, trong anh chỉ còn lại một suy nghĩ, thứ duy nhất anh không thể đánh mất trên thế giới này chính là em."
Phạm Ca che miệng, hỏi với giọng run run. Câu hỏi mà cô đã tự hỏi gần đây rất nhiều lần, nhưng chung quy vẫn luôn né tránh nó.
"Nếu vậy, A Trăn, trước đây trái tim anh đã từng thuộc về người khác?"
Phạm Ca không chịu đựng được nhất là chuyện này, khi mà anh đang dịu dàng nói chuyện với cô, nhưng trái tim anh lại thầm nghĩ về một người khác.
Tiếng bước chân sau lưng dần xa, lảo đảo mà nghiêng ngả, điên cuồng đi về hướng khác.
Trong khuôn viên trường yên tĩnh vẫn còn vang vọng giọng nói của anh.
"Lạc Phạm Ca, em quá tự cao tự đại, em đừng mơ, đừng mơ..."
~~~~~~
P/s: Ú òa, đột kích giữa đêm khuya ạ ^^
Danh Sách Chương: