-Chào anh chị, mời anh chị vào trong- Bà Nhung vui vẻ.
- Chào hai bác- Gia Nghi và Hiếu Nhân cúi chào.
-Chào hai con. Tiểu Ký mời bạn vào đi con- Ông Hào cũng vui vẻ không kém.
-Dạ, vào trong đi- Ngọc Ký đưa hai người họ vào.
-Ba nuôi, mẹ nuôi- Ông bà Hào nhìn xung quanh sao nghe tiếng mà chẳng thấy hình.
-Con đây này- Ngọc Anh bỗng từ đâu lù lù xuất hiện.
-Cái con bé này- Bà Nhung cốc yêu cô.
-Chào hai bác- Huy cúi đầu lễ phép.
-Con chắc hẳn là bạn trai của Tiểu Anh đúng không? Đẹp trai đấy- Ông Hào nheo mắt cười.
-Dạ- Anh gãi gãi đầu.
Mặt Ngọc Anh ửng hồng, cô vội kéo Huy vào.
-Con vào trong đây- Lúc đi tự nhiên cô quay lại nói với bà Nhung- Con rể của mẹ sắp đến rồi ý.
Nói rồi cô chạy theo Huy, tít vào trong.
Bà Nhung nhìn cô rồi lắc đầu, con bé này cứ như thế. Mà nó bảo có con rể...là sao?
Bà quay lại với việc đón tiếp khách quý của mình.
*Kít*
Chiếc Jaguar dừng trước cổng, một người con trai dáng vẻ sang trọng trong bộ âu phục trắng bước ra, gương mặt điển trai và có một sức hút khác thường. Bà Nhung và ông Hào nheo mắt nhìn, chàng trai này quá lạ lẫm so với họ. Anh tiến đến chào họ.
-Cháu chào hai bác.
-Ờ...chào con- Bà Nhung hơi đơ người.
-Chào con- Ông Hào mỉm cười.
-Dạ con là bạn của Ngọc Ký và Ngọc Minh ạ.- Quốc Minh lễ phép nói.
-Vậy à, con vào trong đi có Tiểu Ký ở trong đó còn Minh Minh thì một lát nữa xuống ngay bây giờ. - Bà Nhung tươi cười nói, có vẻ bà khá hài lòng với chàng trước mặt.
Anh cúi đầu chào rồi vào trong. Lúc anh đi ngang bà thì bà thấy sợi dây chuyền anh đeo. Bà vội gọi theo.
-Con trai.
Anh nghe vậy liền quay đầu nhìn lại, kính trọng nói với bà.
-Dạ có chuyện gì không bác.
Bà nhìn vào cổ anh, đúng sợi dây chuyền đó rồi nhưng bà cần xác nhận lại.
-À bác chỉ muốn hỏi tên của con thôi mà.
-Dạ cháu tên Minh, Lý Quốc Minh.
-Uhm con vào đi- Bà mỉm cười rồi quay lại với ông Hào.
-Có chuyện gì vậy bà?- Ông Hào cau mày hỏi.
-Không...Không có gì?- Bà Nhung cười trừ rồi lại chào đón khách.
...
Quốc Minh tiến vào trong, những cô gái ở đây đều nhìn anh một cách say đắm, phải nói anh trong mắt họ là một người chuẩn không cần chỉnh.
Anh đang nhìn xung quanh tìm nhóm của Nhân thì có một cô gái ờ quá quen mặt luôn rồi.
-Không ngờ hôm nay anh cũng đến- Khả Linh nhết môi nói.
-Tất nhiên, hôm nay là sinh nhật bạn gái của tôi mà- Anh chẳng buồn nhìn ả một cái.
-Quốc Minh- Ngọc Ký vẫy tay gọi anh.
Anh không nói nữa, bước chân tiếp tục tiến về phía Ngọc Ký.
Khả Linh nhìn theo anh, ly rượu trên tay ả càng xiếc chặc lại. Tại sao vị trí đó không phải là của ả? Hai từ bạn gái của anh sao không dành cho ả? Nhất quyết mối thù này phải đòi cho bằng được.
Buổi tiệc được bắt đầu, ông Hào trong bộ âu phục đen chỉnh tề và bà Nhung trong bộ đầm đỏ dài đến chân bước ra, ông đến chiếc micro nhẹ cất giọng.
-Nhiệt liệt chào mừng các vị khách quý đã đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi. Xin giới thiệu với mọi người, tôi tên Đào Trí Hào Chủ Tịch của tập đoàn Thiện Ký Minh, kế bên là vợ tôi bà Kiều Huyền Nhung và người con trai lớn Đào Ngọc Ký. Chúng tôi rất vui khi buổi tiệc có đầy đủ quan khách hôm nay. Và để buổi tiệc bắt đầu xin mọi người cho một tràn pháo tay thật to để chào đón cô con gái cưng của tôi và cũng như tập đoàn Thiện Ký Minh.
*Bùm...Bùm...Bùm*
Ông Hào vừa dứt lời thì pháo hoa được bắn ra phía hai bên. Trên bật thang gần pháo đài, Ngọc Minh từ từ bước xuống. Cô mặc bộ váy do bà Nhung chọn, màu trắng dịu dàng, đơn giản nhung toát lên được vẻ đoan trang, sang trọng. Mọi người đều vỗ tay chúc mừng cô, có một người lại nhìn cô không chớp mắt.
Cô nhẹ nhàng nước lên khán đài và tiến lại phía micro. Chất giọng trong trẻo của cô vang lên.
-Chào mọi người, tôi rất vui vì mọi người đã đến và tham dự sinh nhật lần thứ 17 của tôi. Tôi không biết nói gì hơn chỉ mong mọi người có một đêm thật vui vẻ. Xin cảm ơn.
*Bốp...Bốp...Bốp*
-Và bây giờ buổi tiệc xin phép được bắt đầu.- Ngọc Ký tươi cười nói- Có một người đã đăng ký hát một ca khúc dành tặng cho em gái tôi. Bây giờ chúng ta cùng nghe nhé.
Quốc Minh nhìn cô, cô cùng nhìn anh. Bất chợt một nụ cười từ anh hé lên lộ ra hai lúm đồng tiền bây giờ cô mới biết. Anh bước lên khán đài, tiếng nhạc du dương nghe rất êm tai.
"Em! Có yêu anh không?
Trả lời anh đi khi anh còn ở đây.
Không yêu xin em cứ nói ra,
Để cho anh biết em không cần anh đâu.
Em đang suy nghĩ gì?
Về những ngày tháng khi anh còn bên em.
Có lẽ chưa quá lớn đối với em,
Hay là anh bước đi, em nhé!
Nếu một ngày nào đó anh sẽ cất bước ra đi,
Thì em có nhìn theo mà khóc một lần vì anh?
Để anh cảm thấy trái tim em không vô tâm,
Như anh nghĩ.
Để cho anh cảm giác em ở bên.
Vậy đừng buông tay em nhé,
Trước mắt em đã có anh.
Để anh dìu bước em trên con đường yêu.
Hãy nắm lấy tay anh,
Hãy níu lấy chân anh em nhé!
Để cảm giác mãi mãi ta gần nhau"
(Em! Có yêu anh không- Khánh Phương)
Tiếng hát anh vang lên, thật ấm áp. Nó làm tìm cô cứ mãi tình động, không biết tại sao mà cô lại rơi nước mắt. Có lẽ vì quá hạnh phúc chăng?
Đột nhiên từ phía sau có người vỗ vai cô, có giật mình quay lại.
-Ơ là cậu sao Sĩ Thành?
-Mình có thể mời cậu nhảy một bài được không?
-Ơ mình...mình...- Cô ấp úng.
-Xin lỗi, bạn gái tôi phải cùng tôi nhảy rồi.- Quốc Minh từ đâu lù lù xuất hiện. Anh còn nhấn mạnh hai từ "bạn gái".
Ánh mắt Sĩ Thành có chút thất vọng, ai bảo cậu là người đến sau chứ.
-Vậy chúc hai người vui vẻ - Cậu mỉm cười rồi quay đi.
Dáng đi này làm cô nhớ đến hôm Quốc Minh đưa cô về, không lẽ hôm đó là Sĩ Thành thật sao?
Cô nhìn anh khẽ cau mày.
-Anh đó nói vậy Sĩ Thành buồn rồi kìa.
-Vậy em muốn anh nói thế nào? Không lẽ anh bảo "ừ cậu cứ tự nhiên với bạn gái tôi"- Anh nheo mắt nói với cô.
Cô lườm anh rồi quay phắt mặt đi.
-Ra nhảy với anh đi!
-Không- Cô phồng má.
-Đi không?- Anh hỏi lại lần nữa.
-Không- Cô vẫn giữ thái độ đó.
-Hmm...Hmm...- Anh hắng giọng đứng dậy, vừa chỉnh sửa lại cổ áo vừa nói bâng quơ- Không biết có cô nào nhảy cùng được không?
Ngọc Minh nghe vậy liền xám mặt. Cô đưa tay kéo nhẹ vạt áo anh như một đứa con nít.
-Anh quá đáng.
-Vậy có ra nhảy với anh không?- An đưa tay ra.
Cô nắm lấy tay anh, khẽ chu miệng nói.
-Em ghét anh.
-Hình như con gái nói ghét là yêu.- Anh mỉm cười rồi kéo cô ra giữa sân nhảy cùng mọi người.
-Anh xem kìa- Khả Liên chỉ về phía Ngọc Minh và Quốc Minh.
Ngọc Ký nhìn theo. Môi anh hơi cong lên cười với Khả Liên.
-Chắc phải ôm em chặt hơn thằng Minh ôm em gái anh.
-Anh đó nha tin em đánh chết anh không?- Khả Liên nũng nịu nói.
-Em đánh anh đau đấy- Ngọc Ký nhăn nhó.
-Cho anh đau chết luôn.
Anh bĩu môi rồi nói với Quốc Minh đang đứng không xa họ.
-Mày đừng ôm em gái tao mạnh quá đấy.
Ngọc Minh mặt đỏ ửng lên, cô vội di chuyển gần anh rồi đạp vào chân anh một cái đau điếng (tg: Giày cao gót mà. Ít có thấm nha -_-|||)
Ngọc Ký nhăn mặt. Khả Liên thấy thế liền đưa anh vào trong ngồi. Ngọc Minh hả dạ, cô quay lại nhảy cùng Quốc Minh, Ngọc Anh với Khắc Huy và Gia Nghi và Hiếu Nhân.
Ngọc Minh ôm lấy cổ Quốc Minh. Cô nhẹ nhàng cùng anh hòa theo điệu nhạc.
Cô vừa thấy sợi dây chuyền anh đeo liền ngạc nhiên.
-Sao dây chuyền của anh giống của em thế?
Anh nhìn sợi của mình và của cô nhưng không đổi ngạc nhiên.
-Chắc do trùng hợp.
Anh tựa cằm lên vai cô khẽ thì thầm.
-Em! Có yêu anh không?
Cô khúc khích bật cười thành tiếng.
-Em yêu anh Đại Ngốc à.
...
-Chắc cậu đang không được vui.- Khả Linh ngồi xuống kế Sĩ Thành.
-Biết vậy thì đừng dại gì mà đến gần tôi.- Sĩ Thành nghiến răng nói.
-Tôi và cậu đều chung hoàn cảnh mà. - Khả Linh nhết môi.
-Thì sao? Cô là cô còn tôi là tôi chẳng liên quan gì nhau cả.
Khả Linh bật cười. Cô ta đang toan tính gì đây.
-Sao không liên quan. Sắp đến đoạn trao đổi cặp rồi đấy.
-Thì sao?- Sĩ Thành cau mày.
-Thì ra trao đổi cặp thôi.- Khả Linh kéo Sĩ Thành ra nhảy.
Quả thật đến khúc trao đổi cặp thì Quốc Minh và Ngọc Minh bị tách ra. Vị trí của Ngọc Minh thì Khả Linh thế còn vị trí của Quốc Minh thì Sĩ Thành thế. Quốc Minh và Ngọc Minh không vui chút nào. Họ đang trò chuyện rất vui vẻ với nhau mà, sao họ lại bị tách chứ. Mặc dù vậy nhưng Ngọc Minh vẫn vui vẻ nhảy cùng Sĩ Thành. Cô đành chờ đến khúc đổi cặp tiếp theo thôi.
Quốc Minh cau mày. Anh không hài lòng thấy rõ ra mặt.
-Bộ anh không muốn nhảy cùng em sao?- Khả Linh hỏi anh.
-Phải nói là rất không muốn.- Mặt anh lạnh tanh không một cảm xúc gì.
Cũng may, khúc đổi cặp đã lập lại. Ngọc Minh nhanh chóng trở lại với Quốc Minh. Quốc Minh cũng rất phối hợp. Anh đẩy Khả Linh ra để Ngọc Minh trở vào.
Cô mỉm cười với anh. Nhìn cô cứ như mới tìm lại món đồ chơi mà mình đã đánh mất ấy. Anh cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô.
-Em dám bỏ anh sao?
-Anh cũng bỏ em đấy thôi.- Cô chu miệng nói.
-Em có thấy anh rất bực mình không còn em lại vui vẻ nhảy với người khác- Anh nói giọng khó chịu.
-Ơ lỗi của em à?
-Chứ lỗi của ai- Anh thở hắt ra.
-Vậy em sẽ đền bù nha.
-Em đền gì?
-Đưa anh gặp ba mẹ em.- Cô tinh nghịch nói rồi kéo anh ra khỏi chỗ đó.
Đến chỗ ba mẹ cô thì cô thấy nhóm của Nhân ở đó rồi.
-Hmm...Hmm...- Mẹ cô hắng giọng khi thấy cô nắm tay Quốc Minh.
Cô thấy vậy liền buông ra.
-Bạn con à.- Ông Hào hỏi.
-Dạ đây là...
-Bạn trai của Minh Minh đó ba.
Ngọc Minh chưa kịp nói thì bị Ngọc Ký cướp lời.
-Vậy à- Bà Nhung nhìn cô và anh một cách hài lòng.
Nhưng chợt bà lại nhớ đến sợi dây chuyền, bà nhìn vào cổ hai người. Hai sợi y như nhau, giống đến một cách lạ thường. Bà thốt lên.
-Không được...Hai đứa không được yêu nhau.
Mọi người trố mắt nhìn bà.
-Sao...sao vậy mẹ?- Ngọc Minh hỏi, giọng như muốn khóc.
-Dây...Sợi dây...chuyền.- Bà lấp bấp.
Ông Hào và Ngọc Ký nhìn hai người. Sợi dây chuyền...của người con lớn bị mất tích của họ sao lại trên cổ của Quốc Minh.
Bà Nhung do quá sốc nên đã xỉu trong vòng tay của ông Hào. Buổi tiệc hôm ấy nháo nhào lên. Làm mọi chuyện trở nên rối rắm hơn.
*Rốt cuộc Quốc Minh có phải là con của ông Hào và bà Nhung không?
*Nếu đúng như vậy thì Ngọc Minh phải làm như thế nào?
*Liệu chuyện tình của họ đến đây đã kết thúc?
=> Các bạn hãy cùng tác giả đón đọc những chap sau xem thật hư thế nào nhé!