Dịch: Duẩn Duẩn
"Dì cũng xấu xa như mấy đứa bé ngoài kia vậy. Bọn chúng đều nói mấy đứa trẻ ở đây đều là mấy đứa trẻ mẹ không cần tới." Cô bé đập từng cái lên người Phạm Ca, mếu máo kể lể, như thể oan ức vô cùng.
Phạm Ca thật sự không biết phải làm gì, đành cầu cứu ánh mắt với Tần Diểu Diểu.
Tần Diểu Diểu thả cậu bé trong ngực xuống, xoay đầu lại áp mái đầu nho nhỏ của cô bé vào bụng mình, dịu dàng vuốt ve mái tóc của cô bé.
"Em à, không phải như thế đâu. Dì ấy không có ý đó. Thật ra dì ấy cũng có một đứa bé dễ thương như em đó."
Phạm Ca rũ mắt xuống.
"Em à, em nói cho bọn chị biết đi. Em tên là gì?"
Cô bé cuối cùng cũng bị dời đi sự chú ý, nghểnh đầu khỏi bụng Tần Diểu Diểu, trong mắt con bé vẫn còn nước mắt, chăm chú quan sát Phạm Ca.
Lúc này, Tần Diểu Diểu nháy mắt với Phạm Ca một cái. Phạm Ca bèn sờ lỗ mũi, nặn ra một khuôn mặt tươi cười nhìn về phía cô bé, học theo giọng điệu của Tần Diểu Diểu.
"Này, con gái, con xinh đẹp như vậy chắc chắn là có một cái tên rất hay phải không nào?"
Cô bé mấp máy miệng, khuôn mặt đỏ bừng.
"Cậu ta là A Mục, A trong A Hương, còn Mục trong "Mục trừng khẩu ngốc", giương mắt đờ đẫn, ngẩn tò tí te." Cậu bé ở bên cạnh thấy vậy trả lời thay, nom cậu bé kháu khỉnh bụ bẫm này có chút hả hê vui cười: "Tên của cậu ta thì có gì hay chứ."
A...A Mục?
Cô bé cúi gằm mặt, ngậm chặt miệng, đôi mắt mở thật to, như thể một giây tiếp theo sẽ có một trận lũ vỡ đê tràn ra khỏi hốc mắt con bé vậy. Phạm Ca đau đầu, giơ nắm tay dứ dứ dọa đánh cậu bé kia, nhưng cậu bé không sợ chút nào, còn làm mặt quỷ với Phạm Ca xong rồi chạy biến đi mất. Ai ngờ vui quá hóa buồn, chạy được một đoạn ngắn thì té lăn ra đất, tư thế ngã vô cùng xấu xí, khiến cho mấy bạn trẻ xung quanh cười vang một trận lớn, cậu bé xấu hổ bò dậy từ dưới đất, khóc "Oa" một tiếng rồi chạy vụt đi.
Bên kia thì khóc, bên này thì cười. Cô bé nín khóc, mỉm cười nhìn Phạm Ca hồi lâu, không hiểu sao đột nhiên con bé bỗng nghiêm mặt lại. Phạm Ca quay qua, phát hiện Tần Diểu Diểu đang cười như không nhìn cô.
Phạm Ca bắt đầu thấy hơi mất tự nhiên.
Cả ngày hôm nay, cô bé A Mục dính lấy Phạm Ca không buông, cô đi tới đâu là con bé theo tới đó. Cuối cùng, trước ánh mắt nồng nhiệt đầy mong đợi của con bé, Phạm Ca đành kiên trì tham gia một trò chơi nhàm chán với bọn nhỏ.
Trò chơi này do một cô vợ người Mỹ đề xuất. Đổ sơn xanh vào súng nước, trên áo người nào dính nhiều sơn nhất sẽ bị phạt. Trong nhóm các bạn nhi đồng tai thối, Phạm Ca bị phạt nhiều nhất, mỗi lần như vậy đều rước lấy ánh mắt khinh thường của thằng nhóc thối tha trong nhóm, không những vậy còn bày ra dáng vẻ ngu ngốc "Lại là dì à" trêu tức cô. Phạm Ca cuối cùng thẹn quá hóa giận, vác súng nước lên vai, không thèm đeo găng tay, đi lùng cậu bé nghịch ngợm kia. Chính nhóc con xấu xa ấy phun nhiều sơn nhất lên người cô, đã vậy còn rất chịu chơi gọi bạn bè đến tiêu diệt cô nữa chứ.
Haha, sau khi lượn vài vòng, nhóc con xấu xa đã bị Phạm Ca bắt được, chạy đâu cho thoát hả đồ đáng ghét. Phạm Ca chạy ù đến, bắn xa xả lên cái mông nhỏ của cậu bé, cho mãi đến khi hả giận, Phạm Ca mới phát hiện ánh mắt mọi người đang đồng loạt hướng về phía cô.
Lúc ra về, một đám con nít vây quanh xe của bọn họ, mít ướt bịn rịn. Cô bé A Mục ôm chặt hông của Phạm Ca, hỏi đi hỏi lại khi nào cô lại đến.
Phạm Ca bị hỏi đến phát phiền liền nói đại một ngày nào đó.
Ngay lập tức, đôi mắt cô bé sáng rực lên: "Vậy dì ơi, lần sau dì tới có thể mang con của dì đến chơi với tụi con nữa, được không ạ?"
Con của dì, con của dì! Đúng rồi, đúng rồi, cô có một đứa con. Phạm Ca ngẩng đầu nhìn bầu trời tối om, con của cô cũng đang sống dưới vòm trời này, không biết bầu trời đêm Giáng Sinh ở Portugal có tối thui trầm mặc giống như vầy không nữa. Bây giờ suy nghĩ lại, Ôn Ngôn Trăn thật sự không giống một người bố, anh chưa bao giờ kể cho cô nghe mọi chuyện về thằng bé cả.
Đứa bé ở Portugal thật bất hạnh làm sao khi có một ông bố bà mẹ như bọn họ!
"Dì ơi, có được không ạ?" Cô bé bị lãng quên dường như không vui, kéo kéo gấu áo của Phạm Ca.
Phạm Ca giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mặt cô bé, dịu giọng trả lời: "E là có thể!"
Cô bé lý giải chữ "E là có thể" đó thành điều tốt, liền vui vẻ chạy đi mất. Phạm Ca đưa mắt nhìn đám trẻ con lần nữa, thở dài sâu kín, rồi quay đầu đi.
Đây đã là lần thứ hai Phạm Ca thấy Tần Diểu Diểu nhìn mình với đôi mắt như cười như không rồi, cô nhíu mày, nhìn chòng chọc lại cô ta một cách hung dữ, Tần Diểu Diểu liền nở nụ cười!
Trên đường về nhà, các bà vợ dường như còn đắm chìm trong bầu không khí vui đùa ban nãy, lắc đầu nhịp chân hát theo giai điệu Giáng Sinh.
Phạm Ca và Tần Diểu Diểu ngồi ở hàng xe cuối cùng, cô nhìn chăm chú ra cửa sổ, ánh mắt không có tiêu cự, trong lòng bất ổn, cũng không biết bản thân đang nghĩ gì?
"Phạm Ca à, cô không ghét việc ở chung với trẻ con." Tần Diểu Diểu đang yên đang lành tự nhiên thốt lên câu đường đột như vậy: "Hơn nữa, tôi còn cảm nhận được sâu trong nội tâm cô rất thích con nít."
Cô gái này lại bệnh cũ tái phát rồi đấy, Phạm Ca lạnh lùng nói: "Tần Diểu Diểu, đừng coi tôi như một đứa trẻ không biết nói chuyện. Nếu như cô bệnh cũ tái phát, cứ nói với tôi một tiếng, tôi sẽ bảo dì trong nhà gom gọn hành lý giúp cô."
Tần Diểu Diểu ngậm miệng, thành thật im lặng.
Sau bữa tối, Phạm Ca từ chối lời mời của các bà vợ gần đấy để về nhà. Ngôi nhà không có Ôn Ngôn Trăn thoạt nhìn vô cùng trống vắng, khiến Phạm Ca vô cớ hoảng hốt. Hết dì giúp việc trêu chọc cô rồi lại đến Tần Diểu Diểu. Chương trình đang phát trên ti vi vô cùng ồn ào.
Ngồi ngoài phòng khách một lúc, Phạm Ca quyết định về phòng ngủ. Căn phòng không có Ôn Ngôn Trăn sao mà lớn quá, cô rất muốn gọi điện cho anh, nhưng không dám, chắc là bây giờ anh đang trong bữa tiệc. Không biết anh mặc trang phục gì nhỉ, mà dù anh có mặc gì đi chăng nữa cũng vẫn đẹp trai không phải sao?! Các cô gái tham gia bữa tiệc ấy chắc chắn sẽ nhìn trộm anh mãi không thôi.
Phạm Ca vỗ vỗ mặt mình: Nghĩ đi đâu thế không biết. Lạc Phạm Ca à, cho dù mấy cô gái đó có đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, A Trăn của cô sẽ không bị cám dỗ đâu.
Khuôn mặt cô bỗng nóng bừng, không khỏi tự phỉ báng mình, mới có bao lâu chứ, mà Ôn Ngôn Trăn đã biến thành A Trăn của cô rồi, lại còn ăn nói tự nhiên như vậy nữa. Nhưng cũng đúng thôi, cô và anh là thanh mai trúc mã mà, hơn thế gần đây bọn họ cũng hừng hực...
Ặc...Chuyện này, nghĩ đến thôi đã không khỏi đỏ ửng cả mặt.
Phạm Ca ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào ngăn kéo tủ đầu giường hồi lâu, tự hỏi có nên mở ra hay không. Ở hộc cuối cùng có để một vật, là một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ, có lịch sử hơn nửa thế kỷ. Có người nói nó được lấy lên từ đáy biển, trên mặt đồng hồ còn khắc hoa văn hình thược dược.
Năm ngoái, vào ngày sinh nhật của Phạm Ca, Ngôn Kiều đã đưa cậu bé đến đây. Cậu bé rất hiểu chuyện, sau khi tặng quà cho Phạm Ca, còn không quên nói, "Chúc mẹ sinh nhật thật vui vẻ!"
Cậu bé tặng cô chiếc đồng bỏ túi mà một nhà quý tộc ở Bồ Đào Nha tặng cho cậu bé. Trẻ em thông minh luôn nhận được những sự ưu ái đặc biệt.
Cuối cùng Phạm Ca không kìm nổi vẫn mở hộc tủ ra, nhè nhẹ vuốt ve hoa văn thược dược trên mặt của đồng hồ. Hoa thược dược hay còn được gọi là hoa Cát tường, biểu trưng cho sự tốt lành và thuận lợi. Phạm Ca hiểu rất rõ tâm ý của cậu bé kia, cậu bé hy vọng cô luôn nhận được sự quan tâm và chăm sóc.
Phạm Ca biết trong chiếc đồng hồ này có giấu một thứ gì đó. Lúc gần đi, cậu bé có hỏi cô một câu, rất vội vàng và nhỏ nhẹ, "Mẹ ơi, mẹ sẽ mở đồng hồ ra chứ?"
Thời điểm đó, Phạm Ca giả vờ không nghe thấy. Thời điểm đó, Phạm Ca rất hờ hững lạnh nhạt, cô không cần phải nhiệt tình với đứa trẻ đó, bởi vì cô không có trí nhớ không phải sao?
Ngay cả khi cậu bé kia là con của cô đi chăng nữa! Cô đã lạnh lùng nói, "Mẹ biết rồi". Đến giờ nghĩ lại, không biết câu trả lời ấy liệu có làm cậu bé thất vọng hay không?
Thời gian qua đi, một năm sau, Phạm Ca cuối cùng cũng mở chiếc đồng hồ ấy ra.
Mặt trong đồng hồ thình lình xuất hiện một khuôn mặt trẻ thơ. Cậu bé mặc đồng phục ngày lễ của Bồ Đào Nha, đôi môi mỏng mím chặt. Nếu nhìn kỹ, nom cậu bé rất giống chồng cô, nếu nhìn kỹ thêm chút nữa, sẽ thấy đôi mắt xinh đẹp của cậu bé rất giống cô, đều là hình quả hạnh to tròn.
Mặc dù Phạm Ca không tài nào nhớ nổi dáng vẻ khi còn nhỏ của Ôn Ngôn Trăn, nhưng cô cảm giác được Ôn Ngôn Trăn hồi đó cũng giống như vậy. Nghĩ đến chuyện ấy, trái tim Phạm Ca lại mềm nhũn cả ra.
Cô nhìn bức ảnh nhỏ trong chiếc đồng hồ bỏ túi, nhỏ giọng hỏi: "Ôn Gia Cao, con có khỏe không?"
Căn phòng rất yên tĩnh, Phạm Ca lại dùng giọng nói nho nhỏ thì thầm gọi cậu bé.
"Tiểu Cao à, chào con. Con có khỏe không?"
Gọi lại lần nữa, tên của đứa bé vẫn vô cùng mơ hồ trong trái tim cô. Phạm Ca không khỏi thở dài, Phạm Ca, rốt cuộc mày có muốn gọi điện cho cậu bé này hay không.
Nhưng điện thoại của cô đã reo lên trước khi cô nhấc máy, là Cố Tử Kiện gọi tới. Anh ta nói mấy lời rất thiếu đòn, "Phạm Ca à, em tới đây trả tiền rượu giúp tôi với. Tôi sẽ kể cho em một câu chuyện xưa."
Đây đã là lần thứ tư Phạm Ca trả tiền rượu cho anh ta rồi.
Lúc Phạm Ca chạy đến quán bar đã gần mười một giờ đêm, bên trong rất sôi động. Mọi người như chạy tới hết quán bar để đón Giáng Sinh vậy. Cố Tử Kiện đang dựa nửa người trên quầy bar, trông động tác hướng dẫn cậu bartander pha rượu vô cùng đẹp mắt.
Phạm Ca đập một tay trên quầy bar trước mặt Cố Tử Kiện: "Cố Tử Kiện, tôi cảnh cáo anh. Đây là lần cuối cùng."
Cố Tử Kiện còn không thèm ngẩng đầu, trực tiếp làm người pha rượu cho Phạm Ca. Sau mấy phút, một ly cocktail xinh đẹp đặt trước mặt Phạm Ca, cô khẽ ngửi, đúng là mùi rượu rum mà cô thích.
Được rồi, đã đến nơi thì an tâm được rồi! Phạm Ca ngồi xuống cạnh Cố Tử Kiện.
Để phù hợp với nhạc nền của quán bar và tính trẻ con của đêm Giáng Sinh, thỉnh thoảng Phạm Ca lại bắt gặp vài người phục vụ đội nón ông già Noel thấp thoáng đi xuyên qua đám đông.
Ly cocktail chỉ còn lại một nửa, lúc này Cố Tử Kiện mới chậm rãi mở miệng.
"Tôi và cô ấy gặp nhau lần đầu tiên cũng vào một đêm Giáng Sinh."
Chờ đã, chẳng lẽ Cố Tử Kiện định kể cho cô nghe câu chuyện xưa nào đó thật ư? Về một mối tình lãng mạng với người con gái nào đó chẳng hạn? Dường như anh ta nghe thấy tiếng lòng của cô, nghiêng đầu, hỏi: "Phạm Ca này, cô có muốn nghe một câu chuyện cũ của tôi không?"
Phạm Ca gật đầu, rõ ràng anh ta gọi cô tới là để nghe chuyện xưa anh ta kể mà.
Cố Tử Kiện nhìn Phạm Ca chăm chú, đôi mắt dần mơ màng, thò tay ra, vẽ lại từng đường nét của Phạm Ca trong không khí.
"Phạm Ca này, nếu như tôi bảo người này giống hệt cô thì sao?"
"Anh bớt đi!" Phạm Ca chặn lại bàn tay đang định mon men đến của Cố Tử Kiện.
Mời vừa rồi, khi Cố Tử Kiện phác họa khuôn mặt cô trong không khí, Phạm Ca như nhìn thấy gương mặt ấy qua bàn tay của anh ta, loáng thoáng, giống hệt như cái bóng phản chiếu dưới mặt nước.
Trong lòng không kìm được bối rối, Phạm Ca đặt tay lên ví da, nhìn Cố Tử Kiện một cách thiếu kiên nhẫn: "Cố Tử Kiện, nếu anh còn kỳ lạ như thế nữa, tôi sẽ đi đấy."
Cố Tử Kiện nhàn nhạt nở nụ cười, trong hơi thở còn thoang thoảng mùi rượu.
"Ngồi xuống đi! Nhìn em sợ chưa kìa."
Danh Sách Chương: