• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Nhã Văn hẹn cậu ra ngoài, Mạc Chính Phong trong lòng vô cùng lo lắng bất an, không hề muốn cho cậu đi, nhưng không tìm được lí do gì ngăn cản. Lương Vỹ cho rằng anh ghen, chỉ cười xoà hôn má anh một cái rồi đi. Lâu rồi cậu không gặp Nhã Văn, hình như cũng phải vài tháng rồi, từ khi cậu và Chính Phong xác nhận quan hệ thì cô cứ như biến mất vậy. Lần này lại đột nhiên gọi cậu nói cô sắp quay về Mĩ, muốn hẹn cậu đi chơi một hôm trước khi rời khỏi. Cậu làm sao có thể từ chối?

Suốt cả buổi đi chơi, Trình Nhã Văn đều rất vui vẻ, cười rất nhiều, nhưng không biết vì sao Lương Vỹ vẫn luôn cảm giác cô có tâm sự, chỉ là cố che giấu mà thôi. Sau khi dạo một vòng trong khu thương mại để mua vài thứ đồ, Trình Nhã Văn kêu mệt nên hai người mới quyết định vào một quán cà phê ngồi nghỉ. Cậu gọi một tách cà phê sữa, cô một ly nước trái cây cùng một chiếc bánh ngọt. Xong đồ được bưng ra rồi cô lại chỉ ngẩn ngơ ngồi nhìn không nhúc nhích. Lương Vỹ cuối cùng nhịn không được hỏi:

- Nhã Văn, cô làm sao vậy? Có chuyện gì sao?

Trình Nhã Văn như vừa bừng tỉnh, cười cười khuấy ly nước, trả lời:

- Không có gì, chút chuyện không vui thôi.

- Cô... hình như gầy đi thì phải, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Có thật là không sao không? Nếu có chuyện gì buồn cứ nói ra cùng tôi đi, đừng ngại.

- Lương Vỹ, cậu thật tốt - Ánh mắt cô nhìn cậu đột nhiên trở nên ảm đạm u tối - Cậu tốt đến mức khiến tôi oán hận, vì cái gì, vì cái gì Chính Phong lại chọn cậu mà không chọn tôi?

Lương Vỹ hơi giật mình, cô biết chuyện rồi sao?

Trong thoáng chốc không khí trở nên ngột ngạt, xấu hổ vô cùng. Cậu tránh đi ánh mắt của cô, cúi gằm mặt xuống, không biết mình nên làm gì lúc này. Dù cậu là người đến trước, hơn nữa tình yêu vốn không thể cưỡng ép, nhưng khiến một cô gái đơn thuần đáng yêu như Trình Nhã Văn tổn thương, là một người đàn ông sao có thể cảm thấy không áy náy?

Trình Nhã Văn nhìn cậu một hồi lâu rồi lại chợt cười, lắc lắc đầu:

- Tôi chỉ là không cam tâm mà thôi, cậu không cần tự trách. Trình Nhã Văn tôi chân thành chúc hai người hạnh phúc. Sau này tôi nhất định sẽ hạnh phúc hơn, khiến hai người phải ghen tị!

Cô buông lời trêu đùa cậu, nhưng khóe mắt đã đỏ lên, long lanh nước, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào. Bộ dạng cô như vậy thật sự rất đáng thương, khiến người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng an ủi vỗ về. Lương Vỹ vừa vươn tay ra một chút, Trình Nhã Văn lại đột ngột đứng lên, nói:

- Thôi được rồi, chúng ta về đi. Tôi mời cậu bữa cơm, được chứ?

Lương Vỹ không tiện từ chối, gật đầu đứng dậy đi theo cô. Nhưng đi chưa được mấy bước, cô đột nhiên ngất xỉu. Lương Vỹ hoảng hồn vội đỡ lấy cô, không ngừng lay gọi:

- Nhã Văn! Nhã Văn! Cô làm sao thế? Đừng dọa tôi chứ Nhã Văn!

...Dải...phân...cách...đường...đến...đây...là...hết...rồi...

Trong bệnh viện, Lương Vỹ đang ngồi đợi bên ngoài phòng khám thì bị bác sĩ gọi vào, nhìn có vẻ như đang tức giận. Cậu chẳng hiểu chuyện gì, nhưng cũng theo vào trong, đúng lúc Trình Nhã Văn cũng từ phía sau tấm rèm che giường bệnh đi ra. Thấy cậu, cô rất ngạc nhiên:

- Vỹ Vỹ, cậu vào đây làm gì?

- Tôi...

- Còn hỏi? - Lương Vỹ chưa kịp trả lời thì vị bác sĩ đã chen ngang - Tôi hỏi cậu, cậu làm chồng kiểu gì vậy? Vợ cậu có thai còn không biết chăm sóc để sức khỏe suy yếu như vậy. Còn cô, lần trước đến khám không phải nói với cô rồi sao? Tại sao không chú ý thân thể hả?

- Bác sĩ!

Trình Nhã Văn giật mình muốn ngăn lại, nhưng căn bản vị nữ bác sĩ kia đã nói ra hết rồi. Lương Vỹ trực tiếp đơ luôn, chuyện gì đang xảy ra vậy? Vợ chồng? Có thai? Là sao?

- Nhã Văn, cô có thai sao?

Cậu ngơ ngác hỏi, rước đến một trận trách móc từ bác sĩ. Mất một lúc, Trình Nhã Văn mới khẽ lên tiếng:

- Bác sĩ, cậu ấy là bạn tôi, không phải cha đứa bé. Cảm ơn bác sĩ nhắc nhở, tôi sẽ chú ý.

Dứt lời, cô lao ra khỏi phòng bệnh, vừa chạy vừa nức nở khóc. Lương Vỹ bị dọa thất kinh vội đuổi theo kéo cô lại. Hai người đứng trước cổng bệnh viện giằng co qua lại một hồi, cậu mới tạm thời khiến cô bình tĩnh lại được. Cho dù trong lòng rất sốc với thông tin vừa nhận được, xong cậu cũng không dám kích động cô, kiên nhẫn đợi cô ngừng khóc mới hỏi:

- Nhã Văn, chuyện gì xảy ra vậy? Nói tôi nghe đi.

Trình Nhã Văn lặng lẽ cúi đầu:

- Như cậu thấy. Tôi... tôi có thai...

- Của ai?

Lương Vỹ không thể tin, Trình Nhã Văn là tiểu thư khuê các, với tính cách cùng phẩm chất của cô, tuyệt đối không có chuyện quan hệ bừa bãi dẫn đến chuyện này. Lẽ nào... lẽ nào là... Không! Không thể như thế!

Lương Vỹ bị đáp án vừa nảy ra trong đầu mình làm cho khiếp sợ. Không phải chứ...

- Nhã Văn, đứa bé... là của...

Trình Nhã Văn nhìn cậu, nước mắt lần nữa rơi xuống:

- Cậu thông minh như vậy, tôi biết cậu đoán ra rồi... Vỹ Vỹ, chuyện này chỉ là ngoài ý muốn thôi, Chính Phong tuyệt đối không có tình cảm với tôi đâu. Hôm đó anh ấy uống say cho nên... Lương Vỹ, cậu đừng nghi ngờ tình cảm của anh ấy! Anh ấy thực sự yêu cậu!

Lương Vỹ phút chốc cảm thấy cả thế giới sụp đổ trước mắt mình. Làm sao có thể như thế? Đây tuyệt đối không phải là thật, không phải, chỉ là mơ thôi... là mơ thôi có đúng không? Mạc Chính Phong... say rượu... lẽ nào là đêm hôm đó... Anh... vì cậu không đến, anh liền cùng với Nhã Văn... Không thể nào! Làm ơn hãy nói với cậu đây chỉ là một trò đùa đi! Cậu không chịu đựng nổi đâu! Làm ơn...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK