Không biết cũng liền tùy ý, nhưng hiện tại Cổn Cổn biết có người đang xem mình.
Mạc Cổn Cổn có hơi cứng ngắc.
Nhìn màn hình nửa ngày, Mạc Cổn Cổn cũng không biết nên làm gì để có thể làm dịu tâm tình khẩn trương, cũng không để ý tới người khác nữa.
Nghiêng nghiêng đầu, Mạc Cổn Cổn liền nhịn không được móc ra một trái táo bỏ vào trong miệng.
Gấu Trúc Đoàn Nhi dùng thực lực sức ăn để an ủi.
Chép miệng nhỏ, trong miệng là vị ngọt ngon miệng của táo, quả nhiên Mạc Cổn Cổn thả lỏng không ít, nhóc nhìn chằm chằm màn hình lắc lắc tai.
Lần đầu tiên Mạc Cổn Cổn trực tiếp, cũng không biết mình phải làm gì, liền ăn giống như lần trước.
Tiểu Ôn nhìn thấy, vừa thấy thú vị, lại muốn quỳ lạy Cổn Đoàn Nhi lão đại nhà mình.
Dùng phương thức này được hoan nghênh, Cổn Cổn lão đại cũng là người độc nhất.
Lục Kiêu Kỳ ngồi ở bên cạnh, cũng không xuất hiện trong màn ảnh. Anh chỉ nhìn chằm chằm nhóc con, mặt không biểu tình.
Tiểu Ôn ở ngoài cửa sổ kêu: “Cổn Đoàn Nhi lão đại, một lát ăn xong nhớ đọc bài bốn đó nha ~ ”
“Ư ư ~” Mạc Cổn Cổn quay đầu, cố sức gật đầu, tiểu bộ dáng ngoan ngoãn trực tiếp manh đổ vô số khán giả đang xem lén.
Lần này, trùng hợp chính là vòng đấu thăng cấp, hơn 500 thí sinh sẽ được tuyển chọn, top 100 sẽ tiếp tục ở lại sàn thi đấu, 400 người còn lại sẽ bị loại. Quy tắc đào thải sẽ do khán giả bỏ phiếu qua mạng, sắp xếp theo thứ tự từ người đoạt được số phiếu bầu cao nhất.
Bắt đầu từ vòng đấu thăng cấp, sẽ có chuyên gia phê bình, chuyên gia phê bình có thể tăng một phần ngàn tỷ lệ ủng hộ của bất kỳ thí sinh nào.
Hiện nay, tỷ lệ ủng hộ của Mạc Cổn Cổn là 240 triệu, người ở vị trí thứ hai chỉ bằng số lẻ của nhóc.
Vậy nên, chỉ cần Mạc Cổn Cổn không đột ngột rời khỏi trận đấu, nhóc liền có thể sử dụng loại ưu thế này kiên trì đến vòng đấu loại cuối cùng. Con người dự thi rất phổ biến, nhưng một cục bông nhỏ đáng yêu lại kỳ lạ đi dự thi liền vô cùng hiếm có. Mạc Cổn Cổn hoàn toàn thỏa mãn manh điểm của nữ tính mềm mại, lại thỏa mãn tâm tư hiếu kỳ của nam nhân, nhóc ta lại vô cùng đáng yêu, có rất nhiều trẻ em và người già đều yêu thích.
Lần này thú cưng (?) Mạc Cổn Cổn dự thi, tổ đạo diễn đã chuẩn bị đầy đủ, cố ý mời nhà động vật học nổi tiếng làm một trong những chuyên gia phê bình. Chính là để gia tăng tỷ lệ xem chương trình.
Mạc Cổn Cổn đã dẫn trước thật xa, sau khi mở màn MC liền mở ra đề tài có nhiệt độ cực cao.
Anh hỏi nhà động vật học, thân phận thật sự của Mạc Cổn Cổn.
Nhà động vật học: “Đây là một loài động vật có vú bộ ăn thịt ở thời kỳ cổ đại, tên khoa học là gấu trúc lớn.”
Chuyên gia nói ra thân phận thật sự của Mạc Cổn Cổn.
Nhưng mà, giải thích của ông lại hoàn toàn không được người khác tin tưởng, Cục Bông Nhỏ đáng yêu nhỏ nhắn trên màn ảnh đang ăn trái cây kia kìa.
“Ha ha ha, đây là chuyên gia ở đâu ra vậy? Không thấy được Tiểu Tiểu của chúng tôi đang ăn táo sao! Động vật ăn thịt? Ăn nói bừa bãi quá đi, thời này thật đúng là ai cũng muốn nổi tiếng à, ném đá! Chuyên gia mau cút đi! Tôi không tin!”
Chuyên gia: “Trên thực tế, tuy rằng nằm trong bộ ăn thịt, nhưng bọn chúng vẫn lấy cây trúc làm món chính, đường tiêu hóa của bọn chúng rất ngắn, thiếu hụt vi sinh vật phân giả chất xenlulô, chỉ có thể tiêu hóa không đến 17% thức ăn, cho nên trong một ngày có hơn phân nửa thời gian dùng để ăn, vậy nên, có thể nói mỗi một con gấu trúc lớn đều là cật hóa sống.”
Mạc Cổn Cổn đang nhấm nháp táo bị đứng hình.
Cật… hóa??
Chuyên gia dùng điểm này tăng tính hài hước, khán giả cũng thực sự nhớ tới Cổn Cổn có sức ăn rất lớn lúc trước liền bật cười.
Nói như vậy, khán giả có hơi đồng ý, đúng là một tiểu cật hóa! Ha ha ha bộ không thấy đang trực tiếp mà chưa từng dừng miệng bao giờ sao!
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ lóe lên, bình tĩnh nhìn Cổn Đoàn Nhi.
Thời gian dành cho chuyên gia không nhiều, chuyên gia động vật học cũng chỉ nói sơ lược về gấu trúc.
Cuối cùng chuyên gia nói với giọng hơi kích động: “Gấu trúc trên tinh cầu Celta được xác nhận là đã tuyệt chủng, nhưng hôm nay xuất hiện con này, chỉ có thể nói, chính là ở nơi mà chúng ta không biết đến, vẫn còn những con gấu trúc khác đang sống vô tư! Đối với người tinh tế chúng ta mà nói, nó là một kỳ tích!!”
Mạc Cổn Cổn ăn không vô nữa, nhóc đờ đẫn nhìn màn ảnh.
Tuyệt chủng…
Kỳ tích… …
Nhớ tới da lông trắng đen và xương cốt của tổ tiên nhà mình, Mạc Cổn Cổn liền nhớ lại chuyện đau lòng, nhóc hít hít mũi, rơi nước mắt lộp độp. Chỉ còn một mình nhóc là gấu trúc.
Đang nghe được say mê, khán giả liền thấy ngôi sao Tiểu Gấu Trúc Đoàn Nhi của bọn họ khóc.
Khóc đặc biệt ủy khuất, đặc biệt thương tâm.
“Ấu ấu ấu ấu ấu! Sao nhóc nhỏ kia lại khóc, khóc đến mức tim mị đều tan nát, Đoàn Nhi đừng khóc mà! Món ngon đều cho nhóc đều cho nhóc!”
“Nhất định là con này thành tinh rồi! Chắc hắn nó nghe hiểu những gì chuyên gia nói! Chỉ còn lại một mình, nghĩ nghĩ đều đau lòng!”
“Trời ạ, manh quá! Nhưng cũng đau lòng quá! Chuyên gia đừng nói!”
“Đến, nhóc nhỏ cứ ăn tiếp đi! Ăn mỹ mỹ liền nín khóc nha ~~ ”
Lục Kiêu Kỳ đen mặt. Anh bước lên trước ôm lấy Mạc Cổn Cổn, tiện tay đóng máy tính lại: “Đừng khóc.”
Hạt đậu vàng rơi lộp cộp, Mạc Cổn Cổn đau lòng kêu ư ư.
Còn trông cậy vào con động vật nhỏ này mang đến đề tài khổng lồ, tổ đạo diễn còn chưa kịp hưng phấn liền thấy màn hình thuộc về Mạc Cổn Cổn đen thui.
Tổ đạo diễn: “… …” Một lời không hợp liền ngưng diễn, như vậy thực sự được sao?!
Khán giả cũng có phản ứng mãnh liệt, bọn họ trực tiếp nhắn lại.
“A a a! Nhóc nhỏ kia khóc! Chuyên gia mau câm miệng đi! Hiện tại tốt rồi, màn hình của người ta đều tối thui rồi!”
“Tui không muốn biết nhóc nhỏ kia có thân phận gì, tui chỉ muốn biết Cục Bông Nhỏ có trở về không thôi!”
“Chuyên gia về nhà, Tiểu Đoàn Nhi quay về!”
“Chuyên gia về nhà, Tiểu Đoàn Nhi quay về 2 ”
Vốn đang chuẩn bị dùng thân phận của nhóc con kia làm mánh lới, lại không ngờ tới bên kia lại không biết phân biệt trường hợp không phối hợp như vậy, chương trình này đang trực tiếp đó, có vô số người đang theo dõi đó! Đạo diễn sắp phát điên! Đã nói tốt sẽ phối hợp diễn đâu!!
Chẳng lẽ đống tiền kia của ông phải đổ sông đổ biển hết hay sao?!
Đạo diễn vừa gấp vừa tức, gần như muốn cào xuống một đống tóc, đây là kỳ ngộ cũng là một con đường gập ghềnh!
Đạo diễn giận dữ liên hệ sang bên kia, không đợi bao lâu bên kia đã tiếp nhận tín hiệu: “Cậu bị làm sao vậy hả! Trên hợp đồng đã nói rõ…”
Lục Kiêu Kỳ không nhanh không chậm mở thông tin trong máy tính lên: “Hửm?”
Cái miệng đã mở rộng của đạo diễn chậm rãi khép lại, ông trừng lớn hai mắt, không dám tin nhìn Thượng tướng đang nâng một con Gấu Trúc Đoàn Nhi trong tay.
Đạo diễn mấp máy môi, bị ánh mắt lạnh lẽo của Lục Kiêu Kỳ đảo qua bắp chân đều run run: “Đại, Lục Thượng tướng…” Nuốt nước miếng cái ực: “Ngài… Con vật nhỏ này… Không không không, nhóc con đáng yêu này là của ngài à. Cái kia…”
Mồm miệng không rõ, thậm chí đạo diễn còn nói năng lộn xộn.
Lúc này ông cực kỳ hối hận, mới nãy thái độ của ông quá ác liệt, không biết Lục Thượng tướng có tức giận không nữa?
Quan trọng nhất là, có cho ông một trăm lá gan ông cũng không dám lừa dối Lục Thượng tướng a, thì ra lúc trước người oán hận là Lục Thượng tướng sao? Lẽ nào người biết mấy cái chuyện tối tăm kia của ông chính là Lục Thượng tướng đỉnh đỉnh đại danh?! Đầu đạo diễn quay vòng vòng, cười còn khó coi hơn cả khóc.
Đạo diễn nơm nớp lo sợ, gian nan phun ra ba chữ: “Lục Thượng tướng.”
Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn thích chương trình của các người, nên làm thế nào, đã biết chưa?”
Đạo diễn nào dám nói không, quả thực vui như lên trời, sống sót sau tai nạn, bắn một tràng hiểu hiểu hiểu, làm ra bộ dáng cháu trai rất thuần khiết.
Tiểu Ôn rướn cổ lên, nghe Lục Kiêu Kỳ không phản đối Cổn Đoàn Nhi lão đại tham gia chương trình, cũng thở phào theo.
Lệ quỷ bên người cậu: “Tôi cảm thấy người gặp nạn kế tiếp chính là chúng ta đó.”
Lệ quỷ số 3 gật đầu lại lắc đầu: “Không không không, không liên quan gì tới chúng ta cả, là Tiểu Ôn mới phải.”
Các lệ quỷ khác lập tức phụ họa: “Đúng đúng đúng.”
Tiểu Ôn: “… …” Cái bọn chết tiết không có nghĩa khí này!
Đóng thông tin, đạo diễn đã mồ hôi đầm đìa, thở dốc kịch liệt, đối mặt Lục Kiêu Kỳ có khí thế cường đại, suýt nữa ông đã bị dọa xỉu.
Đạo diễn lau lau mặt, tang thương thở phào một hơi.
Hiện tại trọng điểm là nên làm sao để con động vật nhỏ kia vui vui sướng sướng tiến hành xong trò chơi, nếu như con động vật nhỏ kia tham gia chương trình có chút không vui, có lẽ người sẽ bị xử lý tiếp theo chính là ông đấy. Đạo diễn giật mình một cái, hoảng sợ lau lau trán.
Nếu như, nếu như có thể làm cho toàn thế giới biết được chủ nhân của tên nhóc đặc thù này là Lục Thượng tướng, như vật trên cơ bản là chương trình của bọn họ sẽ bốc lửa.
Đạo diễn đấm ngực giậm chân, chỉ tiếc căn bản là không thể làm chuyện này á.
Chương trình hot, có lẽ ông cũng không sống nổi nữa.
Bất quá không nghĩ tới Lục Thượng tướng sống sót quay về một cách cao điệu thế mà lại là một người sắt đá nhu tình.
Mạc Cổn Cổn nín khóc, nhóc đói. Nước mắt lưng tròng cắn táo nhỏ, quai hàm nhỏ của Mạc Cổn Cổn căng phồng chuyển động lên xuống.
Lục Kiêu Kỳ xem thấy thú vị mà lại đau lòng, bất đắc dĩ sờ sờ: “Còn quay chương trình nữa không?”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật đầu thiệt nhẹ.
Nhìn nam nhân, nhóc kêu ư ư.
Lục Kiêu Kỳ mở máy tính ra, màn hình đang tối thui lập tức sáng lên. Trong màn ảnh chỉ có một nhóc con đáng yêu với hai mắt ướt nhẹp, trong miệng nhóc ta còn ngậm một trái táo nhỏ, bên cạnh có một đôi tay chợt lóe lên rồi biến mất.
Mới vừa nãy, mọi người xem đi xem lại nhiều lần, rốt cục cũng chụp màn hình được cảnh Lục Kiêu Kỳ ôm lấy Mạc Cổn Cổn.
Hình ảnh chỉ có từ phần ngực trở xuống, nhưng quần áo lại cực kỳ bắt mắt. Đây là một cái áo sơ mi kiểu đơn giản, nhưng đường may và chất vải đều không tầm thường, đáng nói nhất là tay áo vô cùng đặc biệt, chỉ có cấp Tướng của quân bộ mới có tư cách đeo.
Thế là, thoáng cái lại châm lên vô số điểm nóng.
“Đây là ai đây là ai? Tướng quân còn trẻ như vậy?! Trong đầu của mị thế mà lại chỉ có mỗi mình Lục Kiêu Kỳ xuất hiện!!”
“Sẽ là anh ấy sao?! Tôi không tin! Nhưng mà giọng nói, hình thể, cùng với quần áo trên người đều phù hợp như thế, chẳng lẽ đây là một âm mưu sao?! Nghĩ đến đây là thú cưng của anh hùng Lục Kiêu Kỳ, tôi liền cảm thấy hết thảy đều nói thông, cũng chỉ có Lục Kiêu Kỳ mới có thể nuôi nổi một nhóc nhỏ đáng yêu mà lại yếu ớt như thế thôi!”
“Mị mặc kệ chủ nhân là ai, mị chỉ muốn biết, Tiểu Đoàn Nhi có xuất hiện nữa không! A a a! Mị đợi lâu như vậy, thật vất vả mới đợi được, thế mà lại tùy hứng biến mất như vậy?! Đạo diễn đâu? Ông ra đây tui bảo đảm không đánh chết ông!”
Trong lúc khán giả đang oán niệm nặng nề, màn hình thuộc về Mạc Cổn Cổn sáng lên.
Bên trong là một nhóc con với hai mắt ướt sũng rõ ràng mới vừa khóc xong còn đang ủy khuất, đôi tai tròn đen đen có hơi cụp xuống.
Nhu thuận đáng yêu, chọc người đau lòng.
Mạc Cổn Cổn hít mũi một cái, quơ quơ móng vuốt với ống kính: “Ư ư.”
“A a! Tiếng kêu vẫn non như vậy, tại sao trên thế giới có thể có một sinh vật phạm quy như thế! Thiệt muốn hút!”
“Nhìn cặp mắt nhỏ kia, tui thấy liền yêu! Nếu như hỏi tui ủng hộ ai, dứt khoát kiên quyết số một á!”
“Còn chào hỏi chúng ta nữa, quá đáng yêu, cũng bị manh xỉu! Nhanh nhanh cho, nhóc muốn cái gì tui đều cho, a!”
Trong chương trình, tuy rằng chuyên gia vẫn còn ngồi đó, nhưng ông đã bị đạo diễn cho vào sổ đen, cũng không cho ông bất kỳ một màn ảnh nào. Trên thực tế, chuyên gia cũng rất oan uổng, ông đều nói sự thật, còn rất vui vẻ vì có thể quan sát sinh vật tiền sử trong khoảng cách gần, nhưng không hiểu sao, con gấu trúc kia liền khóc.
Chuyên gia rất ủy khuất.
Gấu trúc khóc đúng là rất hiếm có, nhưng quy về lỗi của ông cũng có hơi quá đáng đi!
Mạc Cổn Cổn hoàn toàn không biết chuyện mình rơi đậu vàng, gần như đã châm ngồi trái tim bảo hộ con nhỏ của các ma ma, các fan ma ma đau lòng con nhỏ quả thực căm thù chuyên gia như giai cấp thù địch, làm cho chuyên gia bị tai bay vạ gió. Có thể nói là vô cùng xui xẻo.
Trong quá trình âm kém dương sai xuất hiện chút vấn đề nhỏ tỳ vết nhỏ, nhưng chương trình vẫn được tiến hành tiếp.
May mà MC cũng là một lão tài xế, rất nhanh anh ta đã nắm không khí hiện trường trong tay, dời lực chú ý của mọi người lên Mạc Cổn Cổn.
MC: “Có phải nhóc con đã chuẩn bị biểu diễn tiết mục gì cho chúng ta không đây?”
Biểu diễn?
Không quá hiểu, nhưng Mạc Cổn Cổn đã hứa với Tiểu Ôn, nhóc sẽ đọc bài bốn. Nghe MC nói như vậy, nhóc ta kiến thức nửa vời còn rung đùi đắc ý, miệng nhỏ phát ra tiếng kêu “ư ư” non nớt mềm mại.
MC cười ra tiếng.
Bình luận lại xuất hiện: “6666! Nhóc nhỏ của chúng ta lại ca hát cho mọi người này! Ha ha ha!”
“Mị có thể nghe âm thành này một trăm năm cũng không chán!”
Thân là một nhân loại, cảm giác nghe vào chẳng qua chỉ cảm thấy đáng yêu thú vị, thích, lại càng thích. Mà sau khi một ít quỷ hồn đang du đãng khắp nơi trên tinh tế nghe được âm thanh này, hầu như đều hấp tấp tiến đến trước màn hình, bình tĩnh nhìn, mừng rỡ nghe.
Một vị quỷ hồn vẫn luôn ngủ say chớp chớp mí mắt, nghi ngờ bay ra ngoài.
Là ai đang nói chuyện vậy?
Ông bay ra tầng hầm, từ từ lên lầu, theo âm thanh đi tới hàng lang, đứng ở ngoài tường sửng sốt.
Ông thấy trong phòng có một nhóc con đáng yêu đang phát ra tiếng kêu làm ông thoải mái, cũng thấy cháu trai làm ông lo lắng nhớ nhung.
Đây là…
Kiến trúc trong tòa nhà không quá khác biệt so với lúc ông còn sống, cháu trai còn nhỏ tuổi ở sâu trong ký ức đã trưởng thành thành một nam nhân khôi ngô đỉnh thiên. Cặp mắt quỷ có hơi ửng đỏ, thấy quân trang Thượng Tướng trên người cháu trai, ông cực kỳ kích động.
Đang kích động, ông liền cảm nhận được vô tận ác ý ập đến từ bốn phương tám hướng.
Hơi thở tràn đầy hung ác và mùi máu đập vào mặt, linh hồn của Lục lão Nguyên soái đã qua đời đen mặt, “Kẻ nào lớn mật như thế!”
Đây là tổ trạch của Lục gia bọn họ! Thế mà lại có cô hồn dã quỷ muốn tới hại con cháu của Lục gia!
Không thể tha thứ!
Tiết mục của Mạc Cổn Cổn đã đến giờ, MC cũng không có cách nào cho nhóc thêm quá nhiều thời gian, với lại bởi vì Mạc Cổn Cổn đã khóc một trận, nhóc càng muốn nằm ngủ một giấc hơn. Cho nên, Mạc Cổn Cổn hướng về phía Lục Kiêu Kỳ kêu ư ư.
Lục Kiêu Kỳ sít lại gần, đóng máy tính.
Các khán giả đang nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ định xem trộm Mạc Cổn Cổn ngủ: “… …”
Vị chủ nhân không ra mặt kia, có dám để cho bọn họ nhìn thêm vài cảnh của Cục Bông Nhỏ không vậy hả? Cũng không mất miếng thịt nào mà!!
Ngáp một cái, Mạc Cổn Cổn nằm bẹp ở trên giường, bốn cái chân ngắn củn đưa ra, nhếch mông nhỏ lên, một dúm đuôi nhỏ lộ ra.
Còn chưa nhắm mắt lại, nhóc liền thấy Tiểu Ôn với hai tròng mắt đỏ tươi gào thét, trùng si hoạt thi đang ra sức cày cuốc ở ngoài cũng lộ ra đôi mắt hung ác.
Tâm tình của bọn người kia có hơi lạ, con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, tay duỗi ra bỏ Mạc Cổn Cổn vào lòng.
Đám lệ quỷ Tiểu Ôn đang vây quanh một quỷ hồn trên người có một chút kim quang.
Ánh mắt của quỷ hồn lạnh thấu xương: “Các ngươi là ai! Vào Lục gia của ta có mục đích gì!”
Biểu tình ngoan lệ của Tiểu Ôn chợt cứng đờ: “Lục gia của ông?”
Cho rằng là cô hồn dã quỷ muốn giành địa bàn giành Cổn Đoàn Nhi lão đại, thương tổn lão đại của bọn họ, suýt chút nữa các lệ quỷ đã phạm phải sai lầm.
Lão tổ tiên Lục gia đề phòng, ông rất sợ cái bọn quỷ quái đầy người lệ khí này sẽ thương tổn cháu trai của mình, nên ông lấy tĩnh chế động.
Tiểu Ôn: “Ông là người Lục gia?”
Cậu ta vươn móng tay dài màu đen, kiêng kỵ chỉ vào Lục Kiêu Kỳ: “Có quan hệ thế nào với anh ta?”
Con ngươi lão tổ tiên Lục gia lóe lên: “Là cháu của ta.”
Tiểu Ôn và mấy lệ quỷ khác ngơ ngác nhìn nhau, cuối lộ ra một nụ cười xấu xấu mà lại thân thiện: “A, là hiểu lầm, mọi người đều là người một nhà cả.”
Lão tổ tiên Lục gia híp mắt.
Tiểu Ôn: “Chúng tôi là đàn em của Cổn Đoàn Nhi lão đại và đại nhân. Ban nãy nghĩ rằng ông định đả thương lão đại của bọn tôi.”
Trên người lão tổ tiên Lục gia có kim quang, có thể nói là đã từng có công đức nhất định. Quả thực đám lệ quỷ Tiểu Ôn không dám coi thường. Nếu thật sự chiến đấu, rốt cuộc vẫn là nhiều người khi dễ ít người. Cho nên, tâm tính Tiểu Ôn bình thản, lão tổ tiên Lục gia cũng sẽ không đuổi theo không tha.
Quỷ quái bạo động, Lục Kiêu Kỳ ôm người mở cửa.
Mạc Cổn Cổn giương mắt, cuối cùng vẫn là hóa thành hình người, nhìn nhìn quỷ hồn có kim quang xa lạ, lặng lẽ trốn ra sau lưng Lục Kiêu Kỳ.
Mạc Cổn Cổn: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Tiểu Ôn lập tức nói: “Đây là tổ tiên của đại nhân, tụi tôi không đánh nhau liền không quen biết.”
Mấy lệ quỷ khác phụ họa, ngoan chịu không nổi, hoàn toàn không có vẻ tàn nhẫn hung ác khi đối mặt với kẻ địch hoặc là con mồi.
Lão tổ tiên Lục gia: “… …”
Mạc Cổn Cổn chớp chớp mắt, nhìn về phía tổ tiên Lục gia: “Là người nhà của Đại Quái Vật hả?”
Cậu len lén nhìn nhìn, thoáng cái cặp mắt sáng lên, cậu phát hiện vị tổ tiên Lục gia này cũng có một cái đuôi rồng màu đen đó.
Chỉ vào phương hướng của tổ tiên Lục gia, Mạc Cổn Cổn ngẩng đầu, “Đại Quái Vật, mau nhìn mau nhìn, là gia gia của anh kìa! Ông ấy đang bay bay đó!”
Lục Kiêu Kỳ: “… …”
Tổ tiên Lục gia: “… …”
Toàn bộ xúc động đều bị một câu nói đánh nát, khóe miệng tổ tiên Lục gia run rẩy, ông nhớ rõ mình đã chết, người sống không nhìn thấy được, như vậy nhóc con này bị làm sao vậy hả? Tổ tiên Lục gia ngẩn người nhìn Mạc Cổn Cổn, hiếm khi lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Lục Kiêu Kỳ nhìn chằm chằm vào con ngươi của Mạc Cổn Cổn, gặp được hồn phách người thân đã cách biệt nhiều năm.
Lục Kiêu Kỳ khẽ mím môi, qua nửa ngày mới bật thốt: “Ông nội.”
Tổ tiên Lục gia há to miệng, “Ai! Kiêu Kỳ! Con trưởng thành rồi, là niềm kiêu ngạo của ông!”
Mạc Cổn Cổn thấy một người một quỷ có tướng mạo hơi giống nhau, tâm tình cũng tốt theo. Cậu len lén sờ sờ mặt dây chuyền.
Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng long lanh: “Đại gia gia, gia gia của Đại Quái Vật cũng rất lợi hại.”
Hai đốm sáng gấu trúc Võ Đại Võ Nhị thở dài.
Cổn Cổn nhà mình yêu thích không rời đồ xấu xí, đều yêu thích cái đuôi chịu không nổi.
Không có Mạc Cổn Cổn, Lục Kiêu Kỳ liền không thể nhìn thấy những thứ mà cả đời này người bình thường không có cách nào nhìn thấy được, cho nên anh rất cảm kích Mạc Cổn Cổn.
Dù cho đã qua đời, cũng không thể làm cho ông trời cướp đi người thân của anh, như thế này rất tốt.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu Mạc Cổn Cổn: “Cám ơn em.”
Mạc Cổn Cổn không hiểu làm sao, nghi ngờ nghiêng đầu: “Hử?”
Trong mắt Lục Kiêu Kỳ chứa đầy ý cười: “Không có gì, buổi tối muốn ăn món gì?”
Hai mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời: “Muốn ăn rất nhiều.” Sau đó cậu xòe đầu ngón tay: “Muốn ăn măng xào, con dúi nướng, bánh ngọt matcha…”
Liệt kê toàn bộ món ăn cậu đã được nếm thử từ trước tới nay, Mạc Cổn Cổn có thể nói là vô cùng tham lam mà lại gắng sức.
Lục Kiêu Kỳ nhịn cười: “Được!”
Lục Kiêu Kỳ hướng về phía tổ tiên Lục gia nói: “Gia gia, đây là Cổn Cổn, con đã tìm được người quan trọng nhất, xin ông hãy yên tâm.”
Sau đó, anh sờ sờ đầu thiếu niên, dẫn cậu đi xuống lầu.
Tổ tiên Lục gia ngẩn người, cười ha ha, cười cười hai mắt liền ướt át. Lúc nhỏ thằng nhóc này cứ tử khí trầm trầm, ông từng nói qua, chờ sau này có người quan trọng nhất để xem nó có hoạt bát hay không! Cháu trai vẫn thành thục ổn trọng như trước, nhưng cũng đã có mục tiêu cuộc sống mới rồi.
Như vậy rất tốt.
Tổ tiên Lục gia nheo cặp mắt lại, chuyển hướng sang đám lệ quỷ Tiểu Ôn.
Tiểu Ôn tận lực biểu hiện vẻ thân thiện, nhưng vẫn cười đến vô cùng dữ tợn: “Ông bạn, sau này phải chiếu cố nhau nhiều hơn nha.”
Lục gia tổ tiên: “… …” Cho nên nói, rốt cuộc cháu dâu của ông là người thế nào vậy hả?
Không, mới nãy rõ ràng là một con động vật nhỏ đáng yêu mà.
Chẳng lẽ chỉ mới qua vài thập niên ngắn ngủi, gen của con người đã tiến hóa rồi?
Không, có thể cũng không phải là như vậy. Con ngươi tổ tiên Lục gia run lên, ông nghĩ chân tướng của sự việc sẽ càng kinh thế hãi tục hơn nữa.
Nếu đúng như ông suy đoán, đúng là cháu dâu nhà ông là một tồn tại khó lường.
Cháu trai sẽ có thể bảo vệ được thôi. Con ngươi tổ tiên Lục gia lóe lên, âm thầm suy đoán.
Đi xuống lầu, Mạc Cổn Cổn chớp mắt: “Đại Quái Vật?”
Lục Kiêu Kỳ mỉm cười: “Đó là ông nội của tôi, ông là một ông lão rất hòa ái, em sẽ thích ông ấy.”
Mạc Cổn Cổn mơ màng gật đầu: “Dạ.”
Bên này Mạc Cổn Cổn vẫn chưa rõ chuyện mình đã gặp gia trưởng, chương trình trên mạng cũng đã bước vào chủ đề hot mới.
Đề tài hot nhất chính là Mạc Cổn Cổn, một con động vật được xác nhận đã tuyệt chủng nhưng vẫn còn sống sót một cách kỳ tích có thành tinh hay không.
Thứ nhì chính là, thân phận của chủ nhân con động vật nhỏ này đến tột cùng là ai?
Đối với loại chủ đề rất thần bí, cũng rất có nhiệt độ này, mọi người làm không biết mệt, rất nhiều người chưa xem chương trình đều hiếu kỳ mở lên xem thử, sau đó bọn họ cũng tham gia vào đoàn đội thích thú suy đoán và vò đầu bứt tai.
“Cho nên nói, hiện tại tôi có hai vấn đề! Rốt cuộc làm sao mà Tiểu Đoàn Nhi sống được! Chủ nhân của Tiểu Đoàn Nhi là ai a a a a!”