• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ninh Nhi, con đến rồi.”

Tiên Hậu nói: “Chắc là con cũng biết chuyện Ma vật rồi.”

Tạ Vi Ninh hồi thần lại, ánh mắt rời khỏi tấm bản đồ, bước tới nói: “Con vừa mới biết thôi, nên mới tới đây hỏi tình hình. Đêm qua Ma giới nói chỉ phát hiện vài dấu vết ở ngoài, chắc sẽ xử lý nhanh thôi. Qua một đêm, đám Ma vật đó đánh tới Tiên giới luôn sao?”

“Đột ngột xuất hiện.” Tiên Hậu nói, “Có vẻ có người lén thả vào Tiên giới, cũng may Hộ Thiên Vệ đóng quân các nơi phản ứng kịp thời và ngăn lại tức thì.”

“Là Yêu giới.”

Tạ Vi Ninh khẳng định: “Chắc chắn là bọn họ. Ma vật là yêu thú vốn sinh ra từ sự biến dị của Hắc Tẫn Chu, trăm năm trước Ma giới vô chủ, không ai canh gác giới môn, không chừng Yêu giới thừa cơ trộm Ma vật đi gây giống, chờ cơ hội ra tay.”

Tiên Đế trầm giọng: “Con nói không sai. Bọn họ đã âm thầm lên kế hoạch từ lâu.”

“Chúng ta đã mò vào nơi giam giữ yêu tu, bắt được một vài gian tế Tiên giới. Chỉ với số lượng Ma vật bên ngoài hiện tại, không đủ sức làm ta bị thương, chờ hỗn loạn qua đi có thể xử lý rất nhanh.”

“Xem tình hình này… Có lẽ đám Ma vật đó không làm được trò trống gì.”

Tâm trạng Tiên Đế nặng nề: “Yêu giới mưu đồ lâu như vậy, không thể chỉ có chút Ma vật này đâu, mới là khởi động thôi.”

Tiên Hậu bổ sung: “Ban nãy bọn ta tìm ra vài yêu tu ở Tiên giới chưa kịp rời đi, đem bọn họ đổi lấy 3 vạn người ở Yêu giới. Nhưng họ chỉ nói mặc cho bọn ta xử trí yêu tu, bọn họ sẽ không thả người bên ta.”

“Bọn họ quyết tâm muốn khơi mào chiến tranh, nhất quyết phải dùng vũ lực. Nhưng không biết vì sao đã qua một ngày mà Yêu giới vẫn vô cùng bình tĩnh, ngoài Ma vật thì không thấy bọn họ có hành động nào.”

“Thời gian không đợi người, ta và Phụ đế con đã chuẩn bị, chờ loạn Ma vật ổn định sẽ xuất binh đánh Yêu giới.”

Hai người hỏi tiếp: “Ninh Nhi, con nghĩ thế nào?”

Tạ Vi Ninh nghĩ ngợi rồi nói: “Hôm qua vừa bắt đầu Yêu giới đã buông lời tàn nhẫn, cử yêu tu tới các bí cảnh ở Tiên giới, xem ra bọn họ rất nắm chắc có thể sẽ gây tổn hại cho chúng ta, nhưng đã bị Hộ Thiên Vệ ngăn chặn. Vài bí cảnh… có thể thông xuống hạ giới, liệu rằng Yêu giới có dự định ra tay với hạ giới hay không? Gây loạn để chặn bước và phân tán lực lượng của chúng ta?”

“Hạ giới?” Tiên Đế Tiên Hậu nhìn nhau, khiếp sợ ánh lên trong mắt, “Tứ giới đều có quy củ, chiến tranh ở thượng giới không được liên lụy hạ giới!”

Đây là luật định tối cao của thượng giới từ trước tới nay, chưa từng có ai dám làm trái quy định này! Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ngay cả đại chiến đọa ma năm ấy cũng chỉ là suýt chút nữa tứ giới bị diệt, hạ giới nhiều nhất chỉ cảm thấy sinh vật trên mặt đất cáu kỉnh thất thường, không hề biết phía trên đã xảy ra chuyện gì.

Hai người nhìn nhau, ánh sáng lóe lên trong đầu, cảm thấy xem xét dựa trên thái độ của Yêu giới, quả thật họ sẽ làm như thế.

“Sao lão ta dám?!” Tiên Đế nổi cơn thịnh nộ đập thật mạnh lên bàn.

Tiên Hậu cũng cả giận: “Nếu Yêu giới dám làm thế, nhất định phải đưa bọn họ vào tử ngục, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Hai người giận điên người rồi lại nhìn nhau, hỏi tiếp: “Ninh Nhi, theo con thấy thì tiếp theo nên làm gì đây?”

Tạ Vi Ninh sửng sốt, chần chừ hỏi: “Tứ giới đều có di tích bí cảnh sao? Nếu thế thì Yêu giới cũng có. Tuy Tiên giới đã niêm phong bí cảnh, nhưng có lẽ Yêu giới vẫn chuẩn bị đường khác. Chỉ là không biết có những loại bí cảnh nào, lối ra vào bí cảnh thông tới hạ giới có cố định không?”

“Tuy lối ra cố định, nhưng cần phải ra mới biết được ở đâu.” Tiên Đế nói, “Còn nữa, dù chúng ta có bản đồ Yêu giới cũng không biết vị trí bí cảnh cụ thể. Nếu bảo tiên quan thường hay tới Yêu giới đánh dấu thì cũng không đầy đủ.”

“Ta nhớ từ bí cảnh đến hạ giới không hề dễ dàng, lúc trước Phong Hành rơi xuống cũng từng gặp tai nạn.” Tạ Vi Ninh trầm tư mà nói, “Nếu Yêu giới sinh sôi đông đúc, đoán chừng sẽ chọn chiến thuật lấy đông thắng mạnh. Con đường an toàn duy nhất từ thượng giới đến hạ giới là Thanh Vân Đài, chúng ta có thể phân một đội đến hạ giới từ Thanh Vân Đài để cảnh báo trước cho người hạ giới, để bọn họ biết sự tồn tại của Ma vật yêu tu và có chuẩn bị, tránh về sau hoảng loạn.”

Nàng chợt nhớ ra và nói: “Còn Nhị công chúa Ma giới đang bị giam giữ, thẩm vấn nàng ta có lẽ cũng có thể thu hoạch chút tình hình ở Yêu giới. Nàng ta là hoàng tộc Yêu giới, thế nào cũng sẽ chú ý tới hành động của Yêu Chủ.”

Tạ Vi Ninh linh hoạt tư duy mà hỏi: “Hạ giới tuy là phàm giới, nhưng cũng có tu sĩ tu luyện nhỉ?”

“Có chứ.” Tiên Hậu nói, “Trước kia ta và Tiên Đế từng tìm hiểu, bọn họ cũng có tu sĩ với tu vi khá mạnh mẽ. Tuy những vật được họ cho là linh khí dưới kia không là gì đối với chúng ta, nhưng cũng có thể hợp lực ứng phó Ma vật được một khoảng thời gian.”

“Chúng ta sẽ phái người xuống hạ giới để đốc thúc chuẩn bị. Nếu nơi nào xuất hiện Ma vật, các tu sĩ chỉ cần chống đỡ một chút, chờ người của chúng ta chạy tới là ổn. Như vậy có thể giảm bớt rất nhiều tổn thất.”

“Nhưng vẫn để lại người ở thượng giới, hoàng tộc Yêu giới ắt hẳn cũng không dồn hết người mạo hiểm đến hạ giới. Nếu đi hết rồi, chẳng phải chúng ta sẽ tóm gọn Yêu giới dễ như trở bàn tay sao?”

“Đối phó Ma vật… Chọn vài tiên quan trung và hạ phẩm cùng với Hộ Thiên Vệ, cũng đã đủ rồi. Nhưng nếu Ma vật tăng lên, có lẽ đối phó với chúng cũng khá trầy trật.”

Ánh mắt Tạ Vi Ninh sáng lên: “Đúng rồi, để con nói Ma giới đưa thêm phấn hoa Hắc Tẫn Chu, gom đám Ma vật vào một chỗ. Ấy, còn có Hắc Thạch! Suýt thì quên, Ma giới có nhiều pháp bảo chế tác từ Hắc Thạch, có thể mạnh hơn pháp bảo bình thường một chút! Đúng lúc bọn con đã thu hồi hàng tá Hắc Thạch về chất đống để chuẩn bị cho Đỉnh Vạn Ma, đồng thời tạo ra rất nhiều pháp bảo. Vừa khéo có thể làm binh khí vào lúc này! Như vậy có thể bù đắp sự chênh lệch về thực lực rồi!”

Nàng nói xong chợt cảm giác thấy trong phòng an tĩnh đến lạ.

Tiên Hậu cười tủm tỉm: “Bọn con?”

Tiên Đế thắc mắc: “Con rất hiểu biết Ma giới nhỉ, Ma chủ kia nói với con cả chuyện bí mật này à? Sao giọng điệu của Ninh Nhi có vẻ còn quen thuộc Ma giới hơn Tiên giới thế?”

Nữ nhi vẫn chưa lập khế ước với người ta, sao có cảm giác như con nai tơ đã chạy xa ngàn vạn dặm rồi?

Không đợi Tạ Vi Ninh đáp lời, Tiên Đế trừng mắt nói: “Con cũng tham gia chuyện hét giá Hắc Thạch đúng không? Hửm?!”

“… Con tìm tiên quan liên lạc với Ma giới đây!”

Tạ Vi Ninh phát hiện không ổn liền chuồn nhanh rút lẹ, vọt tới cửa đột nhiên lại vòng về hỏi: “Phụ đế Mẫu hậu, vì sao Phong Hành Tiên Tôn lại đột ngột đổi khu vực phụ trách? Đêm qua hắn vẫn được sắp xếp ở khu vực gần Yêu giới mà?”

“Sáng sớm hắn nghe nói chuyện Ma vật nên chủ động đề nghị đổi vị trí, đến hỗ trợ nơi có nhiều Ma vật nhất.”

Tiên Hậu nói: “Phía đó hướng tới Yêu giới không quá xa, đi thẳng một đường cũng đến rất nhanh.”

Tạ Vi Ninh gật đầu ra ngoài, trong lòng lại không khỏi cảm thấy quái lạ.

Đã lâu nàng không chú ý chuyện của Phong Hành, trước kia cũng không phát hiện tên này hứng thú với Ma vật.

Đêm qua bọn họ đã suy tính kỹ mới sắp xếp lực lượng, dù đám Ma vật kia tụ họp lại, người được cử đến cũng sẽ ứng phó được, cần gì tới hắn nhỉ? Rõ ràng hiện tại đối phó Yêu giới mới là điều quan trọng nhất.

Còn là chủ động?

Vì sao lại chủ động?

Tiên Đế Tiên Hậu nhìn bóng lưng dần dần đi xa của nàng, hai người đều mỉm cười mừng rỡ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Con gái lớn rồi.”

“Đã trưởng thành rất nhiều.” Tiên Đế nói, “Đầu óc cũng linh hoạt. Cũng tốt, như vậy chúng ta mới yên tâm. Chờ ngày sau con bé kế vị, lại thêm Ma chủ phụ tá, vậy càng không cần lo nữa. Ai dám làm gì Tiên Đế Tiên Hậu… Ủa, nhắc mới nhớ, phu quân Tiên Đế gọi là gì?”

Sắc mặt Tiên Hậu trở nên vi diệu: “Chàng đừng hỏi mấy chuyện vươn tầm vũ trụ như thế! Sao ta cảm thấy chàng yên tâm về Thầm Nhi còn hơn ta nhỉ, lão già nhà chàng khoan dung rộng lượng từ lúc nào vậy? Chàng có thể đảm bảo sau này không có bất trắc, Ma chủ kia sẽ không có ý xấu không? Còn gì mà phụ tá, nói mà buồn cười.”

Tiên Đế: “Ta không nên yên tâm chỗ nào. Thầm Nhi… là gì vậy?”

Tiên Hậu hừ lạnh một tiếng: “Là tên của Ma chủ. Chàng không biết ư, rộng lượng phóng khoáng ghê, không thèm để ý tên họ của phu quân tương lai nữ nhi luôn. Thằng bé tên là Thầm, ghép từ bộ Ngôn và chữ Thậm, là đứa trẻ bị phụ mẫu vứt đến Ma giới cho nên không có họ.”

“Thầm?” Tiên Đế nheo mắt, nhíu mày ngẫm nghĩ, “Tên này hơi quen quen.”

Tiên Hậu: “Này, cái gì chàng cũng quen, có cái gì mà chàng không quen à? Chàng còn nói với ta, tâm sự kể lể với người ta cho đã, giờ này không biết tên họ người ta, còn bày đặt yên tâm à?”

Tiên Đế bị bà ngắt mạch suy nghĩ, bật cười, ra vẻ thần bí mà nói, “Nàng không biết đấy thôi. Ở Đại hội Tiên phẩm lần trước, ta nói chuyện với Ma chủ mới không nghi ngờ hắn nữa. Hay là nàng đoán xem vì sao ta có thể yên tâm như vậy?”

Tiên Hậu khó hiểu: “Vì sao?”

Bà tát mạnh lên bụng ông một cái: “Chàng mau kể đi! Giấu diếm lâu như vậy, bây giờ còn gây sự tò mò nữa!”

Tiên Đế la oai oái, ôm bụng cười ha hả: “Tất nhiên là, hắn đã dùng lời thề máu đầu tim! Thề rằng sẽ trợ giúp Ninh Nhi bước lên vị trí Tiên Đế, còn ở bên cạnh phụ tá con bé cho đến khi Ninh Nhi nhường Đế vị!”

Sắc mặt Tiên Hậu nháy mắt trở nên khó tin, âm lượng cất cao: “Thật sao?!”

Tiên Đế nói: “Ta không có lừa nàng chuyện này đâu. Hai đứa trẻ này cũng rất chân thành, không hẹn mà cùng dùng lời thề máu đầu tim. Ta không xuống vị trí này thì cứ như nắm giữ mạng sống của bọn nó, thật sự là… Làm lão già ta đây áp lực quá. Chờ Ninh Nhi ngồi vững, ta phải nói lại với chúng, tốt hơn hết là đừng lập lời thề thế này nữa.”



Thông Lục Nghi của Tạ Vi Ninh chỉ liên hệ trực tiếp với Phong Thầm, lúc này hẳn là Ma giới đang hỗn loạn, nàng sợ hắn sẽ bị ảnh hưởng trong lúc chiến đấu, bèn liên lạc với Tả Hữu hộ pháp qua Thông Lục Nghi của tiên quan bên đó. May mà đã nói trước sẽ liên hệ bất cứ lúc nào, nên liền tìm được tiên quan.

Sau khi Thông Lục Nghi chuyển tiếp.

Giọng Kiếp Sát vang lên, hình như nàng ấy không kịp lập kết giới cách âm, âm thanh xung quanh hơi hỗn tạp: “Tiên giới xảy ra chuyện gì sao?”

“Kiếp Sát, là ta.” Tạ Vi Ninh nói sơ những suy luận vừa nãy, và liệt kê những thứ bọn họ cần đến.

Kiếp Sát nghe xong đáp ngay: “Không thành vấn đề, ta sẽ sai người bỏ phấn hoa và pháp bảo vào túi Càn Khôn chuyển tới ngay. Hiện tại người Tiên giới phụ trách bên ngoài Ma giới là ai? Ta sẽ đưa cho hắn để nhanh chóng chuyển về Tiên cung.”

Tạ Vi Ninh: “Hiện tại có lẽ vẫn là người cũ, chờ Phong Hành Tiên Tôn chạy tới sẽ đổi thành hắn ta.”

Nàng do dự rồi nói: “Sáng nay hắn ta chủ động xin điều đến khu vực đó, mà không rõ nguyên do.”

“Phong Hành Tiên Tôn?”

Kiếp Sát nhớ ra rồi nói: “Là kẻ trước đây có hôn ước với điện hạ lại còn phụ người đấy à, ta nhớ ra rồi.”

Ngẫm lại xác thật thân phận này có hơi đặc biệt.

“Không có gì, giặc tới thì đánh, nước dâng nâng nền, hắn ta không đấu lại chủ thượng đâu! Huống chi hiện giờ chúng ta phải chung tay đối phó Yêu giới, dầu gì Phong Hành Tiên Tôn cũng là Tiên Tôn, cũng sẽ có chừng mực. Nhiều nhất chỉ châm chọc mỉa mai chủ thượng thôi. Điện hạ yên tâm, Ma chủ sẽ không gây hấn vào thời điểm này.”

Tạ Vi Ninh nghĩ rồi cũng yên lòng.

Nàng bắt đầu chọn lựa đội ngũ, dự định cử mấy đội xuống hạ giới chuẩn bị trước, để lại hai đội nhận phấn hoa và pháp bảo Hắc Thạch rồi mới xuống.

Ai mà ngờ chưa đến nửa canh giờ, tiên quan cầm Thông Lục Nghi tìm tới.

“Điện hạ, Ma giới có chuyện rồi!”

Vừa dứt lời, Tạ Vi Ninh liền thót tim, xông tới lấy Thông Lục Nghi: “Sao thế?!”

Kiếp Sát nói: “Điện hạ đừng sốt ruột. Người của thuộc hạ nghe thấy vài tin tức trên đường, hình như Phong Hành Tiên Tôn đang tới Ma giới, còn hỏi thăm tung tích của Ma chủ. Vừa hay chủ thượng đang bận bên ngoài, hành tung khó lường, ta mới cảm thấy lạ, tại sao Tiên Tôn này lại đi tìm hiểu tin tức Ma chủ?”

“Lúc điều đến khu vực đó, hắn đã nói là thấy nhiều Ma vật ở đó nên muốn tới hỗ trợ.”

Lời này hoàn toàn không khớp với tin tức mà Kiếp Sát nghe được.

Tạ Vi Ninh cũng không biết vì sao tim mình đập rất nhanh, có lẽ bởi vì lúc trước Phong Hành tỏ thái độ không tốt với nàng trong lúc đang là Ma chủ. Nàng nhớ lại, người này là nam chủ của cốt truyện gốc, vốn không ưa Ma giới, sau đó là căm hận Ma giới bởi những chuyện họ đã làm.

Nhưng sau khi nàng xuyên tới, Tiên Ma đã hòa thuận, tại sao Phong Hành lại có trạng thái bất thường?

Đây… Đây không lẽ là hiệu ứng cốt truyện vẫn còn tồn tại? Nàng chợt cảm thấy bất an đến lạ.

Không được, đó là nam chủ có Thần kiếm đấy!

“Người đâu, điều động thuyền mây, gọi một đội theo ta đến Ma giới!”

“Chuyện đột ngột phát sinh, các ngươi thay ta báo với Tiên Đế Tiên Hậu một tiếng. Nếu khoảng thời gian này có chuyện gì, ta cũng sẽ trở về kịp thời.”

Tiên quan vội đáp: “Rõ!”

Tạ Vi Ninh nói vào Thông Lục Nghi: “Bây giờ ta sẽ đến Ma giới, Kiếp Sát, bất cứ khi nào có chuyện ngươi phải liên lạc với ta!”

Nàng cất Thông Lục Nghi vào, tiên quan vội vã giải thích: “Điện hạ, người còn phải xử lý sự vụ Tiên giới, nếu muốn đến Ma giới, vậy hãy để tại hạ đi cùng. Thông Lục Nghi này có thần thức của người Tiên giới khắp nơi, nó có thể liên lạc cả người bên cạnh Tiên Đế Tiên Hậu, người có thể xử lý việc mọi lúc mọi nơi.”

Tạ Vi Ninh ngẩn ra, nhìn lại Thông Lục Nghi phổ thông này, cảm thấy đây là một bảo bối siêu cấp, lập tức cười đáp: “Được.”



Sắc trời đã tối từ lâu.

Hơn phân nửa Ma vật ở các nơi đã được xử lý, hiện giờ Yêu giới vẫn chưa có manh nha gì. Người Ma giới mấy khi được đánh sướng như vậy, dù mệt đừ người nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn. Trước khi ma tu thay ca về Ma giới, vốn định xông vào Yêu giới giết cho đỡ ngứa tay, sau đó lại nghĩ đến 3 vạn người đang bị giam Yêu giới nên đành thôi, tránh việc không thể cứu vãn, chỉ có thể dằn nén sát khí.

Vì thế, người nào đánh xong trở về Ma giới đều mặt mày rạng rỡ, quả thật đánh nhau sung sướng hơn việc xây dựng Đỉnh Vạn Ma.

Hiện tại không cần Ma chủ ra tay.

Phong Thầm vừa về Ma giới không bao lâu, hắn đang lấy Thông Lục Nghi ra thì ma tu chạy tới nói: “Chủ thượng! Hữu hộ pháp có chuyện quan trọng cần báo cáo!”

Phong Thầm đặt Thông Lục Nghi xuống, trầm giọng nói: “Mời nàng vào.”

Kiếp Sát bước vào liền nói: “Chủ thượng, Đế Nữ điện hạ sắp tới Ma giới!”

Phong Thầm sửng sốt, sau đó nhíu mày nói: “Đừng nói bừa. Nàng ấy là Đế Nữ, giờ phút này đáng lẽ nên xử lý việc ở Tiên giới.”

“Là thật, chủ yếu là do Phong Hành Tiên Tôn chủ động muốn điều đến khu vực ngoài Ma giới, với lại còn tìm hiểu tin tức của ngài trên đường đi. Nên Đế Nữ điện hạ mới lo lắng muốn đến đây.” Kiếp Sát vội nói, “Tiên giới chấp chưởng nhiều năm, mọi thứ hoàn thiện chỉnh chu hơn Ma giới, còn có tiên quan bảo vệ bên cạnh, Đế Nữ sẽ không sao đâu.”

Lúc này sắc mặt Phong Thầm mới dịu bớt.

“Phong Hành…”

Hắn gọi cái tên này bằng giọng điệu rất xa lạ.

Bỗng nhiên Đoạt Kiêu cấp báo: “Không hay rồi, bọn ta đón một đội Hộ Thiên Vệ vào đây, nhưng không biết vì sao họ lại chặn người của Vô Niệm Thành! Hình như thủ lĩnh là một vị Tiên Tôn, hắn ta nói muốn Ma chủ ra chiến một trận với hắn!”

“Tiên Tôn?”

Kiếp Sát kinh hãi nói: “Không lẽ là Phong Hành Tiên Tôn đấy à? Hắn ta thật sự đến gây chuyện?!”

Trong lúc nói chuyện, một tiếng vọng văng vẳng từ không khí vang lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Ma chủ.”

“Ngươi có dám ra đây đấu một trận với ta không?”

Kiếp Sát: “Hắn ta muốn quậy đục nước à!”

Phong Thầm nhíu mày, hắn đột nhiên đứng dậy rồi lướt qua mắt bọn họ trong chớp mắt.

Kiếp Sát và Đoạt Kiêu ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn mới vội chạy theo, nhưng vẫn chậm một bước.

Đến khi họ tới nơi, Tiên Tôn và Ma chủ đã đứng trên không trung, còn tạo ra lá chắn bao phủ chung quanh, trông dáng vẻ cả hai như chạm vào là nổ ngay.

Còn đám Ma tu và Hộ Thiên Vệ bên dưới đang ngăn chặn và hăm he nhau.

“Không phải chứ, sao lại biến thành thế này?” Đoạt Kiêu giật mình nói, “Bọn họ có nói gì không? Vì sao phải đánh nhau vậy?”

Ma tu bên cạnh nói: “Không biết, chỉ nghe Tiên Tôn kia nói ‘Ta biết ngươi là ai, ngươi cũng biết ta là ai. Hôm nay ta tới đây không có gì ngoài việc đấu với ngươi một trận.’ Vừa nói xong thì sắc mặt chủ thượng rất xấu, hai người đó cứ như chơi đánh đố, không nói hai lời liền bay lên trời.”

Trong nháy mắt tiếp theo, mọi người liền thấy Tiên Tôn triệu hồi Thần kiếm. Nó vừa xuất hiện, trời đất tựa như đang gầm rú, gió thổi vù vù.

Cùng với đó, Ma chủ cũng lấy ra thanh Huyết kiếm chưa từng thấy trước đây. Trong khoảnh khắc, đất rung núi chuyển, chim thú hoảng sợ.

Chúng Ma tu đang kinh ngạc, cảm thán và bội phục kiếm của Ma chủ không thua Thần kiếm, thì một người có thị lực tốt đột nhiên hét to: “Mau nhìn kìa! Sao vẻ ngoài thanh kiếm của chủ thượng lại không khác gì Thần kiếm vậy!”

Lời này vừa thốt ra lập tức thu hút ánh mắt của người hai giới Tiên Ma ở đây.

Mọi người đều thấy rõ, nếu không nhờ sự khác biệt hơi thở của hai thanh kiếm thì chỉ nhìn sơ bên ngoài sẽ gần như cho rằng chúng như đúc ra từ một khuôn. Trên Thần kiếm cũng có sự khác biệt, một cái có khắc chữ viết của Thần tộc, một cái thì bóng loáng không có chữ nào.

Nếu kiếm Thái Diễn Như Hư được xưng là Thần kiếm, còn có hơi thở của Thần tộc và Tiên gia, vừa bắt mắt vừa khiến lòng người kính sợ.

Thì thanh Huyết kiếm còn lại tràn ngập tà khí và sát ý, giống như ngưng tụ từ mọi ác niệm trên thế gian khiến người ta khiếp đảm sợ hãi, tuyệt đối là một thanh tà kiếm.

Mọi người cực kỳ chấn động.

Phong Hành đứng phía đối diện cũng lộ vẻ mặt khác thường.

Thanh kiếm vốn là duy nhất trên bầu trời, không biết vì sao người khác cũng có một thanh tương tự, loại cảm giác này làm người ta có chút lúng túng.

Hắn ta mau chóng cất gọn suy nghĩ, cười khẩy một tiếng: “Thứ đồ dỏm.”

Phong Thầm bật cười như đang trào phúng nhưng không hề lên tiếng, như không để tâm chút nào. Hắn hờ hững nói: “Ngươi thân là Tiên Tôn, hiện giờ Yêu giới mới là chuyện ngươi nên đối phó nhất.”

Phong Hành nắm chặt chuôi kiếm, giống như bị hắn nói trúng tim đen: “Ngươi… đang dạy ta à?”

Hắn tức giận đến bật cười: “Ngươi lấy tư cách gì để nói ta?”

“Yêu giới nổi lòng tham, ta sẽ tự đối phó.” Phong Hành lạnh lùng nói, “Còn ngươi – kẻ mang ma hạch còn đáng sợ hơn cả Yêu giới. Ta có Thần kiếm nên phải bảo vệ chúng sinh trong thiên hạ, chỉ đấu với ngươi một trận đã nhân từ lắm rồi. Nếu ngươi thua thì ma hạch đó cũng chẳng mấy đáng sợ, tất nhiên có thể giữ mạng cho ngươi.”

Phong Thầm khẽ cười, vầng trán lại lộ ra sự chán ghét.

“Ra tay đi.”

Hắn nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi.”

Phong Hành tức giận bởi lời của hắn, sắc mặt rét lạnh, nháy mắt Thần kiếm đã xông ra.

Đằng sau tiếng thét dài, linh khí biến thành lưỡi đao tuôn trào, Thần kiếm còn chưa ra được một nửa, linh khí tuôn ra từ mũi kiếm đã làm vỡ lá chắn xung quanh.

Ầm ầm sụp đổ, một số nóc nhà của Vô Niệm Thành chịu ảnh hưởng bị sập xuống trong phút chốc.

“…Con mẹ nó! Mọe kiếp nhà nó!” Ma tu phía dưới tức giận, “Bị điên à? Dám phá hoại Vô Niệm Thành của bọn ta!”

“Giết!!”

Bọn họ không giữ lập trường chỉ ngăn cản không động thủ nữa, lập tức ra chiêu tàn sát Hộ Thiên Vệ, phẫn nộ quát: “Các ngươi dám đụng đến thành của bọn ta, vậy lấy mạng đắp vào đi!”

Hiện tại với mấy yêu cầu của Ma chủ, họ sẽ phải xây lại Vô Niệm Thành, mệt bỏ moẹ ra!

Đỉnh Vạn Ma chưa đủ, còn thêm Vô Niệm Thành, quả thực tai bay vạ gió!

Khi hai ông lớn trên trời đang bắt đầu đánh, Vô Niệm Thành bên dưới chẳng có nhiều may mắn để tránh thoát.

Hộ Thiên Vệ thấy thế cũng có chút lương tâm mà nói: “Đừng đánh, đưa người trong thành của các ngươi ra ngoài trước đã!”

Ma tu dừng lại và nhìn bọn họ chằm chằm, chỉ chỉ trỏ trỏ, hành động vô cùng thô lỗ: “Mau hỗ trợ!”

Một tiếng “keng” vang dội cực lớn khiến mọi người không khỏi dừng lại, không nhịn được mà ngước nhìn.

Huyết kiếm và Thần kiếm đang va vào nhau, đối đầu kịch liệt, mặt đất cũng bắt đầu hơi chấn động.

Phong Hành niệm chú, chữ viết Thần tộc trên Thần kiếm đột nhiên sáng rực, trong khoảnh khắc sức mạnh Thần tộc bộc phát chấn động Huyết kiếm, sau đó đột ngột bay về phía Phong Thầm!

Thấy Thần kiếm sắp trượt qua cổ của Ma chủ, mọi người vô thức nín thở, trái tim thắt lại.

Nhưng khi Thần kiếm sắp đến trước mặt, Phong Thầm nhíu mày thật chặt, dường như cũng đang niệm gì đó ——

Thần kiếm đột nhiên dừng lại.

Chuyện chẳng ai ngờ tới đã thật sự xảy ra, mọi người hít sâu một hơi.

“Sao có thể?!”

“Mắt của ông mù rồi à!!”

Cách đó không xa, bóng dáng của một đội quân đang vội vàng chạy tới.

Lúc Tạ Vi Ninh đến thì thấy cảnh Phong Thầm đang chặn Thần kiếm lại.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí khắp nơi đều yên tĩnh quỷ dị.

Nháy mắt Thần kiếm chợt quay đầu, Phong Thầm giơ tay nắm lấy chuôi Thần kiếm, hơi thở phía trên khiến bàn tay chảy máu tươi ròng ròng ngay lập tức, trông cực kỳ đau đớn. Sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, giọng điệu đầy châm chọc: “Quả thực ngươi không luyện hóa nó.”

Hắn nâng Thần kiếm lên, dù cho bị thương bởi Thần kiếm nhưng dường như hợp thành một với nó, như thể đó vốn dĩ phải như thế.

Tạ Vi Ninh giật thót tim.

Không hiểu sao cảnh tượng này liên tục lượn lờ trước mắt nàng, tựa hồ trong đầu hiện ra một đoạn ký ức nào đó tương ứng với nó.

Trên không, gương mặt Phong Hành trắng bệch không còn sắc máu, thân thể cứng đờ lùi về sau một bước: “Sao ngươi… Không thể nào có chuyện này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK