Beta: Huệ Hoàng hậu
Sáng hôm sau, Cố Thanh Sương được giữ lại sau buổi thỉnh an sáng, Hoàng hậu xoa trán phàn nàn: "Biết rõ Vinh Phi không có lòng tốt, còn phải ngày ngày vờ vịt thái bình với nàng ta, khiến người ta đau đầu."
"Thần thiếp cũng cảm thấy vậy." Cố Thanh Sương than thở, mười ngón tay mảnh khảnh khảy hộ giáp, đắn đo dùng từ rồi nói tiếp: "Hôm qua thần thiếp đã suy nghĩ rất lâu, Vinh Phi khác với những vị trước đây, là một người thông minh. Dù muốn làm chuyện gì, nàng ta đều rất biết đẩy người khác lên trước ra tay thay mình, còn bản thân thì sạch sẽ trốn phía sau. Chuyện Vệ Bẩm lần trước, chúng ta xem như lần ra Như Tần, bây giờ nàng ta lẩn tránh triệt để hơn, đến chết Du Quý nhân cũng không biết sau lưng có nàng ta."
Hoàng hậu nghe nàng nói như vậy, thở dài thườn thượt. Cố Thanh Sương chuyển mắt lên mặt nàng ấy: "Thần thiếp cảm giác, thay vì ôm cây đợi thọ như vậy, không bằng chúng ta bắt ba ba trong rọ."
"Bắt ba ba trong rọ?" Hoàng hậu hơi nhíu mày, quan sát nàng: "Muốn bắt ba ba trong rọ, trước tiên phải mời nàng ta vào rọ đã."
Cố Thanh Sương gật đầu: "Đúng vậy."
"Ngươi có chủ ý rồi?" Hoàng hậu truy hỏi.
Giọng Cố Thanh Sương nặng nề: "Chủ ý xem như có, nhưng cũng có điều băn khoăn."
"Không ngại thì nói thử chủ ý xem." Hoàng hậu nói.
Cố Thanh Sương chậm rãi nói: "Thần thiếp có thể xin Hoàng thượng hạ chỉ, nói trước kia Tam Hoàng tử là do Ý Thái phi nuôi nấng, thần thiếp cũng không có kinh nghiệm. Cái thai này sinh ra, thần thiếp sợ chăm sóc không chu toàn, lại vì Tam Hoàng tử đã ở bên cạnh thần thiếp, cũng sợ không đủ tinh lực, nên muốn nhờ nương nương nuôi con giúp thần thiếp. Hoàng thượng có đồng ý hay không không quan trọng, nương nương lan truyền tin này ra ngoài. Vinh Phi đã muốn Hậu vị thì chắc chắn không thể để nương nương có thêm một đứa bé nữa để địa vị vững chắc, sẽ không để thần thiếp bình an sinh con."
Hoàng hậu suy nghĩ một lát, lắc đầu: "Ngươi nói nghe thật đơn giản. Có lẽ nàng ta thật sự không muốn ngươi bình an sinh con nhưng có thể đẩy một người khác ra, dù sao cũng không tóm được tận tay nàng ta."
"Chuyện này thì phải xem bản lĩnh của chúng ta rồi." Cố Thanh Sương cười, lông mi khẽ rũ, che đi tính toán trong đáy mắt: "Nếu chúng ta đề phòng đến mức không duỗi tay tới được để ra tay. Như vậy đến lúc sinh con, nếu cho nàng ta một cơ hội để nàng ta tiếp cận thần thiếp, nàng ta không thể không nắm lấy."
Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Chuyện này quá nguy hiểm. Lỡ như có sơ suất gì, không nói đến mạng đứa bé, mạng của ngươi phải thế nào?"
"Muốn bắt sói đừng tiếc giày." Cố Thanh Sương mỉm cười, ngước mắt lên, sự sắc bén lộ ra bên ngoài: "Hoàng hậu nương nương từ bi, nhưng con đường của thần thiếp đã nhuốm máu. So với sống từng ngày trong lo lắng đề phòng, thần thiếp sẵn lòng lấy tính mạng ra để dọn sạch trở ngại, để tối có thể kê cao gối mà ngủ."
Hoàng hậu nghe xong hô hấp khựng lại. Ở chung với vị Nhu Phi này càng lâu, nàng càng hiểu suy nghĩ của nàng ấy không thuần khiết lương thiện như vẻ bề ngoài. Có đôi khi nàng cảm thấy Hoàng thượng chọn chữ Nhu để làm phong hào cho nàng ấy thật sự là mắt chó đui mù, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại - đây là bản lĩnh của Nhu Phi.
Hoàng hậu trầm ngâm một lát, cảm thấy cũng không cần phải cản nàng ấy. Nàng ấy dám đưa ra chủ ý này, dù sao vẫn nắm chắc vài phần.
Hoàng hậu chỉ hỏi: "Vậy băn khoăn cái gì?"
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng hậu chợt vỡ lẽ: "... Ngươi sợ bổn cung thật sự cướp con của ngươi?"
Cố Thanh Sương hạ mắt, hời hợt nói bốn chữ: "Thần thiếp không dám."
Hoàng hậu nổi giận đến quáng mắt, nàng ghét hậu cung là vì vậy, rõ ràng là nghĩ như vậy, còn nói cái gì "Không dám", giả tạo vô cùng.
Tuy điệu bộ này làm người ta nổi nóng nhưng lại dùng rất tốt; giống như hiện tại, dù nàng tức giận nhưng thật sự không nói được gì.
Cố Thanh Sương nghe Hoàng hậu cười khẽ một tiếng: "Ngươi nghĩ bổn cung rảnh rỗi lắm sao? Có một đứa con bên người hao tâm tổn trí chưa đủ, còn phải nuôi giùm ngươi?"
Cố Thanh Sương im lặng nhìn Hoàng hậu.
Nói như vậy cũng không có sức thuyết phục gì.
Nàng hy vọng Hoàng hậu có thể lập một lời thề thật nặng, nói đến quỷ thần cũng luôn khiến người ta kính sợ.
Lại nghe Hoàng hậu nói: "Các ngươi đều xem Hoàng vị là chiếc bánh ngọt, bổn cung cảm thấy chưa chắc. Hơn nữa, lập Trữ vẫn nên lập người có tài đức, nếu chỉ lo nâng đích tử lên, là một hôn quân thì sao?"
Câu sau không xem là lập dị, câu trước lại thật sự là tuyên truyền giác ngộ. Hoàng hậu thấy trên khuôn mặt vẫn luôn duy trì thỏa đáng của Cố Thanh Sương hiện ra thần sắc kì lạ, không khỏi nhíu mày lại, không mặn không nhạt hỏi nàng: "Sao nào? Vẫn không tin? Vậy bổn cung không giúp được ngươi, chúng ta ai lo chuyện người đó thôi."
"... Không phải." Cố Thanh Sương cố gắng hoàn hồn lại, nghe thấy nhịp tim càng đập càng nhanh, mạnh mẽ ổn định tinh thần, truy hỏi: "Nương nương không muốn để Tứ Hoàng tử kế vị sao?"
"Có chứ." Hoàng hậu ngừng một lát: "Nhưng dù là muốn cũng lười vì chuyện này mà suy tính, tùy duyên là được. Hơn nữa..." Nàng hơi nhếch môi: "Chuyện tranh đoạt Hoàng vị, Nhu Phi đừng lấy cái gì mà "vì tương lai con cái" để qua loa lấy lệ với bổn cung, ai mà chẳng biết các người đều vì vị trí Thái hậu."
Chân mày Cố Thanh Sương giật giật, cung kính gật đầu: "Hoàng hậu nương nương nghĩ nhiều rồi. Dù là Hoàng tử nào kế vị, nương nương đều là Thái hậu."
"Xùy." Hoàng hậu mỉa mai một tiếng, khóe miệng hơi nhếch lên, lười nói thêm về chuyện này. Nàng bằng lòng nói với Nhu Phi thêm vài lời là vì Nhu Phi thông minh, có nhiều câu chỉ vừa nói là hiểu. Nhưng dù sao họ cũng là hai người hoàn toàn khác nhau, có rất nhiều ý tưởng của nàng, Nhu Phi không thể nào hiểu được.
Với nàng mà nói, Nhu Phi kiêng kị nàng cướp con, cũng sợ nàng nảy sinh địch ý, đều là chuyện hợp lý; nhưng có lẽ Nhu Phi sẽ vĩnh viễn không hiểu được, trong mắt nàng, Hoàng vị, ghế Thái hậu, quyền lực, tôn vinh gì đó hoàn toàn không đáng tiền.
Nếu một ngày kia thiên thần giáng xuống, cho nàng một nguyện vọng, chỉ e dù nàng đã là Thái hậu cao quý cũng sẽ nguyện một điều - nàng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này.
Trong mắt nàng nơi đây không chỉ nhàm chán và còn có cả tội ác. Thiên hạ nuôi hoàng thất, nói trắng ra là bóc lột bá tánh thậm tệ, địa vị càng cao nàng lại càng thấy hổ thẹn.
...
Gạt chuyện này sang một bên, cuối cùng hai người cũng vẫn nói đến chuyện chính. Việc được bàn xong, Cố Thanh Sương trở về Hoài Cẩn cung, an tâm chờ Hoàng đế đến thăm nàng.
Nàng không cần chờ quá lâu, từ khi nàng có thai đến nay, Hoàng đế "thâm tình" với nàng hơn trước, nhiều nhất là cách hai ngày sẽ đến thăm nàng. Cố Thanh Sương nghĩ ngợi một hồi, sai người chuẩn bị giấy bút, bình yên ngồi trước bàn bắt đầu vẽ.
Vẽ không được coi là sở trường của nàng, vẽ hỏng hai lần rốt cuộc mới có thể lên màu. Khi Hoàng đế vào phòng, bút chu sa trong tay nàng vẫn còn đang tô. Mỹ nhân trước bàn biểu tình chuyên chú, trong tranh là một đứa bé đang mỉm cười, hắn im lặng nhìn một lát mới cười hỏi: "Đã giữa mùa hạ, sao nàng lại muốn vẽ cái này?"
Trong tranh mái hiên thấp thoáng có tuyết đọng, trên người đứa bé ba bốn tuổi cũng còn mặc áo bông đỏ thẫm. Tay cầm lồng đèn đỏ, trên cửa sổ có dán chữ phúc đỏ rực, đó phải là cảnh mừng năm mới.
Cố Thanh Sương giật mình, vội muốn đứng dậy thỉnh an nhưng bị hắn nhấn đầu vai lại: "Nhiều lễ tiết làm gì."
Trong giọng nói có vài phần ghét bỏ.
Nàng an tâm ngồi trở lại, mỉm cười: "Khi đón Dư Hiển đến đây thần thiếp đã nghĩ rất kỹ, muốn thường xuyên vẽ tranh cho nó, ghi lại hết những chuyện thú vị hàng ngày. Không ngờ lại có thai, không rảnh để quan tâm, chuyện kéo dài từ tết đến nay."
Hắn lắc đầu: "Đừng hao tâm tốn sức. Nếu nàng có lòng nhớ những chuyện này, cũng có thể truyền họa sư đến, bản thân nàng lo nghỉ ngơi đàng hoàng đi."
"Tự mình vẽ vẫn vui hơn, thần tiếp vẽ từ từ là được." Nàng cười dịu dàng, nói rồi khựng lại một nhịp, sau đó thở dài: "Nhưng nhiều việc quá, thần thiếp cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi... Lòng thiếp có một số dự định, muốn bàn bạc với Hoàng thượng đôi chút."
Hoàng đế gật đầu: "Nàng nói đi."
Nàng gác bút lại, đứng dậy nắm tay hắn cùng đi đến ngồi xuống giường nhỏ uống trà: "Thần thiếp nghĩ Dư Hiển đang ở độ tuổi thích chơi đùa, bên cạnh lại có một đứa bé sơ sinh cần chăm sóc, thần thiếp sợ tâm sức không đủ sẽ có sơ xuất. Tứ Hoàng tử bên Hoàng hậu nương nương cũng còn nhỏ, các nhũ mẫu cũng đều có sẵn, thần thiếp nghĩ có thể nhờ Hoàng hậu nương nương chăm sóc con của thần thiếp một thời gian hay không, đợi đến khi Dư Hiển lớn hơn một chút, thần thiếp lại đón về, tốt cho cả hai đứa nhỏ."
Sau khi nghe xong, đáy mắt Hoàng đế hơi trầm xuống. Ánh mắt hắn lướt trên mặt nàng, mang theo vẻ lạnh lùng khó nhận ra: "Hoàng hậu đồng ý rồi sao?"
Nàng vờ như không cảm nhận được sự nghi ngờ của hắn, mỉm cười nói: "Chỉ là thần thiếp tự nghĩ thôi, vẫn chưa bàn với Hoàng hậu nương nương. Nhưng mà... Xưa nay Hoàng hậu nương nương yêu thương ba vị Công chúa, cũng thường nói nếu mình có con gái thì tốt, thần thiếp nghĩ chắc sẽ sẵn lòng giúp thần thiếp thôi."
Hoàng đế hơi giật mình: "Sao nàng biết là con gái?"
"Thái y nói ạ." Nàng chớp chớp mắt nhìn hắn, vẻ mặt đương nhiên, lát sau lại nói: "Nếu là Hoàng tử, vậy thì giao đến chỗ Thái phi là được, tội gì phải làm phiền Hoàng hậu nương nương ạ?"
Nghe nói đến đây, nghi ngờ trong mắt hắn mới tiêu tan.
Là một Đế vương, điều kiêng kị nhất quả nhiên vẫn là người khác tính kế Hoàng vị, cho dù là Hoàng hậu hay sủng phi của hắn cũng không thể. Nếu nàng sinh con trai lại nguyện ý giao cho Hoàng hậu, hắn sẽ khúc mắc suốt đời.
Hắn hơi trầm ngâm rồi gật đầu: "Ngày mai trẫm sẽ thử hỏi Hoàng hậu."
"Vâng." Cố Thanh Sương cười tươi hơn đôi chút, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: "Tóm lại sinh con ra thì Hoàng thượng làm chủ, trước mắt không nói chuyện nam hay nữ, được không?"
Hắn không khỏi ngạc nhiên: "Tại sao?"
"Thần thiếp sợ ý trời trêu người." Nàng mím môi: "Thần thiếp ngóng trông Công chúa như vậy, nhưng nếu nói ra trước, còn để cả cung đều biết, ông trời nằng nặc cho thần thiếp thêm một Hoàng tử nữa thì làm sao đây? Nhìn Dư Hiển sung sức như vậy, mấy năm nữa nó sẽ dở cả nóc nhà, thêm một đứa sao thần thiếp chịu nổi."
"..." Tiêu Trí cười nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng bật cười thành tiếng, sau đó càng cười càng lớn, tiếng cười văng vẳng trong điện: "Nàng nghĩ linh tinh cái gì vậy!"
"Hoàng thượng đáng ghét!" Nàng trừng mắt liếc hắn một cái, tức giận đứng dậy không ngồi cùng hắn nữa: "Hoàng thượng phải nghe thần thiếp, không được nhiều lời, dù thế nào thần thiếp cũng phải xin một đứa con gái, không thể trơ mắt nhìn Lam Phi và Đoan Tiệp dư ngày ngày khoe khoang trước mặt thần thiếp!"
"Ha ha ha ha." Hắn vừa cười vừa đứng dậy theo sau ôm lấy nàng, nàng hung hắn ngước mắt trừng hắn, một nụ hôn rơi xuống: "Được được được, nghe lời nàng hết, trẫm đi thương lượng với Hoàng hậu, chỉ hỏi nàng ấy có đồng ý chăm con giúp nàng không. Nếu sinh Hoàng tử chúng ta sẽ sắp xếp lại, chắc Hoàng hậu cũng không có ý kiến gì đâu."
Nàng lại không chịu buông tha, giày thêu nhẹ nhàng giẫm lên mu bàn chân hắn: "Ngay cả Hoàng thượng cũng không cho nhắc lại chuyện Hoàng tử Công chúa!"
"..." Hắn lại không nhịn được mà cười một tiếng, rốt rít dỗ dành nàng: "Không nhắc không nhắc nữa, Hoàng tử hay Công chúa gì trẫm đều thích, ông trời sắp xếp cái gì thì là cái đó."
Lúc này Cố Thanh Sương mới hài lòng, bình tĩnh gật đầu, ánh mắt dừng trên bức tranh vẫn chưa vẽ xong, nhìn chu sa đỏ thẫm đến xuất thần.