• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tiểu Điềm Điềm

Mạc Cổn Cổn rất yếu trong miệng Lý Văn Nhiễu, lúc này đang kể lại chuyện mình đập đá lúc sáng cho Đại Quái Vật nghe.

Mạc Cổn Cổn đầy mặt kinh ngạc, dùng tay ra dấu rất khoa trương.

Chia sẻ hoàn tất, cảm khái mang tính tổng kết Mạc Cổn Cổn: “Tôi cũng không biết, tôi có cảm giác mình đập phải một tảng đá giả.”

Như người máy Thừa Phong, còn có mấy thứ trong sân, cậu không nhúc nhích nổi.

Càng nghĩ càng thấy có lý, Mạc Cổn Cổn dùng sức gật đầu một cái, vô cùng kiên định.

Lục Kiêu Kỳ ngẩn người một giây, liền thấy buồn cười.

Kia là đá rèn đúc đặc thù, tuy rằng đối với anh của hiện tại mà nói cực kỳ yếu ớt, nhưng lúc còn đi học nó cũng làm anh đau đầu một khoảng thời gian rất dài. Có quá nhiều học sinh bởi vì không đánh nát được đá mà phải lưu ban, thậm chí không có cách nào tốt nghiệp, mà anh là cũng vào học kỳ hai sau khi nhập học mới đập nát tảng đá bằng một cú.

Lục Kiêu Kỳ bình tĩnh nhìn thiếu niên gấu trúc.

Lúc mới gặp, Gấu Trúc Đoàn Nhi mềm mại lại yếu đuối, gan nhỏ lại cẩn thận.

Hôm nay, phía sau cậu có một đám người kỳ lạ ủng hộ, có sức mạnh thần bí, là một con Gấu Trúc Đoàn Nhi thần kỳ.

Mạc Cổn Cổn chỉ trải qua một lần kiểm tra, trong khoảng thời gian một ngày sinh hoạt bình thường ngắn ngủi, cậu cũng đã nhấc lên một trận xôn xao nho nhỏ. Cậu có dung mạo tinh xảo, môi hồng răng trắng, hấp dẫn rất nhiều nhan phấn. Mà năng lực của bản thân rất mạnh, lấy tư thế cường hãn đánh vỡ kỷ lục, hấp dẫn lực chú ý và cảm giác sùng bái của vô số nam sinh tuân theo tiêu chí người mạnh là vua người mạnh.

Càng có người si mê lấy cảnh Mạc Cổn Cổn phá đá ban ngày và Lục Kiêu Kỳ của nhiều năm trước ra so sánh, mang đến chân tướng khiến nhiều người khiếp sợ.

Khoảng thời gian và sức mạnh Mạc Cổn Cổn tiêu tốn hoàn toàn sánh ngang với ngôi sao mới Lục Kiêu Kỳ ngày đó.

Thậm chí nếu xét về mặt sức mạnh, Mạc Cổn Cổn còn phải mạnh hơn một chút, chỉ là bởi vì kỹ xảo của cậu quá thuần túy, cơ bản là cứng đối cứng, mới không thể đạt được hiệu quả lúc đầu của Lục Kiêu Kỳ, nhưng hiệu quả quả thực cũng đủ làm chấn động lòng người.

Một ngày trước, mọi người đang thảo luận Mạc Cổn Cổn, mang theo tìm tòi nghiên cứu và hoài nghi.

Có rất nhiều nam sinh không cam lòng xoa tay, chuẩn bị cho Mạc Cổn Cổn đã được Lục Kiêu Kỳ bảo vệ một đòn phủ đầu.

Nhưng sau khi nhìn thấy thiếu niên ưu tú này, các học sinh hành quân lặng lẽ.

Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi fan club của Mạc Cổn Cổn đã được thành lập, đã vậy còn nhận được rất nhiều sự ủng hộ.

Bên trong fan club phụ trách tuyên truyền tin tức tìm được đội viên khác của tiểu tổ biến thái.

Báo săn cảm khái: “Cậu ấy rất mạnh. Còn mạnh hơn rất nhiều lần so với tưởng tượng của tôi nữa. Bất quá mỗi người đều có ưu thế, tôi cũng không kém có đúng không.”

Lục Nhân Diệu cười híp mắt ném đậu phộng ăn: “À, lớn lên đẹp trai, tính cách nhu thuận, đặc biệt đáng yêu. Biết rõ cậu ấy mạnh nhất, nhưng vẫn làm cho người khác có một loại xúc động muốn bảo vệ. Ai nha, ha ha không nói không nói nữa.” Nói thêm nữa Tướng quân hiểu lầm đánh chết tôi mất.

Đàm Tình đang rèn luyện lực cánh tay: “Tiềm lực mười phần, tương lai bất phàm.”

Sáng sớm, Mạc Cổn Cổn ngủ một giấc dưỡng da ngọt tư tư, cuộn lại thành một cục lông trắng đen nằm ở trong lồng ngực nóng hổi thức dậy trước.

Nhóc ta ngáp một cái, duỗi bốn cái chân ngắn củn ra.

Lục Kiêu Kỳ khẽ vuốt: “Sớm a.”

Nói rồi, Lục Kiêu Kỳ liền bỏ vào trong miệng gấu trúc đang mơ mơ màng màng một bình sữa.

Mạc Cổn Cổn còn mơ mơ màng màng, còn chưa kịp mở hai mắt ra, trong miệng được đút một cái núm vú, liền nhịn không được dùng sức mút vào, phát ra tiếng chụt chụt.

Lục Kiêu Kỳ dùng một tay ôm Gấu Trúc Đoàn Nhi, nhìn nhóc ta dùng bốn cái móng vuốt nhỏ béo đô đô cùng bưng lấy bình sữa.

Lục Kiêu Kỳ buồn cười.

Xoa xoa tai Gấu Trúc Đoàn Nhi, Lục Kiêu Kỳ nói: “Chậm một chút.”

Khai vị mới thức, Mạc Cổn Cổn uống một bình sữa liền triệt để thanh tỉnh, sau đó thỏa mãn lại nhảy nhót lắc lư đầu nhỏ.

Mạc Cổn Cổn: “Ư ư~ ”

Lục Kiêu Kỳ: “Rời giường thôi, đi rửa mặt. Dưới lầu đã làm xong bữa sáng rồi.”

“Ừm!” Hai mắt sáng rực, Mạc Cổn Cổn nghiêng đầu, liếm liếm miệng nhỏ bông xù xù, trong con ngươi tràn đầy chờ mong.

Vừa liếc mắt, liền nhìn ra nhóc con đang chờ mong cái gì.

Lục Kiêu Kỳ cười: “Hôm nay có bánh quy dừa, bánh ngọt chiên giòn, bánh đậu bọc tuyết. Còn có rau xào măng em thích ăn nữa.”

Con ngươi đen lúng liếng trừng tròn vo, Mạc Cổn Cổn đầy mặt thèm nhỏ dãi, suýt nữa chảy nước miếng.

Nhóc kêu ư ư đầy gấp gáp, hóa thành thiếu niên, để trần cái mông nhỏ liền chạy bạch bạch vào phòng tắm, qua một lát bên trong truyền ra tiếng nước chảy, còn có một chút âm nhạc non nớt lại không có giai điệu.

Lục Kiêu Kỳ nghiêng tai nghe một lát, nhịn không được hung hăng giật giật khóe miệng.

Gấu Trúc Đoàn Nhi nhà anh, hình như đang hát một bài gì đó.

Về phần hát cái gì, Lục Kiêu Kỳ hoàn toàn nghe không ra, nhưng có thể là anh không tiếp xúc với âm nhạc nhiều nên chưa từng nghe.

Thừa Phong đang bay lượn trên không truyền giọng nói đến: “Trời đất quỷ thần ơi, Cổn Đoàn Nhi đáng yêu quá đi, giọng cũng ngọt, ca khúc thực sự…”

Thừa Phong chần chờ một lát, qua một lát mới gian nan phun ra vài chữ: “Khó mà hình dung.”

Trong phòng tắm Mạc Cổn Cổn vẫn đang tùy ý ngâm nga: “Măng nhỏ, bánh giòn nhỏ, Cổn Cổn nhỏ nhỏ đều thích ăn ~ ”

Lục Kiêu Kỳ rũ mắt, đáy mắt tràn ra một chút ý cười.

Thừa Phong học nhân loại, thở ra một hơi: “Tai, muốn nổ.”

Ngày thứ hai Mạc Cổn Cổn đi học quần chúng vây xem lại tăng lên gấp bội, trừ không nhận được tin tức, khinh thường, còn có không bắt kịp. Hiện tại đang đứng ở cửa đợi Lục Kiêu Kỳ và Mạc Cổn Cổn, đoàn người rục rịch.

Lục Kiêu Kỳ cau mày, nhìn chung quanh một vòng.

Mạc Cổn Cổn ghé mắt.

Trộm nhìn Đại Quái Vật có sắc mặt bình tĩnh, không biết tại sao, trong lòng Mạc Cổn Cổn có chút khó chịu.

Đại Quái Vật được hoan nghênh như vậy à. Mạc Cổn Cổn rũ mắt, yên lặng suy nghĩ gì đó.

Nội tâm Lục Kiêu Kỳ cũng không có cách nào bình tĩnh, anh đã từng đoán gấu trúc nhà anh sẽ được hoan nghênh, lại chưa từng nghĩ rằng mức độ yêu thích lại cao như vậy. Chân mày Lục Kiêu Kỳ nhíu lại thành vài nếp uốn, suýt nữa không kiềm chế được vẻ mặt.

Anh sinh ra cảm giác bức thiết nồng đậm, đặc biệt hối hận đã cho gấu trúc nhà mình ra ngoài.

Hai người không quá thoải mái, liếc nhìn nhau. Mạc Cổn Cổn vươn tay: “Đại Quái Vật.”

Lục Kiêu Kỳ cầm ngược: “Không thích liền về nhà, ha?”

Mạc Cổn Cổn kinh ngạc chớp chớp mắt, nghĩ đến cái gì liền lắc đầu: “Tôi đi học.”

Cậu đã chênh lệch với Đại Quái Vật quá nhiều, nếu như không học tập sao có thể đến gần anh ấy hơn một chút được, mấy người này sùng bái Lục Kiêu Kỳ như vậy, cậu không muốn bị bỏ lại, cậu cũng muốn tiến bộ muốn đuổi kịp bước chân của Đại Quái Vật.

Ánh mắt Lục Kiêu Kỳ lóe lên, rốt cuộc vẫn gật đầu.

Lục Kiêu Kỳ sờ sờ đầu cậu: “Được, mệt liền báo cho quản gia, chú ấy sẽ tới đón em.”

Mạc Cổn Cổn vui vẻ gật đầu.

Các bạn học nghe thấy liền trợn mắt há mồm, đây có còn là Tướng quân lạnh lùng ít cười ít nói trong truyền thuyết không? Thép luyện lâu thành ngón tay mềm à!

Lục Kiêu Kỳ quét một vòng đầy lạnh lùng, vỗ vỗ đầu liền xoay người lên xe bay.

Mạc Cổn Cổn quơ quơ móng vuốt, cười ngọt tư tư.

Lục Kiêu Kỳ đưa người đến cửa trường học, từ biệt vô cùng thân thiết xong liền đi đến quân bộ. Sau khi anh quay về từ tinh cầu nguyên thủy, rất nhiều người liền đè nén sự rục rịch của mình. Chỉ là sự chịu đựng này cũng có giới hạn.

Hiện tại, nhất định đã có không ít người không kềm chế được.

Trên đường đến quân bộ, Thừa Phong xuất hiện: “Tướng quân, sau này chúng ta đừng nên để cho Cổn Đoàn Nhi hát thì tốt hơn.”

Lục Kiêu Kỳ nhớ tới cái gì, không đè ép được bật cười.

Thừa Phong nghĩ mà sợ xua tay: “Tai nạn a.” Dừng một chút, nó bổ sung: “Là cái thể loại chưa bao giờ có ấy.”

Sắp đến quân bộ, Lục Kiêu Kỳ tùy ý quét mắt, Thừa Phong liền hiểu ý, không nói gì nữa.

Mới vừa tiến vào trường học, Mạc Cổn Cổn bước đi dưới những ánh mắt nóng hừng hực, một người có hơi quen thuộc chống nạn vui vẻ chạy tới, giọng của cậu ta còn vô cùng khàn khàn, ấp úng có hơi thở dốc: “Mạc Cổn Cổn! Mạc Cổn Cổn!!”

Tiểu Ôn đứng ở đằng trước, hóa thành lá chắn vô hình, chặn nam sinh này ở bên ngoài.

Mạc Cổn Cổn nghi hoặc không hiểu.

Lưu Phẩm Phong nhìn thấy ân nhân, cực kỳ hưng phấn, vẫy tay tới mức muốn gãy luôn: “Mạc Cổn Cổn! Cậu đên rồi!”

Nhìn gương mặt vốn tái nhợt của Lưu Phẩm Phong có thêm hai đóa đỏ ửng, Mạc Cổn Cổn khẽ gật đầu: “Ừm, cậu có khỏe không?” Nam sinh này chính là trứng nhỏ đáng thương bị dọa xỉu sau khi gặp quỷ ngày hôm qua, hiện tại mắt trái của cậu ta còn quấn băng gạc nữa kìa.

Nghe thiếu niên hỏi, con ngươi Lưu Phẩm Phong chợt sáng ngời, không kiềm được nụ cười xán lạn.

Lưu Phẩm Phong dùng sức lắc đầu, thở hổn hển: “Tôi rất khỏe, cảm ơn, khụ khụ.”

Nói quá nhanh, có thể là bị sặc nuosc miếng, hoặc là lúc nãy đi quá mau, bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Lưu Phẩm Phong ho khan có hơi kịch liệt.

Ánh mắt Mạc Cổn Cổn hơi dại ra, tiếng ho của nam sinh vang dội, đáng sợ cứ như muốn ho cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài vậy.

Mạc Cổn Cổn mấp máy môi: “Cậu…”

Rốt cục Lưu Phẩm Phong cũng nhịn xuống được, cậu ta thở dốc một tiếng nặng nề, nói: “Tôi không sao, thực sự. Tôi ổn.”

Trầm mặc vài giây, Mạc Cổn Cổn gật đầu: “À.” Dừng một chút: “Vậy tốt.”

Lưu Phẩm Phong không có bị thái độ lạnh lùng đả kích, ngược lại còn sáp lên: “Bạn học Mạc! Hôm qua thực sự rất cám ơn cậu, bằng không tôi thực sự không biết phải làm sao mới tốt. Nếu như không có cậu, có thể, có thể hôm qua tôi thực sự sống không nổi nữa rồi.”

Chỉ có chân chân thật thật cảm nhận được cảm giác nghẹt thở khi sắp gặp tử vong, cảm giác sợ hãi ùn ùn kéo tới, con người mới biết cảm ơn trời đất từ tận đáy lòng.

Cảm ơn người đã cứu mình ra khỏi vực sâu hắc ám.

Cho nên, Lưu Phẩm Phong tràn đầy hảo cảm với Mạc Cổn Cổn, biểu hiện ở bên ngoài chính là hí ha hí hửng theo sau như một cái đuôi. Lưu Phẩm Phong cũng là nhân vật phong vân trong học viện, bề ngoài đẹp trai học giỏi thể năng mạnh, bình thường cũng không làm giá gì. Tự nhiên có được người ủng hộ của riêng mình, cũng xem như soái ca vô cùng được hoan nghênh trong học viện.

Nhưng hiện tại, cậu ta yếu đuối, đứng ở trước người Mạc Cổn Cổn, trước tiên khí thế đã thấp hơn một đoạn, cảm giác hình tượng còn vô cùng có lực trùng kích.

Tuấn nam mỹ nam, nhìn cỡ nào cũng thấy đẹp mắt.

Bất quá ở trong mắt fan club bạn học của Mạc Cổn Cổn, Lưu Phẩm Phong hoành đao đoạt yêu vô cùng không biết xấu hổ.

Ở trong mắt fan club của Lưu Phẩm Phong, hình ảnh này con mọe nó sao lại tốt đẹp như vậy chớ!!

Người ủng hộ Lưu Phẩm Phong thật tình cảm thấy mỹ thiếu niên rất xứng với idol nhà mình, đại khái chính là Mạc Cổn Cổn thực sự quá chọc người thích. Người ủng hộ Lưu Phẩm Phong tuyệt không thừa nhận chỉ trong một cái nháy mắt mình đã bị Mạc Cổn Cổn giết chết.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt, quay đầu nhìn nhìn oan quỷ Lý Trân Trân đã triệt để khôi phục lại bình tĩnh.

Mạc Cổn Cổn, “Con mắt của cậu.”

Lưu Phẩm Phong cầm chặt nạn, khẩn trương lên: “Tôi, tôi có thể nhìn thấy mấy cái thứ đáng sợ kia, có chút sợ liền bị chặn lại.” Nói rồi, cậu ta chợt nhớ đến cái gì, kinh hãi run run môi: “Bạn học Mạc, chung quanh tôi có, có loại đồ vật đó không? Chính là… Chính là đỏ, trắng có thể bay…”

Mạc Cổn Cổn quay đầu, cậu thấy rõ ràng trên mặt Tiểu Ôn lộ ra hắc tuyến.

Lưu Phẩm Phong nhìn theo tầm mắt của Mạc Cổn Cổn, tuy không nhìn thấy gì, nhưng tim của cậu ta đã nhấc lên tới cổ họng.

Lưu Phẩm Phong dùng sức nuốt một ngụm.

Lưu Phẩm Phong nơm nớp lo sợ: “Sẽ không, sẽ không thật sự có chứ.”

Suýt nữa bị quỷ hại chết, Lưu Phẩm Phong đã không tin khoa học, cậu ta thân là fanboy số một của Mạc Cổn Cổn, chỉ tin tưởng tổ chức.

“Hmm…” Mạc Cổn Cổn thấy cậu ta nặng nề như vậy, cứ như nếu cậu nói “Có”, sẽ ngất xỉu tới nơi, cậu chần chừ không biết nói gì.

Toàn thân cứng đờ, thoáng cái Lưu Phẩm Phong chảy đầy mồ hôi, rơi xuống lộp độp.

Mạc Cổn Cổn vội xua tay: “Yên tâm đi, đều là bạn của tôi, bọn họ đều là người tốt, hôm qua là bọn họ giúp cậu đè lại trắng đỏ.”

Về phần oan quỷ gào gì, Mạc Cổn Cổn không chuẩn bị nói cho bạn học xa lạ này nghe.

Đờ đẫn chớp chớp mắt, Lưu Phẩm Phong cứng ngắc hồi lâu, rốt cục cũng làm xong kiến thiết tâm lý: “Tôi, tôi có thể nhìn thấy bọn họ không?”

Cậu ta vẫn sợ quỷ, nhưng nếu là quỷ tốt, hẳn là cậu ta nên cảm ơn mới phải.

Lỡ như mình biết mang lòng cảm ơn bị quỷ quái soi mói… Lưu Phẩm Phong rùng mình một cái, thật đáng sợ.

Mạc Cổn Cổn không có ý kiến gì, cậu ghé mắt hỏi.

Tiểu Ôn mỉm cười: “Cổn Đoàn Nhi lão đại quyết định là được, chúng tôi không sao cả.”

Dù sao bọn họ là đến đây chơi cùng, bọn họ không sợ gì.

Hai người đi về phía phòng học, tiếng nói rất nhỏ, chỉ là vẻ mặt của Lưu Phẩm Phong không quá đúng, quần chúng ăn dưa chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy cái gì mà “trắng, đỏ”, bọn họ hai mặt nhìn nhau, dâng lên lòng hiếu kỳ nồng đậm.

Rốt cuộc là thứ gì có thể khiến cho nhân vật phong vân của học viện cũng không có cách nào chống lại, cảm xúc này cũng quá kích động đi.

Đặc biệt muốn biết á.

Mạc Cổn Cổn nhìn về phía Lưu Phẩm Phong, gật đầu: “Bọn họ không để ý đâu.”

Lưu Phẩm Phong sờ sờ băng gạc trên mắt, hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn nắm chặt lấy tay của Mạc Cổn Cổn: “Chúng ta nên đi học trước đi.”

Mạc Cổn Cổn nhìn cậu ta đầy khó xử: “Cậu, kiểu này có thể đi học sao?”

Lưu Phẩm Phong sửng sốt, sau đó đấm vào ngực bốp bốp: “Yên tâm đi, thân thể tôi vẫn khỏe.”

Cậu ta cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh trên mặt, thực tế bên trong trong đã khí huyết cuồn cuộn, cho dù là người biến dị, khả năng khôi phục sức khỏe rất tốt, một ngày vẫn là quá ít. Dù cho người biến dị đỉnh cấp như Lục Kiêu Kỳ, muốn khôi phục nguyên khí cũng cần một khoảng thời gian.

Nhưng mà, Lưu Phẩm Phong lại thà rằng dùng thân thể ‘sứt mẻ’ kiên trì, đối với cậu ta mà nói, hiện tại Mạc Cổn Cổn tựa như là một cọng cỏ cứu mạng, tới gần cậu ấy liền mang đến cho Lưu Phẩm Phong dũng khí và cảm giác an toàn vô cùng vô tận.

Lưu Phẩm Phong bị quỷ quái dọa, tìm kiếm bùa bình an.

Tiến vào phòng học, cậu trai cao chừng một mét chín Lưu Phẩm Phong đang ngoan ngoãn đi theo sau Mạc Cổn Cổn, quả thực không thể càng chân chó hơn được nữa.

Các fan: “… …” Cho nên nói, mị lực của Mạc Cổn Cổn quá lớn, đến cả Lưu Phẩm Phong không quan tâm đến tình yêu nam nữ đều vui vẻ nhào lên, người Lục Kiêu Kỳ để ý quả nhiên không giống bình thường.

Lục Nhân Diệu Đàm Tình thấy Lưu Phẩm Phong kề cận Mạc Cổn Cổn, kinh ngạc nhìn nhau.

Lục Nhân Diệu như quen thuộc ngồi ở dãy trước xoay ngược người lại, nở nụ cười: “Bạn học Mạc, hôm qua nghỉ ngơi khỏe chứ?”

Mạc Cổn Cổn bình tĩnh nhìn Lục Nhân Diệu, một lát lại đi nhìn Đàm Tình.

Cậu nhìn hai người, lại chuyên chú nhìn khoảng không trên đầu bọn họ, cứ như đang nhìn chằm chằm cái gì đó.

Hai người Lục Nhân Diệu không hiểu ra làm sao, nhưng Lưu Phẩm Phong lại hoảng sợ, cậu ta đã căng thẳng cả người, nhìn chằm chằm khoảng không trên đầu hai người sợ chịu không nổi.

Lục Nhân Diệu nhìn nhìn đầu của Đàm Tình, lại nhìn thoáng qua đầu mình.

Lục Nhân Diệu đặc biệt hoang mang: “Trên đầu tôi có gì hả? Các cậu đang nhìn cái gì đó?”

Phải có một người thì cũng thôi, một người quan trọng khác cũng y như vậy, biểu tình còn vô cùng đặc sắc, điều này không khỏi làm cho hai người Lục Nhân Diệu lẩm bẩm trong lòng, nhưng lại hoàn toàn đầy đầu mờ mịt.

Bỗng nhiên Lưu Phẩm Phong chuyển sang Mạc Cổn Cổn, run lẩy bẩy chỉ vào: “Sẽ không, sẽ không phải bọn họ cũng bị…”

Lục Nhân Diệu nhíu mày, nhịn không được nheo cặp mắt lại.

Mạc Cổn Cổn lại liếc nhìn sương đỏ hình như lại dày đặc hơn một chút trên đầu hai người, lại quét mắt nhìn đỉnh đầu của hai người, hơn phân nửa đầu của bọn họ đều tràn ngập sương mù, hôm qua mặc dù trên đầu hai người cũng có sương đỏ, nhưng lại không nhiều đến vậy, hiện tại hoàn toàn bao lấy huyệt thái dương.

Tiểu Ôn chậc một tiếng: “Hai người này cũng là nghị lực phi phàm đó.”

Mạc Cổn Cổn nghi ngờ nhìn Tiểu Ôn.

Tiểu Ôn kiên nhẫn giảng giải: “Loại sát khí này nhập thể, bọn họ phải chịu đau đớn vô cùng nặng nề, hiện tại đại khái là đầu đang đau kịch liệt đó. Bất quá, hai người này lại không biểu hiện ra bên ngoài. Tuy rằng có khuôn mặt tròn, nhưng cũng coi như là một hán tử.”

Mạc Cổn Cổn vừa nhìn về phía Lục Nhân Diệu.

Lục Nhân Diệu sắp không duy trì không nổi nụ cười, rốt cuộc tại sao lại nhìn anh vậy hả.

Mạc Cổn Cổn quay sang Tiểu Ôn: “Bọn họ bị như vậy thời gian dài sẽ ra sao?”

Tiểu Ôn chần chờ một lát: “Cũng như tử khí nhập thể, người cũng chậm rãi bị tử khí ăn mòn, biến thành người chết. Bị thi khí nhập thể liền biến thành cương thi hoặc là tang thi, nhìn tình huống cụ thể, bất quá bọn họ cứ tiếp tục như vậy, hiện tại nhất định sẽ điên cuồng, cuối cùng thân thể báo hỏng…”

Mạc Cổn Cổn: “Vậy mọi người có thể giải quyết sao?”

Tiểu Ôn bật cười: “Rút sương mù ra khỏi thân thể, lại cẩn thận nuôi một năm nửa năm, cũng liền không sai biệt lắm.”

Mạc Cổn Cổn tỉnh ngộ gật đầu.

Lúc Mạc Cổn Cổn nói chuyện với Tiểu Ôn, ba bạn học không thấy được, trong mắt bọn họ chỉ có thủ thuật che mắt, Mạc Cổn Cổn đang nhìn về một phương hướng, về phần cậu đang nhìn cái gì, ba người cũng không biết, Lưu Phẩm Phong có điều suy đoán.

Sau khi được Tiểu Ôn truyền đạt tri thức, Mạc Cổn Cổn nhíu nhíu mày: “Các cậu, có cảm thấy khó chịu, như là đau đầu chẳng hạn.”

Con ngươi Lục Nhân Diệu đột nhiên co lại.

Mạc Cổn Cổn: “Cái loại rất đau rất đau ấy.”

Lục Nhân Diệu muốn chuyển đề tài, cuối cùng lại không có biện pháp, anh ta cười có chút miễn cưỡng: “Sao bạn học Mạc lại cảm thấy như vậy.”

Mạc Cổn Cổn: “Bởi vì các cậu bị sát khí nhập thể.” Dừng một chút: “Mấy con sâu kia đang trả thù các cậu.”

Nói rồi, cậu nhìn về phía phía đám sâu đang lăn lộn gào thét trên đầu hai người. Mạc Cổn Cổn trầm mặc một lát: “Bọn chúng kỳ thực rất xấu, cũng rất ồn ào.”

Mạc Cổn Cổn chỉ vào huyệt thái dương của Lục Nhân Diệu: “Hiện tại nó đã xâm nhập vào trong này.”

Lục Nhân Diệu cũng không duy trì nổi vẻ mặt bình tĩnh nữa, khiếp sợ nhìn chằm chằm Mạc Cổn Cổn, miệng cứ khép khép mở mở.

Sau đó Mạc Cổn Cổn nhìn Đàm Tình, đặc biệt đồng tình: “Của cậu nhiều hơn một chút, chắc là sẽ đau hơn.”

Biểu tình khốc khốc của Đàm Tình xuất hiện một vết rách.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Nói như vậy, có phải cậu mạnh hơn Lục Nhân Diệu không nha.”

Khóe miệng giật giật, ánh mắt Lục Nhân Diệu lấp lóe.

Lưu Phẩm Phong nóng lòng chứng cứ, nhân tiện nói: “Bạn học Mạc, cuối cùng là bọn họ bị làm sao vậy?”

Mạc Cổn Cổn: “Cậu xem thử trên người bọn họ.”

Lưu Phẩm Phong xoắn xuýt một lát, rốt cuộc lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác sợ hãi, gỡ băng gạc trên mắt trái xuống, nhìn mấy giây liền trợn mắt há mồm.

Lưu Phẩm Phong ngạc nhiên: “Đó là thứ gì?”

Mạc Cổn Cổn cau mày nghĩ nửa ngày: “Sâu có huyết hải thâm thù với bọn họ.”

Lục Nhân Diệu cười cười, sau đó biểu tình trở nên nghiêm túc: “Xem ra bạn học Mạc thật sự nhìn thấy gì đó, cậu nói không sai, bất quá tôi hi vọng cậu có thể giữ bí mật cho chúng tôi được chứ?” Dừng một chút, anh ta lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: “Bằng không, chúng tôi sẽ bị đánh chết.”

Mạc Cổn Cổn sững sờ: “Bị đánh chết?”

Lục Nhân Diệu cười gật đầu, con ngươi cực kỳ nghiêm túc: “Tuy rằng rất ngây thơ, nhưng mà bạn học Mạc có thể giúp chúng tôi giải quyết vấn đề trên người không?” Trong đôi mắt của anh chứa đầy chờ mong và thấp thỏm.

Mạc Cổn Cổn: “Tôi không thể.”

Lục Nhân Diệu ngẩn ra, lộ ra một nụ cười khổ: “Cũng đúng, là tôi cưỡng cầu.”

Mạc Cổn Cổn lắc đầu: “Bất quá tôi có biện pháp.”

Lục Nhân Diệu trừng lớn hai mắt, anh sâu sắc biết có khả năng không lâu nữa mình sẽ mất đi thân phận vinh quang. Bởi vì anh đã xuất hiện di chứng thời kỳ thứ ba, chờ đến khi toàn thân bọn họ đau đớn co giật, chính là lúc triệt để biến thành phế nhân.

Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý, lại không nghĩ rằng, còn có cơ hội khôi phục.

Đối với Lục Nhân Diệu và Đàm Tình mà nói, điều này không khác trời giáng sấm sét.

Đàm Tình luôn không có biểu tình gì thậm chí cũng hô hấp dồn dập: “Thực sự, thực sự có thể chứ?”

Mạc Cổn Cổn gật đầu, trầm ngâm một lát liền nói đặc biệt bao che khuyết điểm: “Tôi không thể nói biện pháp cụ thể. Cần phải có Đại Quái Vật ở bên cạnh mới được!”

Lúc này, Lưu Phẩm Phong đã bị dọa sợ.

Cậu ta thấy bọn họ bị vô số quỷ quái màu đỏ bay lơ lửng vây quanh, ở phía ngoài cùng còn có một áo trắng.

Khuôn mặt kia vừa quen thuộc lại đáng sợ, không phải con quỷ muốn giết chết cậu còn là ai khác nữa.

Lúc này, Lưu Phẩm Phong ứa mồ hôi lạnh, cả người lạnh run: “Bọn họ, bọn họ… Sao lại… Ực…”

Quay đầu lại nhìn thử, Mạc Cổn Cổn ngây người. Lưu Phẩm Phong liền sợ đến trợn trắng mắt.

Mạc Cổn Cổn gãi gãi mặt: “Cậu đừng lo, cô ấy sẽ không tổn thương cậu đâu. Cô ấy sẽ không lại làm như vậy nữa.”

“Xin lỗi.” Lý Trân Trân chậm rãi gật đầu, xoay người thoáng cái liền biến mất.

Lưu Phẩm Phong giật mình nhìn chỗ quỷ kia biến mất, ngón tay gần như run rẩy: “Cô, cô ta vừa mới nói gì với tôi vậy?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK