Hôm nay là chủ nhật, Mạc Chính Thuần đến bệnh viện thay cho Chính Phong nên anh có thể về nhà. Lương Vỹ lại tranh thủ tới, trước khi đi còn làm bánh bao cho anh ăn. Cũng là hôm trước cậu làm, Trương Huệ Mẫn khen ngon nên mới quyết định làm đem tới cho anh. Huệ Mẫn đứng trước cửa bếp nhìn cậu bận rộn, kìm nén không được thở dài. Vì sao cậu cứ ngày càng xa cô như vậy... Cậu đã nói không có quan hệ gì đặc biệt với Mạc Chính Phong cơ mà, tại sao hai người giờ lại giống như... tình cảm rất sâu đậm vậy? Rốt cuộc thì Lương Vỹ có yêu Chính Phong hay không? Cô... có cơ hội hay không? Cô đã thích Chính Phong từ hồi còn đi học. Sau này biết cậu là đồng tính vẫn còn cố chấp không tin. Khi có cơ hội gặp lại cậu, cô đã rất vui mừng, những tưởng sẽ được ở bên cậu, được bày tỏ tấm lòng của mình... và may mắn cậu có thể sẽ chấp nhận. Nhưng mà... với tình hình hiện tại, có lẽ cô đã ảo tưởng quá mất rồi...
- Cậu lại đi sao? - Lúc Lương Vỹ thay đồ chuẩn bị rời khỏi, Trương Huệ Mẫn ngồi bên cạnh hỏi một câu.
Chữ "lại" cô cố ý nhấn mạnh, khiến cho Lương Vỹ hơi chột dạ, cậu sờ sờ mũi bối rối trả lời:
- Ừm... Gần đây anh ấy có chút không ổn, tôi cũng nên... nên giúp đỡ một chút.
- Vỹ Vỹ, cậu nói thật với tôi, cậu... thích học trưởng Mạc phải không? - Trương Huệ Mẫn quyết định hỏi, cho dù đã đoán trước câu trả lời sẽ làm cô đau.
- Tôi... cậu... tôi chỉ... tôi... - Lương Vỹ lắp bắp không thành câu, ánh mắt xoay loạn tứ phía, chỉ không dám nhìn về phía cô. Mấy lời này làm sao mà nói? Cậu biết Huệ Mẫn có tình cảm với cậu nên vẫn luôn giữ khoảng cách với cô. Cậu không muốn cho cô ảo tưởng, cũng rất muốn dứt khoát. Nhưng là... chuyện cậu với Chính Phong làm sao nói thẳng ra được đây?
Trương Huệ Mẫn coi như đã hiểu rồi. Cô không nói gì, đứng dậy quay lưng đi vào phòng. Lương Vỹ nhìn bóng lưng cô, trong lòng đặc biệt xót xa không nỡ, nhưng cũng hết cách rồi, cậu không có tình cảm với cô. Có lẽ qua một thời gian nữa nên dọn khỏi chỗ này, tránh cho cô đau lòng thêm.
...
Khi Lương Vỹ đến, Mạc Chính Phong đang ngồi dưới phòng khách, hai tay khoanh trước ngực, đầu hơi cúi xuống yên lặng ngủ. Có lẽ là muốn đợi cậu, xong đợi lâu nên mới ngủ quên. Lương Vỹ không đánh thức anh, khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh, nghiêng đầu ngắm anh. Lúc ngủ con người ta ai cũng lộ ra bộ dạng hiền lành nhất, chân thật nhất. Mạc Chính Phong cũng vậy. Anh khi ngủ rất giống một đứa trẻ, khiến cho cậu nhịn không được muốn đưa tay véo má...
Nghĩ sao làm vậy, câu đưa tay lên, nhưng chưa kịp chạm vào má anh thì anh đã gật một cái, giật mình tỉnh dậy, hơi ngơ ngác mở mắt ra, dụi dụi:
- Cái gì thế?
Lương Vỹ nhìn anh đáng yêu như vậy, bật cười vui vẻ:
- Xem anh kìa! Ngốc chết đi được! Lớn đầu rồi còn ngủ gật kiểu này, có thấy xấu hổ không hả? Lừa ngốc!
Mạc Chính Phong vẫn còn đơ một lúc, sau đó mới kịp tiêu hóa hết những gì vừa diễn ra, anh không bằng lòng nhìn cậu cười đến ngã trái ngã phải, cau mày nói:
- Có gì đáng cười? Anh thiếu ngủ đó, mệt mỏi như vậy, em không thương anh còn cười anh? Có còn phẩm chất của vợ không?
- Vợ cái đầu anh! - Cậu nghe đến đó lập tức tạc mao cốc đầu anh một cái - Quỷ mới là vợ anh! Còn nói em không thương anh, vậy chỗ bánh bao này chắc để cho Trương Long với mấy chị giúp việc nhà anh ăn sao?
Mạc Chính Phong ánh mắt có chút sáng lên, bấy giờ mới thấy cặp lồng cậu để trên bàn, liền cười hì hì ra vẻ biết lỗi, vơ lấy cặp lồng mở nắp ra. Mùi thơm ấm nóng của bánh bao tỏa ra theo làn khói bốc lên mờ nhạt. Từng chiếc bánh tròn tròn trắng trắng mềm mềm nằm bên trong, vừa nhìn đã thấy ngon miệng. Mạc Chính Phong cười đến híp mắt:
- Em đúng là vợ tốt! Bánh bao em làm chắc chắn ngon.
Lương Vỹ mặt đỏ gay vì giận, sao cứ mở miệng là gọi vợ thế hả? Cậu là nam nhân có được không?
- Anh có tin em úp cả chỗ bánh này vào mặt anh không?
- Ha ha, như vậy không tốt, bánh là để ăn mà. Còn nếu em không cho anh ăn... - Mạc Chính Phong ái muội nhìn cậu từ trên xuống dưới, dính sát lại gần cậu, thì thầm bên tai cậu - Thì anh ăn bánh bao của em cũng được. Hai cái "bánh bao" đó vừa trắng vừa mềm, đàn hồi tốt, còn rất bự nữa!
Lương Vỹ nháy mắt bốc hỏa đẩy anh ra đánh tới tấp, vừa đánh vừa mắng đủ thứ, nào thì bại hoại, xấu xa, sắc lang, không biết xấu hổ,... Hai người đùa qua giỡn lại một hồi, đến cả gối cũng lấy ra để đánh nhau. Mạc Chính Phong vui vẻ mặc cậu phá phách, trong lòng trào dâng một cỗ tư vị ngọt ngào như mật ong. Mỗi ngày đều có thể cùng cậu vui vẻ thế này thì hay biết bao nhiêu.
Sau một lúc lâu đánh mệt, cậu liền ngồi bệt xuống thở hồng hộc, vẫn còn chưa hết tức giận lườm anh. Mạc Chính Phong cười làm hòa, kéo cậu ôm vào lòng, ôn nhu nói:
- Bánh bao bự! Có em ở đây thật tốt. Đợi ba anh khỏe lại, anh dẫn em đến gặp ba, sau đó khi sự nghiệp anh ổn định rồi, chúng ta sẽ kết hôn, có được không?
Nghe cái biệt danh chết tiệt kia, Lương Vỹ rất muốn nổi điên, nhưng nghe đến phần sau lại cảm thấy ấm áp hạnh phúc không gì diễn tả được. Tuy nhiên, vẫn còn có chút e ngại:
- Kết hôn... Mọi người sẽ nghĩ sao? Chúng ta... vẫn là thôi đi...
- Quan tâm họ làm gì? Chúng ta thấy đúng là được. Ba anh sẽ không đồng ý để em ở bên anh mà lén lén lút lút không danh không phận đâu. Đồng ý với anh, nhé?
Cậu đắn đo một lúc, đang định gật đầu nói: "Em đồng ý." thì điện thoại lại đột ngột reo lên. Cậu âm thầm bực bội, là kẻ nào phá đám lúc này vậy hả? Xong vẫn là nghe máy.
Mạc Chính Phong cực độ không vui, đen mặt nhìn cậu tiếp điện thoại.
- A lô, ai thế? A! Nhã Văn, sao lại đổi số rồi? Làm tôi còn tưởng ai, gọi tôi có việc gì vậy?
Lương Vỹ nói dứt câu, Mạc Chính Phong giật mình đánh thót một cái, sắc mặt từ đen chuyển thành xanh rồi trắng bệch. Cái gọi là có tật giật mình chính là thế này!