Giang Tử Đằng là một quần thể phối cảnh gồm đầy đủ nhà cổ, hồ nước, vườn hoa... đương nhiên không thể thiếu bãi cỏ xanh ngắt và đình hóng mát theo đúng văn hóa Trung Hoa. Nghe nói Giang Tử Đằng thuộc quyền sở hữu của một người có tiếng trong giới bất động sản. Nhân viên trong đoàn cũng nghe phong thanh đâu đó chủ nhân của Giang Tử Đằng này là một fan hâm mộ tiểu thuyết và cũng đặc biệt yêu thích Lệ Dĩnh.
Lý do nơi đây có cái tên đặc biệt như vậy là vì quần thể đó được bao gọn xung quanh bởi một nhánh sông Quây Sơn, xung quanh bốn mặt đều là nước. Hơn nữa, nơi này tràn ngập sắc tím xanh của hoa tử đằng. Việc đi lại giữa Giang Tử Đằng và bờ bên kia qua một cây cầu nhỏ chỉ dài vài chục thước, đủ để vận chuyển đạo cụ làm phim.
Có thế nói Giang Tử Đằng giống như một đảo nhỏ nằm lọt thỏm giữa dòng Quây Sơn rộng lớn. Nhưng ở đó lại đầy đủ vật chất như một khu nghỉ dưỡng. Ở đây có hai dãy nhà cổ theo lối kiến trúc thời Đông Hán. Ngoài những cây cột tựa và trần thì hầu hết vách, cửa sổ lẫn cửa ra vào đều được làm từ gỗ và giấy gió...tất cả đều tái hiện nét cổ xưa từ hàng ngàn năm trước.
Hai dãy nhà song song, nằm cách nhau chỉ một cánh tay. Họ gọi đó là dãy Thượng và Hạ. Mỗi dãy nhà có 2 tầng, và mỗi tầng chỉ có mười căn phòng. Như vậy là quá đủ cho cả đoàn làm phim. Từng đó không thể ở hết. Đoán chừng chủ nhân của Giang Tử Đằng cũng là người nho nhã, có học vấn nên đến việc đặt tên cho mỗi phòng cũng đặc biệt khác thường. Các phòng của dãy Thượng được đặt tên bằng các loài cây thân cứng, tượng trưng cho sự mạnh mẽ của nam nhân. Còn dãy Hạ lại được đặt tên theo các loài hoa, đương nhiên là đại diện cho vẻ đẹp của phụ nữ. Trước mỗi căn phòng còn có một bức tranh lớn hơn bàn tay một chút vẽ hình loài cây, loài hoa đó để phân biệt. Chỉ mới nhìn thôi, có lẽ người ta cũng cảm thấy được mình đang sống trong một không gian rất hoài cổ và thi vị.
Lệ Dĩnh là một trong những người tới nơi tập trung sớm nhất. Phần vì cô có lịch trình gần đây, kết thúc nên qua luôn, phần cũng vì tò mò không biết Giang Tử Đằng là nơi như thế nào mà có thể khiến nhà sản xuất đổi ý ở khách sạn chuyển qua ở đó. Trời xẩm tối gần như cả đoàn làm phim đều có mặt, chỉ thiếu Kiến Hoa.
- Waaaa... - Tất cả mọi người đều không có lời nào có thể miêu tả được vẻ đẹp họ đang nhìn thấy trước mắt. Dù là nhân tạo nhưng lại rất tự nhiên, nếu như bước lên đảo đó, người ta sẽ có cảm giác như được bước lên máy thời gian lùi về cả hai nghìn năm trước vậy.
Đến ngay cả những người trong tổ đạo diễn, chế tác, quay phim...không biết họ đã bao lần thấy cảnh đẹp rồi nhưng đây vẫn là ngoại lệ. Mùa hè là mùa của hoa tử đằng. Trên đảo đó hoa tử đằng có mặt hầu như ở mọi nơi. Chính giữa còn có một cây lớn, xem chừng đã có tuổi thọ hàng chục năm. Thân của nó vươn ra tứ phía. Hàng trăm, hàng ngàn chùm hoa vừa xanh, vừa tím rủ xuống. Còn có một lối đi chạy men theo vòng đảo, hai bên đều gieo hoa tử đằng leo lên đến tận đỉnh đầu. Nếu đi dưới con đường đó người ta sẽ cảm nhận được mùi thơm ngọt rất dịu dàng. Lại có cảm giác như được ôm ấp, bao phủ bởi cả ngàn bông hoa đẹp yêu kiều. Thư thái, lãng mạn và yên bình là cái mà mỗi người đều có được khi ở đây.
- Hân tỷ, chị nói xem tại sao nhà sản xuất lại sắp xếp cho chúng ta ở đây? - Lệ Dĩnh thắc mắc, một nơi đẹp như thế này nếu chỉ để họ ngày ngày ra ngoài quay phim rồi tối trở về ngủ thì thật lãng phí.
- Thứ nhất là nó đẹp. Thứ hai vì sẽ không có ai lảng vảng quanh đây được. Thứ ba, ở đây chúng ta cũng thoải mái hơn, cũng vì thế mà sẽ tốt hơn cho việc nhập vai. Em nói đúng không? - Tưởng Hân mặc dù cũng chẳng hiểu ý của nhà sản xuất là gì, nhưng đối với cô lý do đó đã quá hợp lý rồi. Có thể tìm đâu ra nguyên nhân nào khác được. Nơi này thậm chí đẹp tới mức có thể lấy làm bối cảnh Tuyệt Tình điện ấy chứ.
Lệ Dĩnh gật gù đồng ý. Ở đây khác hẳn với không khí náo nhiệt, phồn hoa ở những thành phố lớn. Nếu đã yên tĩnh như vậy, cô có thể dành nhiều thời gian hơn để ngắm cảnh. Cũng bớt phải e dè vì sợ bị phóng viên núp góc nào đó lén lút chụp hình cô.
- Mọi người, nam ở dãy Thượng, nữ ở dãy Hạ. Mọi người cùng qua lấy chìa khóa nha - Vị trợ lý hậu trường đứng ở đầu hồi hồi hai dãy nhà giơ một nắm chìa khóa kêu lúc lắc trên tay lên tiếng.
Ngay cả chiếc chìa khóa ở đây cũng được làm rất cầu kỳ. Hình dáng chìa thì y hệt của những chiếc chìa khóa thời cổ đại, nhưng trên đó còn treo một cái móc hình hai mươi loài cây và hai mươi loài hoa khác nhau để phân biệt. Tất cả thích thú lần lượt chọn lấy một chiếc, Nancy nhanh chân lấy trước tiên, trở ra vẻ mặt có vẻ rất đắc ý:
- Nancy, em ở phòng nào?
Nancy lắc lắc chiếc chìa khóa trước mặt Lệ Dĩnh, cái móc khóa hình oải hương đưa qua đưa lại.
- Chị đã lấy được phòng có loài hoa mà em thích rồi. Là phòng cuối cùng trên tầng hai.
- Vẫn là chị hiểu em. - Lệ Dĩnh tinh nghịch nháy mắt. Nancy tuy là trợ lý nhưng cũng giống như chị gái của cô. Hai năm nay, dù cô vui hay buồn đều có Nancy bên cạnh chăm sóc, an ủi. Hiểu cô, đương nhiên vẫn không ai bằng Nancy.
----
Màn đêm buông xuống, cái tính thích mò mẫm một mình vào ban đêm của Lệ Dĩnh lại nổi lên. Từ khi đến đây, con đường ngập hoa tử đằng chạy bao quanh chỗ này đã thu hút cô. Đoán chắc, mấy tháng tới quay phim, Lệ Dĩnh sẽ không ít lần một mình lang thang như những lúc ở hồ Y Đình vậy.
Cô mặc một chiếc váy voan mỏng màu tím, ngang đầu gối, tay lại chắp ra phía sau, ngở ngẩn ngắm nhìn giàn hoa tử đằng đẹp tới vô thực. Ánh trăng ban đêm cũng với dàn đèn hắt lên từ rìa đảo lại càng thêm nét kỳ ảo, mĩ lệ của con đường. Theo thói quen, Lệ Dĩnh lại nhảy chân sáo, vừa đi vừa hát, còn mắt vẫn thơ thẩn đặt trên những chùm hoa phía đỉnh đầu. Dáng vẻ đáng yêu đó lại một lần nữa lọt vào ánh mắt của nam nhân mới xuất hiện trên Giang Tử Đằng.
Kiến Hoa cùng Khang Vũ vừa đáp chuyến bay từ Trường Sa tới đây. Khi còn trên cầu anh đã nhìn thấy bóng dáng loáng thoáng của một cô gái qua những chùm hoa. Lại gần hơn thì nghe tiếng hát đó, anh đã biết là ai.
- Cậu lấy phòng trước đi, tôi lên sau.
Khang Vũ gật đầu bước lẹ tới phòng của vị quản lý hậu trường lấy chìa khóa. Chỉ còn Kiến Hoa vẫn không rời mắt khỏi Lệ Dĩnh. Ánh mắt anh theo dõi từng bước di chuyển của cô, vẫn là chú ý đến chân cô. Mới hôm rồi anh còn dặn phải cẩn thận, vậy mà nay đã lại như thế rồi.
Ba lần trước thấy cô ở hồ Y Đình cũng thế, lần này cũng vậy. Kiến Hoa chỉ lặng lẽ bước phía sau, nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cô. Khi người ta đi một mình như thế này, chỉ có thể là muốn tìm cảm giác yên bình, cũng là thể hiện sự cô đơn. Anh cũng hay như vậy. Không lẽ, cô cũng cô đơn sao. Nếu đã như vậy, ít nhất anh cứ bước sau như thế này. Hai người cùng cô đơn, có lẽ sẽ có bạn đồng hành.
Đang bước đi thì Lệ Dĩnh đột nhiên dừng lại, Kiến Hoa cũng khựng lại theo. Anh chôn chân không biết làm gì. Nếu bây giờ cô quay lại, chắc chắn sẽ thấy anh. Ở đây không có chỗ nào có thể trốn vào được cả. Thế nhưng Lệ Dĩnh chỉ chú ý đến hòn đá nhỏ đang chắn trước mặt cô. Lệ Dĩnh chắp nạnh một tay, nheo mắt, cong môi có vẻ rất bất mãn:
- Lần này mày đừng hòng hại tao nữa nhé
Bị trẹo chân một lần, mấy ngày sau đó cô làm gì cũng phải cẩn thận, đi đứng cũng không thoải mái, giờ cũng chừa rồi. Sao có thể một lần nữa dẫm lên vết xe đổ chứ.
Kiến Hoa thấy biểu cảm của Lệ Dĩnh bật cười, lắc đầu. Nửa đêm rồi cô còn không ngủ lại ra đây lang thang, còn tự nói chuyện với hòn đá. Thật không biết thế này gọi là ngốc hay là đơn thuần đây. Hai người lại tiếp tục đi. Kiến Hoa đột nhiên thấy mình giẫm phải cái gì đó cứng cứng. Anh đứng lại nhặt lên xem xét kĩ lưỡng. Là một chiếc chìa khóa, còn có móc hình hoa oải hương. Giờ này khẳng định mọi người đã đi ngủ hết rồi, chìa khóa rơi ở đây ngoài cô gái ngốc nghếch trước mặt thì còn có thể là của ai. Anh vốn định lặng lẽ theo sau, nhưng giờ đành phải lên tiếng thôi.
- Anh còn vừa định khen em có thông minh hơn lần trước. Nhưng xem ra vẫn bất cẩn như thế.
Trong bóng đêm thịnh lặng, chợt có người lên tiếng, Lệ Dĩnh quay phắt lại. Nhận thấy người đó không ai khác là Kiến Hoa, cô bỗng nở nụ cười tự nhiên, lui lại gần anh. Phản ứng này, cô cũng không kiểm soát được. Ý muốn tạo khoảng cách của cô đã bị trôi đâu mất.
- Sư phụ, anh tới khi nào?
Thoáng chốc Kiến Hoa thấy giật mình bất ngờ vì biểu cảm của Lệ Dĩnh. Nụ cười đó giống như sự chờ đón, mong ngóng sự xuất hiện của anh ở đây. Biết là chuyện đó không thể nào, Kiến Hoa cũng dần lấy lại bình tĩnh.
- Vừa xong. Chân em thế nào?
- Đã không có vấn đề gì. Cảm ơn anh.
Lệ Dĩnh không để ý tới mình còn đang mặc váy, cứ đá qua đá lại chân phải của mình để chứng minh nó không còn đau nữa. Hành động vô tư của cô khiến Kiến Hoa vừa buồn cười nhưng cũng có chút lúng túng. Anh vẫn tự nói với mình, hai người là quan hệ sư phụ - đồ đệ. Anh quan tâm đến cô một chút cũng chỉ là sự quan tâm giữa tiền bối và hậu bối. Nếu là bạn diễn khác anh cũng sẽ làm như vậy. Nhưng lần này, vẫn có sự khác biệt. Anh có bao giờ lặng lẽ theo sau bạn diễn của mình đâu. Cũng đâu có bế họ về nhà, còn đứng bên ngoài đợi khi đèn tắt, người trong nhà ngủ rồi mới chịu đi. Cũng đâu có nửa đêm nửa hôm đi mua thuốc cho bạn diễn...càng chưa bao giờ ngây người một lúc chỉ vì một nụ cười của ai đó. Tất cả đều có lý do, chỉ là anh chưa nhận ra thôi.
- A, chìa khóa của em. - Lệ Dĩnh chỉ tay vào chiếc chìa khóa trên tay Kiến Hoa. Nancy khi nãy sắp xếp đồ đạc xong đã đưa cho cô. Sau đó cũng về Bắc Kinh rồi.
- Em làm rơi đằng sau.
Kiến Hoa thả chiếc chìa khóa vào bàn tay nhỏ nhắn đang xòe ra của Lệ Dĩnh.
- Cảm ơn sư phụ. - Lệ Dĩnh đung đưa chiếc chìa khóa trước mặt mình. Nghiêng đầu nở nụ cười tỏa sáng cả đêm tối.
- Sáng mai còn phải.