- Thì làm sao? Anh đừng có dùng thành ngữ lung tung. Cái gì mà nhảy vào quan tài rồi chui ra? Anh nghĩ em sợ cái hình phạt đó của anh chắc?
- Ha? Thì ra em không sợ. Vậy đổi kiểu khác nhé! - Mạc Chính Phong híp mắt, từng bước ép sát Lương Vỹ - Làm ngoài ban công? Trói hai tay treo lên người lên, nhét gậy mát xa vào cúc? Dùng kim đâm nhũ hoa? Dùng dây điện nhúng tương ớt quất mông? Hay là...
- Im!!! - Lương Vỹ đỏ bừng mặt hét lên. Có còn biết xấu hổ không? Sao có thể nói mấy câu khẩu vị nặng như vậy? Nếu thật sự áp dụng mấy thứ đó lên người, chắc chắn sẽ một đêm mất mạng đó!
- Sao? Sợ chưa?
Lương Vỹ hận đến nghiến răng nghiến lợi, cắn môi đến suýt bật máu, một hồi mới kiên quyết ngẩng phắt đầu, bộ dạng quật cường thà chết không chịu thua:
- Anh có giỏi thì anh cứ làm đi! Hôm qua anh làm mấy lần anh nhớ không? Anh cứ làm đi, làm đến nỗi tôi phải nhập viện càng tốt! Rồi mấy tháng sau anh ăn chay nhé!
Mạc Chính Phong nhíu mày, bắt đầu cẩn thận suy nghĩ lại. Đúng là không thể quá mạnh bạo được. Hôm qua Lương Vỹ ra biển khuya, hơi bị nhiễm lạnh, lúc về lại bị mình lăn qua lăn lại, sáng nay dậy đã có chút khó chịu rồi. Hơn nữa, chỗ kia vẫn còn sưng. Nếu tối nay thật sự chơi khẩu vị nặng, khẳng định sẽ chịu không nổi. Nghĩ đến cảnh Lương Vỹ nằm liệt giường, mình vừa phải chạy đi chạy lại chăm sóc, còn phải cấm dục chỉ được nhìn không được ăn... Mạc Chính Phong phút chốc thấy trước mắt cả thế giới đang sụp đổ. Không được! Mình muốn phạt em ấy chứ không phải phạt mình.
Lương Vỹ lén lút quan sát sự thay đổi trên mặt Mạc Chính Phong, trong lòng âm thầm nở hoa. Ha ha, biết ngay mà. Muốn đánh bại một tên mặt dày biến thái cuồng giường chiếu, quá đơn giản! Dùng cấm dục uy hiếp anh ta là được! Ha ha, mình thật là thiên tài!
- Dù sao cũng chỉ là trò chuyện với mấy cô gái thôi, anh có cần làm căng vậy không? Chúng ta cũng đã kết hôn rồi, anh còn sợ cái gì?
- Chính là vì kết hôn rồi, anh mới càng phải quản chặt, không thể để em chạy ra ngoài rải hoa đào khắp nơi như vậy được!
- Xì! - Lương Vỹ vẻ mặt coi thường - Là do anh không đủ sức hút thôi! Nếu không cần gì phải lo không giữ được em? Ai nha... mấy cô gái đó cũng đẹp thật đó. Da trắng chân dài ngực mông đầy đủ không thừa không thiếu, đẹp hơn mấy cô người mẫu diễn viên người toàn silicon nhiều! Xem trực tiếp thực tế tốt hơn nhiều xem mấy show trình diễn trên truyền hình nha! Quả nhiên là hấp dẫn.
Lương Vỹ vốn chỉ định nói mấy câu trêu chọc Mạc Chính Phong thôi, trên cơ bản cậu có bao giờ thèm xem mấy thứ đó. Ngực bự để làm gì? Đâu có đàn hồi rắn chắc như Mạc Chính Phong. Chân dài để làm gì? Cũng không vững chắc hữu lực như Mạc Chính Phong. Dáng thon để làm gì? Không đủ sức bế bổng cậu lên được. Cậu chỉ cần Mạc Chính Phong thôi. Cho dù anh có hơi biến thái hơi xấu xa hay ghen tuông hay tự luyến nấu ăn dở ở thì dơ còn lười biếng... cậu vẫn thích anh. Ai bảo anh là chồng cậu.
Lương Vỹ tự nghĩ tự cười như dở hơi, không để ý sắc mặt Mạc Chính Phong đen đến đáng sợ, như ác quỷ đòi mạng. Anh hỏi, cơ hồ là nghiến từng chữ qua kẽ răng:
- Cười đủ chưa?
- Chưa! Ha ha! Cho em cười cả đêm em vẫn cười được! Ha ha!
- Vậy thì lăn ra ban công cười cả đêm đi! Đêm nay em đừng hòng vào phòng ngủ!
Mạc Chính Phong túm cổ áo Lương Vỹ đẩy cậu ra ban công, đóng cửa lại, quay phắt đi, không thèm ngoái lại cũng không nghe giải thích. Tên nhóc này, không trừng phạt em đàng hoàng em sẽ nghĩ chồng em là con hổ giấy đúng không? Ngoan ngoãn ở ngoài đó phản tỉnh đi! Nghĩ xong rồi thì tự mở cửa vào, tự nghĩ cách xin lỗi chồng em đi! Hừ!
Lương Vỹ vừa ngạc nhiên vừa tức, nghẹn họng không nói được lời nào. Chết tiệt! Dám quẳng cậu ra ban công! Được lắm! Đã thế ông đây cứ ở ngoài này! Anh không ra cầu xin tôi vào tôi nhất quyết sẽ không vào. Để xem hai chúng ta ai lì hơn ai! Hứ!
Lương Vỹ ngồi bệt xuống sàn đá hoa lạnh lẽo. Đây là tầng 10, gió đêm thổi là không thể coi thường. Cậu chỉ mặc một bộ quần áo ngủ mỏng manh, ngồi chừng hai phút đã lạnh đến phát run. Nhưng mà lạnh thì sao chứ? Không có chuyện gì cậu không chịu được hết! Trước đây những lúc lang bạt đầu đường xó chợ, có hôm giữa mùa đông còn phải ngủ công viên, tuyết rơi trắng tóc nào đã hề hấn gì! Cậu nhất định sẽ không chịu thua đâu! Kéo lại vạt áo, cố gắng thu mình gọn lại một chút, Lương Vỹ ngồi quay lưng lại với cánh cửa, tránh để bị cái giường ấm áp trong đó cám dỗ.
Mạc Chính Phong tính kiên nhẫn hoàn toàn không cao, ngồi được 15 phút đã nhấp nhổm nhìn ra cửa, nửa tiếng sau thì không ngừng đi đi lại lại, đến 45 phút là đã mấy lần định xông ra túm cậu lôi vào rồi. Nhưng sau đó lại có điện thoại Mạc Quân gọi đến, nói công ty bên này có chuyện gấp quan trọng cần anh giải quyết. Thế là Mạc Chính Phong lại ngồi vào bàn, mở laptop cá nhân mang theo ra bắt đầu làm việc, mải mê quên luôn cả Lương Vỹ...
Kết quả...
Mười một giờ ba mươi...
Mạc Chính Phong uể oải đứng dậy khỏi bàn, lê từng bước từng bước ra đến giường, quăng cả người mình lên đống chăn nệm mềm mại, theo thói quen mò mò tìm "cái gối ôm 37 độ" của mình. Không thấy. Lại mò nữa. Vẫn không thấy. Ể? Bánh bao bự đi đâu rồi?
Mạc Chính Phong giật mình bật dậy, nhìn ra ban công, thấy Lương Vỹ vẫn ngồi đó, quay lưng về phía cửa, đôi vai nhỏ thỉnh thoảng lại run lên vì lạnh. Hai tròng mắt Mạc Chính Phong cũng muốn nứt ra rồi. Đã hai tiếng có dư rồi! Em ấy vẫn luôn ở ngoài đó sao? Không xong rồi!
Anh lao với tốc độ tên bắn ra mở cửa, ôm chầm lấy Lương Vỹ. Thân nhiệt cậu thấp đến đáng sợ, ôm vào lòng có cảm giác như đang ôm một người tuyết. Mạc Chính Phong xót vợ, trái tim như bị xát muối, lời nói ra cũng mềm nhũn:
- Bánh bao bự, ngoài này lạnh lắm! Mình vào trong đi được không?
- Lạnh? Anh còn biết lạnh sao? - Lương Vỹ mở miệng, vừa nói vừa run, nghẹn ngào như sắp khóc - Anh vứt tôi ngoài này cơ mà, sao giờ lại bảo tôi đi vào? Sao anh không để tôi chết rét luôn đi!
- Anh xin lỗi bảo bối. Anh chỉ là nhất thời tức giận thôi, em đừng giận anh mà. Anh đâu có khóa cửa, sao em không vào? Không phải em ương bướng lắm sao? Không phải anh nói gì cũng không nghe sao? Anh bảo em ở ngoài này em liền ở à? Sao không cãi lại anh nữa đi? Nhóc ngốc này! Em không khiến anh đau lòng thì em không vui đúng không?
Lương Vỹ vùng đứng dậy, đẩy ngã cả anh. Tất cả nhẫn nhịn chịu đựng từ nãy đến giờ đều bộc phát cả ra, chỉ kém không chỉ tay vào mặt anh mà mắng nữa thôi:
- Là em khiến anh đau lòng hay anh khiến em đau lòng? Hả? Chuyện hôm qua chẳng có gì mà anh cũng ghen. Cô ta tỏ tình em chứ em đã kịp hiểu mô tê gì đâu? Chẳng lẽ cứ để người ta thích em thì quy ra em có tội à? Vậy em có phải cũng nên chất vấn anh về một đống fan nữ suốt ngày gọi anh là chồng yêu không? Em chính là bất bình nên mới cố tình đi cua gái trêu anh đó! Nhưng anh có biết mấy cô gái sáng nay là ai không? Toàn fan của anh với Chu Đinh! Bọn họ cứ hỏi toàn chuyện tình cảm của em với anh, làm em ngượng chín mặt! Anh nghĩ em nói gì với họ hả? Anh nghĩ em mê đám ngực bự chân dài đó à? Họ có yêu em, sủng em được như anh không? Hả? Anh quá đáng lắm! Em trêu đùa anh anh liền tống em ra ban công! Anh là thành phần bạo lực đáng chém!
Mạc Chính Phong bị mắng đến tối tăm mặt mày, một chữ cũng không kịp nói, chỉ có thể ngơ ra nhìn cậu. Đến khi cậu ngừng nói được một lúc rồi anh mới tỉnh ra. Chữ đầu tiên hiện ra trong đầu anh chính là: "Cái tên ngốc này!" Nghĩ gì thì nói nấy, biệt nữu để làm gì, ngạo kiều để làm gì chứ? Cả hai đều không vui, có gì tốt đâu chứ?
Anh chống tay đứng dậy, ôm lấy thân thể vẫn đang run nhè nhẹ của cậu, một phát bế ngang cậu lên đưa vào phòng, đặt cậu lên giường, ôn nhu hôn lên trán cậu:
- Là anh sai, anh quá đáng, anh nhỏ nhen, là do anh hết. Bánh bao bự, anh xin lỗi. Cũng vì anh yêu em, anh thương em thôi. Như khi nãy đó, anh không dám lại thô bạo đàn áp em, cũng không cách nào nguôi giận nên mới làm như thế. Em lẽ nào không biết anh thương em lắm sao?
- Ngốc! So với bị anh làm chết với bị đông lạnh chết thì cái nào khiến anh đau lòng hơn! Con lừa ngốc! Anh vĩnh viễn là con lừa ngốc! Em không biết đâu nhé! Đền em đi!
- Được, muốn đền gì nào?
Lương Vỹ nhìn anh, cười cười. Cứ như vậy, nhìn đến khi anh khó hiểu nhíu mày, cậu mới vòng hai tay ôm lấy cổ anh, chân phải nghịch ngợm len vào giữa hai chân anh cọ một cái, nhướng mày khiêu khích.
Ánh mắt của cậu, bất kể qua bao nhiêu thời gian, vẫn luôn có lực sát thương vô địch khiến tim anh trật nhịp. Lửa tình bùng cháy, Mạc Chính Phong không nói hai lời liền cúi xuống ngấu nghiến đôi môi mỏng của cậu. Trong lúc đó, tay cũng không rảnh rỗi mò xuống cởi sạch quần áo trên người cậu và cả của mình. Da thịt cậu lành lạnh tiếp xúc với da thịt nóng bỏng của anh, xúc cảm kỳ lạ vừa khó chịu vừa thoải mái, kích thích đến lạ thường.
Mạc Chính Phong rời môi cậu, trượt xuống ngực, gặm cắn hạt đậu đỏ đáng yêu kia, thỏa mãn nghe tiếng rên rỉ không kìm nén của cậu thoát ra khỏi miệng.
- Tiểu dâm đãng! Mới như vậy đã chịu không nổi? Hửm?
Cũng không biết vì sao, cậu hôm nay lại chẳng hề e dè hay xấu hổ, trực tiếp dùng cả hai chân quấn lên eo anh, giọng nói mềm nhẹ khiêu gợi như hồ ly dụ người vang lên:
- Nhanh một chút được không? Ưm... lão công... anh chậm quá...
- Yo! Nhiệt tình ghê nha! Vậy anh không khách sáo nữa!