Tố Thu đang tất bật với tập nội dung chương trình, chăm chú nghiền ngẫm thật kỹ. Hội trường rất nhiều người qua lại, nhưng ai cũng bận rộn công việc của riêng mình. Âm thanh rất ồn ào, vì thế mà người vừa tới muốn gọi cô, cũng phải lên tiếng tới mấy lần.
"Gil, sao cậu đến sớm vậy?"
Không mang dáng dấp sang trọng như trong đêm Quốc Kịch hồi cuối năm. Hôm nay Gil trở về là một phóng viên lấy tin hiện trường như thường lệ. Sơ mi cùng quần âu rất gọn gàng, túi xách bên mình cũng đã chứa đủ máy ghi âm và cả máy ảnh.
"Phóng viên giải trí ở Bắc Kinh hôm nay chẳng phải đều tới đây hết sao. Mình tới để lấy chỗ tốt mà" - Gil nở điệu cười có vài phần tinh quái. Ghế ngồi hôm nay, ai có thể tranh được với cô khi cô là bạn thân của em gái Hoắc Kiến Hoa, mà trước đó cũng đã từng giúp Tố Thu không ít. Chỉ là sự kiện hôm nay thu hút rất nhiều sự quan tâm của báo chí lẫn khán giả, tổng biên của cô giục cô đi từ sớm, trước đó còn dặn dò vài điều thừa thãi mà phóng viên như cô chắc chắn đã thuộc nằm lòng.
"Mình đã nói giành cho cậu ghế VIP, đương nhiên không nuốt lời" - Tố Thu ôm bạn mình một cái thân tình rồi chỉ cho Gil vào chỗ ngồi, hàng ghế đầu, ngồi cạnh mấy người bên nhà sản xuất.
Cũng kể như được một năm sau khi khai máy, hôm nay đoàn làm phim Hoa Thiên Cốt tổ chức họp báo công chiếu. Chờ đợi một năm, nỗ lực của bọn họ cuối cùng cũng sắp mang những thước phim cảm động đến với khán giả. Nói không quá, các hãng truyền thông lớn nhỏ ở Bắc Kinh hôm nay đều cử phóng viên tới khách sạn Cổ Luân để dự họp báo. Chưa đến tám giờ sáng, hội trường đã gần như chật kín.
Phòng chờ...
"Anh hai, Lệ Dĩnh...hai người chú ý một chút có được không?" - Tố Thu trở lại phòng chờ VIP, Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đang trong đó. Cô cẩn thận nhắc đi nhắc lại về nội dung chương trình hôm nay. Hai người này cần phải làm gì, nhưng hai người đó lại chẳng chú tâm khiến cô thật ngán ngẩm.
Ngón tay Tố Thu lướt dài một lượt trên danh sách những hoạt động lát sẽ diễn ra, ngoài kia đông phóng viên như vậy, nếu có điều gì sơ xuất, họp báo không được như ý muốn là một chuyện, mà sâu hơn có thể sẽ có phóng viên nào đó ngửi thấy "mùi lạ" mà múa bút không chừng.
"Em khỏi nhắc, bọn anh đã thuộc nằm lòng kịch bản hôm nay rồi. Em ra ngoài đi" - Kiến Hoa bất mãn xua tay kêu Tố Thu rời khỏi. Lệ Dĩnh bên cạnh lại thích thú liếc xéo sang anh, rồi lại trưng một nụ cười không liên quan đến Tố Thu. Ra điều vô tội, việc này là Kiến Hoa muốn, không phải cô.
Một người thì nhẫm tâm "đuổi" em gái ra ngoài vì bị cản đường, một người dù không đuổi nhưng cũng chẳng giữ cô, Tố Thu hậm hực ra ngoài, hỉ mũi một cái ra điều không phải chỉ hai người mới biết yêu.
"Sư phụ, đừng nhìn nữa" - Lệ Dĩnh cong môi xua tay trước mặt Kiến Hoa, vẻ mặt có chút hối lỗi, mà thực ra trong lòng cô lại rất tươi tỉnh, rất thích thú.
"Anh không nhìn chẳng lẽ những người khác cũng không nhìn"
Kiến Hoa nhìn chòng chọc vào Lệ Dĩnh. Vẫn xinh đẹp như mọi khi, hôm nay cô mặc một chiếc xanh mềm mại. Kiến Hoa dù chưa gặp Lệ Dĩnh cũng có thể tưởng tượng được Lệ Dĩnh sẽ mặc trang phục kiểu cách như thế nào ngày hôm nay, là chiếc váy để lộ bờ vai mong manh, yêu kiều. Nhưng có nằm mơ anh cũng không tưởng tượng chiếc váy đó ngày hôm nay lại để lộ toàn bộ tấm lưng của Lệ Dĩnh.
"Bù lại việc anh ủy khuất vì bị em nhìn thấy lưng trần, không phải sao?" - Lệ Dĩnh vòng tay ôm cổ Kiến Hoa kéo xuống. Cô chỉ là tự nhiên nói ra câu nói đó, không hề suy nghĩ. Nhưng tới tai Kiến Hoa, nó lại như thách thức sức chịu đựng của anh. Hai người đã từng chung nhà, chung phòng, thậm chí chung giường...nhưng anh chưa một lần nhìn thấy tấm lưng của Lệ Dĩnh. Vậy mà hôm nay, cô một lần không những để anh thấy mà là để tất cả mọi người cùng thấy. Bảo anh không nhìn, không ghen tị...có thể không? Vậy mà bây giờ, ở căn phòng này chỉ có hai người, Lệ Dĩnh còn dùng bộ mặt đáng yêu đó để cự lại anh. Một trong phim, một ngoài đời, mà anh cũng đâu thấy thiệt thòi gì. Như vậy là Lệ Dĩnh ngang nhiên câu dẫn anh.
"Em ngày càng giỏi ăn nói"
"Sư phụ tốt, đồ đệ đâu thể kém. Mà em cũng chỉ nói với mình anh"
Bình thường Lệ Dĩnh vốn vẫn hay ngượng ngùng, e lệ. Nhưng từ sau khi cô tới mừng thọ mẹ anh ở Đài Loan, cá tính đó trước mặt anh đã thay đổi. Kiến Hoa thực bất ngờ nhưng lại rất thích thú với sự thay đổi đó. Giờ Lệ Dĩnh có thể chủ động ôm anh, làm ra những hành động, nói những câu khiến anh kinh ngạc nhưng không giấu diếm nổi hạnh phúc. Nếu Lệ Dĩnh chịu câu dẫn anh, anh đương nhiên tự nguyện để cô câu dẫn.
...
Trên thực tế, xét trên khía cạnh là bạn diễn thì chính xác hôm nay mới là lần đầu Kiến Hoa và Lệ Dĩnh gặp lại nhau sau bữa tiệc họp mặt dàn diễn viên Hoa Thiên Cốt cuối năm trước. Còn những lần gặp bí mật khác, chỉ vài người biết...đương nhiên là không thể tính. Vì vậy Tố Thu đã dặn rất kĩ lưỡng, hai người cần phải cách xa một chút. Dù có thân thiết nhưng nên để cho người khác biết tình cảm đó dừng lại ở mức bạn bè, đồng nghiệp. Mà không may, kịch bản chương trình của ngày hôm nay lại đi ngược lại ý muốn đó của cô.
"Cẩn thận" - Chân Lệ Dĩnh vốn nhỏ, kiếm được một đôi giày vừa cho cô quả thực rất khó. Vậy mà hôm nay lại đi một đôi giày cao gót cao lênh khênh. Mọi người đều đã lên sân khấu, chỉ còn lại Kiến Hoa đỡ Lệ Dĩnh lên, dù bậc cũng không cao bao nhiêu. Đáng ra trong tình huống này, Nancy mới là người làm việc đó, nhưng Kiến Hoa lại giành mất công việc này của cô. Nancy ngơ lại, nhanh chóng bị Khang Vũ kéo lùi lại.
"Sư phụ, em đi được mà. Tố Thu dặn..."
"Hôm nay chúng ta tuyên truyền phim. Sư phụ phải quan tâm đồ đệ một chút cũng là dễ hiểu?"
Lệ Dĩnh vừa chú ý bước đi, một tay che miệng nói nhỏ với Kiến Hoa. Vừa rồi Tố Thu còn dặn hai người giữ khoảng cách một chút mà, nhưng lời còn chưa nói hết, Kiến Hoa liền chặn lại. Cũng phải thôi, một câu nói "cảm giác như cha và con gái" ở họp báo trước của Hoa Thiên Cốt đã chặn được không ít tin đồn về hai người. Hôm nay anh có thể lấy vị trí tiền bối mà đối đãi với Lệ Dĩnh, cũng đâu bất thường để khiến bị nghi ngờ. Mà trên hết, quan tâm cô đã trở thành thói quen của anh. Mà đã là thói quen, không thể vì một lời dặn dò của Tố Thu mà bỏ qua được. Lệ Dĩnh chỉ còn vứt cho anh một cái liếc mắt chớp nhoáng đầy tình tứ rồi mau chóng quay đi.
Việc đỡ bạn diễn lên sân khấu, coi như là một hành động lịch sự, cũng có thể bỏ qua đi. Chẳng ai nghi ngờ vì một hành động cỏn con như thế. Dám chắc, nam thần bây giờ ai cũng có cử chỉ như vậy trong họp báo. Nhưng chuyện khó hiểu còn ở phía sau.
"Chết mất thôi. Họ có thể rời nhau ra một chút được không?" - Tố Thu thở dài ngao ngán. Anh trai cô cư nhiên coi lời dặn dò của cô như gió thoảng bên tai. Họp báo hôm nay, cả dàn diễn viên cũng có hơn chục người. Bạn diễn của anh cũng đâu phải chỉ có Lệ Dĩnh. Vậy mà người ta sang trái một bước, anh không dám sang phải. Người ta nhìn đi đâu, anh cũng nhìn theo hướng đó. Sân khấu thì rộng, nhưng anh nhất định phải đứng sát với Lệ Dĩnh, thỉnh thoảng lại lấy tay che phần lưng trần của cô. Người ở trên sân khấu thì vui rồi, còn người đứng bên dưới như Tố Thu phải căng não theo dõi, chỉ sợ có sơ xuất gì xảy ra.
"Cũng không thể trách Kiến Hoa được. Nếu Lạc Thành ở đây, liệu em có ngồi im được không. Huống chi họ yêu nhau"
Tuấn Kiệt vỗ vai Tố Thu trấn an. Đã là yêu thì không thể giấu. Bản thân anh cảm thấy rất bình thường. Đối với anh, chỉ cần thấy Kiến Hoa vui vẻ, mọi chuyện khác đều có thể giải quyết. Tố Thu nghe vậy chỉ còn nước lắc đầu tặc lưỡi. Vẫn biết đó là chuyện bình thường, nhưng gian tình lồ lộ thế kia thì có đui mới không nhìn thấy.
"Hai vị, tôi đếm từ một đến năm, hai vị mỗi lần đó hãy thay đổi một cách tạo dáng để các vị kí giả có mặt hôm nay chụp hình nhé"
Sân khấu rộng lớn mà trên đó chỉ có Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng một bó hoa mà Lệ Dĩnh ôm từ đầu chương trình. Tất cả ống kính của kí giả và hàng trăm con mắt của người hâm mộ đều hướng lên sân khấu. Làm diễn viên nhiều năm, diễn xuất trước ống kính là điều mà họ giỏi nhất, chụp hình lại càng không vấn đề. Nhưng người ta nói rằng, không thích mà cố tỏ ra thích sẽ thấy khiên cưỡng. Mà nếu trong lòng có yêu mà phải tỏ ra không yêu lại khó gấp bội phần. Cũng chỉ là năm tấm hình thôi, bình thường mỗi người họ chỉ cần không đến một phút là có thể cho ra năm biểu cảm khác nhau. Vậy mà bây giờ, Lệ Dĩnh ngượng ngùng không biết làm gì, phó mặc hết cho Kiến Hoa. Mấy phút ngắn ngủi mà khiến cho Lệ Dĩnh lúng túng, còn Kiến Hoa không ngừng cười, tươi đến mức lộ cả nếp nhăn ở đuôi mắt. Hai người họ trên sân khấu diễn một cảnh tình cảm trong sự hào hứng và kích động của đám đông bên dưới.
Anh ghì chặt cô từ phía sau - cô chỉ cười.
Bàn tay anh đặt lên tấm lưng trần trắng muốt của cô - cô chỉ cười.
Anh chụm đầu với cô như hai người vẫn thường làm - cô đỏ mặt, nhưng cũng chỉ cười.
Phóng viên có mặt ở đây, đến quá nửa đều đã từng tham gia các buổi họp báo công chiếu các bộ phim khác của Kiến Hoa. Mà Gil là một trong số đó. Là kí giả, việc đến họp báo đương nhiên chỉ là phỏng vấn và chụp hình. Nhưng Gil lại theo dõi buổi họp báo với một nhãn quang hoàn toàn khác. Cô không để ý đến nội dung trao đổi bình thường lắm, vì cái đó, đã có thông cáo từ ban tổ chức rồi. Thay vào đó, cô lại chú ý đến những khác biệt, thay đổi của Kiến Hoa so với những họp báo khác. Vì thế mà ống kính của Gil luôn hướng về phía Kiến Hoa, còn ánh mắt của Kiến Hoa lại hướng về một hướng khác. Và tất cả đều lại nằm trong máy ảnh của cô.
Từ khi nào mà Hoắc Kiến Hoa lại tự nhiên như vậy bên bạn diễn nữ. Từ khi nào mà anh có thể cười tươi một cách hạnh phúc như vậy. Từ khi nào mà người vốn không thích chiêu trò PR như anh lại thoải mái tham gia vào mấy trò chơi mà MC cố tình đặt ra. Đó vốn không phải là Hoắc Kiến Hoa mà người ta vẫn hay nhắc đến. Ít nhất đến hôm nay là không phải. Nhưng người rõ ràng trước mặt trên kia, đang rất tự nhiên, chỉ có thể giải thích bằng một điều. Nguyên nhân, chính là tiểu đồ đệ bên cạnh.
"Bạn bè, đồng nghiệp...có quỷ mới tin được"- Gil không ngừng chụp ảnh, chốc lại lấy cuốn sổ tay ra ghi chép lại. Khóe môi cong lên một nụ cười. Bạn bè nào có thể thân thiết như thế, ngoại trừ bạn gái. Xem ra, điều cô nghi ngờ cũng không sai.
...
Buổi họp báo kết thúc, diễn viên cùng nhà sản xuất lui vào hậu trường. Khi đó căn phòng diễn ra họp báo chỉ còn lại toàn là phóng viên và nhân viên khách sạn. Thế nên chẳng ai để ý, góc căn phòng đó, có hai người, một nam một nữ theo dõi chăm chú họp báo từ đầu tới cuối buổi. Người phụ nữ, chừng ngoài ba mươi tuổi, tóc bới cao, ăn vận lịch sự...y phục và cách trang điểm làm toát lên vẻ sang trọng. Nhưng sự suy tư và cái liếc mắt theo bóng lưng Kiến Hoa và Lệ Dĩnh khi hai người họ vào trong lại làm hiện rõ sự tâm cơ ở người phụ nữ đó.
"Có gì đó không đúng" - Suốt buổi người phụ nữ này không hề lên tiếng, chống cằm suy tư. Đến giờ mới chịu phát ra một câu nghi vấn.
"Gì vậy ạ?" - Người đàn ông bên cạnh, trẻ hơn, giản dị với áo phông sẫm màu va quần jean, có vẻ là trợ lý, hơi khom người bên cạnh, ra điều thắc mắc. Anh ta cũng ở đó theo dõi, nhưng điều gì "không đúng" thì anh ta lại không hề phát hiện.
"Anh ta chưa từng thân thiết với bạn diễn nữ nào như vậy. Ít nhất là mấy năm nay, trong tầm hiểu biết của tôi"
Từng cử chỉ, nét mặt, biểu cảm của Kiến Hoa hôm nay, chị ta đều để ý rất kĩ. Đó cũng chính là một trong những nguyên nhân hôm nay chị ta bỏ thời gian quý báu của mình từ Thượng Hải đến Bắc Kinh dự cuộc họp báo này. Lục lại những điều mà bản thân mình biết về Kiến Hoa, người phụ nữ đó trong lòng càng dấy lên một mối nghi ngờ. Hoắc Kiến Hoa đã bao giờ thân thiết với bạn diễn như vậy. Câu trả lời là không. Chính vì thế, biểu hiện của anh hôm nay mới tạo ra sự khác biệt quá lớn. Chỉ cần là một người từng biết qua tính cách của anh, đều sẽ nghi ngờ.
"Chị khẳng định?"
"Chắc chắn. Khác biệt rõ rành rành như vậy mà cậu không nhận ra sao?"
Chị ta cười khẩy một cái, nhướn mắt về phía hậu trường mà Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mới đi vào. Người đàn ông cẩn thận suy nghĩ lại thật cẩn thận, mới nhận ra sự khác lạ.
"Cũng phải. Vậy chúng ta nên làm gì?"
"Cứ theo kế hoạch mà làm. Lần này nhất định phải thắng lớn"
Người đàn ông cúi nhẹ đầu, thay cho việc trả lời mình đã rõ. Thế rồi, hai người bọn họ cũng rời khỏi đó, trước khi đi, người phụ nữ kia còn bỏ lại một cái liếc mắt sắc như dao cùng một nụ cười bí hiểm có vài phần mưu mô.