• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Vi Ninh vừa nghĩ đến việc nàng còn chưa nghỉ ngơi được mấy ngày lại phải bắt đầu tu luyện, tức khắc miệng đắng nghét, dáng vẻ như không còn h@m muốn gì với thế gian nữa.

Tầm mắt Tiên Hậu lơ đãng rơi xuống cổ tay của Ma chủ mà nàng nắm chặt, từ từ nhẹ nhàng dời mắt, chợt mở miệng nói: “Ui, ta chợt nhớ hình như Thầm Nhi bị thương ở tay, hai ngày trước còn thấy con băng bó cả cánh tay mà.”

Phong Thầm hơi kinh ngạc, không hiểu vì sao Tiên Hậu nhắc tới chuyện này vào lúc này.

Hắn chần chừ nói: “Cảm ơn Tiên Hậu đã lo lắng, chút thương ngoài da đã…”, mấy chữ “Đã khỏi hẳn” còn chưa nói ra, Phong Thầm cảm thấy sức nắm trên cổ tay đã buông lỏng, sau đó thoáng nhìn Tạ Vi Ninh nhanh chóng xoay người kéo tay hắn xem xét một vòng.

“Bị thương sao?!” Tạ Vi Ninh kinh ngạc, “Đúng rồi, ta suýt thì quên mất trước đó ngươi bị ma khí của Thần tộc đọa ma tổn thương cánh tay phải! Hiện tại thế nào rồi!”

Từ khi nàng tỉnh lại cho tới bây giờ, Phong Thầm đều ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, hành động tự nhiên, nét mặt tự nhiên, căn bản không khiến người ta phát hiện ra nơi nào bất ổn.

Sau khi tỉnh lại, Tạ Vi Ninh mơ màng nên quên mất, về sau cũng không nhớ hắn từng bị thương. Lúc này nghe thấy Tiên Hậu nhắc đến, lòng mang áy náy tự trách, cẩn thận kéo tay Phong Thầm để kiểm tra, không dám dùng sức.

Nàng nhớ ngày ấy sau khi bị ma khí tổn thương, toàn bộ cánh tay đỏ bừng như thể sắp thối rữa, sợ mình bất cẩn sẽ làm hắn bị thương nữa.

“Phục hồi thế nào rồi? Để ta xem thử?”

Phong Thầm nhìn Tạ Vi Ninh cúi đầu, cảm thấy xoáy tóc trên đầu nàng bất giác đáng yêu lạ thường.

Nhưng ánh mắt lấp lánh bên cạnh hai người khiến hắn khó mà phớt lờ, nghĩ đến Tiên Hậu vẫn còn ở đây, Phong Thầm bình thản lật tay lại, kéo tay áo lên để Tạ Vi Ninh xem: “Không sao. Đã khỏi rồi.”

Tạ Vi Ninh thấy tốc độ của hắn cực nhanh, cánh tay xuất hiện chớp nhoáng, nàng vô thức nói: “Ta còn chưa thấy rõ.”

Phong Thầm ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ lại có chút buồn cười, hạ giọng nói: “Vết thương trên người của ngươi đã khỏi, ta là Ma chủ, chút thương ngoài da thì tính là gì chứ.”

Ở nơi người khác không chú ý, hắn thuận tay túm lấy Tạ Vi Ninh, xoay người nàng sang một bên.

Tạ Vi Ninh tự nhiên mà thấy được gương mặt vui vẻ của Tiên Hậu, đường cong khóe miệng càng làm nổi bật sự hiền từ của vị Tiên Hậu hòa ái thân thiện, nhưng nụ cười kia dường như mang ý nghĩa khác, khiến nàng vừa nhìn đã nổi da gà.

Lúc này Tạ Vi Ninh mới hồi thần, nhận ra hành động ban nãy của mình trước mặt Tiên Hậu sẽ bất ổn đến mức nào!

Sao nàng lại quên chứ!

“Ninh Nhi.” Tiên Hậu gọi.

Tạ Vi Ninh căng da đầu đáp: “Vâng.”

Tiên Hậu cười nói: “Ta cũng đã nghe nói rồi, lúc ấy Thầm Nhi che chở con cả một đường, vì thế đã bị thương. Con phải cảm tạ người ta thật tốt, quan tâm nhiều hơn, đừng quên lễ nghĩa đấy.”

Tạ Vi Ninh nghe lời này, còn thầm thở phào nhẹ nhõm, đáp ngay: “Mẫu hậu yên tâm, lòng con hiểu rõ.”

Phong Thầm sửng sốt, đang định mở miệng nói không cần, Tiên Hậu nâng mắt lên nhìn sang hắn, cười nhẹ lắc đầu.

Hắn dường như ngộ ra vài điều, cái hiểu cái không, như đang suy tư gì đó.

Tiên Hậu nói tiếp: “Đúng lúc lần này ta trở về đã thấy vài chuyện, nghe vài tin đồn. Thầm Nhi muốn xây dựng lại Ma giới à? Nghe nói con muốn thành lập Đỉnh Vạn Ma, còn chuẩn bị mở cửa hai chợ Đông Tây?”

Hai ngày nay Tiên Hậu đi lại khắp Ma giới, nhất định sẽ thấy bọn họ đang xây nhà sửa đường.

Chuyện tới bước này, cũng không có gì phải giấu giếm, Phong Thầm đáp lời.

“Thật vậy sao?” Tiên Hậu kinh ngạc nói, “Nhưng nếu Ma giới nghênh đón người ngoài, ví dụ như Tiên giới, dưới cảnh giới Huyền Tiên sẽ không ở được bao lâu, phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ được mười mấy ngày. Con nghĩ thế nào?”

Bà nói: “Tuy đã diệt được nguồn gốc tạo thành hiện trạng của Ma giới, nhưng cũng chỉ thu được một phần ma khí tràn ra của Thần tộc đọa ma. Mấy ngày nay ta đã quan sát không ít, Ma giới rộng lớn, có không ít nơi chưa có ai bước vào, trừ các thành trì đã thành lập, sợ là trong thời gian ngắn không thể diệt hết Hắc Tẫn Chu và Ma vật ở nơi khác.”

“Ma khí sản sinh Hắc Tẫn Chu, mà Hắc Tẫn Chu cũng có thể tự sinh sản, tốc độ sinh trưởng cực nhanh. Chỉ cần nó còn, thì sẽ tiếp tục duy trì lượng ma khí dày đặc này.” Tiên Hậu thở dài, “Dù là Tiên giới cũng rất khó bảo đảm sẽ tiêu diệt được một loại linh thực hoàn toàn, không chừng vẫn còn có nơi khác giữ lại hạt giống để mọc lên. Nếu muốn tiêu diệt Hắc Tẫn Chu sạch sẽ, có lẽ cần tốn đến mấy năm.”

“Lâu vậy sao?!”

Phong Thầm còn chưa lên tiếng, Tạ Vi Ninh lại kinh ngạc trước.

Tiên Hậu hoang mang nhìn về phía nàng: “Mấy năm là lâu à?”

Tạ Vi Ninh thầm nói, qua mấy năm món hoa huyên nguội ngắt* cũng thành phân bón đất, thế này còn không lâu sao?

(Ji: *凉了的黄花菜 – Ở một số khu vực Trung Quốc, món ăn từ hoa huyên sẽ là món cuối cùng trong bữa tiệc. Món hoa huyên nguội ngắt → Ý chỉ thời gian trôi qua đã lâu.)  

Phong Thầm thấy thế, thấp giọng nói: “So với trước đây chỉ có thể ở mấy ngày, thì mười mấy ngày đã không tệ rồi.”

Tạ Vi Ninh hỏi lại: “Ở trong mắt hai người, mười mấy ngày tính là lâu rồi sao? Ta thấy không đúng đâu, thời buổi này ai đến ở địa phương khác mà không ở lại mấy tháng, không chỉ tu luyện mà còn muốn tìm cơ duyên, kết bạn bốn phương, khám phá vài di tích bí cảnh chứ?”

Phong Thầm: “……”

Tạ Vi Ninh hỏi tiếp: “Ngươi dám nói ở nơi khác của Ma giới không che giấu cơ duyên bảo vật gì sao?”

Phong Thầm: “……”

Tạ Vi Ninh tiếp tục: “Huống hồ người ta vượt qua hơn nửa núi sông, trăm cay ngàn đắng tốn công tốn sức để đến Đỉnh Vạn Ma của Ma giới, chỉ ở mười ngày thôi à? Thời gian đi đường cũng đã tốn vài tháng rồi.”

Phong Thầm hờ hững gật đầu: “Đúng thật.”

Tiên Hậu thầm ngắt lời: “Lời muốn nói ta cũng đã nói. Ninh Nhi, ta nhớ con trước đây cũng từng có sách quý về phòng thủ âm công, con lo tu luyện đi. Không phải trước đây còn tìm Thầm Nhi đối luyện sao, lần này cũng có thể thử, chuyện Đỉnh Vạn Ma không phải việc đáng bận tâm hiện tại.”

Tiên Hậu hoàn toàn không biết, so với tu luyện, Tạ Vi Ninh thực sự muốn bận tâm đ ến Đỉnh Vạn Ma hơn.

Hai người nghe Tiên Hậu nói xong, dự định lui ra làm chuyện riêng của mình.

Một người nói muốn tu luyện bản lĩnh chống âm công, một người rời đi phân phó cấp dưới chuẩn bị, tránh việc sau khi hắn rời Ma giới sẽ xảy ra vấn đề.

Tạ Vi Ninh ra khỏi viện tử, thấy Phù Ngạn từ bên cạnh bước tới, hơi cúi đầu, giọng đầy hoang mang và lo lắng: “Điện hạ muốn đi đâu vậy?”

Tạ Vi Ninh dừng chân.

Phải rồi, nàng muốn đi đâu? Tiên Hậu chờ bọn họ ở Tây viện, tất nhiên bọn họ sẽ vào Tây viện, mà Tây viện cũng là nơi nàng ở!

“…Đi thì cũng đi rồi.” Tạ Vi Ninh nghiêm túc nói, “Cũng không bao nhiêu bước. Không phải muốn đi tu luyện sao, vừa khéo ta đến tìm Ma chủ để luận bàn.”

Phù Ngạn kinh ngạc hỏi: “Nhưng người… còn chưa thành thạo những chiêu đối luyện thì luận bàn như thế nào?”

Lời còn chưa dứt, Tạ Vi Ninh đã đi xa.



Bên kia.

Cuối cùng Giang Nhược Vụ đã cầm máu thành công, dần tỉnh lại sau cơn mê.

Mọi người trong phòng thấy cảnh này, nhao nhao mừng đến khóc nấc.

Y tu không làm gì được trước tình trạng xuất huyết không rõ nguyên nhân của nàng nhiều ngày, mọi người thấp thỏm trong lòng, cảm thấy trên đầu mình đang treo một thanh đao, nào ngờ qua mấy ngày, nàng ta chậm rãi tự cầm máu!

“Tiểu thư, người uống chút nước đi.” Thị nữ vội vàng dâng chén.

Một người khác cũng nhanh chóng vén rèm bước ra ngoài: “Mau đi báo với chủ tử, tiểu thư tỉnh rồi!”

“Ta…” Giang Nhược Vụ vừa cất tiếng đã bị dọa bởi tiếng khàn khàn của mình, uống một chén nước, thoáng thấy cổ tay gầy nhom của mình, dường như đến cả da cũng đen hơn một chút, lập tức kinh ngạc kêu lên: “Đây là thế nào? Rốt cuộc ta làm sao thế? Gương đâu, lấy gương tới đây!”

Thị nữ run run, nhưng không dám phản kháng, run rẩy dâng gương lên.

Giang Nhược Vụ thấy người trên tấm gương kia, màu da vàng vọt, gầy như thể đã mất một lớp da, cằm cũng nhọn đáng kể, tựa hồ đã đổ bệnh nặng. Dù trông thế nào cũng hoàn toàn khác nàng trước đây!

Nàng co rụt đồng tử lại, kinh hãi gào rống: “Sao ta lại biến thành thế này?!”

Y tu thấp giọng khuyên nhủ: “Tiểu thư, người bị bệnh nên mới như thế, có thể tỉnh lại và nhặt cái mạng về đã là chuyện tốt nhất rồi. Sau này tập trung bồi bổ khí huyết, uống nhiều linh thực linh đan, thân thể tự nhiên sẽ khôi phục thành dáng vẻ trước kia.”

“Bệnh? Sao ta lại bị bệnh?!” Giang Nhược Vụ gào lên, “Ta đã là Kim Tiên! Ta còn là huyết mạch bán Thần tộc! Sao ta đổ bệnh được? Ngươi nói hươu nói vượn, rõ ràng… là có người cố ý muốn hại ta!”

Nếu không sao nàng lại đột nhiên biến thành dáng vẻ này? Không hề có dấu hiệu, há có thể giải thích như những căn bệnh thông thường?

Nàng nôn nóng nói: “Cô cô đâu! Bà ấy đâu rồi? Ta muốn gặp bà ấy!”

“Ta đây.” Phó Liên Dao vén rèm tiến vào, bước đi thong thả, giọng nói bình ổn.

Giang Nhược Vụ thấy bà tới, như thể gặp được cọng rơm cứu mạng, gấp gáp muốn đứng lên: “Cô cô xem dáng vẻ của con này, bọn họ nói con đã bị bệnh? Con thấy rõ ràng là có người âm thầm hãm hại con…”

Nàng nói rồi mới phát hiện khuôn mặt Phó Liên Dao cũng không có huyết sắc, kinh ngạc hỏi: “Cô cô sao thế? Chẳng lẽ người cũng bị thương?”

“Chút thương thế nhỏ, không đáng ngại.” Khóe miệng Phó Liên Dao giật giật, “Con nói có người hại mình, đoán được là ai không? Có chứng cứ gì không?”

Giang Nhược Vụ sửng sốt.

Ngày ấy đánh với người ta, nàng hộc máu không rõ nguyên do, sau đó không thể khống chế linh lực mà rơi xuống… Nhưng trước kia nàng tu luyện đến mức mất hết sức lực, cũng chưa từng có tình huống như vậy.

Chỉ có thể là có người hại nàng.

Nhưng khi đó xung quanh đều là người của cô cô, làm gì có ai có gan hại nàng?

Phó Liên Dao chậm rãi cười nói: “Nếu con không nói được, vậy chỉ có thể là tự đổ bệnh.”

“…… Không!”

Giang Nhược Vụ lo lắng, sao có thể chỉ đơn giản là đổ bệnh? Ai mà tin nổi? Nếu một Kim Tiên bị loại bệnh này, chẳng phải sẽ cách cái chết không xa sao!

Nếu hoàn cảnh lúc ấy không có khả năng có ai tới gần để ra tay, vậy chỉ có thể là trước đó đã có người hại nàng!

Ở chung nhiều ngày, trong lòng nàng rất rõ, đôi lúc Phó Liên Dao nói rất mềm mỏng dịu dàng, nhưng thực tế làm việc quả thật tàn nhẫn không hề lưu tình chút nào, không biết là để bồi dưỡng nàng hay sao, từng câu nói đều cần nàng tự suy xét ra mục tiêu và mục đích.

Nếu hiện tại nàng không thể nói ra, vậy theo ý trong lời của Phó Liên Dao, cũng sẽ chỉ là đổ bệnh mà thôi!

Không được!

Giang Nhược Vụ nghĩ đến những chuyện xảy ra lúc trước, trước mắt chợt hiện lên một người, cắn răng nói: “Là Tạ Vi Ninh! Chắc chắn là nàng ta!”

Câu nói kế tiếp nàng nói càng lưu loát hơn: “Tạ Vi Ninh trước kia là kẻ điêu ngoa độc ác, làm việc không từ thủ đoạn, chắc là nàng ta hận con thân thiết với Phong Hành Tiên Tôn, còn ghen ghét hiện giờ con là nữ nhi của Thiên Thần tướng, còn là bán Thần tộc! Người như nàng ta sao có thể thờ ơ trước sự thay đổi của con chứ? Trước kia con suýt bị nàng ta lừa! Quả nhiên ngoài mặt thì giả vờ rộng rãi tự nhiên, trong bóng tối thì muốn hại ta!”

Nàng sống ở Tiên giới lâu như vậy, ngoài Tạ Vi Ninh thì còn ai có thù oán với nàng nữa? Cũng chỉ có nàng ta.

Giang Nhược Vụ nói xong câu cuối cùng đã hoàn toàn chắc chắn.

Phó Liên Dao cười nói: “Nếu con chắc chắn đến thế, vậy hẳn là nàng ta.”

“Con không biết, Tạ Vi Ninh sớm đã ra khỏi Thập Cảnh tháp, hiện giờ còn cùng Tiên Hậu đến Ma giới.” Ánh mắt Phó Liên Dao lạnh lẽo, “Chậc. Những kẻ này chiếm suông thân phận tối cao, thế mà lại đi làm mấy chuyện đáng hổ thẹn. Còn kết thân với Ma giới, quả là nực cười!”

Giang Nhược Vụ kinh ngạc nói: “Tạ Vi Ninh ra ngoài nhanh như vậy sao? Với tốc độ này, sợ là nàng ta ở Thập Cảnh tháp cũng không lấy được thứ gì.”

Phó Liên Dao lại không nghe thấy lời của nàng, gương mặt âm trầm im lặng.

Vừa nghĩ đến cả Thần tộc đọa ma cũng bị bọn họ phá hủy, bà hận đến mức nghiến răng. Lúc trước tên đọa ma kia còn thề thốt dù cho kéo dài hơi tàn cũng có thể ăn sạch người mang ma hạch, vậy mà yếu ớt đến thế này ư?!

Trùng hợp Tạ Vi Ninh và Tiên Hậu cũng đến Ma giới, nếu bảo chuyện tên đọa ma bị phá không liên quan đến các nàng, bà không thể tin nổi. Còn Ma chủ kia… Đây vốn là kẻ bị nàng thao túng, giẫm đạp dưới chân, không có cơ hội vùng lên mới đúng!

Bà trù tính nhiều năm, kế hoạch vốn dĩ vạn vô nhất thất*, sao có thể bị phá giải từng chút một như thế?!

(Ji: *Hoàn mỹ, không chút kẽ hở)

Phó Liên Dao tức giận không thôi, ngón tay siết chặt đến mức trắng bệch.

Từ khi lời đồn của Tạ Vi Ninh và Ma chủ truyền ra rồi giải trừ hôn ước, mọi thứ dần đã thay đổi, trở nên khó kiểm soát!

Sao Tạ Vi Ninh có thể nói không thích thì không thích, sao có thể nói muốn trở nên tốt hơn thì tốt hơn, bản lĩnh từ đâu mà thắng được Đại hội Tiên phẩm, không phải, chuyện này không bình thường! Ma giới cũng sẽ không nhận Ma chủ nhanh đến vậy, sao hắn có thể vượt qua thí luyện Định Ma Bia?! Nếu không trở thành Ma chủ nhanh như thế thì hiện tại sẽ không tìm đến đọa ma, càng không đánh vỡ kế hoạch bà!

Phó Liên Dao bình tĩnh lại, nghĩ một chút, hơi thở vẫn không kìm được sự hỗn loạn, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt Giang Nhược Vụ, nhìn chăm chú, tâm trí hoảng loạn khó tả nháy mắt đã bình tĩnh. Bà cúi người tiến lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e gương mặt Giang Nhược Vụ, nói: “Gương mặt này của con… nhất định sẽ đứng ở vị trí tối cao mà nhìn xuống bọn họ.”

Giang Nhược Vụ bị bà chạm vào nên khẽ rùng mình, môi khẽ động đậy, đột nhiên nhìn thấy một ánh đỏ mỏng manh lóe lên trong mắt Phó Liên Dao.

Nàng nhìn vào đôi mắt Phó Liên Dao, thấy lại biến về màu đen, do dự một lúc, vẫn không dám nói ra.

Rõ ràng Phó Liên Dao là cô cô của nàng, nàng cũng không biết vì sao lại sợ nói bậy sẽ rước lấy tai hoạ nào đó, chỉ có thể nói: “Cô cô, vậy con sẽ được chữa trị như thế nào…”

“Ta sẽ dùng linh dược thượng hàng để con khôi phục dung mạo.” Phó Liên Dao nhẹ giọng nói, “Con chỉ cần tu luyện, tiếp tục tu luyện.”

Giang Nhược Vụ hỏi: “Nhưng y tu đều nói con bị bệnh, không tra được con bị hại thế nào hay hạ loại độc gì, dùng linh dược có thể chữa được sao?”

Ánh mắt Phó Liên Dao sâu thẳm, khóe miệng cong lên từng chút: “Không sao. Ta biết.”

Giang Nhược Vụ cả kinh: “Sao cô cô…”

Phó Liên Dao đánh gãy lời nàng: “Hiện tại điều con cần phải làm là tu luyện.”

Giang Nhược Vụ: “Con biết, con sẽ tu luyện, chờ con nghỉ ngơi……”

Phó Liên Dao bỗng dưng nói: “Con còn muốn nghỉ ngơi à?”

Giang Nhược Vụ mấp máy môi, nàng rất muốn nói, mình vừa mới tỉnh lại, cơ thể biến dạng xấu xí như vậy, còn không được tính là bệnh nặng mới khỏi sao, vì cái gì không thể nghỉ ngơi? Chẳng lẽ muốn nàng bắt đầu tu luyện từ giờ? Thật vô lý!

Nhưng nhìn vào đôi mắt của Phó Liên Dao, nàng vẫn không dám phản bác, âm thanh nhỏ nhẹ mà nói: “Hiện tại con sẽ bắt đầu tu luyện.”

Lúc này Phó Liên Dao mới cười một cái, rồi ra khỏi phòng.

Lúc cửa phòng khép lại, khuôn mặt bà trầm xuống, lẩm bẩm: “Xem ra, vẫn phải dành thời gian đến nơi ở của Thần tộc một chuyến.”

Ánh đỏ lại hiện lên trong đôi mắt, nhưng bà không hề phát hiện, hoàn toàn bỏ qua, chỉ thấp giọng nói: “Sao lại xuất huyết nhỉ…”

Phó Liên Dao dừng bước, gọi một người tới và ra lệnh: “Nói với Yêu Chủ, chỉ bắt Đế Nữ thôi cũng vô ích, ta muốn mạng của nàng ta! Cho dù dùng cách nào hay lý do gì, nàng ta cũng phải chết cho ta!”

Chỉ khi Tạ Vi Ninh chết rồi, Tiên giới mới đại loạn, Ma chủ kia, sợ là cũng sẽ loạn. Bọn họ rối loạn mới có thể cho bà thêm chút thời gian.

Bà gằn từng chữ một: “Nói với Yêu giới, trước khi ta đến nơi Thần tộc, nhất định phải thấy được Tạ Vi Ninh chết!”



Ma cung.

Phong Thầm ra khỏi Tây viện trước Tạ Vi Ninh vài bước, Kiếp Sát bên ngoài thấy hắn lập tức tiến lên, ghé tai nhỏ giọng nói vài câu.

Phong Thầm nghe xong, hai người liền đến một viện tử không có người.

Sau khi lập kết giới cách âm, Kiếp Sát lập tức trình lên hành động và tuyến đường mấy ngày nay của Tam trưởng lão mà nàng đã chuẩn bị trước.

Trông tuyến đường không hề bất thường, nhưng sau khi chồng chéo chúng, lại phát hiện có một nơi xuất hiện gần những con đường này nhất.

Tây viện.

Nơi ở của Đế Nữ và Tiên Hậu.

Nếu không ai nghi ngờ Tam trưởng lão, dù cảm thấy tuyến đường này kỳ lạ cũng sẽ không nghĩ nhiều, bởi vì đường này không hoàn toàn gần với Tây viện.

Nhưng hiện giờ bọn họ đã xác định Tam trưởng lão có vấn đề, nhất định sẽ cảnh giác.

“Chúng ta vốn tưởng rằng Tam trưởng lão sẽ hướng về phía ngài, không ngờ vẽ xong tuyến đường mới phát hiện lại liên quan đến Tây viện.”

Kiếp Sát nói: “Thuộc hạ cảm thấy dù vị trí này cách một khoảng, nhưng với tu vi của Tam trưởng lão, chắc vẫn có thể nhìn thấy chi tiết ra vào Tây viện.”

Phong Thầm lạnh mắt đảo qua, cười lạnh nói: “Xem ra lão không nhịn nổi nữa rồi.”

“Đoạt Kiêu đâu rồi?”

“Bẩm chủ thượng, hắn vẫn đang theo dõi Tam trưởng lão.”

Phong Thầm rũ mắt suy nghĩ một lát, như nghĩ đến gì đó, nhíu mày nói: “Đi thôi, đến gặp Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão.”

Kiếp Sát hỏi: “Có cần thông báo với hai vị trưởng lão trước không?”

“Không cần.” Phong Thầm nhàn nhạt nói, “Chử Lôi biết ta đến tìm bọn họ, chắc chắn sẽ theo tới, bọn họ không biết chuyện mới có vẻ tự nhiên.”

Kiếp Sát nghe hai chữ “Chử Lôi” còn sững sờ một lúc, nghĩ lại mới nhớ ra đây là tên của Tam trưởng lão.

Xem ra, lần này chủ thượng bọn họ thật sự đã có lòng muốn giết.

Kiếp Sát không khỏi hỏi: “Chủ thượng, nếu chúng ta đã phát hiện Tam… Chử Lôi có vấn đề, tại sao không giết thẳng luôn?”

“Rút dây động rừng.” Phong Thầm bật cười một tiếng, trào phúng nói: “Cũng có vẻ không thú vị.”

Kiếp Sát do dự rồi nói: “Rút dây động rừng… Ngài cảm thấy kẻ đứng phía sau không phải là Yêu Chủ sao?”

Phong Thầm khinh miệt: “Nếu thật sự là Yêu Chủ, hắn sớm đã động thủ rồi.”

Động thủ từ lúc bọn họ ngừng hợp tác với Yêu giới, chứ không phải kéo dài tới hiện nay.

Kéo dài quá lâu, càng thể hiện Yêu giới không có quyền chủ động, vẫn đang chờ đợi điều gì đó.

Lúc tìm được Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão, trùng hợp hai người đó đang ngồi nghỉ ở ngưỡng cửa ngoài phòng luyện đan.

Phong Thầm thuận tay mời hai người vào phòng trò chuyện.

Đại trưởng lão bước tới lải nhải: “Tiểu tử này, lại có chuyện gì mà đến tìm bọn ta? Ngươi đã làm rõ mọi chuyện với Đế Nữ chưa? Lần trước mới nói với ngươi chưa bao lâu, cô nương này lại tìm đến đây, có phải ngươi…”

Phong Thầm: “Đã làm rõ.”

Đại trưởng lão ngạc nhiên hỏi: “Thật à? Nhanh vậy? Vậy ngươi nghĩ thế nào…”

Phong Thầm cảm thấy lão sẽ nói không dứt, lập tức xoay sang nói với Nhị trưởng lão: “Còn phải nhờ Nhị trưởng lão chế tạo một đôi khuyên tai.”

“……”

Trong phút chốc, cả phòng yên tĩnh.

Nhị trưởng lão vốn cho rằng lần này mình vẫn là kẻ dự thính, đang định ngồi xuống vừa uống trà vừa nghe, nghe đến đây liền chấn động toàn thân, cẩn thận xem xét Phong Thầm, hỏi dò: “Là… khuyên tai mà nữ tử đeo à?”

Phong Thầm nhíu mày nói: “Còn có khuyên tai cho nam nhân đeo?”

Nhị trưởng lão: “Trái lại cũng… không phải là không thể.”

Phong Thầm bỗng nhiên ngộ ra ý nghĩa trong lời của lão, hắn đen mặt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Khuyên tai để tặng cho Đế Nữ.”

Hai vị trưởng lão: “?”

Bọn họ như không tin vào tai của mình.

Đại trưởng lão nhanh chóng phản ứng lại: “Ngươi nói làm rõ chẳng lẽ là làm rõ kiểu này?!”

Phong Thầm: “……”

Nhị trưởng lão giơ tay lên xin hỏi: “Kiểu làm rõ này là kiểu gì thế?”

Đại trưởng lão: “Ôi giời, chính là kiểu đó đó! Lão xem chủ thượng chủ động yêu cầu lão chế tạo khuyên tai, còn có thể là kiểu nào nữa!”

Nhị trưởng lão bừng tỉnh đại ngộ “À” một tiếng.

Phong Thầm bị nhìn bởi ánh mắt trêu ghẹo của hai người, nhịn xuống, nhíu mày nói: “Bổn tọa nhớ Nhị trưởng lão am hiểu luyện khí, việc này giao cho lão. Khuyên tai cũng sẽ là pháp bảo, quan trọng nhất chính là phòng thủ, bảo vệ chủ nhân, nếu… thêm công dụng ngăn chặn âm công thì càng tốt.”

“Ồ.” Nhị trưởng lão lại nói, “Đại trưởng lão thấy không, bắt đầu xưng ‘bổn tọa’ để áp chế chúng ta đấy.”

Đại trưởng lão gật đầu: “Thấy rồi, rõ ràng chính xác.”

Phong Thầm: “……”

Nhị trưởng lão thấy khí thế trên người hắn ngưng tụ, cười tủm tỉm nói: “Chủ thượng, ngài có việc cần nhờ bọn ta đấy! Dự định trong một ngày hay hai ngày hoặc ba ngày bốn ngày, hay là chờ Đế Nữ đi rồi mới có đây?”

Lời này, câu nào cũng ẩn chứa sự đe dọa.

Hai lão già dường như đã nắm được gì đó, hận không thể ghẹo thêm mấy câu, tiếp đó Đại trưởng lão nói: “Sao chỉ có mỗi khuyên tai? Vì sao không làm cả bộ vòng cổ, vòng tay luôn đi? Trâm cài thì sao? Mấy thứ này cũng khá ổn, lão phu nhớ các nữ tiên đều rất thích.”

“……” Phong Thầm xanh mặt nói, “Khuyên tai đừng quá dài, tiện hành động là được. Những vật còn lại, ngày thường nàng ấy không mang, chỉ khi có Hội đèn lồ ng mới đeo lên. Việc này, không ai được truyền ra ngoài.”

Hai chữ “không ai” khiến hai trưởng lão có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu rõ.

“Ồ. Hiểu rồi, muốn chuẩn bị một bất ngờ đúng không.” Nhị trưởng lão cười đầy sâu xa, “Nhưng ngươi nói đến Hội đèn lồ ng ấy à.”

Đại trưởng lão nói: “Tiểu tử ngươi không hiểu rồi, còn không hiểu nhiều bằng lão phu. Ngoài Hội đèn lồ ng, nếu muốn đặc biệt đến một nơi để đi dạo, hẳn cũng sẽ đeo những thứ này, e là không chỉ có Hội đèn lồ ng thôi đâu!”

“…Ờm.”

Hai vị trưởng lão nghe thấy tiếng này, cũng biết dừng lại đúng lúc, Nhị trưởng lão vội hỏi: “Cần trong mấy ngày?”

“Một ngày.”

Nhị trưởng lão: “Ngươi có ý tưởng về kiểu dáng thế nào không?”

Đại trưởng lão chen vào: “Tiểu tử này thì có ý tưởng gì chứ, còn không bằng theo ý của lão đi, đẹp là được, chắc là nữ tiên đều thích đẹp mà.”

Phong Thầm với gương mặt vô cảm: “Ờ.”

Đại trưởng lão buông tay: “Ngươi nhìn xem!”

Nhị trưởng lão lắc đầu: “Haiz.”

Cũng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động rất nhỏ, giọng của Tam trưởng lão nhanh chóng truyền tới: “Các ngươi tụ tập ở đây làm gì thế? Lén lút làm việc sau lưng ta, chẳng vui gì sất!”

Lão cất bước tiến vào, cười lớn hành lễ với Phong Thầm: “Chủ thượng.”

Đại trưởng lão đúng lúc nói: “Do lão không ở đây, không thể trách bọn ta.”

Nhị trưởng lão: “Cũng không có gì, chỉ là lão không thấy được cảnh tượng cực kỳ hiếm thấy trên đời. Chủ thượng, thế mà lại tìm bọn ta hỏi nên tặng thứ gì cho Đế Nữ đấy. Ha ha ha!”

Sắc mặt Tam trưởng lão thoáng biến đổi, cười gượng: “Đây quả là… hiếm thấy. Chủ thượng thực sự để tâm đ ến Đế Nữ rồi.”

Nhị trưởng lão: “Đúng vậy, nhưng lão già chúng ta nào biết mấy thứ này. Không phải Tam trưởng lão có một nữ nhi à, hẳn là lão cũng biết chút ít nhỉ?”

Tam trưởng lão cứng ngắc nói: “Ta không biết. Ta chưa từng quan tâm đ ến điều này.”

Phong Thầm thấy lão đã tới, đơn giản nói vài câu với vẻ mặt tự nhiên, cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Hắn trở về viện của mình, nhìn thấy Tạ Vi Ninh ngồi trên bậc thềm trước cửa, một tay chống cằm, một tay không kiên nhẫn gõ gõ lên đầu gối.

“Ngươi đi đâu thế?” Tạ Vi Ninh buồn bực nói, “Ta và ngươi trước sau chỉ cách một bước chân, sao không tìm được ngươi vậy?”

Phong Thầm bình thản nói: “Đi tìm các trưởng lão nói chút chuyện.”

Nghe là chính sự, Tạ Vi Ninh không định hỏi nhiều, theo hắn vào viện, trở tay đuổi Phù Ngạn ra ngoài, khép cửa lại rồi nhích đầu đến gần, xoa xoa tay nói: “Ma chủ đại nhân, thương lượng chuyện này chút.”

“……?” Phong Thầm nhìn bằng ánh mắt cổ quái, “Nàng xưng hô kiểu gì vậy?”

“Lấy lòng ngươi đó.”

Tạ Vi Ninh mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Ta có thể, đổi thân thể một lần nữa được không? Ngươi yên tâm, hiện tại ta có thể khống chế ấn ký phượng hoàng, ta nắm chắc chuyện đổi thân thể trong tay rồi.”

Phong Thầm sững sờ.

Tạ Vi Ninh chớp mắt nói: “Ngươi giúp ta tu luyện, ta giúp ngươi hoàn thành Đỉnh Vạn Ma. Vô cùng hoàn mỹ!”

Nàng vốn tưởng rằng việc này cần khuyên rất lâu, suy cho cùng lúc thân thể hoán đổi trước kia, Phong Thầm khá là không vui với tình trạng của bọn họ, ngày ngày lải nhải về việc tìm cách đổi lại thân thể.

Kết quả, Tạ Vi Ninh không ngờ mình vừa nói xong, Phong Thầm chỉ thoáng trầm tư một lát, thấp giọng phun ra một câu: “Thế mà quên mất chuyện này.”

Hắn thầm nghĩ, nếu thân thể hoán đổi, phải đối phó với cuộc tập kích khó lường của Tam trưởng lão, ngược lại sẽ an toàn hơn.

Lúc Tạ Vi Ninh không hiểu ra sao, Phong Thầm nâng mắt, nhàn nhạt đáp: “Được.”

“Ể? Ngươi nhanh gọn vậy?” Tạ Vi Ninh vui mừng quá đỗi, “Ta còn cho rằng ngươi muốn ta tự tu luyện.”

Phong Thầm: “Đối phó âm công rất đơn giản. Tu luyện vào cơ thể cuối cùng sẽ trở thành bản năng, còn pháp thuật thì đơn giản, đến lúc đó nàng tự điều động là được.”

Tạ Vi Ninh gật đầu như gà con mổ thóc: “Vâng vâng vâng!”

Dứt lời, nàng vươn tay, ra hiệu đối phương đặt tay lên.

Phong Thầm nhìn đôi tay trắng nõn thon dài của nàng, yết hầu lên xuống, chậm rãi đặt lên.

Tạ Vi Ninh niệm chú trong lòng, hai người ấn ký phượng hoàng trên cơ thể nhấp nháy cùng một lúc, cơn nóng bốc lên, còn có một luồng sức mạnh vô hình lưu động theo ngón tay bọn họ.

Đột nhiên trời đất quay cuồng, hình ảnh trong tầm mắt biến hóa không ngừng.

Hai người chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cơ thể như bị một sức mạnh đột ngột hút ra ngoài, nháy mắt lại trở về, cảm giác tiếp đất thực sự chưa kịp xuất hiện, đã cảm thấy thân thể vô cùng mơ hồ, đong đưa lúc lắc.

Tạ Vi Ninh chậm rãi nâng tay, nhìn gương mặt đối diện, muốn nói điều gì nhưng không kịp, hai mắt đã nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Phong Thầm che trán, dư quang thoáng nhìn nàng sắp ngã xuống, tức khắc sử dụng chút sức lực cuối cùng mà ôm nàng vào lòng.

Hai người ngã xuống song song.

Trong phòng có tiếng động khác thường, Phù Ngạn ngoài cửa dựng tai lên, vừa muốn nghe nhưng lại không dám nghe, sợ quấy rầy bọn họ.

Đợi một lúc lâu, nàng cẩn thận gõ cửa hỏi: “Điện hạ, có chuyện gì cần phân phó nô tỳ không?”

Không ai đáp lại.

“…Ma chủ?”

Vẫn không có tiếng vang lên, lúc này nàng mới cảm thấy bất ổn, lập tức đẩy cửa ra, nhìn thấy Ma chủ và Đế Nữ đều nằm dưới đất.

Phù Ngạn mau chóng nhắm mắt, đang định lui ra ngoài thì đột nhiên nghĩ đến điều gì, mở mắt ra lần nữa, cúi đầu nhìn, đôi mắt trừng lớn hơn.

Sao mà, sao Ma chủ nằm trong lòng điện hạ bọn họ vậy?!

Vậy nên làm thế nào cho phải?!

Nàng sốt ruột không biết nên làm sao, nhưng không thể báo việc này cho Tiên Hậu, nếu không điện hạ chắc chắn sẽ bị trách phạt, chỉ có thể đi tìm Ám Giao Vệ mà nàng quen biết.

Ám Giao Vệ nghe chuyện liên quan đến Ma chủ, lại đến tìm Kiếp Sát.

Vì thế khi ba người chạy tới nơi, thấy hai người còn nằm ngủ say dưới đất, liên tiếp rơi vào trầm mặc quỷ dị.

Kiếp Sát cúi xuống kiểm tra, rồi thu tay về: “Còn sống.”

Ám Giao Vệ thấy ngực của bọn họ phập phồng bình thường: “Chắc là ngủ rồi. Ở đây cũng không có dấu vết người ngoài xâm nhập, cũng không giống trúng độc.”

Phù Ngạn nhỏ giọng: “Sao lại ngủ thành thế này?”

Kiếp Sát: “Quỷ mới biết.”

Phù Ngạn: “Vậy hiện tại làm sao đây? Sao điện hạ có thể ngủ dưới đất ngon lành như thế? Còn… Còn bị đè nặng, sẽ không thở nổi nhỉ.”

“…Nói rất đúng.” Kiếp Sát phức tạp nói, “Chúng ta nhẹ nhàng một chút. Hay là đưa bọn họ lên giường?”

Phù Ngạn vội nói: “Không thể không thể, đưa lên giường không ổn đâu!”

Kiếp Sát: “…Vậy thì di chuyển Ma chủ xuống, hai người cùng ngủ dưới đất.”

Ba người hợp sức giải quyết xong, im lặng lui ra ngoài, thề rằng sẽ chôn giấu việc này thật sâu trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK