Một cuộc điện thoại cũng không thể giải quyết khúc mắc của hai người, vẫn nên để gặp nhau giải thích thì hơn. Nhưng cũng chính vì thế, mà họ mang tâm trạng nặng trĩu đến phòng thu âm ngày hôm sau.
Bắc Kinh,...
Lệ Dĩnh gặp lại giám chế Đường Lệ Quân của bộ phim Hoa Thiên Cốt. Hôm nay cô thu âm một bài hát làm chủ đề cho phim. Vốn đó là bài hát song ca giữa cô và Kiến Hoa nhưng vì mỗi người bận một nơi, nên cô thu âm tại Bắc Kinh, cùng lúc đó Kiến Hoa cũng sẽ thu âm tại Thượng Hải. Sau đó người ta sẽ hòa âm phần hát của hai người với nhau.
"Lệ Dĩnh, tâm trạng của Hoa Thiên Cốt chị không cần nói em đã nắm bắt được rồi. Bài hát này chính là nỗi lòng của cả Hoa Thiên Cốt và Bạch Tử Họa. Nhờ cả vào hai người đấy"
"Em biết" - Lệ Dĩnh vô thức trả lời, mà tâm trí đã đặt chỗ Kiến Hoa và vào cuộc nói chuyện đêm qua của hai người.
"Đã chuẩn bị cảm xúc chưa?" - Đường Lệ Quân không phát hiện ra sắc mặt của Lệ Dĩnh không tốt cho lắm, tiếp tục hỏi. Nhưng Lệ Dĩnh cũng chỉ trả lời qua loa.
"Em sẽ làm tốt"
Lệ Dĩnh bước vào phòng thu, đưa cho Nancy. Trước đó còn không quên nhìn lại một lần, xem có cuộc điện thoại tới cho cô không.
"Nancy, nếu anh ấy gọi, lập tức báo cho em biết"
"Chị biết rồi"
Phim đã đóng máy được mấy tháng, để Lệ Dĩnh dễ dàng lấy được cảm xúc, đối diện phòng thu, trước hướng nhìn của Lệ Dĩnh đặt một màn hình chiếu lớn. Trên đó đã phát đoạn video đã được biên tập, gồm những phân cảnh đáng nhớ nhất của sư đồ Bạch Tử Họa - Hoa Thiên Cốt.
Lệ Dĩnh đeo chiếc headphone lên tai, chăm chú theo dõi những hình ảnh trên tấm màn chiếu. Nhạc bắt đầu nổi lên, nhẹ nhàng, tiếng sáo bay bổng nhưng da diết, từng dòng âm thanh chạy dọc trong người cô. Lệ Dĩnh nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc. Có điều, cảm xúc này lại quá mãnh liệt. Hình ảnh Bạch Tử Họa đau đớn ôm Hoa Thiên Cốt đã chết trong lòng, thú nhận yêu cô, thú nhận mình đã sai khiến đã cuốn Lệ Dĩnh theo nó. Nhạc đã qua mà Lệ Dĩnh vẫn im lặng.
"Lệ Dĩnh, em sao thế. Nhạc đến rồi" - Đường Lệ Quân bật mic nói với Lệ Dĩnh bên trong, vẻ mặt khó hiểu.
"Em xin lỗi, chúng ta làm lại nhé"
Để thuận lợi cho việc hòa âm sau này, cả Kiến Hoa và Lệ Dĩnh sẽ hát cả phần của nhau. Cũng vì thế, càng hát, cảm xúc khi đó lại càng kéo về. Thanh âm nhẹ nhàng của Lệ Dĩnh từ từ cất lên.
"Dùng đôi tay chàng
Mở khóa cõi lòng thiếp
Rơi lạc vào vòng cuốn nồng ấm này
...
Mỗi bước một nụ cười
Mỗi bước một thương tâm
Mỗi bước một nạn kiếp
Nguyện hóa thiêu thân lao vào bể lửa
Bởi vì yêu chàng
Thiếp không còn là thiếp nữa
Hãy để tất cả cùng tản mát theo làn gió..."
Lệ Dĩnh tự thấy cô cố chấp giống Hoa Thiên Cốt, nếu cô cảm thấy cái gì là đúng cô sẽ làm đến tận cùng. Nếu cô thích cái gì, cô sẽ cố gắng đạt được nó. Vì thế cô đồng cảm với Hoa Thiên Cốt, với tình yêu của nhân vật. Lệ Dĩnh dần nắm chặt hai bàn tay đang run rẩy ngăn dòng cảm xúc bộc phát xé ngang bài hát. Đến khi trên hình, Hoa Thiên Cốt rơi giọt nước mắt cuối cùng, ra đi trong vòng tay của Bạch Tử Họa thì Lệ Dĩnh cũng không cầm nổi cảm xúc của mình, nước mắt vì thế tuôn rơi. Nghẹn ngào, đau khổ, ám ảnh...tất cả đều có trong giọng hát của cô lúc này. Lệ Dĩnh mặc những giọt lệ đó, tiếp tục hát.
"Chị Quân, có cần dừng lại không. Lệ Dĩnh khóc rồi" - Kĩ thuật viên thu âm quay sang hỏi giám chế Đường, lúc này chị cũng đã cảm động rơm rớm nước mắt. Nancy và người hỗ trợ âm thanh cũng vậy.
"Không sao, như vậy rất tốt" - Đường Lệ Quân cứ cho tiếp tục. Bài hát hẳn rất sâu sắc mới có thể khiến người hát xúc động như thế. Những giọt nước mắt đó sẽ càng khiến ca khúc thêm hoàn hảo.
Tất cả nhân viên trong phòng thu đều căng mình chú ý để không bị cuốn vào cảm xúc trong ca khúc và giọng hát chất chứa cảm xúc của Lệ Dĩnh, tránh bị xao nhãng. Thu âm kết thúc. Cả giám chế Đường, lẫn người thu âm và những người xung quanh đều thở phào như được thoát khỏi sự dằn vặt trong từng câu hát, trong mối tình bi thương của hai nhân vật. Họ đều không ngờ, một ca khúc lại có thể khiến mọi người cùng rơi lệ.
Lệ Dĩnh bước ra khỏi phòng thu, tâm trạng có vẻ không được vui. Thỉnh thoảng còn đưa giấy lên chấm những giọt nước mắt vẫn còn trực trào ở khóe mắt. Nancy liền tới, đưa điện thoại cho Lệ Dĩnh.
"Lệ Dĩnh, Hoa ca có gọi cho em, gần chục lần rồi"
"Sao chị không nói với em"
"Lúc đó em đang thu âm, nên chị bảo anh ấy em đang bận"
Lệ Dĩnh vội lấy lại điện thoại của mình, gọi cho Kiến Hoa. Tới mấy lần mà cô chỉ nghe thấy mỗi tiếng "tít" điện thoại nhàm chán. Kiến Hoa không bắt máy. Cô không suy nghĩ gì cả, vội vàng mặc chiếc áo bông kín bưng, lấy đại mấy món đồ rồi nhanh chóng rời khỏi, bỏ mặc Nancy.
"Lệ Dĩnh, em đi đâu đó?"
Nancy kinh ngạc, gọi với theo. Lệ Dĩnh chỉ trả lời một câu ngắn gọn.
"Sân bay"
"Ra sân bay làm gì. Mấy ngày tới lịch trình đều ở đây mà" - Nancy càng cả kinh hơn nữa. Mấy ngày tới Lệ Dĩnh còn có lịch trình dự sự kiện ở Bắc Kinh, ra sân bay làm gì.
"Tới Thượng Hải...tìm sư phụ"
Lệ Dĩnh vui vẻ trả lời câu cuối cùng, ánh cười hiện rõ trong đáy mắt vẫn ngấn lệ đỏ hoe, vẫy tay với Nancy rồi đi mất. Nancy thấy vậy cũng không ngăn nữa. Người ta đi tìm người yêu, cô đâu thể làm kì đà cản mũi. Trời lạnh như vậy, về nhà nghỉ ngơi thì hơn.
...
Cùng lúc đó, Thượng Hải...
Kiến Hoa ngồi lặng thinh trong phòng thu, trên tay là bản kí nhạc ca khúc "Không thể nói". Bài hát đó đã lột tả toàn bộ cảm xúc của Bạch Tử Họa.
Anh đã hoàn thành thu âm rồi, nhưng vẫn ở yên trong đó chưa chịu ra.
"...Chẳng phải không thể nói
Là ta không dám thốt ra lời
...
Phải lòng chàng, yêu thương là lầm lỗi
Mất đi nàng, mất đi cả linh hồn..."
Đoạn thu âm ban nãy của anh vang lên.Kiến Hoa vẫn như đắm chìm trong cảm xúc của Bạch Tử Họa hay chính anh đang chìm trong suy nghĩ của chính bản thân mình. Khang Vũ cùng mấy người xung quanh nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu. Nhưng không ai dám lên tiếng, để một mình Kiến Hoa trong đó. Có lẽ ca từ quá hàm xúc, lại thêm việc màn hình phát một đoạn video cho ca khúc, cảm xúc trộn lẫn khiến Kiến Hoa mới như vậy. Không chỉ riêng mình anh, ngay cả nhạc sĩ cùng kĩ thuật viên thu âm cũng có cảm xúc tương tự. Phim đã đóng máy rồi, vậy mà chỉ với vài câu hát, tất cả những gì ám ảnh nhất, sâu sắc nhất, ý nghĩa nhất đều được truyền tải qua nó. Chọn anh hát ca khúc này là một quyết định quá đúng đắn.
Từng câu hát như có ma lực lẩn khuất vào nơi sâu thẳm trong trái tim Kiến Hoa. Là Bạch Tử Họa cố chấp, cũng vì hắn ngu ngốc nên mới chọn cách đó để yêu Hoa Thiên Cốt. Để cuối cùng hai người cùng chịu khổ. Nếu hai người đó cùng chia sẻ với nhau, cùng tin tưởng nhau, kết cục đâu có thương tâm như vậy. Anh không phải Bạch Tử Họa, anh sẽ không làm thế. Là anh nhầm rồi, anh sợ Lệ Dĩnh có thể sẽ vì những áp lực đó mà bị ảnh hưởng. Anh sợ, cô sẽ dứt khỏi bàn tay anh. Anh sợ, hạnh phúc mà mình đã tìm được lại biến mất...Anh sợ, vì thế anh nghĩ rằng, nếu để Lệ Dĩnh đứng ngoài những chuyện đó, thì mọi chuyện vẫn sẽ êm đẹp. Nhưng cũng vì thế mà anh bỏ quên mất việc, Lệ Dĩnh cũng cần anh tin tưởng tuyệt đối vào cô. Cô mạnh mẽ hơn rất nhiều so với bề ngoài nhỏ bé đó. Khoảnh khắc Lệ Dĩnh nói rằng anh phải tin cô, Kiến Hoa nhận ra mình đã sai.
Mười năm trước, chuyện với Nhã Phong, là do cả hai không có can đảm. Nhưng anh không hối hận vì những gì mình đã làm. Mười năm sau, anh vẫn không có cản đảm, nhưng là anh không có cản đảm để không yêu Lệ Dĩnh. Anh không có can đảm để buông tay cô. Quãng đường còn lại, nhất định anh chỉ muốn nắm tay cô đi đến cuối. Chuyện gì cũng không thể khiến anh thay đổi.
Cánh cửa phòng thu bật mở. Kiến Hoa trút bỏ mọi gánh nặng và khúc mắc bấy lâu nay vẫn lẩn khuất trong anh. Tiếng gió rít của mùa đông bên ngoài đã cuốn bay mọi thứ, bước chân của anh nhẹ bẫng, giờ không còn gì có thể ngăn bước chân anh không bước qua ranh giới cuối cùng với Lệ Dĩnh cả.
"Hoa ca, anh đi đâu thế?"
"Còn đi đâu nữa, tới Bắc Kinh. Cậu đi sau, chuẩn bị lễ phục cho tôi, mang theo Mập nữa" - Kiến Hoa cười sảng khoái, không khí ảm đạm của mùa đông vì nụ cười của anh, dường như cũng khiến người khác thấy ánh nắng mặt trời vừa ló ra khỏi những đám mây u ám. Tích tắc sau, cánh cửa đã đóng sập sau lưng anh, Khang Vũ cũng chỉ nhún vai. Tình yêu mà, lúc đến rồi, không ai ngăn được.
...
Kiến Hoa để Tuấn Kiệt cùng Tố Thu giải quyết nốt việc gặp nhà sản xuất. Anh có thể xem sau khi họ đã trao đổi qua. Buổi gặp ngày hôm nay anh không cần thiết phải có mặt. Bây giờ anh có chuyện quan trọng hơn. Bay tới Bắc Kinh càng sớm càng tốt, anh không muốn để Lệ Dĩnh phải nhọc tâm suy nghĩ thêm nữa.
Mất hơn ba giờ để Kiến Hoa đáp xuống sân bay Bắc Kinh, trước đó anh đã gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Nhưng vô tình, Lệ Dĩnh lại bận không thể nghe. Cũng không vấn đề gì, anh biết nhà cô, cứ đến thẳng đó là được. Cảnh vật ở hồ Y Đình hôm nay dường như đẹp hơn mọi ngày. Không phải vì chút nắng mùa đông ló rạng, mà vì cái lạnh lẽo cuối cùng trong tim anh cũng đã biến mất.
Vĩnh Hà viên yên lặng sau những lùm cây cổ thụ. Những ngôi nhà y hệt nhau, chạy song song ngang dọc. Ngôi nhà nào cũng lặng thinh với cánh cửa đóng kín. Căn nhà số 10 xinh xắn, với những hàng rào màu trắng cũng đóng kín. Giờ này chắc chắn Lệ Dĩnh cũng không ở nhà, anh phải đợi thôi. Kiến Hoa chống mũi giày, thoải mái huýt sáo.
Trùng hợp, Lệ Dĩnh đến Thượng Hải, không quá lâu để tìm đến Bắc Thành, nhà của Kiến Hoa. Nhưng anh cũng không có ở đó.
Lệ Dĩnh tỏ rõ thất vọng không được bao lâu thì điện thoại chợt rung lên khiến cô giật mình. Người hiện trên màn hình chính là Kiến Hoa, Lệ Dĩnh vui mừng vội vàng bắt máy.
"Sư phụ, anh đang ở đâu?"
"Tiểu Dĩnh, anh đang đứng trước cửa nhà em. Em định khi nào mới về"
Lệ Dĩnh trợn tròn mắt. Không phải chứ, cô mới từ Bắc Kinh đến đây, mà sư phụ đã lại tới đó rồi. Điện thoại sao lại không liên lạc được đúng lúc như thế. Mất công cô tới đây.
"Hả, em đang ở nhà anh...Sư phụ, em về ngay, anh nhất định không được đi đâu nhé".
Lệ Dĩnh cúp máy cái phụt, lên vội taxi trở ra sân bay. Kiến Hoa tựa hàng rào, nhìn lên bầu trời mỉm cười. Bắc Kinh chưa bao giờ đẹp như thế.