• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tống Cẩm Đan! Công nhận vận đào hoa của cô tốt thật đấy!"

"Câm miệng!" Cô quay lại lườm cho Bevis một cái, anh ta lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt anh ta đảo đi nơi khác.

"Người của cô à?'' Từ Trạch Minh ngồi xuống ghế, hắn chăm chăm nhìn hai người đàn ông cao lớn sau lưng cô.

Tống Cẩm Đan gật đầu.

Từ Trạch Minh lại mở lời: "Kêu bọn họ ra ngoài đi, có vài chuyện tôi vẫn cần nói riêng với cô hơn!''

"Tống tổng, để Bevis ra đi. Có số vấn đề vẫn nên để tôi nói rõ…"

Cô quay lại gật đầu với Cố Lôi một cái. Cậu ta là người thông minh, đối với cái gật đầu này cậu ta cũng có thể hiểu. Cậu ta cúi nhẹ đầu, lùi lại mấy bước rồi mới quay người bỏ ra ngoài cùng Bevis.

Cố Lôi ở bên ngoài, cậu ta thấp thỏm lo âu. Căn phòng này cách âm rất tốt, hoàn toàn không thể biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Bevis thì ngược lại, anh ta rất bình thản lấy điện thoại ra chơi game.

***

"Cô muốn để cô ta tự chui đầu vào rọ?"



"Phải, chính là để cô ta tự lao vào chiếc bẫy mà cô ta đã mất công làm ra!" Người phụ nữ kiên định đáp.

"Tôi rất thích những người phụ nữ thông minh và thủ đoạn như cô!" - Nói xong hắn ta bật cười thành tiếng.

***

Qua một tiếng làm việc, cửa phòng được mở ra. Nhưng ra ngoài chỉ có mình Tống Cẩm Đan. Nhìn qua, chắc bên trong chưa xảy ra bất kì tình huống xấu nào. Duy chỉ có nụ cười của Từ Trạch Minh mới khiến cho người khác cảm thấy nguy hiểm đang cận kề.

Cố Lôi lo lắng hỏi cô: "Tống tổng, vừa nãy không xảy ra chuyện gì?"

"Không, mọi thứ vẫn còn rất tốt. Lát cậu cứ về Tống thị giải quyết một số chuyện, tôi bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn. Bevis, anh đi lấy xe."

Bevis không hài lòng khi bị sai vặt, anh ta ậm ờ đáp lại. Tay anh ta đút điện thoại vào túi quần, hiên ngang rời đi, trông vô cùng ngông cuồng.

Chiếc xe sang rất nhanh đã dừng trước mặt cô, cô ra hiệu cho Bevis chạy đi.

"Đến Văn phòng cơ quan cảnh sát."

"Cô định cứ sai tôi như người ở của cô vậy sao? Nếu đúng thì tôi không chấp nhận đâu, tôi không thích bị kẻ khác sai bảo."

Cô nhún vai, nói với vẻ mặt vô tôi: "Cái này là do anh chọn, tôi cũng chưa từng ép anh. Nếu chịu không nổi thì rời đi!"

Anh ta "hừ" lạnh một hơi rồi điên cuộc đạp ga phóng đi, khiến cô bất giác phải giữ chặt dây an toàn.

"Muốn chết sớm thì đừng có kéo tôi theo!"

"Có người cố nhân như Tống tổng cùng đồng hành trên con đường đi đầu thai thì đúng là không còn gì may mắn bằng!" - Bevis liếc qua đã thấy ngay gương mặt tái mét đi của cô vì bị dọa sơ.

Tống Cẩm Đan giữ dây an toàn bằng cả tính mạng, cô muốn nói bình thường nhưng không thể, cô hét lên về phía Bevis.

"Anh dừng xe lại, để tôi xuống đường. Tôi muốn bắt taxi đi! Anh mau dừng lại cho tôi."



Bevis giả điếc, anh ta lạng lách vượt qua vài chiếc xe đang bon bon cản đường anh ta. Đoạn thì anh ta cua gấp, đoạn thì anh phanh rồi lại vượt.

Ngồi trên xe mà hồn phách của cô sắp bay đến 9 phương trời 10 phương đất rồi. Bụng dạ của cô cũng bắt đầu kêu gào.

Tống Cẩm Đan không cản được anh ta vậy thì để cảnh sát đến vậy.

Tiếng còi cảnh sát phía sau vang lên inh ỏi, một chiếc đi trước, một chiếc đi ngay bên cạnh xe cô chỉ để dồn xe cô vào lề.

Tiếng gõ cửa xe, cảnh sát yêu cầu cả hai cùng xuống: "Mời hai người xuống xe."

Tống Cẩm Đan lảo đảo từ trên xe bước xuống, cô còn chẳng biết bây giờ đang là mặt đất hay trên trời nữa. Hồn phách cô chắc giờ vẫn lâng lâng trên không.

Chiếc xe sang của cô đã bị cảnh sát đưa đi, còn cô và Bevis cũng bị đưa về đồn để làm việc. Cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Bevis, anh xem anh đã làm cái trò gì kia? Tiền phạt lần này anh tự mà lo liệu!"

"Dù sao cũng cùng là một đích đến, chẳng qua là đi trên xe khác mà thôi! Cô tức giận gì chứ? Vui vẻ lên.'' Bevis nói một cách nhẹ bẫng, mọi chuyện giống như chẳng liên quan đến anh ta.

Đúng, đều là đi đến đồn cảnh sát mà.

"Anh!!!"

"Các người im lặng hết đi, có gì thì về nhà cãi nhau!" - Viên cảnh sát ngồi phía trước nghiêm nghị cất giọng.

Cả hai im lặng, mỗi người ngồi dán sát vào một bên cửa, không ai nơi với ai lời nào, chỉ sợ lại bị phạt thêm tội.

"Đến nơi rồi, xuống xe vào trong đi!"

Tống Cẩm Đan và Bevis cùng đi vào trong đồn cảnh sát, hôm nay lúc ra ngoài cô đã ăn mặc rất đỗi giản dị, gương mặt cũng bị che đi sau lớp khẩu trang.

"Hai cô cậu các người bao nhiêu tuổi rồi! Không thể trưởng thành hơn sao, nhìn hai người chắc vẫn còn ăn bám bố mẹ hả? Giới trẻ ngày nay đúng thật là càng ngày càng hư hỏng. Đây là biên lai nộp phạt của hai người! Từ sau lần này cố gắng đừng làm khổ bố mẹ nữa!" - Một viên cảnh sát đã ở độ tuổi trung niên răn dạy cô và Bevis một lượt.

Bevis và Tống Cẩm Đan cùng ngồi im khi thấy tờ biên lai bị đẩy tới trước mặt.

"Biết sợ rồi à? Lần sau nên nghĩ kỹ trước khi làm!" - Viên cảnh sát kia lại lên tiếng.

Thấy cô không thèm đoái hoài, Bevis "xì" một tiếng rồi cầm tờ giấy lên nhìn con số phạt ghi trên đó.

"Chưa đến 1.000 Đô thì chỉ là con số lẻ. Tống Cẩm Đan, cô trả tiền đi!"

"Anh!"

"Sao nào? Lại còn muốn cãi nhau?" Viên cảnh sát kia lớn tiếng quát khiến hai người im bặt.

Tống Cẩm Đan chỉ có thể dùng hình thức chuyển khoản để trả số tiền bị phạt.

"Đã nói rồi, chỉ là con số lẻ." Bevis đuổi theo sau cô trên một hành lang dài.

"Anh câm miệng! Còn đi theo tôi làm gì, mau biến đi cho khuất mắt tôi!''

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK