Dịch: Duẩn Duẩn
Ánh sáng đèn được thiết kế theo tông màu ấm tạo hiệu ứng cảm giác êm dịu, thoải mái và nhẹ nhàng. Phần lớn không gian và nội thất được làm từ chất liệu gỗ mộc thô tự nhiên, vẫn còn giữ được nguyên màu sắc tươi sáng và cả những khuyết tật trên bề mặt chưa qua xử lý. Phòng khách được bố trí hết sức mộc mạc và ấm cúng, khiến người ta vừa mới nhìn vào đã thấy thân mật và ấm áp, khiến người ta không khỏi ngẩn ngơ thơ thẫn ngồi đây suốt cả ngày mà không muốn làm gì chỉ để hưởng thụ cảm giác thư giãn, nằm ườn trên ghế nghe nhạc, đọc sách hay chỉ đơn giản là chìm đắm trong suy tư, nhìn vào một nơi vô định vào đó.
Âu Hàng đi tới dưới gốc cây thông Noel giữa phòng khách. Cũng phải mấy năm rồi anh chưa đón Giáng Sinh. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cây thông này không giống mấy cây thông bình thường khác. Nó có mùi gỗ phảng phất từ rừng sâu, thoang thoảng khắp phòng, nếu Âu Hàng đoán không lầm, cây thông này là một loại cây rất quý ở Phần Lan. Điều quý giá của nó ở chỗ nó sẽ tỏa ra một mùi thơm nồng nàn khiến con người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Anh cúi đầu, dùng mũi để ngửi hương thơm thanh ngọt ấy, chợt phía sau vang lên một giọng nói.
"Rất thơm phải không ạ?! Đây là cây A Trăn cho người gửi từ Phần Lan bằng đường hàng không đến đấy."
Hai người ngồi xuống quầy bar đầy hương vị đồng quê, Phạm Ca đi vào trong, ngón tay lướt qua lần lượt từng chai rượu trên quầy, quay đầu hỏi: "À...Âu tiên sinh..."
Âu Hàng khoanh cánh tay.
Phạm Ca gãi mũi, giọng nói có chút mất tự nhiên: "À, anh Đại Âu, anh có muốn uống chút rượu không?"
Âu Hàng ôm cánh tay, quan sát người phụ nữ đang tự mãn thể hiện kỹ thuật pha chế của mình một cách vô cùng thích thú, đầu tiên là pha nước, nguyên liệu gồm có nước trái cây, rượu vodka và đá viên, sau đó bỏ từng loại vào bình lắc, đậy nắp lại rồi lắc đều, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát. Phạm Ca vừa lắc vừa cười đắc chí.
"Trước đây em đặc biệt thích xem động tác pha rượu của bartender. Em thấy động tác ấy cũng lóe mắt như thứ rượu mà bọn họ pha chế ra vậy. Em thấy ngạc nhiên lắm. Thế là một ngày nọ em phát hiện ra mình cũng biết pha rượu, chả những thế rượu em làm cũng không tệ lắm. Em nghĩ chắc chắn là trước đây em đã từng học cách pha chế rồi."
Phạm Ca tự giễu: "Mất trí nhớ đôi khi cũng tốt, biết đâu được lắm lúc nó lại làm ta kinh ngạc vì một chuyện gì đó."
Phạm Ca biết pha chế rượu? Âu Hàng thật sự không biết điều này. Dựa theo hiểu biết của anh, cô không phải là người biết những chuyện như vậy.
Giọng nói mới rồi còn rất cao bỗng nhiên giảm xuống: "Tiếc là không biết người dạy em cách pha rượu là ai?"
Một ly cocktail trông vô cùng đẹp mắt được đặt trên quầy bar, cô trang trí nó bằng một lát chanh và một bông hoa lài. Người pha chế có vẻ rầu rĩ không vui, nhìn ly cocktail ngẩn ngơ thẫn thờ.
Phạm Ca của bây giờ trông ưu tư buồn bã như bọn trẻ con vậy, Âu Hàng không đành lòng nhìn cô như thế, bèn đặt tay lên quầy bar, chỉ vào một dĩa nhỏ đen thùi lùi ở bên cạnh: "Phạm Ca à, đó là gì thế?"
Cô nhìn theo hướng tay anh, trong phút chốc mặt mũi rạng rỡ hẳn lên.
"Đó là bánh quy chocolate nướng đấy. Mới đầu là em làm, nhưng cuối cùng..." Phạm Ca có hơi xấu hổ: "Cuối cùng lại đổi thành A Trăn làm mất. Mùi vị lúc đầu có hơi kỳ kỳ, nhưng sau khi qua tay A Trăn thì ngon đến khó tưởng."
Phạm Ca cầm một mẻ bánh đưa cho Âu Hàng: "Tuy nhìn bề ngoại hơi xấu xí một tí nhưng mùi vị phải nói là ngon hết sẩy."
Ôn Ngôn Trăn biết nướng bánh quy á? Âu Hàng cầm lấy miếng bánh cô đưa cho, anh cũng muốn nếm thử xem bánh mà Ôn công tử làm có mùi vị quái quỷ thế nào.
Phạm Ca thấy rõ bàn tay của Âu Hàng, ngón út bị thiếu một đốt, trông như không có móng tay, không hiểu sao trong lòng thấy vô cùng xót xa, cô không tự chủ được xoa nhẹ ngón tay ấy.
"Tay anh bị sao thế?"
Âu Hàng dời mắt xuống, giọng nói bình lặng: "Bị thương trong một lần làm việc ấy mà. Anh là kỹ sư đường hầm."
"Phạm Ca à, chúng ta đã quen nhau rất lâu rồi. Anh và cô Ôn, cũng chính là người Cô rất thân của em đấy."
Phạm Ca biết Cô Ôn mà anh Âu Hàng nói. Bà là Cô ruột của Ôn Ngôn Trăn, cũng là người rất yêu thương Phạm Ca, chỉ là nghe nói bà đã mất nhiều năm rồi, mất vì bệnh nặng.
Âu Hàng buồn bã nói: "Hồi đó Cô gọi anh đến chơi với em, còn nói Phạm Ca ngoan lắm, vừa đáng yêu lại vừa hiểu chuyện. Thật ra, khi đó chúng ta đều là hai đứa trẻ cô độc, mà trẻ con cô độc đương nhiên là muốn chơi với một đứa trẻ cô độc khác rồi. Rồi bỗng một ngày nọ, em biến thành Heo Phạm, còn anh thì biến thành anh Đại Âu của Heo Phạm."
Song song với giọng nói quen thuộc của anh là từng hình ảnh ngộ nghĩnh hiện lên tầng tầng lớp lớp trong tâm trí cô như một cuốn băng tua nhanh, không có chút chán ghét hay áp lực gì như trước, cô rất tự nhiên vuốt ve ngón tay bị thương của anh, nhẹ giọng hỏi.
"Anh Đại Âu khi đó chắc là rất đau nhỉ?"
Âu Hàng sững sờ, trong một thoáng mơ hồ, cô thiếu nữ ngồi sau xe gọi anh là "Anh Đại Âu" như đã quay trở về. Phạm Ca cũng bất giác ngẩng đầu nhìn anh, như thể bị chính giọng nói của mình phù phép.
Âm thanh một vật nặng rơi xuống đất đánh thức hai con người còn đang ngơ ngác.
Ôn Ngôn Trăn vô tình đụng vào đồ trang trí trong phòng khách, vật trang trí hình hồ lô rơi thẳng xuống sàn nhà phát ra âm thanh vô cùng nặng nề. Theo tiếng vang đó, hình ảnh mơ hồ trong đầu cô đều chạy biến mất.
Ánh sáng khúc xạ lại khuôn mặt tái mét của Ôn Ngôn Trăn. Anh đứng đó, lạnh giọng gọi: Phạm Ca, qua đây!
Phạm Ca ngoan ngoãn chạy tới chỗ Ôn Ngôn Trăn, ánh mắt vô thức trôi dạt đến nơi nào đó của anh, nhưng nhanh chóng rước lấy cái nhìn trắng dã của anh.
Sự xuất hiện của Ôn Ngôn Trăn làm bầu không khí có chút lúng túng. Hơn nữa, sắc mắt của chủ nhà thì thối hoắc, mà của khách cũng không kém cạnh gì, Phạm Ca nhắm mắt làm liều, bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng.
"Anh Đại Âu à, sao giờ anh mới đến thăm em?"
Một câu hỏi rất hay! Ánh mắt Âu Hàng nhìn về phía Ôn Ngôn Trăn: "Sao giờ anh mới đến thăm em ấy à?... Là vì có người dùng thủ đoạn không cho anh tới gặp em đấy?"
Phạm Ca sửng sốt.
Bàn tay cầm ly rượu của Ôn Ngôn Trăn siết đến chặt cứng, lòng bàn tay rịn đầy mồ hôi. Anh cúi đầu, nhặt mấy thứ Phạm Ca thích nhất trong món salad trái cây bỏ vào một đĩa nhỏ rồi đẩy đến trước mặt cô.
Âu Hàng thật sự muốn trút hết tất cả những đắng cay mà anh phải hứng chịu bao năm qua do Ôn Ngôn Trăn gây ra ra ngoài, chỉ cần mồm miệng chút thôi, Ôn Ngôn Trăn chắc chắn sẽ chẳng ngóc đầu lên nổi. Nhưng khi nhìn thấy vết thương trên mép của cậu ta, Âu Hàng không khỏi thở dài, ra vẻ vui mừng khôn xiết: "Phạm Ca này, chồng em đúng thật là ngây thơ. Chỉ vì hồi nhỏ chúng ta quá thân thiết mà giờ cậu ta cố gắng muốn ngăn cản anh tới thăm em đấy."
Thật đúng là, trong lòng Phạm Ca có chút ngọt ngào nho nhỏ không biết nên khóc hay nên cười.
Sau những lời nói của Âu Hàng, bầu không khí có vẻ khá hơn chút ít.
Âu Hàng kể rất nhiều điều vụn vặt, về một vài chuyện trong khoảng thời gian Phạm Ca trưởng thành. Lúc mới nghe cô còn chen vào một hai câu, Ôn Ngôn Trăn cũng bác bỏ dăm ba câu.
Dần dà, chỉ còn lại một mình Âu Hàng nói, cô và Ôn Ngôn Trăn đều lặng lẽ lắng nghe. Giây phút đó Ôn Ngôn Trăn luôn nắm gọn bàn tay Phạm Ca, cô cảm nhận được sự luyến tiếc và thương xót trong cái ấm áp đó, bởi vì Phạm Ca trong miệng Âu Hàng từ lúc mười tuổi đã luôn ra vẻ như một người lớn.
Sau đó, Âu Hàng bắt đầu nói về thời gian họ ở Macau.
Nói về thời gian đã đánh mất của Phạm Ca, về những con đường và tòa nhà cũ ở Macau, về những người đàn bà vừa bày sạp hàng vừa chơi bài xì phé, và về cốc nước mía chỉ với vài đồng bạc.
Sau đó lại kể đến chuyện khi lớn lên, về một người con gái có tên là Điền Điềm.
Lúc Âu Hàng nói đến người con gái tên là Điền Điềm đó, không hiểu sao trong lòng Phạm Ca thấy rất buồn. Anh ấy không hề nói cô gái ấy cuối cũng đã đi đâu, chỉ nói rằng anh và cô ấy đã cùng lên máy bay trước khi đến một nơi nào đó.
Nói đến đây, Âu Hàng không nói tiếp nữa, trông anh ấy đờ đẫn và khổ sở, Ôn Ngôn Trăn phải vỗ nhẹ lên bả vai anh như sự an ủi vô hình giữa hai người đàn ông.
Lúc anh Âu Hàng rời đi là đã hơn một giờ sáng rồi. Anh bảo sẽ trở về khách sạn trước, ngày mai phải đi thăm bố của một người bạn.
Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn tiễn anh ra khỏi cửa, khắp nơi trong tiểu khu đều tràn ngập không khí Giáng Sinh. Người đàn ông đeo balo, bận chiếc áo khác ngoài nhăn nhúm, phong trần mà mệt mỏi, đứng dưới ánh đèn rực rỡ ấm áp của đêm Giáng Sinh, trông vô cùng lạc lõng.
Không hiểu sao Phạm Ca thấy trong lòng vô cùng bí bách và khó chịu, cô vội bước tới gọi Âu Hàng đang sắp lên xe. Cô rất thích anh, trái tim cô cũng không kháng cự anh, cô biết rất rõ người đàn ông tên Âu Hàng này không giống như những người khác, chỉ biết đến xem mặt mũi cô, liên tục chứng thực, kể những câu chuyện cũ nhàm chán cũ rích. Anh ấy thực sự đến thăm cô, nhìn xem cô sống có tốt hay không, có thật sự hạnh phúc hay không.
"Anh Đại Âu, em nghĩ có lẽ sớm thôi em sẽ nhớ ra anh, bởi vì..." Phạm Ca đặt bàn tay lên trái tim mình: "Vào lúc anh gọi em là Heo Phạm, nơi này có cảm giác, rất giống với A Trăn, mỗi lần anh ấy gọi em, em cũng có cảm giác hệt như vậy."
Âu Hàng đứng thẳng người, đôi mắt nhìn chằm chằm người đứng phía sau lưng Phạm Ca, hỏi cô: "Ôn Ngôn Trăn nói trước đây cậu ta cũng gọi em là Heo Phạm ư?"
"Vâng!"
Âu Hàng nheo mắt lại, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi phơi bày rõ nét từng biểu cảm trên khuôn mặt của Ôn Ngôn Trăn. Khi Phạm Ca nói "Em nghĩ có lẽ sớm thôi em sẽ nhớ ra anh", trông mặt cậu ta trắng bệch, cả người ngây ngẩn như hồn đã lìa khỏi xác!
Bình tĩnh, cơ trí và quả quyết đều là những từ mà các phương tiện đại chúng hay hình dung về cậu ta. Nhưng vào giờ phút này, trông cậu ta cũng chẳng khác gì con tôm con tép phải dựa vào hơi thở của số mạng, nhỏ bé và hèn mọn.
Cậu ta còn có thể hèn mọn hơn thế nữa, nếu như lọt vào mắt xanh của số mệnh, giống như trong nhà để xe vậy, cậu ta còn hèn mọn hơn vậy nhiều. Cậu ta để mặc anh đấm chết cậu ta, đơn giản là vì muốn làm anh vui lòng. Có lẽ, thực sự như những gì cậu ta nói, nhốt anh cậu ta cũng chẳng thoải mái gì, bởi vì anh là người rất quan trọng đối với Phạm Ca.
Giờ phút này, Âu Hàng như hiểu được nội tâm của Ôn Ngôn Trăn.
Người đàn ông này thật đáng buồn mà cũng thật đáng thương, ngày đêm phải lo lắng sợ hãi vì sợ rằng một ngày nào đó Phạm Ca sẽ nhớ ra tất cả.
"Ôn Ngôn Trăn, cậu lại đây."
Ôn Ngôn Trăn bước tới, Âu Hàng ghé tai cậu ta nói nhỏ.
"Ôn Ngôn Trăn, tôi đồng ý lời đề nghị của cậu, nhưng tôi chỉ làm những chuyện có lợi cho Phạm Ca."
Hai người đàn ông lúc này trông vô cùng hòa hợp. Phạm Ca nhìn phong thái chuyển động đẹp mắt và đầy khí chất của hai người, trong đầu không khỏi liên tưởng đến tấm áp phích quảng cáo trong phim điện ảnh, cô đứng ở giữa, còn hai người đàn ông thì đứng hai bên, khụ khụ...
Chẳng lẽ hai người đàn ông này cùng thích cô? Tình tiết trong phim đều thế mà, và đương nhiên cuối cùng A Trăn đã đánh bại anh Đại Âu, rước được người đẹp về nhà.
Trong đầu cô đang tưởng tượng hết cảnh này đến cảnh khác thì đột ngột một tiếng gọi "Heo Phạm" vang lên.
Anh Đại Âu vừa giơ tay lên, Phạm Ca lại như một thói quen lon ton chạy đến. Tay anh chạm vào phần tóc mái trước trán cô, vò loạn cả lên, dịu dàng nói: "Heo Phạm à, anh còn ở đây một thời gian nữa. Để bữa nào rảnh anh lại tới tìm em chơi nhé."
Phạm Ca thỏa mãn gật đầu, không tiễn anh nữa. Trước đây, cô rất ghét mấy người mà cô không nhớ cứ luẩn quẩn đến tìm cô, nhưng anh Đại Âu thì khác, cô thích anh Đại Âu đến tìm cô.
Phạm Ca dõi mắt nhìn xe anh đi mất, đứng lặng ở đó, tâm tình có chút kỳ diệu.
"Lạc Phạm Ca!" Giọng nói lạnh lùng của Ôn Ngôn Trăn vang lên.
Giây tiếp theo, cô bị Ôn Ngôn Trăn vác lên vai như vác bao cát. Ôn công tử càng tức giận thì giọng nói càng lạnh lẽo, như thể rít ra từng chữ một.
"Lạc Phạm Ca, em coi lời anh nói như gió thoảng qua tai có phải không? Đã bảo là không cho đàn ông đụng vào tóc rồi cơ mà? Còn đụng những hai lần! Đụng tóc thì thôi đi còn cho gã sờ tay! Em muốn bị ăn đấm đúng không? Em chết chắc rồi!"
Phạm Ca không khỏi rùng mình nhớ đến mấy trận phạt "nghiêm khắc" ở trên giường.
Danh Sách Chương: