Lục Kiêu Kỳ thực sự kinh ngạc đến ngây người, anh nhéo nhéo cái trán đang phát đau.
Mạc Cổn Cổn hít hít mũi, nhìn chăm chú vào màn hình bằng cặp mắt ngân ngấn nước, y như muốn dính vào người mỹ thực gia. Cậu nhớ tới mỹ thực gia từng nói lần sau sẽ tặng cậu món càng ngon hơn, nói rằng nhất định là món cậu thích nhất, cũng là món khó quên nhất.
Mạc Cổn Cổn khóc thút thít: “Hic, món mẹ tặng tôi đều là món ngon nhất!”
Mặt Lục Kiêu Kỳ có hơi căng cứng, anh nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên: “Cổn Cổn, em chắc chắn là mẹ sao?”
Lúc này, nội tâm Lục Kiêu Kỳ cực kỳ phức tạp, anh thầm muốn nhóc nhỏ kia nói là giả, bởi vì như vậy anh mới người thân thiết nhất với nhóc con. Với lại anh từng không quá thân thiện với vị “bác trai” kia, cũng không biết người nọ quản chuyện của mình và Cổn Cổn không nữa.
Nhưng đồng thời, Lục Kiêu Kỳ cũng hi vọng đây là thật, như vậy có thể chứng minh không phải do người có tâm cố ý làm ra, cũng không phải là cạm bẫy. Nhóc nhỏ của anh cũng không còn cô đơn, có người nhà ở bên cạnh, em ấy sẽ càng lưu luyến tinh tế, sẽ không còn nhớ về quá khứ nữa.
Được càng nhiều người bảo vệ, nhóc nhỏ kia sẽ càng hạnh phúc hơn.
Lục Kiêu Kỳ nghĩ như vậy, lần thứ hai nhịn không được lau lau mặt.
Theo đạo lý, về lý tính, đây là một chuyện rất đáng để chúc mừng, nhưng về mặt cảm tính, Lục Kiêu Kỳ lại cười không nổi.
Anh ôm thiếu niên, trong lòng vắng vẻ.
Mạc Cổn Cổn quay đầu, gật đầu vô cùng kiên định: “Đại Quái Vật, đó là mẹ á.”
Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn lại bổ sung: “Mẹ là người thân! Tôi sẽ không nhận sai đâu.”
Ừm. Lần thứ hai Lục Kiêu Kỳ bị ngôn ngữ của thiếu niên bắn trúng tim, một câu chân tướng thiệt sự là cực kỳ đả kích.
Lúc trước anh vẫn một mực suy nghĩ xem nên làm thế nào để Cổn Đoàn Nhi không rời đi, cho tới bây giờ anh lại phải suy nghĩ xem nên làm thế nào để kéo Cổn Đoàn Nhi vào ngực mình. Quá trình này, có nhiều lúc vô cùng chua xót. Lục Kiêu Kỳ yếu ớt thở dài một hơi.
Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, hôn hôn môi của thiếu niên.
Mạc Cổn Cổn ngây người, sau đó tích cực hôn một cái bẹp lại.
TIểu bộ dáng chủ động này đã an ủi trái tim sắp nổ tung ngay tại chỗ của Lục Kiêu Kỳ, Lục Kiêu Kỳ nói: “Cổn Cổn, có muốn đi theo mẹ không?”
Mạc Cổn Cổn chưa từng nghĩ tới, bị Đại Quái Vật hỏi một câu, liền ngạc nhiên “Hử” một tiếng.
Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn thiếu niên: “Cổn Cổn, sau này nhận mẹ rồi, có muốn rời khỏi tôi không?”
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc.
Cậu chưa bao giờ nghĩ tới luôn á, cậu chỉ đắm chìm trong niềm vui sướng do tìm thấy mẹ, bỗng nhiên được Đại Quái Vật nhắc tới, còn chưa kịp phản ứng lại. Trừng lớn hai mắt nhìn Lục Kiêu Kỳ, phát hiện vẻ mặt Đại Quái Vật không đúng, theo bản năng Mạc Cổn Cổn vốn cảm thấy không quá thích hợp, cậu ôm lấy anh, nói ra lời trong lòng: “Đại Quái Vật! Tôi sẽ không rời đi nha.”
Trái tim Lục Kiêu Kỳ đập điên cuồng, gương mặt vẫn còn vẻ mất mát.
Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu của cậu.
Nhìn qua càng xót xa hơn.
Phân đội nhỏ lệ quỷ ở bên cạnh nhìn trộm mà hai mặt nhìn nhau, đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ biết Cổn Đoàn Nhi lão đại nhà mình có một người mẹ!
Lúc trước nhìn bộ dáng tự cho mình là người giám hộ của Tướng quân, hiện tại nhìn anh ta liền cảm thấy đáng thương.
Ai nha, con vịt đã nấu sôi, đây là muốn bay a!
Ý cười trên khóe miệng Tiểu Ôn càng sâu: “Loại bước ngoặc cẩu huyết này, thật sự là quá làm cho người khác chờ mong mà.”
Tôn Tiểu Tuyền sờ sờ khóe miệng: “Mạnh mẽ thì có ích lợi gì nha, vào lúc này cũng đành vô lực không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.”
Tiểu Ôn nhíu mày nhìn cậu ta, phát hiện sau khi trải qua chuyện này, Tôn Tiểu Tuyền thực sự đã bỏ tật xấu dùng bạo lực trước khi dùng não suy nghĩ rồi.
Tôn Tiểu Tuyền ho nhẹ một tiếng, sờ sờ cánh tay trống rỗng: “Tôi chờ quỷ nhỏ khỏe lại, sau này sẽ là một người cha xứng chức.” Nói rồi ánh mắt của cậu ta âm thầm liếc nhìn oan quỷ Lý Trân Trân đứng ở đằng xa.
Lý Trân Trân đưa cặp mắt trắng nhìn về phía cậu ta, rốt cục cũng coi như là nhìn thẳng vào tên cuồng bạo lực này.
Mấy con quỷ đang nói chuyện thì tổ tiên Lục gia bưng bàn cờ bay đến, “Xảy ra chuyện gì?”
Tiểu Ôn cười tủm tỉm: “Hình như cháu trai của ngài sắp gặp mẹ vợ rồi nha!”
Mẹ vợ? Tổ tiên Lục gia sửng sốt.
Tổ tiên Lục gia: “Sắp gặp gia trưởng? Xem ra hai đứa nhóc này cũng coi như là khổ tận cam lai, ha ha, đây chính là chuyện tốt á. Để tôi đi cạo râu một chút đã, ha ha ha…”
Tổ tiên Lục gia sung sướng bay đi.
Các lệ quỷ mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lệ quỷ tay Nhĩ Khang.
Không phải như ý lão gia tử nói đâu, trên thực tế là tình cảm của hai người này chưa từng có nguy cơ luôn á.
Cho nên nói cắt câu lấy nghĩa này nọ, thật đáng sợ.
Mạc Cổn Cổn thấy Đại Quái Vật vẫn rũ mắt, có hơi gấp gáp: “Đại Quái Vật?”
Lục Kiêu Kỳ nở một nụ cười, tâm tình rất là uể oải: “Em không cần phải an ủi tôi. Tất nhiên là em rất nhó mẹ rồi.”
Mạc Cổn Cổn gật đầu. Đúng vậy, cậu rất nhớ mẹ nha.
Lục Kiêu Kỳ nghẹn lại, anh nhắm mắt nói: “Mẹ của em sẽ kêu em rời khỏi tôi, tôi…”
Ánh mắt lóe lên, cậu gãi gãi mặt nói với giọng vô cùng ngạc nhiên: “Mẹ sẽ kêu tôi rời đi, còn có chuyện như vậy sao?”
Lục Kiêu Kỳ triệt để không còn gì để nói, nếu không phải muốn giữ nhóc nhỏ lại, anh đã sắp phá công rồi.
Các lệ quỷ trốn ở một bên xem trò hay, suýt nữa đã bật cười, nói thật, Tướng quân cũng rất là liều mạng.
Đối với một cái đầu gỗ như vậy, Tướng quân cố lên nha.
Lục Kiêu Kỳ vẫn nói bằng giọng trầm thấp mất mát như trước: “Mẹ của em cũng rất nhớ em, đương nhiên là sẽ hi vọng được ở cùng một chỗ với em rồi.”
Mạc Cổn Cổn kinh ngạc đến ngây người.
Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu hỏi ngược lại: “Sao mà Đại Quái Vật lại nghĩ như vậy?”
Lục Kiêu Kỳ mở hai mắt ra, “Cổn Cổn, em sẽ đi theo mẹ.”
Mạc Cổn Cổn phùng khuôn mặt nhỏ lên: “Mới sẽ không nha!”
Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên.
Mạc Cổn Cổn nắm lấy ngón tay của Đại Quái Vật: “Đương nhiên là sẽ nhớ, nhưng mà mẹ sẽ không kêu tôi ở lại với mẹ, mẹ đã đuổi tôi đi rồi, sẽ không còn muốn tôi nữa đâu. Chủng tộc của chúng tôi đến khi trưởng thành cũng sẽ bị đuổi đi, gặp lại liền cảm thấy rất vui vẻ, nhưng sẽ không ở cùng một chỗ nha.”
Sau đó cậu ôm lấy cánh tay của Đại Quái Vật: “Với lại, cho dù mẹ có kêu tôi ở lại với mẹ, tôi cũng chỉ ở cùng với Đại Quái Vật thôi!”
Trái tim Lục Kiêu Kỳ đập loạn nhịp.
Con ngươi Lục Kiêu Kỳ hơi co lại, anh chợt ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào thiếu niên: “Cổn Cổn…”
Sắc mặt Mạc Cổn Cổn có hơi đỏ lên, cậu xoay đến xoay đi, hình như là có hơi xoắn xuýt hoặc là ngượng ngùng: “Tôi không muốn tách ra với Đại Quái Vật, nếu như không được ở cùng Đại Quái Vật, tôi sẽ rất đau lòng, không muốn sống nữa đâu!”
Thân thể Lục Kiêu Kỳ buộc chặt, anh há to miệng nói: “Cổn Cổn, em nói là dù cho mẹ có muốn dẫn em đi, em cũng sẽ ở lại vì tôi? Giữa mẹ và tôi, em sẽ chọn tôi?”
Mạc Cổn Cổn nghĩ nghĩ, gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy! Đây chính là lãnh địa của chúng ta, tôi không ở đây thì đi đâu nữa nha.” Dừng một chút, bỗng nhiên hai mắt cậu ướt nhẹp: “Lẽ nào Đại Quái Vật chán ghét tôi rồi hả?”
Lục Kiêu Kỳ vội trấn an thiếu niên: “Sao có thể chán ghét chứ, thích còn không kịp nữa là.”
Mạc Cổn Cổn dựa sát vào lồng ngực nóng hổi của Đại Quái Vật: “Tôi thích Đại Quái Vật, tuy rằng gần như toàn bộ gấu trúc đều độc lai độc vãng sau khi trưởng thành, nhưng tôi thích ở chung với Đại Quái Vật, tôi muốn được cùng ăn cơm, chơi đùa, ngủ với Đại Quái Vật.”
Nghĩ nghĩ, Mạc Cổn Cổn chu miệng, hai má ửng đỏ: “Còn có, hôn hôn anh nữa.”
Nói rồi, cậu mở manga mà Đại Quái Vật gửi cho mình, nghĩa chánh ngôn từ chỉ vào đó: “Tôi và Đại Quái Vật còn chưa làm như vậy nữa!”
Lục Kiêu Kỳ thấy hình ảnh nhạy cảm trong truyện, hô hấp đều dừng lại.
Lục Kiêu Kỳ hít một hơi, không dám tin mà nhìn Cổn Đoàn Nhi nhà mình, mới hình như ban nãy anh đã bị Gấu Trúc Đoàn Nhi có đầu óc chậm chạp công kích điên cuồng, chuyện này thực sự là…
Hít sâu một hơi, Lục Kiêu Kỳ vẫn cảm thấy mình hạnh phúc đến sắp bay lên.
Anh chợt ôm lấy Mạc Cổn Cổn, xoay vòng vòng ở trên không: “Cổn Cổn, nhớ kỹ lời em nói!”
Lục Kiêu Kỳ xoay xong liền đè người của thiếu niên xuống ghế salon, “Dù cho sau này có bất kỳ người nào, em cũng phải ở cùng một chỗ với tôi, đã nghe chưa hả?”
Mạc Cổn Cổn bị đè khẽ kêu đau một tiếng, cậu chớp chớp mắt, vẫn ngoan ngoan gật đầu.
Mạc Cổn Cổn: “Được thôi.”
Một giây kế tiếp, Mạc Cổn Cổn cũng nói ra tiểu tâm tư của mình: ” Đại Quái Vật cũng vậy, bất kể là ai, Đại Quái Vật cũng không được để ý tới người đó!”
Lục Kiêu Kỳ ngây người, sau đó nhìn mỹ thiếu niên nói với vẻ mặt thành thật nhưng ngôn ngữ lại chứa đầy ghen tuông, anh nở nụ cười. Lục Kiêu Kỳ dựa vào người Mạc Cổn Cổn cười ha ha, kể từ khi sinh ra đây là lần đầu tiên anh cười vui sướng như vậy.
Cho dù vẫn rất phiền muộn về chuyện của mẹ vợ, nhưng rốt cuộc anh cũng đã yên tâm, về phía bác trai, anh chỉ có thể nói xin lỗi.
Anh không có cách nào buông tay, cũng tuyệt đối không buông tay.
Nhóc nhỏ kia là thuộc về anh, từ khi bọn họ quen biết nhau do cơ duyên xảo hợp, liền đã định trước anh không thể mất đi nhóc nhỏ kia rồi.
Lục Kiêu Kỳ hôn hôn hai gò má của thiếu niên: “Cổn Cổn, lại đi gặp bác ấy một lần đi.”
Ánh mắt Mạc Cổn Cổn sáng ngời: “Có thể chứ? Khi nào thì tôi có thể gặp mẹ được? Đại Quái Vật, tôi rất nhớ mẹ nha.”
Tuy rằng đồng ý cho nhóc con và mỹ thực gia nhận nhau, nhưng nhóc nhỏ kia cứ lải nhải mãi về một người khác, rốt cuộc Lục Kiêu Kỳ vẫn cảm thấy chua xót. Anh cúi đầu, ngăn chặn cái miệng nhỏ đang huyên thuyên của nhóc ta.
Mạc Cổn Cổn trừng lớn hai mắt: “Hmm…”
Lục Kiêu Kỳ cắn nhẹ một cái, nghe thấy thiếu niên sợ hãi hít ngược một hơi, anh liền buồn cười.
Lục Kiêu Kỳ hôn hôn môi của thiếu niên, mổ một cái.
Nhìn thiếu niên vẫn ngơ ngơ ngác ngác, anh liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn xuống mí mắt của cậu.
Lục Kiêu Kỳ: “Cổn Cổn, em đúng là một đại bảo bối.”
Lúc này Mạc Cổn Cổn đã lấy lại tinh thần, có hơi ngượng ngùng, hai gò má cậu đỏ bừng, vươn đầu lưỡi: “Nếu hôn như vậy thì sao?”
Vẻ mặt Lục Kiêu Kỳ sửng sốt.
Mạc Cổn Cổn le lưỡi nên nói chuyện không rõ: “Trong truyện có vẽ nha, Đại Quái Vật không hôn sao?”
Lục Kiêu Kỳ: “… …” Không hiểu sao lại có ảo giác mình bị đùa giỡn.
Cho Gấu Trúc Đoàn Nhi xem manga nam nam kia có phải là không tốt lắm không, thấy cặp mắt nhỏ nóng lòng muốn thử của thiếu niên, Lục Kiêu Kỳ yên lặng nghĩ…
Có thể là quá không tốt luôn ấy chứ.