"45 triệu đô."
Con số được thốt lên khiến nhiều người phải quay đầu. Đó là người mang số bảng 13, Tần Hữu. Hắn hét lên con số khiến nhiều người phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
"50 triệu đô." Bevis cầm bảng hiệu số 20 của cô giơ lên cao ra giá.
Ai bảo anh ta hôm nay đi cùng cô, Tống Cẩm Đan quay sang lườm Bevis.
"Anh có tiền không mà ra giá?"
"Cô Tống nhiều tiền như vậy lẽ nào lại không nỡ mua lại viên kim cương hồng làm quà đính hôn cho hai ta."
Người chủ trì thấy mọi người yên lặng, anh ta lên giọng một cách đầy quyền lực: "Còn vị nào ra giá cao hơn cô Tống đây không?"
Cả phòng yên lặng, tiếng búa gõ đầu tiên vang lên: "50 triệu đô lần thứ…"
Người chủ trì chưa kịp nói xong, Phó Tử Sâm đã trực tiếp giơ bảng, anh đanh mặt lại ra giá: "60 triệu đô."
Vài người trong phòng đã bắt đầu xôn xao, con số của Phó Tử Sâm vừa đưa ra đã trực tiếp đè bẹp con số của Bevis.
"Là Phó Tử Sâm, anh ta quả nhiên là người có tiền."
Những lời khen ngợi vừa nãy từng dành cho Tần Hữu giờ đã chuyển sang cho Phó Tử Sâm, có vẻ những lời khen ngợi anh còn nhiều hơn những lời khen Tần Hữu. Tần Hữu siết chặt nắm đấm tay, cả đời này người hắn không muốn thua chính là đứa con riêng - Phó Tử Sâm.
"Giơ bảng! 63 triệu đô."
Tay Tô Tú Ảnh đã bắt đầu run. Cô ta nhìn lại hắn vài lần, hỏi lại Tần Hữu: "63 triệu đô không phải con số nhỏ…"
"Tôi bảo cô ra giá, giơ bảng!"
Tần Hữu trừng mắt nhìn khiến Tô Tú Ảnh hoảng sợ, cô ta ấp úng hét lên con số: "6…3 triệu đô."
Con số vừa hét lên, sự chú ý lại chuyển ngược lại về phía Tần Hữu. Ngay cả Tống Cẩm Đan nhịn không được mà quay đầu lại, trước ánh mắt của mọi người, Tần Hữu bày ra bộ mặt đắc ý. Duy chỉ có Phó Tử Sâm là chẳng mấy bận tâm.
"63 triệu đô lần thứ nhất!'' Chiếc búa được gõ mạnh xuống. Mọi thứ vẫn yên lặng như chưa có gì xảy ra.
"63 triệu đi lần thứ hai!" - Tiếng búa gõ lần thứ hai vang lên.
Tần Hữu vốn tưởng phía sau hắn vẫn còn có người có thể ra mức giá cao hơn. Tiếng búa gõ lần thứ 3 chuẩn bị vang lên, trong lòng hắn không khỏi rét run.
"70 triệu đô." Giọng nói lạnh lùng của Phó Tử Sâm vang lên cắt ngang bầu không khí yên lặng.
70 triệu đô không phải số tiền nhỏ, Phó Tử Sâm vậy mà có thể lên tới 70 triệu đô cho viên kim cương trị giá 35 triệu đô. Sắc mặt của Phó Tử Sâm vẫn rất bình thản, Tống Cẩm Đan lại phải nhìn anh bằng con mắt khác.
Người có tiền phong thái khác hẳn.
"70 triệu đô lần thứ nhất."
"70 triệu đô lần thứ hai."
"70 triệu đô lần thứ ba!" Chiếc búa gõ xuống lần thứ ba, người chủ trì tươi cười chúc mừng Phó Tử Sâm: "Chúc mừng ngài Phó đã đấu giá thành công viên kim cương Eternal Pink!''
Tần Hữu anh ta hoàn toàn không thể hơn thua được với anh.
Buổi đấu gia kết thúc, một vài vị phu nhân nhà hào môn tiến về phía anh. Bọn họ không ngần ngại mặt dày mạnh dạn giới thiệu về kiều nữ nhà họ xinh đẹp ra sao, gia giáo ra sao.
Còn có vài vị tiểu thư bị mẹ đẩy đến trước mặt Phó Tử Sâm, mặt ngượng đến hồng.
"Mau làm quen ngài Phó đi con!"
Phó Tử Sâm dường như không để ý đến mấy người phụ nữ đang cản đường kia, anh trực tiếp kéo lấy tay cô rời đi trước mắt bọn họ. Vài cô gái nhìn theo cũng chỉ biết đỏ mắt ganh tị.
Phó Tử Sâm rời đi rồi, Bevis vẫn nán lại. Anh ta vuốt tóc, nhìn mấy vị phu nhân và tiểu thư kia bằng ánh mắt đào hoa.
"Anh ta đi rồi. Hay là để tôi."
Mấy vị phu nhân kia đồng loạt để lại ánh mắt khinh thường: vô danh tiểu tốt mà cũng đòi làm rể nhà bọn họ. Mấy vị phu nhân lườm anh ta rồi dẫn con gái bảo bối bọn họ bỏ đi.
Bevis nhún vai, vẻ mặt chán nản nhưng lại chứa đầy giễu cợt: "Tôi là con rùa vàng đẹp trai chính hiệu đấy!" Anh ta tự luyến rồi hớt mái tóc vàng bước ra khỏi phòng đấu giá.
"Anh kéo tôi đi đâu vậy?''
Phó Tử Sâm thấy cô đang giãy dụa còn tưởng mình đã khiến cô đau, anh nới lỏng bàn tay.
Phó Tử Sâm kéo cô vào căn phòng, trong đó chỉ trưng bày viên kim cương Eternal Pink đắt giá. Anh cũng muốn cô vào trong đó, Tống Cẩm Đan không muốn, cô muốn đợi bên ngoài.
"Đừng có chạy!"
"Tôi không trẻ con đến mức đó!"
Tống Cẩm Đan đứng tựa vào bức tường sau lưng, cô lấy trong túi xách ra điện thoại để giết thời gian. Bevis cũng đã tìm được tới đây, anh ta đứng trước mặt cô.
"Về không?"
"Anh về trước đi! Nay là hạn cuối, dọn ra khỏi nhà họ Tống nếu không muốn tôi cho người tống anh đi!"
Anh ta xoay lưng lại với cô, giả điếc mà bước đi. Bevis đột nhiên nở nụ cười, anh ta cảm thấy hứng thú về cái tên họ Phó kia. Lúc đấu giá viên kim cương "hồng vĩnh cửu", anh ta đã đặt cược với chính mình là Phó Tử Sâm sẽ mua lại viên kim cương đó vì cô. Trong lòng anh ta thấy rõ, tên kia có lẽ đã động tâm vì Tống Cẩm Đan.