Beta: Vân Phi
Đầu tháng bảy, thời tiết trở nên mát mẻ, mọi người bèn khởi hành trở về cung, sau khi hồi cung tất nhiên lại là một phen bận rộn. Trong Hoài Cẩn cung, Tư Nhã điện của Cố Thanh Sương còn đỡ, bên phía Thải Song bận rộn vô cùng. Nguyên nhân là bởi vì mấy ngày trước nàng ấy vừa tấn phong chính thất phẩm Bảo lâm, Thượng Cung cục dựa vào phân vị, lại phân mấy cung nhân mới đến đây.
Trừ việc này ra, còn có các cung tần đến chúc mừng, Thải Song căng da đầu ứng phó ba ngày nay rồi. Ngày thứ tư thấy người vãn vãn, nàng ấy đơn giản lấy cớ muốn đến chào hỏi cảm ơn cung tần chủ vị, trực tiếp trốn trong điện của Cố Thanh Sương.
Tất nhiên Cố Thanh Sương dâng trà ngon chiêu đãi, cũng khuyên nhủ nàng ấy vài câu: "Trong cung khó tránh được việc xã giao, nếu ngươi cứ tránh người như vậy, sợ là không tốt."
Thải Song thở dài: "Thần thiếp biết, cho nên mới cố gắng ứng phó mấy ngày." Sau đó nàng ấy lại lắc đầu: "Thật ra không phải thần thiếp không muốn đi lại với người khác, chỉ là thần thiếp xuất thân hèn mọn, đôi khi các nàng nói chuyện..." Nàng ấy cắn môi: "Trái tính trái nết, cũng quá khó nghe."
Cố Thanh Sương ngẫm lại, liền biết chắc hẳn mấy ngày nay nàng ấy cũng không vui vẻ gì. Chuyện khác không nói, Dĩnh Sung y lúc vào cung được phong chức rất cao, nhưng bị giáng vị hiện giờ so ra còn thấp hơn nàng ấy, đại khái cũng không nói được lời gì tốt đẹp.
Những lời trái khoáy kia nghe ba ngày đã đành, lại còn phải duy trì một gương mặt tươi cười thỏa đáng. Cố Thanh Sương ngẫm lại cũng cảm thấy lạnh mặt thay nàng ấy.
Ngẫm lại như vậy, Cố Thanh Sương sai người đi hỏi Liễu Nhạn có rảnh không, nghe nói rảnh, bèn lấy cớ đi thăm, định buổi chiều dẫn theo Thải Song đến né tránh. Hiện nay ở trong cung, vấn đề mấu chốt nhất chính là cái thai của Liễu Nhạn, đến Hoàng đế cũng chính miệng hạ chỉ cho nàng ấy miễn hành lễ. Hai người các nàng sẵn lòng chăm nom nàng ấy nhiều hơn, tất nhiên cũng sẽ không có ai tới soi mói.
Vì thế, buổi trưa Cố Thanh Sương giữ Thải Song lại dùng bữa, dùng cơm xong nghỉ ngơi một lát rồi định đi ra ngoài. Các cung nhân biết các nàng muốn ra ngoài, sớm chuẩn bị kiệu ở bên ngoài Hoài Cẩn cung. Nhưng Cố Thanh Sương bước lên kiệu vừa định ngồi xuống, một hoạn quan chạy vội đến, tới trước mặt nàng suýt nữa không dừng lại được, lảo đảo quỳ gối.
Vệ Bẩm thấy hoạn quan kia quen mắt, trực tiếp mở miệng trách mắng: "Sao chân tay vụng về thế? Kinh động nương nương!"
Hoạn quan kia không rảnh để ý đến hắn, thở hổn hển: "Tiệp dư nương nương, không... không hay rồi. Quý nhân của chúng nô tài vừa té ngã, động thai khí, sợ là không tốt lắm!"
"Cái gì?" Cố Thanh Sương ngạc nhiên, hoạn quan kia nói tiếp: "Vâng... Chưởng sự sai nô tài tới bẩm ngài một tiếng, lúc này đang rối loạn, sợ là lúc này nương nương qua nhất thời không tiện."
Nhưng xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên Cố Thanh Sương càng không yên tâm, lập tức thúc giục người nâng kiệu, cùng đuổi đến Thư Đức cung. Lúc đến Thư Đúc cung, bên trong quả nhiên đang rối loạn. Chủ vị Vinh Phi đã sớm tới trong phòng Liễu Nhạn, các cung nhân ra ra vào vào vội vã không ngừng. Cố Thanh Sương và Thải Song chạy vội vào, vào đến cửa viện Liễu Nhạn, các nàng lại thấy Ngô Bảo lâm và Xà Bảo lâm cùng viện đang quỳ ở bên ngoài. Cố Thanh Sương không khỏi ngừng bước chân, nhíu mày đánh giá bọn họ: "Sao lại thế này?"
Hai người nhìn thấy nàng thì cùng vái chào: "Tiệp dư nương nương..." Xà Bảo lâm nghẹn ngào: "Thần thiếp không biết... Lúc ấy tuy là... tuy là thần thiếp cùng ở trong viện với Quý nhân nương tử, nhưng chỉ nói mấy câu rồi tách ra. Thần thiếp và Quý nhân nương tử cũng không tính là quá thân thiết, nhưng cũng chưa từng kết oán, sao có thể hại nàng ấy..."
Ngô Bảo lâm cũng nói: "Thần thiếp cũng không biết sao lại thế này! Thần thiếp cách Quý nhân nương tử xa hơn chút so với Xà Bảo lâm, việc trước mắt thần thiếp,.... thần thiếp..."
Nói rồi nàng ta kinh sợ không ngừng sụt sịt, nói không nên lời.
Cố Thanh Sương càng nhíu mày chặt hơn hai phần. Hai vị trước mắt này được tấn phong đồng thời với nàng nhưng nàng cũng không quen thân bọn họ. Ấn tượng sâu nhất của nàng đối với bọn họ đó là hai người kia mỗi giây mỗi phút đều tranh cao thấp với nhau, một khi gặp nhau, nói chuyện đều mang theo mùi thuốc súng, khiến Liễu Nhạn vô cùng phiền chán.
Nhưng tuy là thế, nàng cũng chưa từng nghe Liễu Nhạn nói hai người này có gì bất kính với nàng ấy. Nói như vậy, ít nhất quan hệ ngoài mặt cũng không tới nỗi.
Cũng không biết tại sao việc lúc này lại nghi ngờ đến trên đầu hai người bọn họ.
Cố Thanh Sương suy nghĩ, chỉ cảm thấy bọn họ nói chuyện không đầu không đuôi, lười truy hỏi tiếp, đi thẳng vào phòng.
Vinh Phi đang ngồi ngay ngắn trông giữ ở ngoài phòng. Cố Thanh Sương và Thải Song hành lễ chào hỏi, liền nghe Vinh Phi nói: "Ngồi đi." Hai chữ ngắn gọn cũng đủ nhận ra vài phần nôn nóng.
Cố Thanh Sương ngồi xuống theo lời, nhìn vào trong phòng, cách tấm bình phong không nhìn thấy gì, động tĩnh cũng hoàn toàn không lớn, đành phải hỏi Vinh Phi: "Đoan muội muội thế nào rồi?"
Vinh Phi thở dài nói: "Các thái y đang tập trung chăm sóc. Bổn cung nghe nói lúc đầu nàng ấy đau đến mức ngất đi, hiện giờ thế nào..." Nàng ta lắc đầu: "Bổn cung cũng không chắc."
Cố Thanh Sương lại nói: "Hai vị bên ngoài kia..."
Trên mặt Vinh Phi thêm ba phần nghiêm túc: "Cung nữ bên người Đoan Quý nhân nói, Đoan Quý nhân vừa ra ngoài tản bộ theo lời thái y. Cũng không đi xa, chỉ dạo trong vườn trúc phía sau Thư Đức cung. Cũng vì không đi xa nên Đoan Quý nhân chủ quan, chỉ dẫn theo một cung nữ ra ngoài. Sau đó lại cảm thấy gió hôm nay hơi lạnh, nàng ấy bèn để cung nữ kia trở về lấy thêm áo. Chờ cung nữ kia lấy áo trở lại, người đã té ngã."
Nói đến đây, ánh mắt Vinh Phi chợt lóe: "Cung nữ kia nói trước khi Đoan Quý nhân ngất xỉu có người đẩy nàng, bổn cung muốn nhìn một lượt người trên dưới Thư Đức cung. Ở gần Đoan Quý nhân nhất chính là hai người ở bên ngoài."
Cố Thanh Sương hơi cân nhắc, rồi khom người nói: "Thần thiếp cả gan lắm lời."
Vinh Phi gật đầu: "Ngươi nói đi."
"Nghe nương nương nói vậy, trái lại thần thiếp cảm thấy việc này không phải do hai vị Bảo lâm làm. Tuy ở gần khó tránh hiềm nghi nhưng chuyện như vậy... làm gì có chuyện làm xong không nhanh chạy đi? Còn nữa, hai vị Bảo lâm cũng không phải không có cung nhân, nếu thực sự có ý hại người, tự mình trốn xa ra, cung nhân ra tay là được rồi, cần gì phải tự mình tới gần đó?"
Vẻ mặt Vinh Phi nhàn nhạt: "Lời này của Tiệp dư có lý, bổn cung cũng không phải không biết. Hai người bọn họ không có ngốc như vậy, sẽ không ngang nhiên trắng trợn đi hại con vua."
Nói rồi bỗng nhiên Vinh Phi chuyển lời: "Nhưng Thư Đức cung này của bổn cung, không phải ai muốn cài cắm người vào cũng được đâu!"
Cố Thanh Sương vừa nghe lời này liền biết không tiện nói thêm gì. Nàng cảm thấy việc này có ẩn tình nhưng Vinh Phi đã nói vậy rồi, nàng nói tiếp cái gì nữa cũng đều giống như đang nghi ngờ bản lĩnh của Vinh Phi.
Huống hồ, tuy lời này của Vinh Phi nghe quyết tuyệt nhưng nàng cũng hoàn toàn không cảm thấy Vinh Phi tự phụ.
Dù gì Vinh Phi cũng là cung phi đã nắm quyền nhiều năm, mấy năm nay việc nhiễu loạn lớn nhất chính là chuyện của Nam Cung Mẫn. Nhưng sở dĩ chuyện của Nam Cung Mẫn bị mất khống chế, thật ra là bởi vì Hoàng đế áp chế ở bên trên, còn lại những việc do một tay Vinh Phi quản lý, đây là lần hiếm hoi để người vạch lỗi.
Một người có thể quản lý lục cung gọn gàng ngăn nắp, nếu nói ngay dưới mí mắt mình lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy, khả năng đúng là không lớn.
Nếu là chuyện bình thường thì thôi, mọi việc đều không thể nói tuyệt đối. Nhưng cái thai hiện giờ của Liễu Nhạn, Vinh Phi luôn đặc biệt để tâm.
Nhất thời Cố Thanh Sương cũng không thể phán đoán bừa bãi. Hai khắc sau, đích thân thánh giá tới.
Lúc xảy ra chuyện, Hoàng đế đang ở Tử Thần điện nghị sự với triều thần, vừa nghe cung nhân bẩm sự tình xong, Hoàng đế lập tức chạy tới Thư Đức cung.
Mấy người đang chờ bên ngoài đều rời chỗ hành lễ, các thái y đang bận rộn trong phòng ngủ cũng có hai người chạy ra đón thánh giá. Vẻ mặt Hoàng đế trầm xuống: "Ra làm gì, chữa trị tốt cho Quý nhân đi."
"Hoàng thượng cho bẩm." Thái y kia lau mồ hôi trên trán: "Thai nhi của Đoan Quý nhân tạm thời đã bảo vệ được. Tuy... Tuy thai không khỏe mạnh như trước, có bình an sinh hạ hay không còn khó mà nói trước nhưng trước mắt... trước mắt tình hình tạm được."
Lời còn chưa dứt, Hoàng đế chợt nghe phía sau lưng vang lên một tiếng hét: "Tiệp dư nương nương!"
Hắn quay đầu, thấy thân hình Cố Thanh Sương lung lay trực ngã, cũng may Thục Bảo lâm đến kịp, đỡ lấy nàng.
"Thanh Sương." Tiêu Trí nhíu mày, bước tới gần, ngồi xổm xuống ôm lấy nàng.
"Lại là lời này..." Cố Thanh Sương ngơ ngẩn tự nói, ánh mắt trống rỗng, bắt lấy cổ tay áo hắn, người lại giống như không còn ý thức: "Đứa nhỏ của thiếp... đứa nhỏ của thiếp cũng chỉ giữ được một thời gian..."
Mười mấy ngày sau khi xảy ra chuyện, rốt cuộc nàng tìm thấy vết máu trên đồ ngủ.
Đáy lòng Tiêu Trí run lên, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Thanh Sương, chuyện qua rồi."
"Đứa nhỏ của thiếp..." Cố Thanh Sương nghẹn ngào: "A Nhạn nói, có lẽ chính là đứa nhỏ của thiếp đầu thai vào trong bụng nàng ấy. Đợi đến khi đứa nhỏ ra đời muốn nhận thiếp làm mẹ nuôi..."
Nàng nghẹn ngào cười một tiếng, cùng với tiếng nức nở, nghe có chút kỳ dị: " Tại sao vẫn không giữ được... Tại sao vẫn không giữ được?"
"...Tiệp dư!" Vinh Phi cảm thấy nàng nói lỡ, thấp giọng quát nàng: "Đứa nhỏ vẫn còn!"
Ngược lại, Hoàng đế càng ôm nàng chặt hơn: "Đừng khóc." Hắn trấn an nàng, giọng nói cũng hơi run: "Sẽ ổn thôi, đứa nhỏ sẽ không sao."
Cố Thanh Sương cảm xúc dâng trào, mặc cho bản thân khóc đến bi thương tuyệt vọng trong lòng hắn.
Trong cung có rất nhiều việc chỉ phụ thuộc vào một câu nói của hắn. Nam Cung Mẫn là chính hay tà, việc của Liễu Nhạn có được điều tra cho ra lẽ hay không cũng vậy.
Trước mắt hắn tới, Liễu Nhạn còn hôn mê, không cách nào tố khổ với hắn, cũng không cách nào để hắn nhìn thấy dáng vẻ khổ sợ và hoảng loạn của nàng ấy, thật sự không phải khởi đầu tốt.
Liễu Nhạn đã không thể kịp thời khiến hắn đau lòng, vậy để nàng gợi lên nỗi đau lòng của hắn vậy.
Nàng muốn hắn hiểu ra nỗi đau đớn khi mất đi đứa bé, hiểm ra nữ nhân trong cung có thể hiểm ác tới mức nào, sau khi hiểu ra lại chuyển nỗi đau thành tức giận.
Nếu không như vậy, nỗi đau mất con trong mắt nam nhân không thể nào sâu đậm bằng nữ nhân.
Trên đời căn bản không có cái gì gọi là đồng cảm như thể bản thân mình trong cuộc.
Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, hắn ôm nàng, tay nàng nắm chặt sau lưng hắn. Hộ giáp của nàng xuyên qua quần áo đầu thu còn đơn bạc phía sau lưng hắn khiến hắn sinh đau. Hắn nghe thấy nàng đắm chìm trong hồi ức, kêu lên đau đớn: "Đứa nhỏ...Đứa nhỏ vô tội!"
"Nếu hận ta, sao ngươi không hướng về phía ta!"
"Rõ ràng trong lòng có Hoàng thượng nên lòng mới sinh ghen tỵ... Vì sao lại hãm hại đứa nhỏ của Hoàng thượng..."
Từng tiếng khóc lóc kể lể đâm vào tai, khiến người nghe đau lòng, nhìn người rơi lệ.
Đến Thải Song cũng có chút nghẹn ngào: "Tiệp dư nương nương thường ngày ưu nhã... không ngờ trong lòng còn chất chứa nhiều nỗi niềm như vậy."
Cố Thanh Sương nghe vậy thật muốn lập tức thưởng cho Thải Song chút bảo bối quý hiếm.
Lời này thật sự là vẽ rồng điểm mắt. Nói không sai, nàng cũng chưa từng bùng nổ như vậy, cho dù là lúc vừa mất con nàng cũng chưa từng như vậy.
Nhưng nguyên nhân chính là vì thế, lần này đột nhiên sụp đổ mới khiến người khiếp sợ. Nếu không cất giấu cảm xúc, áp lực lâu ngày, tuyệt đối sẽ không có chuyện không thể làm chủ bản thân như vậy.
Điều này phải cảm ơn Hạ Thanh Yến.
Nếu không nhờ hắn từng khiến nàng đau đớn thấu ruột gan, nàng cũng không biết đau buồn lâu ngày, lúc bùng nổ sẽ là dáng vẻ này.