Tiêu chuẩn thấp nhất của Đại hội tiên phẩm là Kim Tiên, cho nên bậc Kim Tiên ở Đại hội tiên phẩm sẽ chọn ra ba người đứng đầu thăng chức Tiên quan, cũng để tăng sự căng thẳng giữa các lão Tiên quan, nói với bọn họ nếu không nỗ lực thì sẽ Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
Sau khi mỗi một cảnh giới so tài kết thúc có tên đứng đầu, sẽ được vào Thập Cảnh tháp, mà vào rồi thì đạt được thứ gì đều phải dựa vào cơ duyên.
Tuy nói thế, nhưng cảnh giới Tiên Tôn rất ít, đa phần đều có sự kiêu ngạo của riêng mình, ở cảnh giới trước cũng đã vào Thập Cảnh tháp, cũng lớn tuổi hơn những cảnh giới khác, vốn gặp được không ít cơ duyên, bởi vậy đa số Tiên Tôn đều cố kỵ thể diện, không tranh với tiểu bối.
Cùng lắm là theo mặc định, Đại hội tiên phẩm chỉ có hai Tiên Tôn đấu pháp trước mặt mọi người, mang thêm điềm tốt cho Đại hội tiên phẩm, cũng để người khác có một cơ hội xem cảnh giới Tiên Tôn so tài, tranh thủ học thêm chút gì đó.
Tiên giới là Chủ tứ giới, chức trách của mỗi tiên quan không giống nhau, bất kể cảnh giới tu vi của bọn họ là gì, dù chỉ là Kim Tiên đến Tam giới kia, người ta ít nhiều cũng sẽ nể tình phối hợp làm việc, nếu có cảnh giới cao, còn được chuẩn bị một gian phòng cho khách để nghỉ ngơi.
Còn có Thập Cảnh tháp, có không ít cơ duyên trân bảo bên trong, cũng không ít công pháp bí tịch, càng có khả năng có được bảo vật mà Thần tộc thượng cổ để lại. Cho nên dù là người Tiên giới của Đại hội tiên phẩm tiến vào, hay người từ cuộc thi mười năm một lần của hai giới Yêu Minh bước vào, đều sẽ được Tứ giới chú ý.
Hơn nữa cuộc thi giữa Tiên Tôn, cùng với người xuất sắc của các cảnh giới sẽ được đánh giá, ít nhiều được làm quen với vài người có năng lực hoặc để lại ấn tượng cũng là chuyện tốt.
Vì những lẽ này, Đại hội tiên phẩm trở thành chuyện lớn của Tứ giới, Tam giới kia đều sẽ tới, không chỉ tới mà còn là những “quan to hiển quý”. Như Yêu Minh giới thì là Yêu chủ Minh chủ, cùng con cái hoặc phu nhân, hoặc là Yêu tôn Minh tôn. Còn về Ma giới, Tạ Vi Ninh là Ma chủ, người quan trọng ngoài Tả Hữu hộ pháp và ba vị trưởng lão, nhiều nhất cũng chỉ mang theo vài Ma Tôn đến.
Chuyện lớn như vậy, dáng vẻ xuất hiện ắt sẽ không nhỏ.
Khi Tạ Vi Ninh vào Bất Ngự môn, có cơ hội nhìn lên trên, thấy Phong Thầm đi xuống từ lầu cao, mới vừa chào hỏi xong, còn chưa kịp nhìn đối phương có phản ứng gì, thì đã đi qua đoạn đường này, cuối cùng không nhìn thấy ai nữa.
Này cũng coi như là lần đầu tiên nàng vượt “giới” xa nhà, tới đây lâu như vậy cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh sắc Tiên giới bên trong Bất Ngự Môn, nhất thời mới lạ, mọi sự chú ý đều dồn vào cảnh chung quanh.
Tiên giới rất xem trọng nơi tổ chức Đại hội tiên phẩm, là một hòn đảo nổi trên không, chuyên dùng để thực hiện Đại hội tiên phẩm, có diện tích lớn, không chỉ là nơi mở cuộc thi của các cấp Kim Tiên trở lên, mà còn để người Tam giới đến ở.
Hòn đảo trên không nằm phía trên chủ thành Tiên giới, bên ngoài Tiên Vân Phù Cư, nói đơn giản thì đều gần hai nơi phồn hoa nhất Tiên giới, vào những dịp này sẽ có thang mây bay để đi lên đi xuống, rất tiện để tới phố Trường Minh, cũng tiện đến các nơi khác.
Hòn đảo nhỏ tên Phù Không Đảo Tự này bình thường sẽ ẩn nấp trong tầng mây, có lẽ có một trận pháp che giấu nào đó, không hề bị phát hiện, chỉ khi Đại hội tiên phẩm mới xuất hiện ra ngoài, lộ cảnh sắc nguy nga tráng lệ và mờ mịt Tiên khí.
Thuyền mây của Tam giới được Hộ Thiên Vệ hộ tống, tiến thẳng vào hòn đảo nổi, Tạ Vi Ninh xuống thuyền mây mới nhận ra vẫn chưa hết.
Bọn họ còn phải đến trung tâm của hòn đảo, cũng chính là nơi mà sau này Tiên Tôn tranh tài, và là nơi Tiên Đế sẽ phát biểu khai mạc hôm nay.
Đây thật đúng là… Từ xưa đến nay, dù là hoạt động lớn đến mức nào, lãnh đạo cũng phải có một buổi hội nghị vận động trước.
Trăm năm qua Ma giới không tham dự, cũng đã mười lần không tới Đại hội tiên phẩm, lần này ngoài Ma Tôn và ba vị trưởng lão, các thuộc hạ đều khá tò mò, thích thú dâng trào.
Tạ Vi Ninh còn có thể đoán được nội dung sẽ nói tiếp theo, chán chường đi theo đoàn người đến sân, giương mắt nhìn Tiên Hậu và Phong Thầm đứng cạnh Tiên Đế trên đài cao.
Nàng quên mất, dịp quan trọng như vậy thì sao Đế nữ vắng mặt được chứ!
“Hôm nay chư vị đến đây…”
Lời phát biểu của Tiên Đế trở thành một bản nhạc nền, Tạ Vi Ninh thẳng lưng nhìn sang Phong Thầm cười một cái, người kia nhàn nhạt nhìn nàng rồi dời tầm mắt, nhìn thẳng về phía trước.
Tạ Vi Ninh sửng sốt.
Tiên Đế cũng không nói quá lâu, chung quy đã tổ chức Đại hội tiên phẩm rất nhiều lần, ông chỉ nói vài câu đơn giản, nhường thời gian còn lại cho tam giới làm quen nơi ở, thuận tiện đến chỗ ở mà Tiên giới đã sắp xếp cho Tam giới một chuyến.
Nhưng mà trước khi giải tán, còn có một chuyện cực kỳ quan trọng.
Đó là cho từng Tiên tu tham gia Đại hội tiên phẩm rút thăm với người cùng cảnh giới, cuộc thi lấy một chọi một, người thắng sẽ được tăng hạng, đến cuối cùng mới quyết định người đứng đầu.
Sau khi rút thăm xong, tên của mỗi nhóm quyết đấu sẽ hiện trên bia đá chỗ lối vào Phù Không Đảo Tự.
Vừa bắt đầu rút thăm, tiếng bàn tán xung quanh liền nhiều lên, đa số đều đang suy đoán trận đầu ai sẽ thắng, lần này nổi bật nhất của Đại hội tiên phẩm là Đế nữ, bởi vì nàng có cảnh giới Kim Tiên, cùng với đó Giang Nhược Vụ – nhân tài mới xuất hiện, từ phàm nhân thăng đến Kim Tiên trong vòng một năm và Khúc Liên Chi có mười năm công tích xuất sắc.
Mọi người đều suy đoán, đứng đầu cảnh giới Kim Tiên phỏng chừng sẽ nằm trong ba cái tên này.
Ở đây, cái tên được đoán nhiều nhất là Giang Nhược Vụ và Khúc Liên Chi.
Một người là thiên phú dị bẩm, gần đây không ngừng đấu luyện với người khác đều chiến thắng, còn tham gia một bí cảnh liều chết chiến đấu với yêu thú cao hơn nàng hai cấp, cuối cùng đoạt được yêu đan luyện hóa từ tu vi ngàn năm, vừa đến Kim Tiên đã có bản lĩnh thế này, sau khi luyện hóa yêu đan, tu vi còn được tăng cao, có thể nói khiến người ta kinh ngạc cảm thán không dứt.
Một người khác có mười năm Kim Tiên sắp bước vào Thượng tiên, có thể nói là người đứng đầu trong các Kim Tiên, kinh nghiệm phong phú, vô số công tích vĩ đại. Từng có một lần yêu thú từ thượng giới thông qua bí cảnh vô tình xuống hạ giới, đảo loạn sinh linh, thậm chí thu hút các mãnh thú kéo đến như nước lũ, vùi lấp mấy thành trì, nàng đã dùng sức mạnh thu phục yêu thú và mang về thượng giới.
Dù xét thế nào, hai người này còn tài năng hơn Đế nữ mới vừa thăng đến Kim Tiên chưa bao lâu, thậm chí lười rèn luyện, chưa từng đấu luyện với người khác, chẳng nhìn ra có tài cán gì.
Người trên Phù Không Đảo Tự đều là nhân tài, hiểu rõ hơn thành dân bên dưới rất nhiều.
Lúc trước tuy Đế nữ đã lập lôi đài, nhưng chỉ đấu với một vài Kim Tiên cực kỳ bình thường, trong đó có vài người trăm năm vẫn dừng ở cảnh giới Kim Tiên, có lẽ đã xếp hạng thấp ở Đại hội tiên phẩm lần trước, căn bản không bằng người ở Đại hội tiên phẩm. Dù cho nàng thắng lôi đài, cũng chẳng tính là gì. Nếu nàng không thắng thì càng khiến người ta cười nhạo, phỏng chừng không ai đoán được nàng sẽ có xếp hạng nào ở Đại hội tiên phẩm.
Có người cười chế giễu: “Các ngươi không biết rồi, cho dù Giang Nhược Vụ và Khúc Liên Chi kia tài giỏi thế nào, có lẽ đầu bảng vẫn là Đế nữ.”
Người khác ngạc nhiên nói: “Ngươi dựa vào đâu mà nói thế? Tuy là Đế nữ, nhưng tu vi hay pháp thuật đều kém hai vị kia, làm gì có cơ hội đứng đầu chứ?”
Người nọ liếc xéo hắn một cái: “Ngươi nói thế là xem thường Tiên Đế Tiên Hậu rồi. Bọn họ có thân phận gì, có bao nhiêu pháp bảo, còn cần ta nói nữa à? Nói thế này đi, trận đầu của Đế nữ có lẽ còn có thể thắng dựa vào bản thân, nhưng sau đó gặp người lợi hại hơn, đến lúc đó nàng ta lấy pháp bảo gì đó ra, ai dám tổn thương nàng ta? Và có ai dám đấu với pháp bảo của nàng ta chứ?”
“Vật cũng chẳng hiếm lạ gì? Trên người chúng ta làm sao có thể không có vài món pháp bảo, dùng pháp bảo đánh là được, sao lại không thể thắng được!”
“Nực cười.” Người nọ nói, “Tầm nhìn của ngươi e là quá hạn hẹp, ngươi có thể thắng một pháp bảo, vậy hai ba bốn cái thì sao? Ngươi có thể thắng hết ư? Sợ là thắng xong pháp bảo chỉ còn lại nửa hơi tàn, cuối cùng chỉ cần Đế nữ một mình xông tới một kiếm là đánh ngươi rớt đài rồi, chẳng phải Đế nữ sẽ thắng sao?”
“Nhưng…”
“Hơn nữa, pháp bảo mà Tiên Đế Tiên Hậu chuẩn bị cho Đế nữ há nào đơn giản như vậy, ngươi đánh hạ được một pháp bảo nói không chừng còn phải cám ơn trời đất đấy.”
Nói xong, người chung quanh cũng thầm nói: “Xác thật là thế, Đế nữ so với bọn ta, thân phận địa vị vốn không cùng một cấp bậc. Từ nhỏ nàng ta đã kim tôn ngọc quý, mấy linh thực trân tài mà bọn ta chưa từng thấy sợ là đều nằm trong tay nàng ta. Ngươi xem nàng ta bỗng đột phá Huyền Tiên, không có chút dự báo nào, nói không chừng trước đó đã dùng không ít linh thực linh đan mới được thế đấy.”
Lập tức có người tức giận nói: “Theo lời của các ngươi, thì Đại hội tiên phẩm lần này chẳng phải biến thành đồ chơi trong tay những người tôn quý và Đế nữ sao? Chúng ta sẽ thành hòn đá kê chân để nàng thành danh hay sao?!”
Người còn lại yên lặng gật đầu, nét mặt cũng có chút ganh ghét.
“Lý nào lại thế, vậy ta còn tham gia làm gì nữa! Không được, hôm nay ta phải lên tiếng ——”
“Quả thực nực cười.”
Một giọng nói châm chọc bay tới, đánh gãy lời bọn họ nói.
Đám người vốn quây quần bên nhau, nghe thấy tiếng, liền ngẩng đầu nhìn một Ma tu nồng đậm ma khí mặc áo đen viền vàng đứng cách đó không xa.
Cảnh giới của bọn họ chỉ là Kim Tiên, cũng nghe nói đến thí luyện Định Ma Bia nhưng vẫn chưa thấy qua, cảm thấy người này hơi quen mắt.
Hơn nữa không để ý tới người Ma giới trên đường tới đây, trăm năm qua phân tranh với Ma giới, trong lòng không ghét Ma tu cũng xem là tốt tính rồi, làm gì có tâm tình đến xem bọn họ.
Có lẽ thoáng nhìn dọc đường đi mấy lần, mới cảm thấy quen mắt, nhưng người này là ai vậy nhỉ…
Mọi người thầm thắc mắc, thấy khí thế của “hắn” bức người, trong lòng cảnh giác mới không mở miệng nói lời ác trước mặt.
Có người nói: “Ngươi là người Ma giới, cũng không cần tham gia Đại hội tiên phẩm, bọn ta chỉ nói mấy câu mà thôi, ngươi xen vào việc Tiên giới làm gì?”
Kiếp Sát thấy thái độ của bọn họ không thể gọi là tôn trọng Ma chủ, đang định mở miệng quát thì bị Tạ Vi Ninh đưa tay ngăn cản.
“Tất nhiên là bởi vì nghe rất buồn cười, thật sự không nghe lọt tai.” Tạ Vi Ninh hừ lạnh một tiếng, “Hiện giờ mới chỉ là rút thăm, còn chưa tranh tài, câu nào của các ngươi cũng là bất công. Chẳng lẽ các ngươi tận mắt nhìn thấy trên người Đế nữ treo mấy chục cái pháp bảo à?”
“Ngươi ——”
“Hay là các ngươi thật sự cho là người Đại hội tiên phẩm đều ngu như các ngươi? Nếu Đế nữ chỉ là Kim Tiên phải nhờ đến pháp bảo để thắng, có một sẽ có hai, sau này nàng thăng đến Thượng Tiên, Tiên Quân, chẳng phải càng phải dựa vào pháp bảo để thắng Đại hội tiên phẩm. Đến lúc đó không chỉ ảnh hưởng tới các ngươi, mà là toàn bộ tiên quan, các ngươi cho rằng những người còn lại sẽ ngồi yên bàng quan sao?”
“Điều này…” Đám người nghĩ kỹ lại, ngữ khí cũng yếu dần.
“Hay là, các ngươi cho rằng người của tam giới Yêu Minh Ma cũng là kẻ ngốc, không nhìn ra điều ẩn chứa bên trong? Muốn thắng một Đại hội tiên phẩm còn phải dựa vào thủ đoạn cấp thấp, chẳng phải sẽ khiến Tam giới chê cười, khi đó còn ai xem trọng Tiên giới nữa? Các ngươi cảm thấy Tiên Đế Tiên Hậu đều là người ngu muội à!”
Đám người tức khắc cả kinh: “Nhưng, nhưng cũng không thể nói thế! Ngươi nói thì nói, nhưng nhỏ tiếng một chút. Nếu như bị Tiên Đế Tiên Hậu nghe thấy thì không ổn đâu!”
“Biết sợ rồi à? Chỉ sợ là suýt nữa đã bị người khác lợi dụng cũng không biết.”
Tạ Vi Ninh nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: “Chuyện của Đại hội tiên phẩm, không biết một Yêu soái như ngươi nói làm gì, dám công khai đồn đại Tiên Đế Tiên Hậu Đế nữ, bên trong còn có tâm tư gì? Muốn để người Tiên giới gây rối trước mặt mọi người, biến thành điều nực cười của Tam giới, thuận tiện khiến mọi người có ý kiến với Đế nữ sao? Xem ra, hiện giờ Yêu giới sắp không nhịn nổi, muốn xuống tay với Tiên giới rồi?”
Lời này nói thẳng không che giấu chút gì, làm người nọ liên tục toát mồ hôi lạnh.
Đám người còn thắc mắc nói: Bọn họ đều là Kim Tiên, đâu ra yêu chứ, lại đột nhiên cảm thấy không đúng, nhìn theo tầm mắt Tạ Vi Ninh về phía người nọ ở giữa.
“Chính là người này, là hắn nói tới ngay từ đầu!”
“Còn là một Yêu soái, so sánh cấp bậc ở Tiên giới chẳng phải cũng là Thượng Tiên à?!”
Khó trách bọn họ không hề phát hiện tên này là Yêu tu! Che giấu tốt quá mà!
Người nọ bị vạch trần tại chỗ, vừa tức vừa giận, không dám ở lâu, lập tức biến hình chạy xa.
Đám người tức giận mắng vài câu, đang định quay sang cảm tạ Ma tu kia, lại không còn thấy bóng dáng của đối phương.
Rút thăm đã kết thúc trong lúc bọn họ nói chuyện, người bốn phía đang từ từ rời đi, bọn họ hậu tri hậu giác thấp giọng nói: “Ma tu vừa rồi là ai thế? Có thể nhìn ra cảnh giới Yêu soái, hẳn là tu vi của hắn cũng không thấp…”
Một người đi ngang qua dừng lại, hoang mang hỏi: “Ể? Các ngươi không biết hắn là ai mà dám nói thế sao?”
Bọn họ ngơ ngẩn: “Là ai vậy?”
Người qua đường: “Là Ma chủ đấy!”
Dứt lời, hắn lắc đầu rời đi, để lại đám người đang há hốc mồm.
Sau khi đám người giải tán, Tạ Vi Ninh tới bên cạnh Phong Thầm, do dự hỏi: “Ngươi… Tâm trạng vẫn ổn chứ?”
Phong Thầm hơi cứng đờ người, nhìn về phía nàng, cười giễu: “Sao thế, chẳng phải ngươi nói là niềm vui bất ngờ à? Còn hỏi ta làm gì?”
Tạ Vi Ninh: “……”
Nàng ấp úng nói: “Ấy, đừng giận nha.”
Phong Thầm ờ một tiếng, trầm giọng hỏi lại: “Không phải công việc ở Ma giới bận rộn, ngươi còn có thời gian rảnh tới Đại hội tiên phẩm à?”
Giọng nói Tạ Vi Ninh lập tức vang dội: “Làm gì có! Sự vụ ở Ma giới làm gì quan trọng bằng cuộc so tài của ‘Đế nữ điện hạ’ chúng ta chứ!”
Phong Thầm: “Ồ.”
Tiên Đế Tiên Hậu còn chưa đi xa: “……”
Người khác đi hết không có nghĩa bọn họ cũng rời đi.
Sao vậy, hai con người to xác thế này mà có thể coi như không nhìn thấy sao.
Hai người nhìn nhau, nghĩ một chút, quyết định mắt nhắm mắt mở, nắm tay nhau rời đi.
Ninh Nhi của bọn họ thế này mà gọi là giận? Thì hôm trước tính là gì chứ?
Bỏ đi bỏ đi. Tâm tình con bé tốt lên, lần này cũng bỏ đi.
Tạ Vi Ninh rời đi cùng Phong Thầm, nói đúng ra là đến nơi ở của người Ma giới, Ma giới có rất nhiều người mà vẫn chưa sắp xếp phòng xong.
Nàng đang nghĩ, muốn nói gì đó để hòa hoãn không khí, thì nghe thấy âm thanh không nhẹ không nặng vang lên bên cạnh: “Tạ Vi Ninh.”
Tạ Vi Ninh giật thót tim, nàng ngẩng đầu nhìn xung quanh, mới nhận ra kết giới cách âm đã thiết lập, thầm nhẹ thở phào.
“Thật tốt vì ngươi có thể tới Đại hội tiên phẩm.” Phong Thầm bình đạm nói, “Suy cho cùng việc này liên quan đến Đế nữ, nghĩa là cũng liên quan đến ngươi.”
Tạ Vi Ninh ngẩn người, nàng nói: “Ngươi nói đúng, đúng thật ta nên tới. Trước đó thật ra là chỉ muốn đùa với ngươi một chút… Không biết hiện tại tâm tình của ngươi có vui chút nào không?”
Phong Thầm dừng lại.
Sau một lúc lâu, hắn hơi gật đầu.
Tạ Vi Ninh hài lòng: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn chỉ xem mỗi ngươi, ta có niềm tin, ngươi tuyệt đối có thể hạ gục tất cả!”
Phong Thầm: “…Ờm.”
.
Tạ Vi Ninh nói thì nói, nhưng tới nửa đêm vẫn bất giác lo lắng cho Đại hội tiên phẩm.
Tuy nói Phong Thầm lợi hại, nhưng hiện tại thân thể mà hắn dùng chung quy chỉ là Kim Tiên, nghe người ta kể những người kia tài giỏi như vậy, không biết hắn sẽ đối phó như thế nào.
Tin tưởng thì tin tưởng, nhưng lo lắng cũng là thật!
Tạ Vi Ninh đứng dậy đầy lo âu, ra ngoài viện đi dạo một chút, lại phát hiện bên ngoài hóa ra không mấy an tĩnh, vẫn có vài ngọn nến sáng, cùng với các âm thanh thảo luận xôn xao truyền đến từ viện tử ở các nơi.
Nàng tùy tiện đến một nơi trong viện, thấy đám Kiếp Sát Đoạt Kiêu đang tụ tập, không biết bàn luận chuyện gì.
“Kiếp Sát, ngươi mua mấy thứ này làm gì, có tác dụng gì đâu? Ta còn tưởng hôm nay ngươi ra ngoài dạo phố là mua linh thực pháp bảo, không ngờ lại mua mấy quyển sách?” Đoạt Kiêu nói.
“Đây không phải chỉ là thuận tay mua về đọc thôi hay sao? Người khác cũng đọc, sao ta không thể đọc? Bên ngoài ở đâu cũng bán.” Kiếp Sát không kiên nhẫn nói, “Hiểu biết một chút thì có vấn đề gì.”
Đoạt Kiêu lại nói: “Đúng rồi, linh thạch mà ta cho ngươi, ngày mai nhớ giúp ta đặt cược đấy. Ta cảm thấy Khúc Liên Chi kia không tệ, tốt xấu cũng tương đối ổn định. Còn về Đế nữ, nể mặt Ma chủ thì giúp ta chia vài trăm linh thạch đến đó là được…”
Tạ Vi Ninh: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Nàng vừa lên tiếng, trong viện phút chốc yên tĩnh.
“Nói chuyện à, sao không nói nữa?” Tạ Vi Ninh kỳ quái hỏi, nàng nói rồi tiện tay lật quyển sách trên bàn ra.
Quyển thứ nhất, phân tích về các cuộc chiến của Khúc Liên Chi trước đây, còn có bảng xếp hạng các bí cảnh từng tham gia và pháp thuật của nàng trong mười năm qua.
Tạ Vi Ninh trợn trừng mắt.
Sao còn có mấy thứ đồ chơi này?
Quyển thứ hai, Kim gì gì đó đó… Trông quan trọng nhưng hẳn cũng không quan trọng, dù sao không phải là cái tên mà mọi người thảo luận hiện giờ.
Nàng chợt nghĩ ra gì đó, lập tức trái tim loạn nhịp, đưa tay ra tìm kiếm.
“Chủ thượng, ngươi muốn tìm thứ gì?” Kiếp Sát do dự hỏi, “Nếu cần thì thuộc hạ còn mua Lưu Ảnh Thạch chung cả bộ, nhưng có thể không ghi lại nhiều, nhiều nhất cũng chỉ khoảng một khắc, có Lưu Ảnh Thạch của dăm ba người, đều được ghi lại khi họ tham gia bí cảnh mấy năm trước.”
(Ji: **Lưu Ảnh Thạch – một loại đá dùng để lưu trữ những hình ảnh đã xảy ra trong quá khứ)
Tạ Vi Ninh: “Còn có cả Lưu Ảnh Thạch sao?!”
Nàng nói: “Vậy ngươi… giúp ta tìm của Khúc Liên Chi và Giang Nhược Vụ, đặc biệt là người thứ hai, mau lên!”
Đó chính là nữ chủ, không biết trên người nàng sẽ có loại may mắn nào, lỡ đâu đối phương có Thiên Đạo cơ duyên gì đó, đánh thắng Phong Thầm thì sao đây!
Sau đó, Tạ Vi Ninh lại hồ nghi hỏi: “Vừa rồi các ngươi nói đặt cược gì vậy?”
Kiếp Sát: “À…”
Tạ Vi Ninh: “Toàn bộ cược vào Đế nữ cho ta!”
Chúng Ma tu chỉ đành đau khổ vâng lời.
Không phải bọn họ không muốn, thật sự là Đế nữ trông có chút bấp bênh mà.
Tới nửa đêm, Thông Lục Nghi sáng lên không ngừng.
Phong Thầm: “Lại có chuyện gì?”
Giọng của hắn còn mang chút mệt mỏi, nghe có vẻ lười biếng, như thể một khắc trước vẫn còn đang ngủ.
Tạ Vi Ninh thấp giọng nói: “Ta lấy cho ngươi những ghi chép về Khúc Liên Chi và Giang Nhược Vụ trước đây, nói về các bước ra tay và pháp thuật của các nàng, còn có tham gia bí cảnh, ngươi có muốn xem hay không?”
“……”
Phong Thầm ngồi dậy, nhíu chặt mày, mơ hồ cảm thấy mình vẫn chưa tỉnh táo.
“Ngươi nói cái gì?”
Tạ Vi Ninh: “Ta hỏi —— ngươi muốn xem hay không?”
Phong Thầm: “?”
Hắn vừa bất đắc dĩ vừa có chút buồn cười, gằn từng chữ một nói: “Tạ Vi Ninh, ngươi cảm thấy ta cần thứ này sao?”
Tạ Vi Ninh phát hiện không đúng, trầm ngâm: “Ờm…”
Nghe giọng điệu này, hình như là không quá cần.
Não nàng bị úng rồi à, sao lại nghĩ sẽ cần mấy thứ này chứ?
Thật sự là quan tâm sẽ bị loạn mà.
Nàng lập tức ngắt Thông Lục Nghi.
Cũng không dám nhiều lời thêm, có vẻ càng che càng lộ.
Phong Thầm lạnh nhạt nhìn điểm sáng đã tắt, hết hẳn cơn buồn ngủ.