• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cảnh Phi



Beta: Huệ Hoàng hậu



Trong đình hóng gió của Quế viên, sự im lặng tràn ngập làm cho lòng người lạnh lẽo. Vài tên cung nhân Ngự tiền canh giữ ở bên ngoài đình đều cố gắng hạ thấp mí mắt, không dám nhìn vào đình hóng gió.



Nam Cung Mẫn đứng ở trong đình, Hoàng đế cũng ở trong đình, cách nàng một cái bàn đá, sắc mặt hờ hững, không chút tình cảm: "Ngươi có gì muốn nói thì nói nhanh đi. Trẫm còn muốn đi gặp Hoàng hậu."



Nam Cung Mẫn cắn chặt môi: "Hoàng thượng hận thần thiếp như vậy sao? Nếu là như vậy, vì sao còn muốn cho thần thiếp tiến cung..."



"Là Hoàng hậu muốn phong cho ngươi." Hoàng đế cứng nhắc nói, nàng ấy vừa được sách phong thì mở lời vàng ngọc, trẫm không thể không cho nàng ấy mặt mũi được."



"Chỉ như thế thôi sao?" Cảm xúc của Nam Cung Mẫn có chút kích động, hỏi lại lần nữa, giọng nói đề cao ba phần, lại hỏi một lần nữa, "Chỉ như thế thôi sao!"



Bốn mắt nhìn nhau, Hoàng đế nhìn nàng ta trong giây lát rồi dời ánh mắt đi, phun ra bốn chữ: "Chỉ như vậy thôi."



"Được." Nam Cung Mẫn khàn giọng cười, gật gật đầu, vòng qua bàn đá đi đến trước mặt hắn. Mi tâm của Tiêu Trí giật giật, cất bước muốn rời đi, bị nàng ta duỗi tay ngăn trở.



Nàng ta không sợ hãi ngước mắt nhìn hắn, cúi đầu quỳ xuống: "Vậy thì cầu Hoàng thượng phế thần thiếp, không cần xuất cung, lãnh cung là được. Sau đó thần thiếp chết hay sống cũng không có quan hệ gì với Hoàng thượng, coi như Hoàng thượng cả đời này chưa bao giờ gặp qua thần thiếp là được."



Gân xanh trên trán Tiêu Trí co giật: "Nam Cung Mẫn!"



"Hoàng thượng đã nể mặt Hoàng hậu nương nương rồi." Nam Cung Mẫn ngẩng đầu, "Chuyện hôm nay không liên quan đến Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng hạ chỉ, một câu ngự tiền thất nghi là có thể phế thần thiếp."



Trong mắt Hoàng đế càng lúc càng lạnh lùng: "Ngươi đừng ép trẫm."



"Thần thiếp không ép Hoàng thượng!" Nam Cung Mẫn la lên, bỗng nhiên nghẹn ngào một tiếng, cảm xúc khó kìm nén, " Chỉ là những ngày như vậy...thần thiếp sống không bằng chết! Nếu bị phế đày vào lãnh cung, thần thiếp chết tâm cũng coi như thôi, hiện giờ người ở hậu cung lại không gặp được Hoàng thượng, ngày ngày dày vò...Hoàng thượng hãy cho thần thiếp thống khoái đi! Hoặc...hoặc để cho thần thiếp có thể tự sát cũng được, chỉ cần Hoàng thượng không để liên lụy đến Trang Thái phi, thần thiếp nguyện ý tự kết thúc bản thân, coi như thần thiếp đền mạng cho hài tử của Nhu Thục dung!"



"Im miệng." Hoàng đế quát lên một cách chói tai, gào lên áp lời nàng ta nói, cũng gào đến khiến bản thân ngẩn người.



Bản thân chẳng qua chỉ muốn lừa dối chính mình. Bởi vì hắn biết mình không muốn nói lời đảm bảo kia cho nàng ta, càng không muốn để cho nàng ta chết.



Hắn thậm chí còn không muốn nhìn thấy nàng cứ như vậy mà quỳ xuống trước mặt hắn khóc. Bọn họ là cùng nhau lớn lên, khi đó hắn đã sớm đăng cơ, hậu cung đều sợ hắn chỉ có nàng ta là không sợ. Hắn chưa bao giờ muốn cùng nàng ta đi đến tình trạng như bây giờ.



Hắn gồng người khắc chế cảm xúc, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta. Nam Cung Mẫn cũng ngưỡng mặt nhìn hắn, trên mặt toàn là nước mắt, kích động đến mức hô hấp dồn dập, ngực phập phồng không ngừng.



Bọn họ cứ nhìn nhau như vậy thật lâu, rốt cuộc Hoàng đế thở dài một tiếng: "A Mẫn, có một số việc làm chính là làm. Trẫm nguyện ý đón ngươi trở về là vì không muốn ngươi chết thảm ở bên ngoài, đây coi như chút tình cảm còn lại giữa ngươi và ta. Còn lại..." Hắn dừng một chút, "Chúng ta không cần gặp lại."



Nói xong hắn xoay người muốn rời đi. Nam Cung Mẫn đang quỳ gối giật mình, lảo đảo đứng lên, đưa tay ôm giữ hắn lại.



Tiêu Trí chỉ cảm thấy sau lưng trầm xuống, theo bản năng liền giãy dụa, người ở sau bỗng òa lên tiếng khóc. Nàng ta gắt gao ôm chặt hắn không chịu buông tay, dùng toàn bộ sức lực, vừa khóc vừa kêu: "Trí ca ca..."



"Nam Cung Mẫn!" Tiêu Trí gào lên, nhưng tiếng khóc vẫn khồng ngừng:" Chỉ để cho ta ôm trong chốc lát được không, chỉ chốc lát thôi..."



Hắn cứng đờ, bỗng nhiên không nói lên lời. Dường như có chút 'may mắn' khiến hắn cảm thấy, cứ để như vậy trong chốc lát.



Rồi sau đó hắn nhất thời không động, nàng ta cũng không hề động đây, không nói gì, cứ ôm hắn như vậy, cảm xúc dường như có chút ổn định, tiếng khóc chậm rãi nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn có tiếng khụt khịt như có như không, đứt quãng ở trong lòng hắn.



Sau một lúc lâu, nàng ta buông hắn ra. Rồi còn lau nước mắt đi, lúc nàng ta vòng lên trước mặt hắn, trên gương mặt khóc lóc đã nhiễm ý cười.



Hắn nặng nề nhìn nàng ta, miệng nàng ta mang theo nụ cười thê lương, hành lễ: "Trí ca ca không thích ta, ta hiểu được."



Tiêu Trí hơi hơi hít thở không thông, không có tiếp lời.



"Ngày sau ta sẽ không làm phiền ca ca nữa." Nàng ta cúi đầu, nước mắt nhịn không được lại rơi hai giọt, bị nàng ta đưa tay gạt đi, "Nhưng Trí ca ca phải nhớ kỹ, đời này A Mẫn chỉ thích mỗi một mình Trí ca ca...cả đời này luôn như vậy."



Nàng ta nói xong, nâng váy cúi đầu làm lễ. Dùng đại lễ quan thần chắp tay, vái ba lần, sau đó từ từ an ổn đứng lên, xoay người rời đi.



Đêm cung yến đó, Hoàng đế có vẻ thất thần. Sau khi tiệc cung yến tan hắn theo quy củ lưu lại trong Thục Trữ viên của Hoàng hậu, nhưng tới nửa đêm rồi thì đột nhiên bất ngờ bị kêu đi.



Khi đó Cố Thanh Sương còn chưa ngủ, bởi vì rượu hoa quế do Lam Phi ủ ra thật sự rất ngon. Rượu lại không gắt, mấy người chơi phi hoa lệnh bất tri bất giác đến nửa đêm, ngược lại vừa khéo nghe được một vở kịch lớn này.



Người đầu tiên tới bẩm báo là hoạn quan bên cạnh Lam Phi, đi vào sân với sắc mặt trắng bệch. Lam Phi đã uống hơi nhiều, không muốn để tâm chuyện phiếm, cáu mày xua tay nói: "Mệt mỏi, đừng quầy rầy chúng ta uống rượu, có chuyện gì ngày mai lại nói."



Hoạn quan kia hơi chần chừ nhìn về phía vài vị khác, Uyển Tu nghi nghĩ nghĩ: "Đã hơn nửa đêm, làm sao vậy? Nói đi."



Hoạn quan kia mới tiến lên nói: "Không biết nguyên do gì, đã hơn nửa đêm...Đột nhiên Mẫn Thiếu sử nhảy hồ, may mà phụ cận đang có thị vệ tuần tra, kịp thời cứu người lên."



Lam Phi nghe được tin tức lập tức tỉnh hơn ba phần rượu, nhìn nhìn hắn: "Hoàng thượng đi qua rồi?"



"...Vâng" Thái giám kia khom người.



Uyển Tu nghi cười nhạo một tiếng: "Làm gì có chuyện 'May mà có thị vệ tuần tra gần đó', ta thấy nàng ta cố tình canh thời gian thị vệ tuần tra mà nhảy xuống."



Đoan Tiệp dư lập tức hỏi: "Hiện giờ thế nào?"



"Không rõ lắm, nhưng thời điểm cứu lên tình hình tạm ổn, hẳn sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng." Hoạn quan trả lời.



Lam Phi ngáp một cái, vẫy tay: "Biết rồi, lui ra đi. Dù sao bổn cung cũng sẽ không đi thăm nàng ta vào lúc này, nếu người khác hỏi tới thì nói bổn cung đã đi ngủ sớm rồi."



"Vâng." Hoạn quan kia đáp một tiếng, sau đó không làm phiền vài vị nương nương uống rượu mua vui, yên lặng lui xuống.



Lam Phi lại ngáp một cái, bỗng nhiên cười một tiếng, chỉ chỉ Cố Thanh Sương: "Ngươi nhìn bản lĩnh của người bao lớn. Hiện giờ một chủ một tớ này đều cố gắng học theo ngươi."



Là nói việc Nam Cung Mẫn nhảy hồ. Đúng vậy, trước đây nàng cũng không phải bị Tình Phi bức cho phải bước lên con đường nhảy hồ đó sao?



Uyển Tu nghi khịt mũi coi thường: "Thắt cổ tự vẫn, cắt cổ tay, tự thiêu, biện pháp tự sát nhiều như vậy, lại học loại này. Nếu đưa vào thi cử thì phải bị giám khảo nghi ngờ vì gian lận!"



Cố Thanh Sương nghe được xì cười, Hòa Chiêu nghi oán trách: "Vừa gặp chuyện của nàng ta, cái miệng ngươi khắc nghiệt ngay được, để người khác nghe xong đều phải chê cười. Ài..." thở dài một hơi nàng ta lắc đầu, "Đây là nàng ta chắc chắn Hoàng thượng sẽ siêu lòng, muốn xoay người."



"Xoay thì xoay đi." Cố Thanh Sương lạnh nhạt.







Trong ván cờ này, dù sao cũng phải có một viên cờ đen hạ xuống thì cờ trắng mới hạ được một viên. Nam Cung Mẫn không xoay người, luôn yên lặng vô danh, nàng ngược lại không dễ làm.



Ma xui quỷ khiến, nàng lại nhớ tới lời Hoàng hậu nói hôm nay.



Hoàng hậu nói với nàng, nữ nhân hậu cung ai nấy đều đáng thương, không nên gây ra mạng người. Nàng không cảm thấy phần thương hại của Hoàng hậu có gì sai, lại cảm thấy người đã đắc tội nàng nhất định phải chết, suy nghĩ một chút, liền hỏi ngược lại Hoàng hậu: "Nương nương không cho phép thần thiếp hại tính mạng người khác, vậy nếu chỉ có lấy tính mạng người khác mới có thể tự bảo vệ mình, thần thiếp nên làm như thế nào? "



Hoàng hậu giật mình, trầm mặc hồi lâu, nói: "Nếu là như vậy, bổn cung tất nhiên không trách ngươi, nhưng ngươi đừng lấy nguyên nhân như vậy để hù dọa bổn cung. "



"Thần thiếp không dám." Nàng gật đầu, "Chỉ là thứ cho thần thiếp nói một câu đại bất kính... chuyện không dính khói lửa nhân gian, tuy rằng thần thiếp đã từng tu hành được mấy tháng, cũng còn lâu mới bằng nương nương. "



Hoàng hậu nghe xong tất nhiên không vui, hỏi nàng có ý gì, nàng chỉ có thể nói cho Hoàng hậu: "Nương nương có thể nhìn nhận như vậy, là bởi vì sau lưng có Thái hậu nương nương, có phụ huynh làm quan trong triều, có cả mẫu tộc làm chỗ dựa, nhưng thần thiếp không có gì cả. Khổ sở thần thiếp đã nếm qua, Hoàng hậu nương nương chưa từng nếm qua nửa phần. Thần thiếp mấy lần mạo hiểm dạo qua Quỷ Môn quan, Hoàng hậu nương nương cũng chưa từng trải nghiệm. Nương nương nếu ở vị trí của thần thiếp, sẽ biết thần thiếp ngay cả một lần rộng lượng cũng không dám thử qua, thử một lần chính là dùng cả tính mạng."



Hoàng hậu còn muốn khuyên nàng: "Thục dung, trong cung những việc này..."



Nàng cắt ngang lời Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương chịu cùng đối đãi thẳng thắn với thần thiếp như vậy, thần thiếp cảm kích vô cùng, cũng không thể giấu diếm nương nương... mệnh Nam Cung thị, thần thiếp nhất định phải lấy. Nương nương nếu không tiếp thu được, vậy cứ bẩm báo cho Hoàng thượng là được, Hoàng thượng sẽ tự mình trị tội thần thiếp. "



"Nhưng thần thiếp cũng cần nhắc nhở nương nương một câu, ngay từ đầu Nam Cung thị đã nhìn chằm chằm vào hậu vị. Hiện giờ lại lần nữa hồi cung, cái đinh trong mắt nàng ta đến tột cùng là thần thiếp hay là ngài, vốn không thể nói rõ. Nếu ngài vì nàng ta diệt trừ thần thiếp, cửa ải Thái hậu nương nương có thể cũng không tốt lắm."



Nàng một năm một mười nói hết những thứ này, nửa khuyên nhủ nửa uy hiếp.



Nhắc đến Thái hậu rốt cuộc là có thể trấn trụ Hoàng hậu. Bởi vì đúng như Hoàng hậu vừa nói, cho dù nàng ta là cháu gái ruột của Thái hậu, ở trong mắt Thái hậu chẳng qua cũng chỉ là một thứ không có sức ảnh hưởng trong hậu cung.



Mà Nam Cung Mẫn, cũng là người Thái hậu không thể dung nạp.



Dịu dàng trong mắt Hoàng hậu bởi vì lời nói của nàng mà trở nên lạnh lẽo, thật lâu sau, cứng rắn nhượng bộ: "Chỉ lúc này đây. Nam Cung thị là chết hay sống, bổn cung mặc kệ."



Cố Thanh Sương mím môi, cảm thấy tiểu Hoàng hậu này có chút bướng bỉnh. Chuyện này không dễ làm lắm, bởi vì nàng không chỉ muốn lấy mạng của một mình Nam Cung Mẫn. Nhưng nếu bây giờ lại nói nhiều chuyện với Hoàng hậu, không khỏi ép Hoàng hậu quá chặt, Hoàng hậu bất luận như thế nào cũng sẽ không đáp ứng nàng. Nếu không nói thông suốt như bây giờ, ngày sau Hoàng hậu thật sự bất chấp đi nói ra cho Hoàng đế, cũng là một tai họa ngầm.



Suy nghĩ nhiều lần, Cố Thanh Sương vẫn tạm thời nhịn xuống, không nói nhiều. Lấy tính mạng của Nam Cung Mẫn trước là được rồi, người bên cạnh... Sau này xem thử có thể cố gắng làm trong lặng yên không một tiếng động hay không.



Từ sau đêm nay, Hoàng đế rốt cuộc vào bẫy của Nam Cung Mẫn, liên tiếp ba bốn ngày đều canh giữ bên cạnh nàng ta.



Uyển Tu nghi nhìn không được, mấy lần giật dây Cố Thanh Sương đi gặp Hoàng đế, chớ để Nam Cung Mẫn chiếm hết hào quang, Cố Thanh Sương chỉ nói: "Không vội. "



Nàng nhất định phải để Nam Cung Mẫn cùng Hoàng đế nối lại tình xưa, không chỉ muốn làm bạn như vậy, còn muốn nàng ta được thị tẩm.



Như vậy, nàng mới có thể làm cho Nam Cung Mẫn hoàn toàn mất đi cơ hội xoay người.



Không phải nàng không nghĩ tới thừa dịp Nam Cung Mẫn nhảy hồ làm cho nàng ta bị bệnh nặng mà chết, như vậy làm cho người ta chết đến thần không biết quỷ không hay cũng không khó. Dù sao nàng cũng đã từng nhảy hồ, sau khi được cứu và an trí ở Tử Thần điện, người bên ngoài không thể vươn tay hại nàng được mà nàng còn ở trước Quỷ Môn quan qua lại vài lần.



Nhưng nghĩ lại, vẫn là để Hoàng đế tự mình giết Nam Cung Mẫn là tốt nhất.



Trong Uẩn Phúc các, bởi vì Hoàng đế thường xuyên ra vào, cung nhân đều quét sạch khói mù, vẻ mặt vui mừng.



Kỳ thật nghiêm túc mà nói, Hoàng đế cùng Mẫn Thiếu sử vẫn chưa khôi phục như trước, ở chung luôn có chút xa cách, Hoàng đế nói không nhiều lắm, Mẫn Thiếu sử hầu như cũng không biết nên nói cái gì, nhưng điều này không quan trọng, chỉ cần Hoàng đế nguyện ý đến, cũng đủ để làm cho người ta vui vẻ.



Dù sao trong hậu cung còn có nhiều người khó gặp thánh nhan như vậy.



Hôm nay Hoàng đế lại là buổi chiều bận rộn xong sự vụ trong tay liền đến Uẩn Phúc các, hỏi Nam Cung Mẫn hôm nay thân thể như thế nào, còn phát sốt hay không, rồi ngồi lên tháp trà đọc tấu chương. Nam Cung Mẫn nằm trên giường nghỉ ngơi, không nói lời nào, nằm nghiêng nhìn hắn, trong lòng chỉ cảm thấy có thể nhìn hắn như vậy là tốt rồi.



Nhiều năm qua, trong lòng nàng ta cầu chính là có thể lúc nào cũng nhìn thấy hắn như vậy. Thế nhưng hậu cung hắn có quá nhiều người, chờ đợi như vậy chung quy vẫn là cầu xa vời.



Cho nên nàng ta luôn suy nghĩ, nếu hậu cung của hắn không còn người khác thì tốt rồi.



Không có Hoàng hậu, không có Vinh Phi, Lam Phi, không có Uyển Tu nghi, không có Nhu Thục dung... Nếu trong mắt hắn chỉ có nàng ta, nàng ta cũng có thể không tính toán nhiều như vậy.



Nàng ta cứ si ngốc nhìn chằm chằm hắn hồi lâu. Đến chạng vạng, hắn sai cung nhân truyền bữa cho nàng ta rồi đứng dậy muốn đi: "Trẫm trở về Thanh Lương điện. "



"... Trí ca ca." Nàng ta vội vàng đứng dậy, gọi hắn lại, "Cùng nhau dùng một bữa ăn đi..." Giọng nàng ta chột dạ, nhưng tràn ngập cầu xin, "Lâu như vậy... Cùng thần thiếp dùng một bữa đi. "



Tiêu Trí trầm tư một lát, rốt cục lặng lẽ quay trở về, ngồi xuống bên cạnh bàn. Nhất thời Nam Cung Mẫn mặt đầy mừng rỡ, từ trên giường đứng lên, qua loa giẫm lên giày rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.



Hắn nhấc đũa gắp thức ăn, nàng ta vui vẻ đến mức giọng nói có chút run rẩy: "Thật ra mấy ngày nay... tất cả các món ăn đều dựa theo sở thích của Trí ca ca mà chuẩn bị."



Tiêu Trí theo bản năng ngước mắt đảo qua, quả nhiên, đồ ăn trên bàn tuy không nhiều lắm, nhưng đều hợp khẩu vị của hắn.



Hắn cúi đầu: "Nàng không cần phải làm điều đó. Tập trung dưỡng thân thể, để cho Thượng Thực cục chuẩn bị đồ ăn nàng thích đi. "



Dường như Nam Cung Mẫn không nghe thấy, vui vẻ tự gắp thức ăn cho hắn. Hắn không từ chối, gắp thức ăn nàng ta đưa đến đĩa để ăn.



Một bữa cơm dùng xong, nàng ta nhìn ra được, hắn vẫn muốn nhanh chóng rời đi. Điều này làm cho trong lòng nàng ta thoáng chua xót, lại không nói được cái gì, hốc mắt đỏ lên một hồi, buồn bực ăn một ngụm cơm trắng.



Qua không bao lâu, Tư Liên bưng canh tiến vào, một chiếc ấm sứ trắng nho nhỏ, màu sắc sạch sẽ.



Sự im lặng trong phòng làm cho chân Tư Liên trì trệ, chần chờ nhìn Nam Cung Mẫn, Nam Cung Mẫn lại lần nữa ẩn chứa ý cười: "Thần thiếp hầm canh cho Hoàng thượng..."



Tiêu Trí muốn từ chối, chống lại tầm mắt nàng ta liền mềm lòng. Tình cảm muôn vàn trong mắt nàng ta, ngẫm lại những gì nàng ta vừa nói, liền làm cho hắn nhịn không được nghĩ canh này có phải ngày ngày nàng ta đều hầm hay không.



Hắn cũng không nói gì, mặc cho Tư Liên dâng canh lên trước mặt. Tư Liên coi như thở phào nhẹ nhõm, lui ra ngoài, gặp A Đường.



A Đường là hoạn quan vừa mới gọi tới, cùng bọn họ không nói là quen biết, nhưng bởi vì Nam Cung Mẫn nhờ người từ Thượng Nghi cục gọi tới, bọn họ đối với hắn cũng coi như là tín nhiệm. Hơn nữa hắn lại thông minh, Trung thu ngày đó thật sự vì Nam Cung Mẫn nghe được nơi Hoàng đế đi, mới có ngày hôm nay được ở chung như vậy, bọn họ đều đối với hắn thêm vài phần khách khí.



Vì thế trước mắt thấy A Đường nhìn xung quanh, Tư Liên cũng không tức giận, chỉ túm lấy hắn: "Nhìn cái gì mà nhìn, khó lắm Hoàng thượng mới ở lại dùng bữa, chúng ta đừng đi vào làm phiền. "



"Hoàng thượng ngày ngày đều đến, cũng bốn năm ngày rồi, sao lại mới chỉ dùng một bữa..." A Đường mặt mày ủ rũ, chớp mắt, đưa ra chủ ý cho Tư Liên, "Nếu không... Ta đưa chút rượu vào, trợ hứng cho nương tử? "



Hắn vừa nói xong, Tư Liên liền trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi suy nghĩ cái gì! Đi nhanh đi, đừng gây rối! "



A Đường buồn cười nhìn Tư Liên, rốt cuộc là cô nương chưa lập gia đình, vừa nghe lời này mặt đều đỏ bừng. A Đường vẫn nói tiếp, chỉ kéo nàng ta đi xa vài bước, hạ thấp một tiếng nói: "Cô nương tốt, đây là ngươi không nhìn ra, Hoàng thượng cùng nương tử có tình, lại ngại chuyện cũ nên không vượt qua được! Chúng ta làm hạ nhân, phải làm theo tâm ý của các chủ tử mới được, lúc này đẩy một phen là thích hợp! "



"Ngươi nói bậy!!!" Tư Liên vẫn trừng hắn, che lỗ tai không chịu nghe nữa.



A Đường cất tiếng: "Ta không nói bậy, ngươi nói còn có thứ gì thích hợp hơn rượu à? "







Tư Liên cự tuyệt liên tục: "Cái này không... Không thể được. "



"Ta cũng đâu bảo ngươi đi rót rượu cho Hoàng thượng!" A Đường liếc nàng ta, "Ta chỉ đưa rượu vào, uống hay không là chuyện của bọn họ. Nếu uống, điều đó có nghĩa là ta không nói sai, mọi thứ sẽ thành công; nếu không uống, đó chính là ta nói sai, nhưng cũng không quan trọng, đưa một bình rượu đi vào lại không trái quy củ gì. "



Lời này ngược lại khiến Tư Liên động tâm. Cũng đúng, chỉ là thử xem, lại không có quy củ nào cấm. Nếu không thành thì không thành, thu hồi rượu lại là được. Nếu thành... Điều đó không tốt sao?



Nàng ta rũ mắt ngẫm lại, mang theo vài phần rụt rè, hơi nhượng bộ: "... Được rồi, chúng ta lập tức chuẩn bị bình rượu cho nương tử, nhưng chỉ có một bình nhỏ, không được nhiều hơn, quá ít cũng không được."



A Đường cười nói: "Dĩ nhiên dĩ nhiên. Ta dùng rượu hoa quế mà Lam Phi nương nương thưởng cho các cung vào Trung thu, hương vị rất nhạt, chỉ coi như cho nương tử cùng Hoàng thượng một lý do có thể thoái thác."



"Được." Tư Liên gật gật đầu, cất bước muốn đi hậu viện, "Ta đi chuẩn bị. Trời lạnh, ủ nóng xong rồi mới đưa đi. "



A Đường lại giữ chặt nàng ta lại: "Này, ngươi không hiểu. "



Tư liên dừng chân, nhíu mày: "Như thế nào?"



"Cái này không thể nóng, ngược lại phải thêm chút băng." A Đường làm như thật mà dạy nàng ta, "Rượu nóng làm ấm người, làm cho người ta thoải mái, nhưng rượu lạnh mới đâm tim xông vào não. Thấu tâm lạnh lẽo kia mới khiến người ta thống khoái, lúc này mới có tác dụng."



Hắn vừa nói như vậy, vừa cất bước kéo nàng ta cùng nhau đi ra sân sau. Trong viện bọn họ cũng không có bếp nhỏ, rượu đặt ở trong kho, một cái bình gốm nhỏ.



A Đường bảo một hoạn quan khác đi tìm chút đá, bảo Tư Liên đi múc rượu, còn mình thì tìm bầu rượu thích hợp rửa sạch. Một bộ đồ rất nhanh đều chuẩn bị thỏa đáng, A Đường nghĩ đến bộ dạng khẩn trương vừa rồi của Tư Liên, liền tự mình bưng vào.



Hai người trong điện còn đang im lặng dùng bữa, A Đường đặt bầu rượu xuống, thấy Hoàng đế nhíu mày, khom người nói: "Đây là rượu hoa quế Lam Phi nương nương tự mình ủ, phân thưởng các cung uống cùng, nghe nói các vị nương nương, nương tử đều thích. "



Tư Liên ở bên ngoài nghe, vuốt ngực âm thầm thở phào.



Nàng ta muốn giúp nương tử một phen, lại sợ làm quá mức cố ý khiến thánh thượng phản cảm. A Đường nói như vậy là rất tốt, một là Lam Phi đưa tới, hai là các cung đều có, cũng không phải tâm tư của nương tử nhà mình.



Sáng sớm hôm sau, Cố Thanh Sương theo thường lệ rời giường sớm, trang điểm thỏa đáng liền đến chỗ Hoàng hậu.



Lúc Vinh Phi nắm giữ cung quyền, các cung phi không cần mỗi buổi sáng đều đi thỉnh an, chỉ cần cứ ba năm ngày qua thỉnh an thể hiện sự kính trọng là được. Nhưng bây giờ Hoàng hậu là Trung cung chính thức, chuyện thỉnh an này là quy củ nên không thể bỏ sót.



Lúc Cố Thanh Sương đi vào cửa viện Thục Ninh viên, cửa chính phòng còn đóng lại, phi tần đã đến đều ở trong sân. Nàng ngước mắt đảo qua, đầu tiên chú ý tới chính là hôm nay hình như mọi người đứng đều nghiêng về phía đông một chút, tựa như cố ý tránh cái gì đó. Lại chăm chú nhìn qua, còn không phải sao? Có một người quen cũ đang đứng ở vị trí hơi chếch về phía tây kìa.



Nam Cung Mẫn.



Tầm mắt Cố Thanh Sương không khỏi rơi vào trên người nàng ta, không che giấu mà lộ ra vẻ tò mò. Phải biết rằng, trước mắt mặc dù mỗi người đều phải ngày ngày đến vấn an Hoàng hậu, nhưng Nam Cung Mẫn lại chưa từng tới, bởi vì ngay từ đầu Hoàng hậu đã tìm đủ loại lý do để miễn lễ của nàng ta.



Trong cung bởi vậy đối với Hoàng hậu rất có khen ngợi, nói Hoàng hậu đây là lo cho mặt mũi của nàng ta, không muốn để cho nàng ta xấu hổ.



Hôm nay lại tới?



Cố Thanh Sương đánh giá nàng ta, thấy nàng ta cúi đầu thi lễ cũng không để ý nhiều, xoay người đi về phía bên kia. Thải Song đến sớm hơn nàng một chút, thấy nàng tới đây, cùng một đám phi tần phân vị thấp vấn an, sau đó nghênh đón: "Nương nương."



Cố Thanh Sương liếc mắt nhìn Nam Cung Mẫn bên kia: "Chuyện gì xảy ra vậy? "



Thải Song không kịp mở miệng, liền có người ưa thị phi nói trước: "Thục dung nương nương còn không biết? Hôm qua Mẫn Thiếu sử đã thị tẩm, tấn Lương sử, hôm nay theo quy củ đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương. "



"Là như vậy?" Cố Thanh Sương cười rộ lên, quay đầu lại nhìn Nam Cung Mẫn, nói một tiếng: "Chúc mừng."



"Tạ nương nương." Nam Cung Mẫn rũ mắt phúc thân, Cố Thanh Sương nhất thời cảm thấy nàng ta cũng thật sự là nhẫn nhục chịu đựng đó.



Nếu nàng là Nam Cung Mẫn, đã từng ở trong cung tôn quý như vậy, hiện giờ lại thấy ai cũng phải chào hỏi, sợ là tức giận cũng phải tức chết.



Nhưng chẳng sao, ngày tháng Nam Cung Mẫn có thể nhẫn nhục như vậy cũng sẽ không nhiều lắm.



Trong Thanh Lương điện, Hoàng đế miễn cưỡng đọc xong một quyển tấu chương, cuối cùng không chống đỡ nổi, phân phó Viên Giang: "Truyền thái y đi."



"Vâng." Viên Giang khom người, có chút lo lắng khuyên nhủ, "Hay là Hoàng thượng vào phòng nghỉ ngơi trước? "



"Không được." Tiêu Trí lắc đầu, tâm phiền ý loạn.



Gần đây quả thật hắn hay thường xuyên nghĩ đến Nam Cung Mẫn, dù sao cũng có tình cảm thanh mai trúc mã, lại vừa mới vì hắn làm chuyện quyết tuyệt như vậy, để cho hắn vứt bỏ không muốn cũng khó.



Nhưng hắn không ngờ tới, hôm qua mình chỉ uống mấy ly rượu lạnh mà lại khó kiềm chế như vậy, cùng nàng ta thành chuyện.



Khung cảnh đêm qua hiện lên trước mắt làm cho hắn ảo não không thôi. Ảo não, hắn còn nhớ tới một người khác — Cố Thanh Sương.



Hắn đã nói với nàng, sẽ không có gì với Nam Cung Mẫn nữa.



Hắn đã nói với nàng, những chuyện nàng ta làm hắn đều nhớ rõ.



Hiện tại hắn phải nói với nàng như thế nào đây?



Kỳ thật, hắn không cần phải nói thêm gì. Tiểu ni cô kia xưa nay thông cảm cho hắn, sẽ không vì vậy mà trách hắn. Nhưng chính vì vậy, hắn ngược lại càng cảm thấy áy náy.



Đây không phải là chuyện đương nhiên hậu cung mưa móc đều dính.



Nam Cung Mẫn hại hài tử của nàng, chuyện này là không cách nào ngó lơ.



Tiêu Trí thở dài một hơi, Viên Giang đang đi ra ngoài truyền lời cho thủ hạ liền nghe phía sau không xa nói: "Trẫm đi xem Nhu Thục dung." Viên Giang ngẩn ra, vội vàng nói: "Vâng. "



Cho nên qua một khắc, Cố Thanh Sương đã nhìn thấy hắn.



Nàng phúc thân hành lễ, hắn đưa tay nâng nàng. Nàng lẳng lặng đưa mắt lướt qua mặt hắn, lập tức nhìn ra sắc mặt hắn hơi trắng bệch.



Nàng chỉ coi như không có gì, cười cười hỏi hắn: "Đã nói thông suốt với Mẫn Lương sử rồi?"



Hắn tránh tầm mắt nàng, rõ ràng không chỗ dung thân: "Thanh Sương......"



Nàng muốn ý cười càng thêm tươi đẹp: "Sao Hoàng thượng còn ngượng ngùng? Đó là chuyện đương nhiên mà."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK