• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edi: Cảnh Phi



Beta: Huê Hoàng hậu



Tết Ông táo trôi qua bảy tám ngày thì đến đêm trừ tịch. Bởi vì năm nay đều ở hành cung, mà trong hành cung lại không có chỗ như Hàm Nguyên điện để tổ chức yến tiệc chiêu đãi quần thần, yến tiệc đêm giao thừa năm nay liền đơn giản đặt ở Hậu cung.



Hoàng hậu vốn định mời Thái hậu, Thái phi và các phi tần cùng vui vẻ, nhưng Thái hậu không muốn góp vui, chỉ cảm thấy mình cùng một đám Thái phi tụ tập càng thêm tự tại, liền nói để cho các nàng chúc mừng với nhau, đến mùng một thì đi dập đầu chúc tết cũng được.



Năm mới thoải mái như vậy ở trong cung thật sự không thấy nhiều, Hoàng hậu ngẫm lại cũng tốt, liền thả lỏng để cho các phi tần đều tùy ý một chút, trong yến hội muốn chơi hành tửu, phi hoa lệnh đều có thể chơi, người thắng có thưởng.



Ngay cả hôm nay hiếm khi Hoàng đế cũng được thoải mái, uống rượu cười xem các nhóm cung tần vui chơi. Cố Thanh Sương không giỏi thơ từ, phi hoa lệnh thua mấy lần, lần lượt đều bị phạt rượu. Mắt thấy nàng không chịu nổi, hắn chợt đứng dậy, đi bộ đến trước bàn tiệc của nàng, cầm chén thay nàng uống một ly.



Bầu không khí trong điện đột nhiên có chút phức tạp, Cố Thanh Sương ngước mắt lên nghênh đón ánh mắt của hắn, đứng dậy cúi đầu, phúc thân một cái: "Tạ Hoàng thượng cứu giúp. "



"Thục dung không thắng được, các ngươi ít để cho nàng uống một chút." Hắn quay đầu nhìn một đám phi tần, "Nếu thua nữa thì không uống, quay đầu lại..." Hắn suy nghĩ một chút, "Quay đầu lại phạt nàng chép thơ từ."



Nhất thời trong điện tràng ngập tiếng cười vang, Cố Thanh Sương đỏ mặt: "Tết nhất, Hoàng thượng nảy ra chủ ý gì thế!"



"Đây thật đúng là cứu ngươi." Lam Phi chỉ vào nàng, cười đến hả hê khi người gặp họa, "Uống ít một chút, thanh tỉnh thêm vài phần, không chừng còn có thể thua ít vài lần. Uống nhiều, chắc chắn càng say càng không thắng được. "



Tai nàng càng lúc càng đỏ, Hoàng đế cũng cười rộ lên, liếc nàng nói: "Đúng vậy, trẫm đây là giúp nàng, Lam Phi thấy rõ ràng như thế, nhưng nàng lại không cảm kích. "



Trong điện lại cười một hồi. Hắn chăm sóc nàng như vậy, dĩ nhiên sẽ có người muốn lên tiếng nịnh nọt nàng vài câu, cũng có người có chút chua xót, nói với nàng: "Thục dung nương nương phải nên cảm tạ mới đúng, thần thiếp còn không có phúc khí như nương nương."



Từ khi Nam Cung Mẫn bị phế tới nay, phong quang như vậy cũng chỉ có trên người nàng.



Hắn đối với nàng càng thêm sủng ái hơn, nàng cũng trở nên càng thêm lóa mắt. Cẩn thận nghĩ lại, khi Nam Cung Mẫn còn là Quý phi, cũng chưa chắc có được quang cảnh như lúc này giống nàng.



Bất giác lại chơi được mấy vòng phi hoa lệnh, Cố Thanh Sương đã nợ mấy chục lần thơ phải chép phạt. Lại mở vòng tiếp theo, nàng nhịn không được muốn chuồn đi, Vinh Phi thấy thế vui vẻ không chịu nổi, hòa giải nói: "Được rồi được rồi, nghỉ ngơi một chút, cũng để tỉnh táo rượu. "



Mọi người lúc này mới dừng lại, không được chơi tửu lệnh, liền truyền ca múa tiến vào. Bỗng nghe tiếng trống từ bốn phương tám hướng đột nhiên nổi lên, giữa đó có tiếng quát lớn, không biết làm thế nào bắt chước được tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm va chạm, nghe có vẻ không giống ca múa trong cung, ngược lại giống người ở sa trường.



Cứ như vậy đi qua một lúc lâu, cũng không thấy có vũ cơ tiến vào, chỉ có những âm thanh náo nhiệt vang lên. Đột nhiên trong nháy mắt, có hơn mười người đột ngột đồng loạt xông vào điện, mặc dù đều là nữ tử, nhưng mỗi người đều mặc áo giáp, cầm kiếm trong tay.



Múa kiếm.



Cố Thanh Sương nhìn tư thế oai hùng hiên ngang như vậy, ánh mắt bất giác nhìn lướt qua trong điện, lúc này mới hoảng hốt chú ý tới một vị thích múa kiếm khác hôm nay không tới được.



Hôm nay Tình Phi, Tình Quý nhân, cũng từng cầm kiếm múa tranh sủng. Nhưng nàng ta thật sự thất sủng đã quá lâu, hiện giờ yến hội này là của Hoàng Hậu và Vinh Phi cùng tổ chức, hai người không hẹn mà cùng "quên" nàng ta đi, căn bản không có chỗ ngồi của nàng ta.



Trong cung này ấy mà, có mới thay cũ cũng quá nhanh.



Cố Thanh Sương không yên lòng nhấp một ngụm canh, bên tai chợt nghe thấy Hòa Chiêu nghi kinh hô: "Doanh Hiền nghi?!"



Nàng ngẩng mạnh đầu, quả nhiên, hơn mười vũ cơ vừa rồi đồng loạt xông vào đã chia làm mấy hàng, người dẫn đầu chính là Doanh Lan. Cách mấy tháng, nàng đều sắp quên Doanh Lan, nhất thời ngưng thần nín thở, nhìn trong chốc lát, đáy lòng chợt nở nụ cười.



Người này, trước đó là học theo nàng, hiện giờ lại là học theo Tình Quý nhân, ngược lại coi như là bước theo con đường mà Hoàng đế yêu thích của người trước từng đi, nhưng không khỏi cũng quá mức lười biếng.



Nhưng... Lười biếng cũng không phải là chuyện lớn.



Nàng yên lặng liếc mắt nhìn vẻ mặt Hoàng đế, trong lòng biết Doanh Lan lần này tất có thể thành chuyện. Đợi đến khi tiếng ca múa lắng xuống, nàng lập tức vỗ tay đầu tiên, trong mắt hiện ý cười: "Không nghĩ tới Hiền Nghi muội muội còn có bản lĩnh làm được điều này. Đúng vào dịp lễ hội, thật là một bất ngờ lớn. "



Doanh Lan chậm rãi hành lễ: "Thục dung nương nương tán thưởng." Hành lễ xong, hai tròng mắt trong trẻo nhìn về phía Hoàng đế, hơi nghiêng đầu, trong sáng mang theo hai phần vui tươi: "Hoàng thượng có thích không?"



Phản ứng của Hoàng đế cũng coi như rụt rè, gật đầu cười nói: "Không tồi." Sau đó hắn nghiêng đầu nhìn về phía Hoàng hậu, "Hoàng hậu nhìn xem, thưởng nàng ấy như thế nào. "



Cố Thanh Sương âm thầm đoán tám chữ này, trong lòng chừng mực xoay chuyển một vòng.



Từ sau khi Hoàng đế sắc phong đến nay, nàng lúc nào cũng mò mẫm tâm tư của Hoàng đế đối với Hoàng hậu. Hiện giờ xem ra cũng không phức tạp, hắn đối với Hoàng hậu không có sủng ái, cũng không có ý định đem phần "thâm tình" kia của hắn phân cho Hoàng hậu vài phần, chỉ là sẽ bảo vệ tôn nghiêm cho Hoàng hậu mà thôi.



Chừng mực như vậy là tốt nhất để nắm bắt. Hắn là Hoàng đế, cho chính thê đủ thể diện; nàng thân là thiếp thất, cũng lễ kính Hoàng hậu, mỗi người đều tốt.



Liền thấy Hoàng hậu mang theo ý cười nhu hòa, rũ mắt suy nghĩ một chút: "Doanh Hiền nghi mỹ mạo. Mấy ngày trước Thượng Phục cục vừa mới tặng một ít Thục cẩm mới tới, thần thiếp nhất thời cũng không định làm nhiều xiêm y như vậy, Doanh Hiền nghi đến chỗ bổn cung chọn một cái đi. "



Ban thưởng này cũng rất có tiêu chuẩn.



Hoàng hậu mở miệng thưởng vải vóc cho nàng ta làm xiêm y, tất nhiên là để cho nàng ta mặc cho Hoàng đế xem. Hoàng đế cho Hoàng hậu mặt mũi, thì Hoàng hậu cũng theo tâm ý Hoàng đế an bài một hai, cái này rất tốt.



Cố Thanh Sương mò mẫm so đo, bỏ một miếng thịt gà vào miệng, có chút hứng thú nhai nhai.



Buổi tối hôm đó, Hoàng đế làm bạn với Hoàng hậu theo quy củ, ngày mùng một cũng thế. Đến mùng ba, Doanh Hiền nghi được lật thẻ bài, chiều hôm sau lại được truyền đến Thanh Lương điện bạn giá. Cố Thanh Sương nghe nói Tình Quý nhân tức giận đến mức trách cứ cung nhân bên cạnh, để Hòa Chiêu nghi đụng phải, bị Hòa Chiêu nghi răn dạy một trận.



Trong cung những vụ việc lông gà tỏi này luôn không dứt, Cố Thanh Sương nghe được mà đau đầu, xoa huyệt thái dương nói: "Hòa tỷ tỷ cũng vậy, Tình Quý nhân trước kia từng phạm phải những chuyện đó, trái phải cũng không có cơ hội phục sủng, hai người các nàng phí tâm cái gì?"



Trong Thanh Lương điện, Doanh Lan múa một khúc kiếm cuối cùng, mồ hôi đầm đìa, liền đi thay y phục. Sau khi trang điểm thỏa đáng một lần nữa trở lại ngoại điện, lại lấy một bút lông, nghiên mặc chấp bút.



Hoàng đế mấy ngày nay cũng không quá bận rộn, thấy thế liền sinh lòng tò mò, đi tới bên cạnh: "Muốn làm gì? "



"Thần thiếp học được chút bản lĩnh mới, Hoàng Thượng xem thần thiếp học được không." Doanh Lan cười, hai tay trái phải mỗi tay cầm một cây bút lông sói, đồng thời viết tiếp. Một tay viết phúc, một tay viết thọ.



Viết bằng hai tay.



Hoàng đế nhìn cười nhạt: "Sao lại muốn học cái này?"



Doanh Lan gật đầu nói: "Thần thiếp tự biết tài hèn học ít, lúc rảnh rỗi liền nghĩ cách đọc thêm sách, học thêm vài thứ, miễn cho người ta chê cười."



"Ai chê cười ngươi." Hắn hồn nhiên không thèm để ý lắc đầu, ôm Doanh Lan trở lại trước ngự án, Doanh Lan theo hắn đi qua, đợi hắn ngồi xuống, liền mài nghiên mực.



Nàng ta cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn, thấy tâm tình hắn tựa hồ không tệ, cẩn thận hỏi hắn: "Hoàng Thượng còn chán ghét thần thiếp không?"







Hoàng đế ngẩn ra, tầm mắt nhìn lên mặt nàng ta: "Tại sao lại nói ra lời này? "



Nàng ta nhíu mày, trong mắt lộ ra vẻ sầu muộn, giọng điệu lắp bắp: "Chuyện trước kia ở bên cạnh Nam Cung thị hầu hạ... Thần thiếp bởi vì biết Thái hậu không thích Nam Cung thị nên không dám nói, cũng gạt Hoàng Thượng, sau đó để Cung chính ti tra ra, Hoàng Thượng có phải là chán ghét thần thiếp hay không? "



Nàng ta thuận nước đẩy thuyền nói ra nỗi khổ tâm làm biện giải, ngữ khí cực kỳ ấm ức.



Ngữ khí như vậy vẫn là Nam Cung thị dạy nàng ta. Nam Cung thị nói hắn quen thương hương tiếc ngọc, nhìn không được cô nương chịu ấm ức, càng không chịu được cô nương bị ấm ức lại nghẹn ở trong lòng, bộ dạng này có thể làm hắn yêu thích nhất.



Nam Cung thị còn nói, tiện nhân Cố thị kia chính là dùng biện pháp này lọt vào mắt hắn.



Hiện giờ nàng ta có bộ dạng học theo kiểu này, khiến hắn thở dài một tiếng, trong lòng nàng ta vui vẻ. Thấy hắn lại đưa tay ôm lấy, nàng ta liền nhu thuận ngồi xuống đầu gối hắn.



Hắn trầm xuống, nói với nàng ta: "Ngươi thân là cung tần, không nên có việc gạt trẫm. "



Doanh Lan cúi đầu, hốc mắt đỏ lên một hồi: "Thần thiếp biết sai..."



Hắn lại nói: "Nhưng Thái hậu đối với Nam Cung thị thật sự bất mãn đã lâu, người trong cung tất cả đều biết. Trong lòng ngươi có chút sợ hãi, trẫm cũng có thể thông cảm, không được có lần sau. "



Trong mắt Doanh Lan liền sáng ngời, mang theo hai phần lệ ý còn sót lại, tràn đầy cảm kích nhìn hắn.



Hắn nắm chặt tay nàng ta, lại nói: "Ngày sau đừng nhắc tới Nam Cung thị nữa, chỉ coi như chưa từng có nàng ta."



"...Vâng." Doanh Lan vội vàng cúi đầu đồng ý, tâm tư hỗn tạp xoay qua xoay lại.



Người nọ nói không sai, hắn quả nhiên là tuyệt tình với Nam Cung thị. Nàng ta có thể đề cập đến Nam Cung thị để giải thích, nhưng không thể sử dụng để giúp nàng ta nói chuyện tranh sủng ái.



Thật may, nếu không có người nhắc nhở, hôm nay nàng ta sợ là nói sai rồi.



Doanh Lan liền đứt quãng sủng hạnh mấy ngày như vậy, Cố Thanh Sương mặc kệ nàng ta, chính mình cũng không chướng mắt. Rốt cuộc hắn đối vói nàng "dùng tình thâm vô biên", qua mấy ngày lại nhớ tới nàng, chọn một buổi trưa không có việc gì đi vào Vọng Thư uyển của nàng.



Nàng vốn đang đọc sách, nghe cung nhân nói hắn đến, đưa tay liền cầm kim thêu chưa làm xong trên bàn lên, từng mũi kim chuyên tâm khâu xuống.



Khi hắn vừa bước vào phòng thì thấy được khung cảnh tháng năm yên tĩnh này, thuận miệng hỏi nàng: "Đang làm gì vậy?"



Dường như Cố Thanh Sương lúc này mới ý thức được hắn đến, vội vàng đứng dậy chào hỏi, sau đó nói: "Khí hậu hiện giờ lúc lạnh lúc nóng, dễ dàng thổi gió lạnh nhất. Thần thiếp muốn làm thắt lưng, lúc hơi lạnh thì buộc vào trong quần áo, che bụng lại, nếu buổi trưa nóng lên, trực tiếp cởi ra là được, so với thay y phục thuận tiện hơn. "



Nói xong dừng một tiếng, đôi mắt đẹp chuyển động: "Vừa khéo vật liệu còn... Còn có chút dư thừa, liền thuận tiện làm một cái cho Hoàng Thượng. "



Hắn nghe đến nơi này trở mặt: "Thì ra trẫm chỉ có đồ thừa? Vậy trẫm không cần. "



Nói xong hắn làm bộ xoay người muốn rời đi, Cố Thanh Sương giữ chặt cổ tay hắn, âm thanh càng thêm mềm nhũn: "Hoàng Thượng─" nghe được xương người cũng mềm nhũn.



Trong cung lại trở về cục diện Cố Thanh Sương và Doanh Lan chia đều ân sủng. Có lẽ là bởi vì hai người bọn họ thế lực quá thịnh, người bên ngoài tự biết kém quá xa, tranh cũng tranh không lại, có được chút thời gian dài không gặp lại âm mưu dương mưu đứng đắn nào.



Tình huống như vậy, Cố Thanh Sương không biết Doanh Lan nghĩ như thế nào, tóm lại nàng cảm thấy có chút nhàm chán. Cẩn thận nghĩ lại, trong cung yến giao thừa Tình Quý nhân đã bị lãng quên, phân vị của Doanh Lan còn không bằng Tình Quý nhân, mấy ngày trước lại có vẻ như bị Thánh thượng chán ghét, vậy mà còn có thể nổi bật như thế, sau lưng chắc có người làm chỗ dựa.



Nàng chỉ mong người núp ở sau lưng Doanh Lan nhanh chóng lộ ra, có thể thêm vài phần thú vị cho cuộc sống bình thản này.



Giữa tháng hai, trong cung thả một đợt cung nữ đi ra ngoài. Lúc trước mê tâm hoàn vẫn cất giữ ở Thượng Cung cục, về sau mặc dù vào Thượng Nghi cục mới bị phát giác thiếu hai viên, cũng vẫn là sai lầm của Thượng Cung cục lớn hơn, một đám nữ quan chức cao của Thượng Cung cục bởi vậy mà bị đuổi đi hơn phân nửa. Chức vị trống xuất hiện như vậy tất nhiên phải có người đến bổ khuyết, theo tiền lệ, Hoàng hậu điều Thượng Nghi làm Thượng Cung.



Trong cung sáu Thượng cục nói là cùng cấp, trên thực tế Thượng Cung cục so với năm cục còn lại thì cao hơn một bậc. Cứ như vậy, Thượng Nghi tương đương thăng lên được một cấp, trở thành nữ quan đứng đầu một đám nữ quan trong cung.



Cố Thanh Sương vì thế chuẩn bị hậu lễ đi chúc mừng, trong lúc nói chuyện đều là những lời không đau không ngứa. Nhưng nói cái gì cũng không quan trọng, ngồi trên ghế Thượng Cung nữ quan là người quen tóm lại sẽ có lợi, huống hồ hai người đã sớm ở trên một con thuyền, vì chuyện lúc trước, ngày sau cũng phải nâng đỡ lẫn nhau nhiều hơn mới đúng.



Vào một đêm khuya cuối tháng hai, Tường Thục nhân đến lúc sắp sinh. Các cung đều kịp thời nghe được tin tức, nhưng bởi vì sắc trời đã tối, cũng không cần mỗi người đều chạy tới, như Cố Thanh Sương nói không quen biết nàng ta càng không thể hiến ân cần như vậy. Tất cả mọi người liền an tâm ngủ đến sáng, buổi sáng thức dậy, lại lục tục nghe nói tình hình của Tường Thục nhân không tốt lắm.



"Hơn nửa đêm trôi qua, còn chưa sinh ra." Vệ Bẩm nói lời này thì nhíu mày, "Vinh Phi nương nương sớm đã chạy tới, Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương bên kia cũng đều có người truyền lời về. "



Thời điểm như vậy, phi tần bên cạnh không thể không đi biểu hiện quan tâm.



Cố Thanh Sương xoa xoa huyệt thái dương, đứng dậy thong dong trước bàn trang điểm, dặn dò A Thi phải trang điểm cho nàng: "Trang điểm nhẹ nhàng một chút, tóc tùy tiện búi một cái là tốt rồi."



Tình hình không tốt, không biết người có thể sống sót hay không. Vạn nhất Tường Thục nhân khó sinh, hoặc là náo loạn đến một xác hai mạng, trang điểm hoa lệ liền có vẻ chói mắt.



A Thi hiểu ý của nàng, búi tóc chỉ lấy hai cây trâm bạch ngọc thuần khiết, váy áo cũng chọn váy màu xanh nhạt thanh lịch, chỉ có tay áo, làn váy thêu ít hoa. Khuyên tai và vòng tay đều là bạch ngọc, cao khiết đoan trang.



Cố Thanh Sương tự mình đeo khuyên tai, Tiểu Lộc Tử bưng khay có mấy cái ngọc bội tiến vào. Vệ Bẩm nhìn lướt qua liền đỡ hắn, thấp giọng nói: "Nương nương hôm nay ăn mặc thuần khiết, ngọc bội không dùng được. Ngươi cứ lui ra đi, ta đi chọn cho nương nương mấy cái túi hương thích hợp. "



Ánh mắt Cố Thanh Sương xẹt qua bóng dáng bọn họ trong gương, mi tâm khẽ nhíu lại: "Túi hương cũng không cần." Nàng nói.



Vệ Bẩm quay người lại, khom người nghe lệnh, nàng ấy nói: "Chọn cung uyển là được. Mấy ngày trước có phải Hi nhi làm một cái màu xanh đậm không? Lấy nó đi."



"Vâng." Vệ Bẩm đáp lại, liền mở tủ y phục ra tìm. Như thế lại qua ước chừng một khắc, Cố Thanh Sương chuẩn bị xong, ăn một cái sủi cảo hấp nhỏ lót bụng rồi vội qua chỗ của Tường Thục nhân.



Nàng bước xuống trước cửa viện, đi vào cửa viện thấy trong viện đã có không ít người. Phân vị thấp hơn thấy nàng tiến vào liền quay người lại, trầm mặc hành lễ, Uyển Tu nghi đứng ở hành lang gật đầu với nàng, ánh mắt nàng quét một vòng, đi về phía Hòa Chiêu nghi.



"Hòa tỷ tỷ an." Đi tới trước mặt, nàng phúc thân, có ý hỏi nàng ta, "Không biết Vinh Phi nương nương..."



"Vinh Phi nương nương ở bên trong." Hòa Chiêu nghi nói, tiếp theo liền nói rõ với nàng: "Thái y nói tình hình không tốt, nửa canh giờ trước rót canh sâm rồi, cũng sai người đi Thanh Lương điện trả lời. Vừa rồi Thanh Lương điện bên kia có người tới, nói..."



Nàng ta nói ánh mắt thấp xuống, giọng cũng nhẹ đi: "Ý của Hoàng thượng, trước tiên bảo vệ hài tử. "



Cố Thanh Sương liếc nàng ta một cái, cũng cúi đầu. Điều này là không thể tránh khỏi. Một phi tần ngay cả được sủng ái cũng không tính là có, làm sao có thể somenh với Hoàng tử,Công chúa? Nếu nàng ta không còn, Hoàng đế cho nàng ta truy tôn cao vị, ban cho nàng ta vinh sủng sau khi chết, đã xem như nể mặt.



Cố Thanh Sương cùng Hòa Chiêu nghi nhất thời đều nói không nên lời, chốc lát có hoạn quan bước nhanh vào cửa viện, âm thanh không nhẹ không nặng nói một câu: "Hoàng hậu nương nương giá lâm. "



Mọi người nhìn nhau, đồng loạt nghênh đón ở cửa viện.



Trong phòng ngủ, Tường Thục nhân đầu đầy mồ hôi, sớm đã không còn khí lực. Cho dù đã uống qua canh sâm cũng chỉ là miễn cưỡng thở ra, cố gắng chống đỡ thêm vài phần, liều mạng muốn sinh đứa nhỏ.



Thái y cùng bà mụ đều ở bận rộn bên cạnh, cách đó vài bước bên ngoài tấm bình phong, Vinh Phi ngồi ngay ngắn ở phía sau, trấn giữ ở nơi đó.







Cục diện lo lắng đã không biết kéo dài bao lâu, Vinh Phi vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích. Cho đến khi có hoạn quan vào phòng, thấp giọng bẩm một câu gì đó bên tai nàng ta, nàng ta mới đứng dậy, từ phía sau bình phong đi ra, đi đến bên giường.



"Ngụy đại nhân." Nàng ta nhẹ nhàng mở miệng. Thái y đang sứt đầu mẻ trán châm cứu cho Tường Thục nhân quay lại, khom người nghe lệnh: "Nương nương."



Vinh Phi ngước mắt nhìn Tường Thục nhân, lạnh nhạt nói cho hắn biết: "Thái y đương nhiên tận tâm bảo toàn mẫu tử bình an mới tốt. Nhưng nếu không giữ được — khẩu dụ của Hoàng thượng, trước tiên bảo vệ hài tử. "



Thái y ngẩn ra, lau mồ hôi lạnh, vẻ mặt phức tạp nói một tiếng "Tuân chỉ".



Tường Thục nhân trên giường nghe vậy chợt hoảng hốt, nàng ta vốn đã không còn khí lực gì, hiện tại mạnh mẽ giãy dụa, tay nắm chặt dây màn trướng đang rủ xuống bên cạnh: "Vinh Phi nương nương. Vinh Phi nương nương, đừng..."



Trên khuôn mặt tái nhợt, tràn ngập hoảng sợ hai mắt nhìn chằm chằm Vinh Phi. Vinh Phi nhíu mày, lại đi về phía trước hai bước.



Tường Thục nhân nhìn nàng ta, trong mắt kinh sợ và cầu xin cùng tồn tại: "Thần thiếp mới mười bảy tuổi, Vinh Phi nương nương... Thần thiếp không muốn chết..."



Vinh Phi cúi đầu, nhẹ giọng than thở: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, bình an sinh hài tử ra. "



Lời này nói không tính là sai, chỉ là nghe không đau không ngứa.



Tường Thục nhân liều mạng cắn môi, bất an lắc đầu: "Nương nương, ngài cứu thần thiếp... Ngài thay thần thiếp cầu xin Hoàng thượng..."



Vinh Phi trầm mặc giây lát, cuối cùng cũng không nói ra cái gì, xoay người trở lại phía sau bình phong.



Thái y lại lau mồ hôi lạnh, theo bản năng nhìn bình phong bên kia. Mấy lần muốn khuyên, lại nuốt trở về.



Đây là không có cách nào khuyên, không ai dám đi cầu Hoàng đế giữ lớn không giữ nhỏ.



Trong cung chính là như thế này. Ngay cả trong nhà của rất nhiều người ở dân gian cũng giống như thế này.



Trong viện bên ngoài, mọi người hành lễ xong thì có hoạn quan tiến lên bẩm báo lại tất cả tình hình hiện tại cho Hoàng hậu.



Mấy cung tần địa vị cao đều ở gần Hoàng hậu, Hoàng hậu và Tường Thục nhân trước sau đều có thai cùng nhau, hiện tại tháng cũng đã rất lớn, Hòa Chiêu nghi sợ nàng ta chịu không nổi nên tự mình ở bên cạnh đỡ nàng ta.



Cố Thanh Sương đứng bên cạnh Hòa Chiêu nghi, im lặng nghe cung nhân bẩm báo với Hoàng hậu, Hoàng hậu vẫn bình tĩnh không nói, cho đến khi cung nhân nói đến ý tứ của Thanh Lương điện bên kia, Hoàng hậu giương mắt: "Cái gì?"



Nàng ta ngẩn ra, cất bước muốn vào phòng. Hoạn quan kia sắc mặt trắng bệch, vội vàng tiến lên ngăn nàng ta: "Hoàng hậu nương nương, bên trong mùi máu rất nặng, ngài đang có thai..."



"Qua một thời gian nữa, bổn cung cũng sẽ ngửi thấy những mùi máu này." Hoàng hậu dưới chân không ngừng, hoạn quan kia lại không dám cứng rắn ngăn cản, đành phải lui sang một bên.



Một cảm xúc khó hiểu dao động qua lại giữa Hòa Chiêu nghi, Uyển Tu nghi cùng Cố Thanh Sương. Ba người dứt khoát cũng đồng loạt đi vào phòng, vừa bước qua cánh cửa, liền nghe được Hoàng hậu đang phân phó: "Trước tiên bảo trụ mạng của Tường Thục nhân, chuyện còn lại, tự có bổn cung gánh vác. "



Trong chớp mắt đó, cả phòng trở nên yên tĩnh đến có chút dọa người.



Ba người đều dừng lại, chứa ba phần ngạc nhiên nhìn tới nhìn lui, không ai nói nên lời.



Vinh Phi cũng bất động, một lúc lâu sau, khàn khàn mở miệng: "Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng mới vừa rồi có truyền lời..."



"Bổn cung biết." Hoàng hậu cất bước đi đến bên giường, nghênh đón bộ dạng cứng lưỡi của Tường Thục nhân, đưa tay nắm chặt tay nàng ta, "Ngươi còn phải tận lực. Ngươi có mạng sống, bổn cung nhất định sẽ cho ngươi sống sót. Nhưng nếu đứa bé này vẫn không ra được... Mệnh chung quy là không giữ được. "



Cho dù là thai chết lưu cũng phải sinh ra, mẫu thân mới có thể sống sót.



Cố Thanh Sương ngửi mùi máu tươi trong phòng, nhìn trước mắt, tâm tình đột nhiên phức tạp đến cực hạn.



Lúc Hoàng hậu mới vào cung, nàng cảm thấy Hoàng hậu có bản lĩnh. Đó là bản lĩnh đương gia chủ mẫu nên có, vừa mới gặp mặt đã trấn trụ trên dưới hậu cung, khiến cả hậu cung đều biết nàng ấy không phải là chủ nhân dễ bắt nạt.



Về sau bởi vì chuyện của Nam Cung Mẫn, nàng lại cảm thấy Hoàng hậu vẫn còn hơi non nớt, có chút đứng nói chuyện không đau thắt lưng.



Hiện tại, nàng lại không nhịn được bội phục Hoàng hậu.



Nhìn lại, Hoàng hậu và Tường Thục nhân cũng không có quá nhiều tình cảm, chẳng qua ngày thường gặp mặt khi vấn an, hiện giờ lại chịu vì Tường Thục nhân mở lời này.



Nếu để Tường Thục nhân cuối cùng có thể bình an sinh hài tử, việc này cũng thôi. Nhưng nếu mẫu thân còn mà con mất, Hoàng hậu phát ra lời này, ở trước mặt Hoàng đế không dễ dàng giải thích.



Đây là nàng ấy gánh chịu nguy hiểm.



Cố Thanh Sương hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, cũng đi lên phía trước. Tường Thục nhân vừa mới bình tĩnh lại ba phần từ trấn an của Hoàng hậu, ánh mắt rơi vào trên mặt Cố Thanh Sương, lại có chút bối rối.



Nàng ta sợ Hoàng đế lại truyền khẩu dụ gì khác.



Cố Thanh Sương hiền hòa cười cười: "Hoàng hậu nương nương nói đến mức này, ngươi cứ an tâm mà sinh. Vì Hoàng hậu nương nương, tốt nhất là mẹ con bình an mới được. "



Hoàng hậu lại nói: "Tất cả đều cố gắng là được, bổn cung không quan trọng." Trong lúc ngước mắt lên, nàng ta quét thấy hoạn quan đang muốn đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lại, liền nói, "Chặn lại. "



Cung nhân hai bên nghe thấy liền chạy ra ngoài, kéo hoạn quan kia về phòng. Hoàng hậu liếc hắn một cái, cũng không nói gì, chậm rãi đi về sau bình phong, thản nhiên ngồi xuống.



Vinh Phi có chút nóng nảy: "Nương nương, đây không phải chuyện nhỏ, người có chủ ý, dù sao cũng nên nói rõ với Hoàng thượng một tiếng. "



Hoàng hậu lạnh nhạt sửa sang lại làn váy: "Chờ xong chuyện, bất luận là kết quả gì, bổn cung sẽ trở về nói cho Hoàng thượng. "



"Ngài..." Vinh Phi nhíu chặt mày, nặng nề thở dài, giọng điệu càng thêm lo lắng, "Nương nương, đây không phải là hài tử của một mình Tường Thục nhân! "



"Đúng vậy." Hoàng hậu nâng mi mắt lên, nghênh đón vẻ mặt gấp gáp của Vinh Phi, nói từng chữ từng chữ, "Bổn cung là mẹ cả của đứa nhỏ này. "



Vinh Phi dừng lại, đột nhiên nói không nên lời, sắc mặt trắng dần ra.



Trong mấy hơi thở yên tĩnh, cung nữ pha trà xong bưng đến trước mặt Hoàng hậu, Hoàng hậu vững vàng tiếp nhận chén trà nhấp một ngụm, lại đặt xuống, Vinh Phi mới rốt cục bình tĩnh lại một chút, gian nan nói: "Cho dù trở lại chỗ Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương cũng sẽ không đáp ứng ngài..."



"Cái này sẽ không phiền tỷ tỷ quan tâm." Hoàng hậu thản nhiên trả lời.



Một mạng người sống sót đặt ở đây, sau này ai sẽ nổi giận với nàng ta, có gì quan trọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK