• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tống Cẩm Đan, em có ở trong đó không?"

Cô có nhận ra giọng nói này, là của Phó Tử Sâm. Ổ khoá nhanh chóng được mở ra, hai người đàn ông cao lớn đã có thể che khuất cánh cửa chính.

Ánh sáng từ phòng khách chiếu ra mới khiến cô có thể nhận ra hai người. Bevis nhìn cô, anh ta hớn hở nở nụ cười. Phó Tử Sâm ngược lại, anh trầm mặc nhìn cô từ đầu xuống cuối giống như máy quét.

Cô ngạc nhiên khi thấy hai người bọn họ xuất hiện ở vùng quê hẻo lánh này.

"Sao hai người lại đến đây?"

"Thấy hai người đi lâu như vậy chưa trở về nên tôi nói cho anh ta biết. Thông qua id máy cô, tôi tìm được đến đây! Thấy thế nào, có phải là tôi rất giỏi không?" - Bevis tự hào đến ngẩng cao đầu nhìn về phía cô.

Tống Cẩm Đan không biết tại sao Bevis có thể tìm được cô. Nơi đây không sóng, không mạng, không tín hiệu mà vẫn có thể tìm được.

"Anh… tìm tôi bằng cách nào vậy?''



"Theo vị trí trên máy cô tìm đến đây… Dù có nói cô cũng không biết! Vào nhà đi, hai người bọn tôi phải mất hai tiếng mới có thể đến được nơi này đấy. Bữa tối còn chưa kịp ăn, mau nấu gì đó cho tôi ăn đi."

Bevis ra lệnh cho cô, còn anh ta lại đặt thân hình cao lớn kia trên bộ bàn ghế làm từ gỗ. Nhưng lúc anh ta đặt mình xuống thì không khỏi xót xa trước độ cứng của ghế.

Cô đi từng bước nhỏ về phía nhà bếp, bữa tối đã ăn xong cách đây nửa tiếng, chắc cũng sẽ không còn đồ để ăn. Tống Cẩm Đan lục tìm trong tủ lạnh nhà dì Vương, quả nhiên bên trong trống rỗng.

Nhìn hai người đàn ông kia đã bỏ công sức chỉ để đến đây tìm cô khiến cô áy náy. Lục tìm một chút cũng chỉ có mấy gói mì ăn liền và trứng. Không còn lựa chọn nào khác nên cô chỉ đành nấu ra hai bát mì trứng.

Nấu xong, cô cũng không thể tự mình mang hai tô mì đi ra. Chân vừa đau vừa rát mỗi khi bước đi, mì lại còn rất nóng, cầm không chắc lại sẽ bị đổ.

Cô gọi Cố Lôi: "Cố Lôi, qua đây giúp tôi bê hai bát mì ra cho hai người bọn họ."

Cô đi sau Cố Lôi với tốc độ rùa bò, Bevis cũng để ý thấy cô đi rất chậm. Anh ta còn mở miệng ra châm chọc cô: "Cô Tống đang đua với ốc sên sao? Đi chậm như vậy làm gì, mau qua đây ngồi."

"Anh nói ai chậm, cái gì mà còn đua với ốc sên? Đây, tôi đi cho anh xem."

Đi chưa quá hai bước, mặt cô đỏ ửng lại và nhăn nhó, cảm giác vừa đau vừa thẹn. Bevis nhìn cô rồi bật ra một tràng cười vui vẻ. Nếu không phải chân đau, cô chỉ hận không thể chạy lại xé nát miệng anh ta ra.

Chỉ có Phó Tử Sâm chủ động đi về phía cô, một tay anh vòng qua eo cô, một tay lại đặt dưới mông cô bế lên giống kiểu công chúa.

Cố Lôi và Bevis nhìn động tác của Phó Tử Sâm chỉ biết há hốc miệng kinh ngạc. Còn cô thì ngượng đến chín mặt khi bị đụng chạm thân mật như vậy.



Chỉ bằng mấy bước chân của Phó Tử Sâm, anh đã đặt cô ngồi xuống ghế gỗ. Anh quỳ một chân xuống, giống như tư thế cầu hôn. Nhưng không phải, anh đặt bàn chân của cô đặt lên đầu gối anh xem xét.

Tống Cẩm Đan ngượng ngùng, chân cũng muốn rụt về.

"Anh mau đứng dậy đi. Đừng quỳ!"

"Để im tôi xem. Sao lại sưng tấy hết lên như vậy? Đã bôi thuốc chưa?" - Phó Tử Sâm chạm lên các vết bầm ở mũi chân và gót chân, tuy chạm rất nhẹ nhưng vẫn khiến cô rùng mình.

Tống Cẩm Đan vừa định trả lời, Phó Tử Sâm đã quay sang nhìn Cố Lôi, "Cậu nói đi!"

Cố Lôi cũng rất hiểu ý mà trả lời: "Hôm nay khi giải quyết xong việc xây dựng của ngôi làng, vốn định trở về thì Tống tổng nói muốn gặp trưởng làng. Tôi có hỏi đường từ một người dân trong làng, bọn họ đã cố tình chỉ tôi đến một nghĩa trang. Lúc quay đầu xe lại vô tình cán phải đinh, bánh xe hỏng lại không có lốp dự phòng, nơi hoang vu còn chẳng có sóng để gọi trợ giúp, nên tôi và Tống tổng chỉ đành đi bộ vào ngôi làng. Cô ấy đeo giày cao gót, đi một đoạn xa như vậy có lẽ đã bị bầm tím chân."

Nhân lúc Phó Tử Sâm không để ý, cô muốn rụt chân lại nhưng lại bị anh nắm được cổ chân. Anh giữ mạnh đến nỗi cổ chân trắng của cô nổi dấu vết của lằn đỏ.

"Sao không bôi thuốc!" - Anh hỏi.

Cô thành thật trả lời: "Tôi nghĩ nơi này không có bán. Dù sao cũng là vết thương nhỏ, không nghiêm trọng cho lắm."

Nghe đến đây, Phó Tử Sâm gương mặt có chút đáng sợ nhìn cô. Anh nổi giận.

"Vậy phải phế chân mới gọi là nghiêm trọng hả?''

"Ngồi yên đấy, tôi đi mua thuốc cho em. Em mà còn chạy linh tinh thì cái chân này bỏ đi cũng được." - Lời đe doạ này của anh rất đáng sợ, rất giống đại ca xã hội đen.

Cô nhìn bát mì trên bàn đã sắp nguội, cô chủ động vươn tay kéo lại một góc áo của anh.

"Nhưng mì của anh sắp nở ra rồi, ăn trước rồi đi."

"Phải đấy, thuốc cứ để tôi mua. Dù sao hôm nay anh cũng đã mệt mỏi lái xe, nghỉ ngơi đi!" - Bevis vỗ mạnh vào bờ vai của Phó Tử Sâm, khi đi ra ngoài anh ta còn ép buộc bắt cả Cố Lôi phải đi theo trả tiền cho anh ta.

Cô cũng đứng dậy, nhường chỗ ngồi của mình cho anh.

"Phải đấy, để anh ta đi được rồi. Dù sao anh ta cũng đã ăn xong, anh lại chưa ăn gì, vậy nên ăn đi không hại dạ dày."

Phó Tử Sâm không để đến lời cô nói, lại chỉ để ý đến động tác của cô. Anh cau mày: "Tôi đã kêu em ngồi yên, sao lại đứng dậy?"

Ặc, Tống Cẩm Đan cũng đến cạn lời với người đàn ông này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK