“Thành chủ, chúng ta không thể rút người đi được nữa!” Tiên tu cách đó không xa đang gào to, “Vừa rồi đã phái người đến hỏi thành trấn xung quanh, bên bọn họ cũng bị yêu thú tập kích, lo cho bản thân còn chưa xong, không giúp được chúng ta!”
Mọi người vừa nghe mấy câu này đều lộ vẻ kinh ngạc, sau đó bắt đầu bất an.
Trong lúc nói chuyện, một số yêu thú ngầm phối hợp, xếp thành đường thẳng giống như vũ khí giết chóc khổng lồ. Chúng sà xuống giẫm đạp, mặt đất như một tấm gỗ mỏng manh rung mạnh.
Đối mặt với hung thú đang lao tới, tu sĩ lập tức xông lên trước với hai bàn tay trắng. Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn có chút sợ hãi.
“Con mẹ nó, đâu ra nhiều yêu thú như vậy?” Một người khiếp sợ nói, “Chẳng phải yêu thú trên Yêu Sơn thỉnh thoảng mới xuống dưới ư! Cũng không nghe nói gần đây chúng có gì bất thường! Mẹ kiếp, sao toàn là yêu thú cấp cao, mấy chục năm qua lão tử chưa từng thấy nhiều yêu thú cấp cao như vậy, đã thế còn tựa như đang hành quân!”
“Không phải các yêu thú cấp cao đã dẫn tiểu yêu lên đ ỉnh núi xưng bá hết rồi sao, tại sao chúng lại hợp tác với nhau?”
“Nếu không phải cảnh giới của yêu thú đột kích quá cao, trận pháp trong Thành chủng ta làm gì tới nỗi bị đâm hỏng hoàn toàn chứ!”
Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, nhiều người còn đang đi dạo phố, bày quán buôn bán, làm những chuyện bình thường nhất. Sau đó họ cảm nhận được sự rung động của đất trời mà không có dự báo trước, chưa kịp phản ứng thì nghe thấy lính canh cổng thành hét lớn, cùng với tiếng va chạm bùm bụp khiến người nghe loạn nhịp tim, sởn tóc gáy.
Gần như trong giây lát, mọi người nhìn thấy làn sóng yêu thú chưa từng có, thấy cổng thành bị yêu thú điên cuồng đâm vào trận pháp để chen vào. Chẳng ai ngờ được, những yêu thú cao hơn người lại trông chi chít đến vậy, tựa như ruồi muỗi tụ tập che trời lấp đất, khoảng trời dần u tối.
Không lâu sau, trận pháp đã bị nứt vỡ, thậm chí không kịp trùng tu. Khi mọi người hồi thần lại, họ bắt đầu bế con, dắt người già và người ốm yếu trốn chạy khắp nơi. Sau đó phát hiện không còn chỗ trốn, chỉ đành dẫn bọn họ vào thành thiết lập tấm chắn phòng hộ để lánh nạn, rồi tham gia vào đội tu sĩ chống đỡ.
“Không được! Số lượng quá nhiều!”
“Y tu đâu? Còn y tu không, thương vong bên này quá nhiều, cần y tu giúp đỡ! Xin hãy đưa một y tu tới khám!”
“Y tu cũng không có cách nào phân thân, các ngươi dùng linh dược gắng gượng một lát trước đi!”
“Linh dược không có tác dụng mới cần tìm y tu, đây không phải vết thương nhỏ. Ngươi không thấy huynh đệ ta bị thương nghiêm trọng đến mức nào sao?!”
Nam tử trung niên xưng là Thành chủ dẫn một đội vội vã đi ngang qua, nghe tiếng cãi nhau bèn dừng lại, giận dữ quát: “Giờ này mà các ngươi còn ở đây cãi nhau thì có ý nghĩa gì?! Bị thương thì đưa đến y quán, dùng linh dược, chặt bỏ…! Còn cử động được thì mau theo ta đi tiếp viện!”
“Đứng đây gào thì có ích lợi gì?! Quân binh Tiên cung sắp tới, các ngươi chống đỡ một lát là được! Vực dậy tinh thần cho ta, đứng lên chiến đấu!”
“… Thành chủ!” Có người bên kia gọi to.
Nam tử trung niên cũng phát hiện nét mặt những người đối diện lộ vẻ hoảng sợ, nhận ra trên đầu dường như đột nhiên bị bóng tối lặng lẽ bao trùm. Trái tim ông hẫng đi một nhịp, vội vàng xoay lại theo tiên quan từ Chúng Tiên Quán. Nhưng ông vừa ngoảnh đầu đã bị hất lên trời, còn nghe thấy tiếng la hét hoảng loạn của nhóm tiên quan.
Cơn đau nhức truyền khắp toàn thân, đan điền dường như sắp vỡ tung, linh lực tự điều động đến toàn thân để điều chỉnh hơi thở nhưng cũng hết cách. Con người vào thời khắc hoảng hốt tựa hồ đã quên đi nên có chiêu thức và phản ứng gì.
Tuy nhiên, nam tử trung niên vốn nên rơi xuống đất thật mạnh và nát vụn toàn thân, bỗng phát hiện kết cục trong dự đoán không xảy ra. Trái lại cảm thấy sau lưng được đỡ bởi một tấm vải mềm nhẹ nhưng chắc chắn.
Khi ông trượt xuống tấm vải và tiếp đất nhẹ nhàng, một tay ôm ngực, cả người nhếch nhác, gương mặt đầy hoang mang.
Nữ tử đỡ ông không muốn lãng phí một khắc nào, cứu xong cũng không thèm nhìn lại. Nàng nhanh chóng đáp xuống đứng giữa đám người và cất cao giọng hỏi: “Thành chủ của các ngươi ở đâu?”
Dải lụa trắng tinh cũng hóa thành bức tường thành trong chớp mắt, giúp mọi người chặn sự đột kích từ yêu thú. Mặc cho có bị vài yêu thú đánh trúng mà thụt về một chút, nó vẫn che chắn trước mặt bọn họ.
Lụa trắng lại biến thành thanh kiếm sắc gào thét thoát ra khỏi vỏ, ánh lên màu trăng sáng. Nó ngưng tụ hơi nước giữa trời, tức khắc chém đứt yêu thú.
Mọi người thấy nàng chợt nghĩ ngợi miên man, chẳng lẽ Thiên Đạo không nhìn nổi nữa nên đã phái tiên nữ tới giúp bọn họ?
Bọn họ đều là Tiên tu, nhưng lại cảm thấy không tiên bằng nàng.
Bọn họ nghe nàng hỏi, đồng loạt giơ tay chỉ về phía nam tử trung niên.
Tạ Vi Ninh sững sờ, tiếp đó nhanh chóng hỏi nam tử trung niên: “Ngươi là tiên tu, Chúng Tiên Quán trong thành các ngươi ở đâu?”
Nam tử trung niên chỉ vào mấy người đừng phía trước.
Tạ Vi Ninh ngây ngốc, không ngờ lại thuận lợi đến vậy, nàng nói ngay: “Các ngươi mau liên lạc với Tiên cung…”
Vài tiên quan nhận ra nàng, vui mừng ngạc nhiên đến lạ, như thể thấy trụ cột nước nhà: “Là Đế Nữ!”
“Điện hạ yên tâm, bọn ta sớm đã thông báo Tiên cung!”
“Đế Nữ?” Tiên tu bên cạnh kinh ngạc đến mức không thể khép miệng, không nghĩ đến có thể gặp Đế Nữ ở đây, có người không nhịn được mà soi xét một chút.
Người nơi này sống khá hẻo lánh, nếu không phải có kế hoạch muốn xa nhà một vài năm, tuyệt đối sẽ không tới mảnh đất phồn hoa của Tiên giới, càng không gặp được Đế Nữ. Vài người trong số này là lần đầu tiên nhìn thấy Đế Nữ ngoài đời.
“Nàng ấy thật sự là người tốt!” Ánh mắt của một thiếu niên trong đám người sáng lấp lánh, “Hoàn toàn không giống trong lời đồn, ta chưa từng nghĩ đời này sẽ được nhìn thấy nhân vật lớn như vậy!”
“Chời đựu. Lời đồn đó là chuyện mấy trăm năm trước rồi, ngày thường bảo ngươi chú ý chuyện ngoại giới hơn mà không chịu…”
Rất nhiều người cực kỳ xúc động khi Đế Nữ tới cứu bọn họ, còn Tạ Vi Ninh không ngừng nói chuyện với tiên quan một giây phút nào.
“Không, còn chuyện quan trọng hơn cần các ngươi báo với Tiên cung.” Tạ Vi Ninh nói, “Lần này yêu thú tập kích là do Yêu giới, còn cả chuyện Phó Liên Dao hợp tác với Yêu giới mưu đồ chiếm ngôi Tiên Đế! Vừa rồi bà ta đã chạy trốn với Thái Tử Yêu tộc Đằng Ấp!”
“Cái gì?!” Tiên quan kinh hãi, “Phó Liên Dao… Không phải bà ấy là muội muội của Thiên Thần tướng sao? Sao lại làm chuyện này?”
“Phó Liên Dao còn muốn phá hủy nơi Thần tộc, Tiên Hậu vẫn đang ở bên trong. Không biết tiếp theo Yêu giới sẽ làm gì!” Tạ Vi Ninh thúc giục nói, “Còn không mau thông báo với Tiên Đế để ông ấy chuẩn bị sớm đi!”
“Rõ!”
Tiên quan nhanh chân chạy về phía Chúng Tiên Quán.
Người còn lại vội hỏi: “Điện hạ, giờ chúng ta phải làm gì đây? Yêu thú quá nhiều, chỉ sợ là…”
“Đương nhiên là đánh!” Tạ Vi Ninh nói, “Lúc ta tới đã thấy tấm chắn phòng hộ mà các ngươi thiết lập vừa yếu vừa nhỏ. Để giảm thiểu tổn thất, các ngươi mau đi hỗ trợ, bảo những người không đánh lại yêu thú đến y quán thiết lập trận pháp bảo vệ xung quanh khu vực đó là được!”
“Đã rõ!”
Tạ Vi Ninh đang định ra ngoài hỗ trợ, chợt nhớ ra một chuyện: “Tìm cách liên lạc với người Ma giới và gọi đến đây giúp đỡ, bọn họ cách nơi đây cũng không quá xa.”
“Ma giới?” Tiên quan ngẩn người.
Tiên tu chung quanh không đến từ Tiên cung, nghe thấy thế liền kinh ngạc: “Sao lại gọi Ma giới tới đây? Đám ma tu kia tới chẳng phải rước thêm phiền ư!”
Còn có người thái quá hơn: “Ma tu tới đây chẳng khác nào bắt tay với yêu thú giết chúng ta! Bọn họ nào có giúp đỡ, đám ma tu kia làm gì có lòng tốt!”
“Tuyệt đối không thể để Ma tu tới! Nếu bọn họ tới, ta sợ không có cơ hội sống sót đâu!”
Lúc bọn họ phản đối gay gắt, có người bỗng nhìn thấy ma khí trên trời cao như đang tỏa ra từ một nơi, lướt qua đầu bọn họ một cách dễ dàng.
Chẳng ai ngờ được ma khí còn có thể nói đến là đến.
“Ma khí từ đâu ra thế?!” Có người kinh ngạc hô to, “Chỗ chúng ta có ma tu!”
Lời này vừa nói ra, lòng người hoảng hốt.
“Tìm được rồi, ở đó kìa! Ma tu này lạ quá… Trời ạ, ma khí này giết người!”
Người tinh mắt kia đứng lên, sắc mặt nặng nề, quyết chết mà gọi pháp bảo rồi chĩa thẳng vào người trên trời cao rồi lao về hướng đó: “Ta giúp các ngươi kiểm tra tên này trước, nhất định phải diệt trừ hắn! Tuyệt đối không để ma tu huỷ hoại nơi này của chúng ta!”
Tạ Vi Ninh thoáng nhìn động tác cùng với lời nói chướng tai của hắn, sắc mặt nghiêm trọng. Nàng bước tới đè mạnh pháp bảo của hắn xuống, tức giận quát: “Ngươi làm gì vậy? Không phân xanh đỏ trắng đen đã đòi giết người, vậy ngươi có khác gì ma tu!”
Nàng tung chiêu đánh lui đối phương, nhân đó đoạt lấy pháp bảo: “Đó là Ma chủ, hắn cùng ta tới đây cứu người! Các ngươi mở to hai mắt, nhìn thật rõ rốt cuộc ma khí của hắn đang hướng về phía ai!”
“…… Cái, cái gì, Ma chủ?!”
Mọi người khó tin: “Sao Ma chủ lại đến đây cứu chúng ta?”
Yêu thú xung quanh như kinh sợ trước ma khí, thân thể chúng run bần bật nhưng sự hung ác trong mắt vẫn không biến mất. Chúng nó bị khó chịu bởi ma khí, không nhịn nổi nữa mà lao về phía Phong Thầm ở chính giữa.
Ngay sau đó, máu tươi rơi xuống tí tách trên đầu mọi người và rơi lộp độp xuống đất giống như nước mưa.
Thi thể yêu thú trên không rơi rụng xuống đất từng mảnh, đôi mắt lộ vẻ khó tin.
Hình ảnh khủng khiếp khiến mọi người ớn lạnh, nhưng khi thấy yêu thú vừa nãy cắn xé bạn bè của bọn họ nằm chết thẳng cẳng trên mặt đất, sự sợ hãi trong đáy lòng đã được niềm vui sướng và sảng khoái bao trùm.
Kẻ đang tranh cãi với Tạ Vi Ninh ban nãy, tức khắc đứng “chết trân”.
Tiên quan hồi thần lại, vội vàng chạy tới nói với Tạ Vi Ninh một cách hòa nhã: “Điện hạ, nơi này quá hẻo lánh, bọn họ nhận tin tức muộn hơn ngoại giới đến mấy tháng. Họ vẫn chưa biết hiện giờ bên ngoài Tiên Ma như thế nào. Người đừng so đo với họ.”
Tạ Vi Ninh mím môi, tỏ vẻ không vui nói: “Bọn họ nhận tin tức chậm, thế các ngươi không kịp nói à?”
Tiên quan kêu oan: “Nói ra thì được mấy người tin đây? Phải tự ra ngoài loanh quanh một vòng mới ghi lòng tạc dạ, nếu không chỉ nửa tin nửa ngờ.”
Tạ Vi Ninh gật đầu miễn cưỡng, nghĩ lại một chút rồi trả pháp bảo cho người kia, giọng điệu nghiêm túc: “Hiện nay Tiên Ma có quan hệ tốt, cũng sớm đã có hợp tác, các ngươi nên sửa lại cách nghĩ trước đây càng sớm càng tốt.”
“Hơn nữa, đại chiến năm đó là vì thái bình tứ giới, sau đó Ma giới loạn lạc trăm năm và tấn công Tiên giới, nhưng họ chưa từng nhắm vào các ngươi. Bọn họ vẫn nhớ quy tắc của tứ giới, không đụng vào bá tánh bình thường.
Vậy mà Yêu giới ngang nhiên để yêu thú cấp cao tới diệt thành! Các ngươi tự ngẫm lại đi, xem thử ta nói có đúng không. Bất kể Ma giới hay Tiên giới đều có người tốt kẻ xấu, đừng có kiểu ếch ngồi đáy giếng như vậy!”
Dứt lời, Tạ Vi Ninh không ở lại nữa, nàng đứng lên bay về phía Phong Thầm.
Nàng lo lắng hỏi: “Ma khí của chàng vẫn chống đỡ được chứ?”
“Được.”
“Phải đến tòa thành tiếp theo.” Phong Thầm nhìn nàng, “Giữ ma khí ở đây để kiềm chế hoạt động của yêu thú, bọn họ sẽ dễ ứng phó hơn.”
“Ta biết.” Tạ Vi Ninh nói, “Chúng ta chỉ có hai người mà phải giúp nhiều tòa thành như vậy, phát huy được tác dụng kiềm chế đã không dễ dàng rồi. Kéo dài thêm chút thời gian, người Tiên cung sẽ tới nhanh thôi, đến lúc đó sẽ dễ đối phó hơn.”
“… Ừm.”
Phong Thầm dừng một chút rồi nói: “Thật ra nàng không cần giải thích với họ.”
Tạ Vi Ninh lộ vẻ mặt hoang mang.
Phong Thầm từ tốn nói: “Ánh mắt của người khác không còn quan trọng với ta nữa. Hơn nữa, bọn họ cũng không thương tổn được ta đâu.”
“Nhưng nếu nhiều người tấn công chàng, không được khinh thường sức mạnh góp gió thành bão đâu.”
Tạ Vi Ninh nghiêm túc nói: “Phải coi trọng đấy.”
Phong Thầm: “… Ừm.”
“Thêm nữa, chàng đã giúp bọn họ, ta không muốn họ hiểu lầm chàng. Bọn họ nói chàng như vậy, ta hoàn toàn không thể nhịn nổi cũng không nghe nổi. Chàng không thèm để ý, nhưng ta lại để ý.”
Tạ Vi Ninh cười nói: “Dù sao ta hỗ trợ ở bên dưới, vừa ra tay vừa nói mấy câu cũng không đáng ngại.”
Toàn thân Phong Thầm như bị đóng băng tại chỗ, hắn nhìn Tạ Vi Ninh, đáy mắt dường như không phẳng lặng mà cuồn cuộn cảm xúc.
“Đi đi!” Tạ Vi Ninh thấy hắn dừng lại, nàng muốn nắm bắt thời gian, thế là túm lấy cánh tay hắn bay về phía trước, “Chẳng phải muốn đến tòa thành tiếp theo à, chàng dừng lại làm gì? Dù có cảm động cũng đừng chậm trễ việc chính!”
Phong Thầm trở tay kéo nàng đến gần mình.
Tạ Vi Ninh bị bất ngờ, nàng đâm sầm vào người hắn, bỗng dưng cảm thấy hơi nóng đến gần sát bên tai.
“Cảm ơn.” Hắn khẽ nói.
“… Giữa chúng ta còn cảm ơn gì chứ.” Gương mặt Tạ Vi Ninh dần nóng lên, bất giác rụt vai, nhưng vẫn không kiềm chế được mà chìm đắm trong hơi thở của hắn.
“Đi đi.”
Phong Thầm lăn yết hầu, sau đó ung dung ôm lấy nàng bay đến tòa thành kế tiếp thật nhanh: “Ta đưa nàng đi, tiết kiệm thời gian.”
Tạ Vi Ninh chớp mắt, đáp một tiếng.
Cũng không quá lâu, khoảng tầm nửa canh giờ.
Đám Tiên quan và Hộ Thiên Vệ gần đó được Tiên cung thông báo đang vội vàng chạy tới và chung tay đánh lui yêu thú.
“Điện hạ, Tiên Hậu ở nơi Thần tộc sao?” Các Tiên quan vội hỏi, “Tiên Đế phái bọn ta tới đây giúp đỡ mọi người.”
Nói xong, có người đưa Thông Lục Nghi đến: “Tiên Đế còn có chuyện muốn nói với người.”
Tạ Vi Ninh nhận lấy, nói trước mặt Phong Thầm rất thoải mái tự nhiên: “Phụ đế?”
“Ninh Nhi, chuyện Yêu Sơn đã có Hộ Thiên Vệ, con mau trở về nơi Thần tộc giúp Mẫu hậu con, ắt hẳn bên đó chỉ có con mới vào được!”
Ngay sau đó Tiên Đế lại nói tiếp: “Còn có một chuyện. Người bên cạnh Phó gia năm đó chỉ còn mấy người sống sót sau trận đại chiến, bọn họ cũng từng thấy hình như Phó Liên Dao đã ôm một đứa trẻ về, bị vải che kín mít nên không thấy rõ, nhưng trông dáng vẻ như trẻ con. Không lâu sau thì cả Phó gia bị diệt vong!”
“Phó Liên Dao đã nói dối, căn bản Phó gia không chết vì bị ảnh hưởng từ đại chiến.” Tiên Đế trầm giọng nói, “Phó gia bị diệt tộc, rõ ràng có liên quan đến ả ta.”