Viên kim cương Eternal Pink đựng trong hộp cứng được bọc bằng vải nhung, Phó Tử Sâm cầm lấy nó ra ngoài.
Anh để lại cho Lam phu nhân một tấm chi phiếu giá trị 70 triệu đô rồi rời đi. Trước khi đi, Lam phu nhân có vẻ rất vui khi nói với anh:
"Ngài Conal quả nhiên là người hào phóng. Không biết ai may mắn sẽ nhận được món đồ này của ngài."
"Tôi đi thưa phu nhân."
Phó Tử Sâm tùy tiện nhét chiếc hộp vào trong áo rồi bước ra ngoài.
Lam phu nhân không phải ngẫu nhiên nói với anh điều đó. Viên kim cương "hồng vĩnh cửu" là được Phó Tử Sâm quyên góp cho buổi đấu giá, theo quy định số tiền anh được hưởng sẽ 80 phần trăm, 20 phần trăm còn lại sẽ được chuyển cho Lam phu nhân để quyên góp. Nhưng anh đã mua đứt lại viên kim cương của chính mình, khác nào lại vung tiền cho không.
Dù Phó Tử Sâm có nhiều tiền, nhưng như vậy quá là… tùy tiện. Tiền đối với anh chẳng lẽ tiền là giấy?
Thấy Phó Tử Sâm đi chưa tới 5 phút đã rời ra, cô cất điện thoại nhìn anh nhưng không chịu mở miệng. Phó Tử Sâm đi trước, anh tưởng cô sẽ chủ động đi theo sau anh nhưng không. Anh quay đầu lại: "Đi theo tôi. Nghe lời!"
Những lời này của anh khiến cô cảm thấy bản thân như là thú cưng, muốn anh gọi đến là đến, đuổi là đi.
Cô chậm rãi bước từng bước chân theo phía sau anh. Nhưng cô đi rất chậm, khoảng cách giữa hai người đã kéo ngày một xa… thật sự lại càng giống mối quan hệ của hai người ngay bây giờ.
"Đi nhanh lên. Nếu em muốn bây giờ tôi đích thân vác em ra xe."
"Khụ … không cần!"
Phó Tử Sâm đi chậm lại, để cô đuổi kịp bằng anh. Tống Cẩm Đan chủ động ngồi vào ghế lái phụ, bây giờ cô mặc xác anh, muốn chở cô đi đâu cũng được, ngay cả bán cô đi không thành vấn đề.
Cô tựa đầu bên cửa kính ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, nơi đây là trung tâm thành phố, ngoại trừ các khu nhà cao chọc trời thì cũng chỉ có đoàn xe nhộn nhịp chạy qua, chạy lại.
Chiếc xe sang đi vào cổng bệnh viện Châu Đốc, cuối cùng là đỗ vào vị trí để xe. Tống Cẩm Đan không muốn xuống xe, bệnh viện Châu Đốc? Đây là nơi cô chẳng muốn đặt chân đến một lần nào nữa.
"Tôi đưa em đi khám vết thương!"
"Không muốn, tôi muốn về! Anh đưa tôi về hay là để tôi bắt xe về?" - Tống Cẩm Đan cau mày.
Anh bắt lấy bàn tay nhỏ của cô kéo đi nhưng bị cô giằng ra.
"Vết thương tuy nhỏ nhưng để lại sẹo trên cổ sẽ rất xấu!"
"Tôi đã nói không muốn! Anh đừng ép tôi!"
Thấy cô phản ứng mãnh liệt như vậy anh cũng không tiếp tục lôi kéo nữa. Phó Tử Sâm dặn cô ngồi trong xe, lát sẽ quay trở lại.
Một lúc lâu sau, Phó Tử Sâm cầm theo túi thuốc quay lại thì chỉ thấy Tống Cẩm Đan tựa đầu vào cánh cửa kính ôtô mà ngủ quên mất. Anh không đánh thức cô, chỉ cẩn thận chỉnh lại đầu cô khiến cô ngủ không bị mỏi.
Đồng hồ trên tay cũng đã điểm 11 giờ trưa, từ lúc diễn ra buổi đấu giá đến giờ chắc phải qua 2 tiếng. Chắc hẳn bữa trưa cô cũng chưa bỏ vào bụng.
Anh vẫn để cô ngủ thêm ba mươi phút nữa rồi mới đánh thức dậy. Cô uể oải vươn ra để dãn xương khớp, Tống Cẩm Đan còn tưởng mới chỉ chợp mắt được vài ba phút.
"Thuốc. Bôi đều đặn sáng tối sẽ không để lại sẹo. Liều lượng cách dùng đều được ghi rõ trong mảnh giấy, chỗ nào không rõ mở ra xem."
Nhìn dáng vẻ quan tâm lo lắng của anh dành cho cô, trong lòng cũng dấy lên nghi vấn: "Sao anh lại quan tâm tôi như vậy làm gì? Anh quên mối quan hệ chúng ta vốn chỉ là hợp tác thôi sao?"
Anh im lặng. Chỉ là anh cũng không biết tại sao lại như vậy! Phó Tử Sâm không biết thích là gì, anh cũng chưa từng biết yêu đương ra sao! Trước nay, thứ anh biết chỉ có công việc và công việc, những thứ khác anh lại cảm thấy thật dư thừa.
Khi ở bên Tống Cẩm Đan, cảm xúc vui buồn của anh dường như lẫn lộn.
Phó Tử Sâm cũng âm thầm ở phía sau giúp đỡ cô, anh bằng quan hệ, bằng tiền bạc của mình tìm đến những người tài giỏi, những thám tử tư để điều tra manh mối về vụ án của ba cô. Anh không tiếc tiền chỉ để tìm ra một hacker cả đời chưa bao giờ lộ mặt, cũng chỉ vì muốn giúp cô.
Anh làm mọi thứ trong thầm lặng.
Anh cũng có thể chẳng cần phí công vì Tống Cẩm Đan mới quen vài tháng. Chính tay anh cũng có thể lật đổ nhà họ Tần, nhưng khi thấy Tống Cẩm Đan quyết tâm trả thù cho ba, anh cũng không vội động đến bọn họ, chỉ ở phía sau mà thầm giúp đỡ cô.
Anh tự hỏi: làm như vậy để làm gì?
Chỉ là anh không muốn thấy cô buồn, thấy cô suy tư, sầu não! Anh không chắc, nhưng có lẽ bản thân Phó Tử Sâm thật sự đã rung động vì Tống Cẩm Đan.