• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Dịch: Duẩn Duẩn

Phạm Ca vừa về đến nhà đã nghe dì giúp việc thông báo việc Ôn Ngôn Trăn phải bay đến Macau ngay trong đêm.

Cô đứng trước phòng Lạc Trường An hồi lâu, suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định không gõ cửa. Ngày hôm sau, khi nhìn thấy cô, Lạc Trường An vẫn cười tươi hớn hở chạy tới ôm vai bá cổ, đùa giỡn nói, "Phạm Ca này, chị đưa em đến Disney chơi nhé."

Ngày mười lăm tháng Giêng, Ôn Ngôn Trăn vắng mặt trong bữa tiệc Tết Nguyên Tiêu.

Ngày mười sáu tháng Giêng, Phạm Ca và nhóm hùng biện đến Bắc Kinh tham gia vòng chung kết. Chuyến đi kéo dài bốn ngày hai đêm. Tại sân bay Hồng Kông, quản gia nhà họ Ôn và thư ký của Ôn Cảnh Minh gấp gáp chạy tới báo tin Ôn Ngôn Trăn gặp nạn. Trong quá trình làm việc, tua-bin hơi nước bất ngờ rơi xuống chỗ Ôn Ngôn Trăn đang đứng với một xung lực khổng lồ, cú rơi mạnh khiến anh choáng váng ngã xuống và bất tỉnh nhân sự.

Phạm Ca siết chặt nắm tay, loa phát thanh của sân bay vẫn đang phát đi phát lại thông tin chuyến bay đến Bắc Kinh, thúc giục hành khách mau mau chuẩn bị. Phạm Ca nhìn quanh bốn phía, từ ánh mắt mong đợi của ông quản gia, đến vẻ lo lắng buồn rầu của các thành viên trong nhóm và cả sự khẩn trương, căng thẳng của anh chàng đội trưởng Giản Khắc Kỳ. Cuối cùng, cô nhìn chằm chằm Lạc Trường An, người nằng nặc đòi đến tiễn cô lên máy bay cho bằng được.

Lạc Trường An đứng đó, sắc mặt vốn tái nhợt nay lại càng tái nhợt hơn.

Phạm Ca không đành lòng, quay sang hỏi ông quản gia, "Thế Ôn Ngôn Trăn hiện giờ vẫn ổn chứ ạ?"

Quản gia gật đầu, ngoái đầu nhìn thư ký của Ôn Cảnh Minh.

"Ổn là tốt rồi ạ!" Phạm Ca gật đầu, ý bảo bây giờ mình có thể lên máy bay rồi.

"Chị!", Lạc Trường An đột nhiên gọi cô, giọng nói the thé sắc nhọn, ánh mắt nhìn cô như thể nhìn sinh vật lạ.

Phạm Ca phớt lờ con bé, vừa định xoay người thì bị thư ký của Ôn Cảnh Minh cản lại. Đó là một người đàn ông có thân hình cao lớn, mặt mày hớt hải nói, "Cô Lạc, Ôn tiểu tiên sinh bảo có chuyện muốn gặp cô ạ", nói xong liền đưa điện thoại cho cô.


Chất giọng trầm ấm của Ôn Ngôn Trăn truyền qua sóng điện thoại, "Lạc Phạm Ca, em không cần phải đến... Bắc Kinh nữa."

Ồ, nghe giọng nói, có vẻ đã khỏe!

Không cho đến cô lại càng muốn đến. Phạm Ca vẫn ngang tàng ngồi chuyến bay đến Bắc Kinh bất chấp giọng nói bá đạo hống hách của Ôn Ngôn Trăn và ánh mắt phức tạp của Lạc Trường An.

Trước khi lên máy bay, Phạm Ca quay đầu nhìn lại, mải miết đuổi theo bóng dáng Lạc Trường An đang vội vã chạy ra cửa sân bay.

Khi máy bay cất cánh rời khỏi mặt đất, chạm vào những tầng mây, Phạm Ca mặc niệm một trăm lần trong lòng mình, "Sẽ qua thôi mà, Phạm Ca. Đừng để thói quen chi phối lí trí của mày."

Đúng vậy, không thể cứ tiếp tục thế này mãi. Bây giờ, bọn họ còn rất trẻ, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian và sức lực để vứt bỏ những thói quen xấu có thể gây hại đến cuộc đời nhau.

Ngày mười hai tháng Giêng, nhóm hùng biện của Phạm Ca cuối cùng cũng về tới Hồng Kông. Trong vòng chung kết với những phút giây căng thẳng đến nghẹt thở, suýt chút nữa thì bọn họ đã trở thành nhà vô địch năm nay, tiếc là mắc phải chút sai sót nhỏ chỗ Phạm Ca nên chỉ giành được giải Nhì về cho Trường. Mặc dù vậy, Phạm Ca vẫn nhận được một giải vô cùng đặc biệt, Thí sinh ấn tượng nhất.

Thí sinh ấn tượng nhất? Phạm Ca cầm chiếc cúp trên tay mà không khỏi cảm thán, đúng thật là trêu người, nó thích hợp với cô thật đấy, nhưng không phải là trên đấu trường hùng biện.

Trong số các thí sinh đến tham gia giải đấu chung kết ở Bắc Kinh, chỉ có cô là được nhà tổ chức sắp xếp cho ở một khách sạn nằm ngay thủ đô. Không những thế còn được dùng bữa một mình, đi đến đâu cũng có xe riêng đưa đón, thậm chí là quản gia của khách sạn cũng túc trực ở phòng cô suốt 24 giờ đồng hồ, ban tổ chức cũng rất ân cần hỏi han... Những điều này ảnh hưởng đến Phạm Ca rất nghiêm trọng, khiến cô không thể phát huy được hết năng lực của mình. Là người chủ lực thứ hai trong nhóm hùng biện, có đôi lúc cô phải bị động từ bỏ quyền phát biểu trong cuộc đấu.

Phạm Ca nghĩ, nếu như màn phản biện của cô tốt hơn, biết đâu được nhóm cô đã giành chiến thắng. Vậy mà, dẫu cho có những lúc rớt đài, Phạm Ca vẫn được nhận giải Thí sinh ấn tượng nhất?

Ngày hôm đó, cô bước lên bục nhận giải với bao ánh mắt hoài nghi và chất vấn của hàng ngàn sinh viên Đại học và Cao đẳng!

Đến sân bay đón cô không chỉ có bạn học cùng trường mà còn có cả mấy chục bó hoa hồng và hàng tá các phương tiện truyền thông đã me sẵn ở đấy. Họ xúm lại, vây quanh nhóm hùng biện của cô, nhưng lại không phỏng vấn trưởng nhóm, mà lại đi phỏng vấn cô con gái nuôi của nhà họ Ôn, cũng chính là cô bạn gái đáng yêu, khiến người ta say đắm trong miệng Ôn Ngôn Trăn.

Hoa hồng là do Ôn Ngôn Trăn gửi tới, anh muốn dùng sắc hoa đỏ thắm đại diện cho tình yêu nồng cháy này để bày tỏ tình yêu nồng nàn tha thiết với bạn gái của mình.

Dĩ nhiên là lần này các phương tiện truyền thông đổ xô đến không phải là để phỏng vấn nhóm hùng biện đã giành được giải nhì, mà chủ yếu là đến để moi móc tin tức từ cô vợ sắp cưới của Ôn Ngôn Trăn. Ngày hôm qua, Ôn công tử, một trong bốn đại công tử của quý tộc Hồng Kông, đã làm một việc xưa nay chưa từng thấy, trong buổi phỏng vấn cá nhân của mình, anh tiết lộ rằng mình đã có hôn ước, đồng thời còn chỉ đích danh tên người đó. Tin tức lớn này khiến giới truyền thông phê pha đến nỗi không khác nào hít phải thuốc lắc.

Thế nên, hôm nay Ôn Ngôn Trăn mới không ló mặt đến sân bay. Chỉ có một điều hơi lố là anh gần như đã chuyển hết tất cả những bông hồng đỏ ở Hồng Kông, bất kể là mọc dại hay được nuôi trồng đến đây rồi thì phải. Chả trách, tin tức ở sân bay hôm nay đã trở thành chuyện lãng mạn nhất trong ngày ở Hồng Kông. Ở cái thành phố bánh mì còn giá trị hơn cả tình yêu này, mọi người đều rất thích những mô típ như trong chuyện cổ tích.

Phạm Ca vừa về đến Hồng Kông đã phải bắt tay vào chuẩn bị cho học kỳ mới. Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, truyền thông Hồng Kông đã cho Phạm Ca chứng kiến một phiên bản Rashomon* đời thật, cho cô thấy được cái gì gọi là nằm vùng ở khắp mọi nơi.

(*) Rashomon là một bộ phim Nhật Bản đề cập đến một vụ án cưỡng bức-giết người thông qua góc nhìn của rất nhiều nhân vật khác nhau, một cách xây dựng vốn dĩ chỉ thấy trong tác phẩm văn học. Bộ phim đã giành được giải Sư tử vàng tại Liên hoan phim Venezia và giải Oscar danh dự tại lễ trao giải Oscar.

Mặc quần áo rộng thùng thình một chút, bọn họ sẽ đơm đặt nói cô đang mang thai. Đi ra từ cửa hàng thời trang, đôi lúc sẽ xuất hiện mấy khuôn mặt lạ hoắc, hỏi cô với giọng thân thiết như một người bạn cũ, có phải cô đang chọn quà cho bạn trai hay không. Cô đưa tay lên nghe máy, cũng bị viết là đang nấu cháo điện thoại với Ôn công tử.

Đỉnh điểm là vào một buổi trưa, khi Phạm Ca và Lạc Trường An đi ra từ nhà hàng, bỗng ở đâu một chiếc máy ghi âm bỏ túi chĩa thẳng vào mặt họ, gã đàn ông đeo kính đen rất thân thiết hỏi: "Này em gái xinh đẹp, hỏi em một chút, em nghĩ gì về anh rể của mình?"

Phạm Ca giật lấy chiếc máy ghi âm của tên phóng viên, rồi hung dữ chọc vài nhát về phía gã, Lạc Trường An cũng nhân cơ hội vỗ thùm thụp chiếc ví da lên đầu gã.

Sau hành động côn đồ của mình, hai kẻ nhút nhát vội vàng nắm tay nhau chạy hết mấy con phố. Đến một góc phố nọ, hai người dừng lại, nhìn nhau thở hổn hển.

"Trường An, em có thích Ôn Ngôn Trăn không?"

Lạc Trường An ôm chặt cô và nói.


"Phạm Ca, điều này em sẽ chỉ nói một lần duy nhất. Chị xem, người đàn ông như Ôn Ngôn Trăn rất dễ chiếm được cảm tình của các cô gái, phải không nào? Nếu như nói em không có cảm giác gì với anh ấy thì chắc chắn là em đang nói dối. Chẳng qua là, hình như chị đã quên, em không giống với những cô gái bình thường khác. Qua hai mươi tuổi, có lẽ một ngày nào đó em vĩnh viễn sẽ không tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Vì vậy, em luôn nói với bản thân rằng, Lạc Trường An, mày nhất định phải sống tốt hơn những người khác, vậy nên hãy tự do làm những gì mày thích."

"Ôn Ngôn Trăn cũng giống như chiếc cầu vồng rực rỡ vậy. Mọi cô gái trên đời sẽ không thể kìm lòng trước màu sắc diễm lệ của cầu vồng mà bị nó thu hút, em đương nhiên cũng không ngoại lệ. Thế nhưng, đó chẳng qua cũng chỉ là sự vui thích nhất thời, bởi họ biết màu sắc ấy vốn dĩ không phải là thứ bản thân cầu vồng sẵn có, mà là do khúc xạ của ánh sáng Mặt Trời chiếu qua hơi nước trong không khí mà thôi."

"Trường An, ý của em là gì?" Phạm Ca nghe thấy giọng nói đáng thương của mình.

"Chị gái ngốc ngếch của em, ý em là một ngày nào đó khi hơi nước và ánh mặt trời cùng biến mất thì cầu vồng cũng sẽ biến mất theo! Phạm Ca, em thề, em không thích Ôn Ngôn Trăn."

Lạc Trường An rất thông minh, nghịch ngợm và cũng rất xảo quyệt, con bé luôn đánh lừa cô bằng những lời lẽ hợp tình hợp lý như vậy.

Tối hôm đó, Phạm Ca gọi điện đến cho Ôn Ngôn Trăn, nhưng rất lâu anh mới bắt máy. Âm thanh ở đầu bên kia rất từ tốn chậm rãi, song vẫn nghe được niềm kích động nho nhỏ, "Phạm Ca, anh rất vui vì em đã chủ động gọi cho anh."

"A Trăn, nếu còn tiếp tục thế này nữa, e rằng tôi sẽ làm chuyện giống Hồng Giai Giai mất."

Ở bên kia điện thoại vọng lại nụ cười nhạt nhẽo của Ôn Ngôn Trăn. Nụ cười ấy gần đến nỗi Phạm Ca có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của anh ngay lúc này, ánh mắt lơ đãng rơi ở đâu đó, khóe miệng khi cười hơi nhếch lên như có như không, cùng với đó là cơ thể thả lỏng để lộ một tư thế lười biếng, giống như một con báo ưu nhã và cao quý trong cung điện.

"Phạm Ca sẽ tuyên bố chia tay với truyền thông khắp thành phố, sau đó cao chạy xa bay? Nhưng hình như em đã quên, tất cả những gì em có đều đến từ nhà họ Ôn. Một Phạm Ca bé nhỏ như em, phương tiện truyền thông nào dám công bố tuyên ngôn chia tay của em? Hơn nữa, em nghĩ mình sẽ lấy được tấm vé rời khỏi Hồng Kông ư? "

Con báo ưu nhã trong nháy mắt đã biến thành con báo săn mồi với lực công kích vô cùng mạnh mẽ.

Im lặng, im lặng!

Sau một lúc im lặng, Phạm Ca biết, những gì Ôn Ngôn Trăn nói là thật. Cô đúng là như anh nói, chi phí sinh hoạt của cô đều do nhà họ Ôn chu cấp. Bàn tay cầm điện thoại của cô chợt trở nên tê cứng.

Một lúc sau, Ôn Ngôn Trăn khẽ thở dài. Âm thanh phát ra vương vấn nỗi sầu muộn, tư thế cúi thấp người của anh không khác gì con mèo hoang đang từ từ tiến đến gần người khác: "Phạm Ca, em đừng giận nữa, có được không? Hử? Anh thật sự không muốn bọn họ đến làm phiền em. Nhưng ngày hôm đó nằm trong bệnh viện, anh cứ nghĩ rằng em sẽ đến thăm anh. Dù trời có mưa giông gió lớn hay sấm chớp đì đùng đi chăng nữa thì em cũng sẽ đến thăm anh."

"Nhưng không! Em không chịu đến gặp anh, cũng chẳng có lấy một lời thăm hỏi. Đã thế lại còn ngồi chung chuyến bay với tên đàn ông Giản Khắc Kỳ đó nữa. Điều đó làm anh thật sự giận muốn điên người. Nhưng giận xong anh lại nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng thấp thỏm chờ đợi điện thoại của em, vậy mà em hờ hững bỏ mặc anh, một cuộc điện thoại cũng không buồn gọi. Em có biết mấy ngày sau đó không khác gì địa ngục đối với anh không, từng giây từng phút trôi qua là lại chất chồng thêm một nỗi sợ hãi."

"Phạm Ca à, anh rất sợ những gì ở hiện tại. Em biết không, có đôi khi, đàn ông thường cố giấu tình cảm ở trong lòng, bởi nói ra là điều không dễ dàng. Anh luôn nghĩ dù không nói ra em vẫn sẽ hiểu. Nhưng hình như anh đã sai."

"Phạm Ca, coi như nể mặt lần này anh đã nói ra mà quay lại như trước được không em?"

Anh thật sự đã nói những lời ấy chỉ trong một hơi thở, chắc là như những gì anh nói, muốn nói hết lòng mình cũng không dễ dàng gì. Ôn Ngôn Trăn có thể nói rất nhiều lời hay ý đẹp, nhưng ở phương diện này anh lại rất keo kiệt.

Phạm Ca không trả lời, buồn bã cúp điện thoại.

Nếu cho trở lại lúc ban đầu, Phạm Ca vẫn sẽ nghĩ như thế. Đúng là có thể không dễ dàng, nếu như không yêu lâu như vậy, và không yêu sâu đậm đến thế, có lẽ sẽ giống như anh nói, trở lại với trạng thái ban đầu, liệu anh có còn lo sợ như bây giờ hay chăng?

Không phải là động lòng sao? Không phải là thế sao? Linh hồn ẩn sâu trong bóng tối sẽ không nói dối cô, cô không muốn!

Ngày đầu tiên của học kỳ mới, Giản Khắc Kỳ chuyển trường, ấy vậy mà lại chuyển trường ngay trong học kỳ cuối. Chàng sinh viên xuất sắc đứng dưới hoa viên xanh mướt của quảng trường, lưu luyến nhìn lên bầu trời trên không. Lúc rời đi, còn rất phong độ vỗ vai cô, "Phạm Ca, cố lên!"

Ngày hôm sau, Phạm Ca nộp đơn xin đi đào tạo sau đại học ở nước ngoài. Tối hôm đó, cô nói chuyện này với vợ chồng Ôn Cảnh Minh. Ông bà có biểu hiện vô cùng phức tạp, sau cùng Phạm Ca còn nói thêm một câu, "Con nghĩ, A Trăn cần một hậu phương vững chắc hơn ạ", rồi chọn cách im lặng.

Có lẽ, từ lâu bọn họ đã luôn mong Phạm Ca biết khó mà lui, tự động chọn lựa buông tay. Và cũng có lẽ, chỉ sau vài ngày thôi, bọn họ cũng sẽ kiếm cho Ôn Ngôn Trăn một người vợ mới, có lẽ sẽ chọn đến hoa cả mắt nhỉ?

Ôn Ngôn Trăn không để Phạm Ca phải chờ lâu, chỉ sau mười mấy tiếng cô bày tỏ ý định của mình với Ôn Cảnh Minh, anh đã xuất hiện ngay lập tức.


Trên bàn cơm bốn người, Phạm Ca và Lạc Trường An ngồi một bên, Ôn Ngôn Trăn và Cô của anh ngồi một bên. Sau bữa ăn tối im lìm không tiếng động, Ôn Ngôn Trăn mở miệng đầu tiên.

"Phạm Ca, bố mẹ nói chuyện của em với anh rồi. Đại học New York thì có gì tốt, hả?"

Cô và Lạc Trường An vừa nghe thấy tin này, đều mở to mắt.

"Bố mẹ đã đồng ý." Phạm Ca đặt chiếc cốc xuống, muốn đứng lên.

"Lạc Phạm Ca, em ngồi xuống cho anh."

Phạm Ca định kéo tay Lạc Trường An đứng lên, thì nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Ôn Ngôn Trăn, "Lạc Trường An, cô cũng ngồi xuống cho tôi."

Câu nói kia như có ma lực, Lạc Trường An ngây ngốc ngồi xuống thật.

"Trường An." Ôn Ngôn Trăn dịu giọng dụ dỗ: "Bây giờ cô còn trẻ như vậy, nếu như tôi nói có biện pháp giúp cô sống được hai mươi năm nữa. À không, không, e rằng không chỉ là hai mươi năm đâu?"

Phạm Ca không di chuyển được đôi chân của mình, vì vậy cũng ngu ngốc ngồi xuống.

"Trường An, cô có tò mò về thế giới của mấy chục năm sau không?" Ánh mắt Ôn Ngôn Trăn rơi nhẹ trên khuôn mặt Lạc Trường An: "Mấy chục năm sau, có thể sẽ có người ngoài hành tinh biểu diễn buổi hòa nhạc trên Trái đất, con người có thể phát minh ra ô tô bay được trên bầu trời, các nhà khoa học cũng có thể phát minh ra loại thuốc cải lão hoàn đồng, và..."

"Nói vào chuyện chính!" Phạm Ca lạnh lùng cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của Ôn Ngôn Trăn.

"Được thôi, Phạm Ca muốn anh nói chuyện chính thì anh nói chuyện chính vậy. Ở Mỹ có một viện nghiên cứu về tim mạch, phải mất rất lâu bọn họ mới chế tạo thành công một trái tim nhân tạo. Chiếc hộp silicon có kích thước bằng với bản thật, bên trong không chỉ mô phỏng hoàn hảo hình thức mà còn cả chức năng của trái tim con người. Trái tim nhân tạo này chủ yếu dành cho những bệnh nhân bị suy tim bẩm sinh, một phương pháp thay thế vô giá và dài hạn. Viện nghiên cứu này đã có trường hợp thành công, ba bệnh nhân được ghép tim nhân tạo, hiện tại không khác gì người bình thường. Căn cứ theo báo cáo theo dõi, chỉ cần họ không tham gia các môn thể thao có cường độ mạnh như bóng bầu dục, thì họ vẫn có thể sinh con dưỡng cái như một người bình thường."

Ôn Ngôn Trăn nói xong chỉ lặng im quan sát Phạm Ca. Phạm Ca quay đầu nhìn Lạc Trường An, gò má của con bé đỏ ửng, chắc là rất kích động nhỉ?

Hai mươi năm, không, không, e rằng còn nhiều hơn hai mươi năm nữa kìa, thật kích động biết chừng nào?!

~~~~~~~~

P/s: Lại giữa đêm khuya nữa đây ạ ^^

E hèm, bắt đầu từ sáng mai tớ phải đi có việc ở một nơi xa ạ, 2 tuần sau mới về được. Mà nơi tớ đến có thể không có mạng nên là việc dịch truyện cũng phải tạm dừng 2 tuần. Hi vọng là hai tuần sẽ qua nhanh thật nhanh, khi về tớ sẽ đăng bù cho các bạn ạ ^^

Mới đầu năm mà ồ ạt nhiều việc quá, nên qua chuyến này, hi vọng sẽ năng suất hơn ạ ~~




Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK