-Có lẽ vậy!- Khả Liên gật gù.
-Vậy thôi, mình về đi!- Ngọc Ký quay lưng định bước đi thì Khả Liên níu tay anh lại.
-Bao lâu rồi, mình chưa đi riêng nhỉ?
-À à, thôi hiểu rồi. Đi theo anh.- Ngọc Ký kéo Khả Liên đi.
Khả Liên bật cười, cô nhìn xung quanh thì chợt thấy Sĩ Thành đang đứng sau trụ cột lớn.
-Sĩ Thành!- Cô thốt lên.
Cậu đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu cho cô im lặng. Khả Liên nhìn lại phía Ngọc Minh rồi nhìn cậu. Cô gật đầu và cùng Ngọc Ký ra ngoài.
Sĩ Thành nhìn về phía Ngọc Minh. Cậu cười nhạt, tay cậu siếc chặt tay cầm va-li.
-Đến lúc mình đi rồi, chúc cậu hạnh phúc!
Cậu cúi đầu xuống và đi vào trong.
Ngọc Minh vừa thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua. Cô buông Quốc Minh ra rồi nhìn theo hướng Sĩ Thành vừa đi vào.
-Em nhìn gì thế?- Anh thắc mắc hỏi cô.
-Em nhìn xem có phải là Sĩ Thành không.
-Sĩ Thành?
-Uhm...cậu ấy vì chúng ta mà quyết định ra nước ngoài du học.
- Chuyện gì xảy ra cũng qua hết rồi, em đừng buồn nữa.
-Dạ!- Cô gật đầu.
Ngọc Minh nghe thấy tiếng máy bay cất cánh thì vội kéo anh chạy ra.
Cô nhìn theo chiếc máy bay đang vút cao trên bầu trời và nói vọng theo.
-Cậu phải quay trở lại nha Sĩ Thành!
Quốc Minh mỉm cười, anh bước đến khoác tay lên vai cô.
-Anh tin sẽ có ngày Sĩ Thành quay trở lại.
...
Khả Linh trong bộ soiree trắng thất thần bước đi trên đoạn đường dài vắng vẻ.
Ả không thể ngờ, mọi chuyện kết thúc một cách dễ dàng đến thế. Ả bị người ta chỉ trích, khinh bỉ, xem thường,... Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ ả cày công sắp xếp đều tan thành bọt biển.
Ả gục ngã xuống lòng đường, cùng lúc trời đổ cơn mưa xuống. Ả nhếch môi rồi cười ha hả trách móc số phận, trách luôn cả ông trời. Tại sao những thứ bất hạnh nhất đều dồn lên người ả.
Từ khi vừa sinh ra, mọi người xung quanh đều xa lánh ả chỉ vì ả là con của cô gái quán bar. Mọi người cho rằng mẹ ả hư đốn đến nổi phải mang thai nhưng có ai hiểu được, mẹ ả không được nhà trai chấp nhận chỉ vì là một cô gái ****. Buộc lòng ba ả phải quay lưng để lấy người con gái khác, xinh đẹp hơn, quyền uy hơn và giàu có hơn mẹ ả.
Sau khi biết mẹ ả có con thì ba ả đón hai mẹ con về sống cùng người vợ và đứa con gái tiểu thư của ông ta.
Ai bảo sống ở gia đình giàu có là được ăn sung mặc sướng. Thời gian ở đó mẹ con ả chẳng khác gì người ở, làm tất cả mọi thứ trong nhà. Vợ ông ta hết lần này đến lần khác hành hạ, khiến mẹ ả lâm bệnh qua đời. Lúc chết đi mẹ ả cũng chẳng được mồ yên mã đẹp, chỉ được chôn cất tạm ở sau nhà.
Về sau vợ ông ta cũng qua đời vì bị ung thư, ả nhanh chóng bước lên nắm quyền trong nhà biến đứa con gái cưng của ông ta theo tính cách của mình. Người đàn ông phụ bạc đó không ai khác là Trịnh Hoàng Long, còn đứa con gái của ông ta là Trịnh Khả Liên.
Mối thù này ả luôn khắc sâu trong lòng, mãi mãi không thể quên.
Phía xa một người con trai bước đến, trên tay còn cầm theo chiếc ô. Người đó bước đến đưa ô ra che mưa cho Khả Linh.
Khả Linh ngước mặt lên nhìn. Ả lau nước mắt của mình rồi quay mặt đi.
-Cậu không sao chứ?- Yuki lên tiếng.
-Không sao?
Hắn ngồi xuống cầm tay ả lên.
-Quay về đi, cậu đi sai đường rồi đó!
-Thì ra cậu đến đây là để hạ nhục tôi.- Ả nhếch môi.
-Tôi không có!
-Cậu tránh ra đi, cậu đừng lại gần tôi. Cậu và những người kia đều như nhau, đều xem thường tôi...- Ả hét lên và đánh vào ngực hắn.
-Khả Linh, nghe tôi nói...
-Tôi không muốn nghe gì hết, tránh xa tôi ra đi!
Hắn vòng tay kéo ả vào lòng và thì thầm.
-Tôi yêu cậu, dù cậu như thế nào tôi cũng vẫn yêu cậu.
Khả Linh chết lặng. Mọi thứ xung quanh dần lắng xuống. Ả mệt mỏi gục đầu xuống vai hắn.
-Tôi sẽ mang hạnh phúc đến cho cậu, sẽ không để một ai xem thường cậu nữa...
...6 năm sau...
-Aaa...mát quá đi...
Ngọc Minh, Ngọc Anh và Khả Liên chạy trên bãi cát mịn. Hôm nay thật tuyệt vời, đúng là một sự trùng hợp. Hôm nay là ngày Ngọc Minh tốt nghiệp đại học và là ngày kỉ niệm 6 năm cô và Quốc Minh quen nhau nên anh đưa cả nhóm đi biển chơi.
Cô đùa giỡn cùng Ngọc Anh, Khả Liên và Gia Nghi dưới nước vô cùng vui vẻ. Trên bờ bốn người con trai dõi theo bóng họ, trên môi ai cũng tỏa một nụ cười hạnh phúc.
À quên còn 3 nhóc tỳ của 3 gia đình nhỏ nữa à nha.
Gia đình của Ngọc Ký_Khả Liên thì có một bé gái rất đáng yêu, lanh chanh và vô cùng biết làm điệu.
Gia đình của Khắc Huy_Ngọc Anh lại có cậu con trai, tuy còn nhỏ nhưng rất chững chạc, biết lo biết nghĩ à nha.
Còn gia đình của Hiếu Nhân_Gia Nghi cũng có cậu con trai. Nói đến con của Nhân thì khỏi nói, tính cách của cậu nhóc giống ba y hệt. Thích lo chuyện của người khác nhưng chuyện của mình thì không biết xoay xở ra sao ~>_
Chỉ còn có 2 nhân vật chính à, vậy mà không chịu cưới sớm để tác giả đỡ khổ.
Ngọc Minh đòi tốt nghiệp đại học mới chịu cưới, Quốc Minh cũng đành chấp nhận thuận theo cô luôn.
-Ba ơi!- Bé Diệp Nhi lay tay Ngọc Ký.
-Chuyện gì thế con?- Ngọc Ký cúi người xuống hỏi cô bé.
-Mẹ bao nhiêu tuổi rồi ba?
-Mẹ con 23 tuổi.
-Vậy mẹ đang bị bệnh phải không ba?
-Mẹ con đâu có bệnh gì.
-Ba nói dối, con nghe ba mẹ nói chuyện. Mẹ bị viêm...
Ngọc Ký nhanh tay bịt miệng cô bé lại. Anh cau mày, ánh mắt như muốn bùng cháy lên.
-Con nói gì thế hả?
-Con nói mẹ đang viêm họng. Bác sĩ bảo còn trẻ mà bị như thế, không chịu uống thuốc thì nguy hiểm lắm. Ba phải bắt mẹ uống thuốc.
-À à...con lanh chanh quá.
Ngọc Ký vuốt ngực, anh cứ tưởng con bé biết chuyện kia kia rồi chứ.
Tới lượt cậu bé Hiếu Nghĩa_con trai của Nhân và Nghi lay tay Hiếu Nhân.
-Ba ơi!
-Con lại hỏi mấy giờ rồi chứ gì?- Nhân cau mày.
-Không, con buồn...
-Con đừng chối, bây giờ là 4 giờ 20 rồi nha.
-Con nói con...con buồn tè...- Cậu bé mếu máo.
-Ấy chết, ba đưa con đi!
-Khoan...bể ống nước rồi!- Cậu bé khóc òa lên.
-Thôi thôi, ra đây ba thay cho.- Nhân bế cậu bé chạy đi.
-Ton nhoi quá ba nhỉ?- Bé Dương Trình_con trai Huy và Ngọc Anh hĩnh mũi hỏi Huy.
-Ừ con- Huy bế cậu bé trên tay.
-Mà ba ơi.
-Gì hả con?
-Con cũng báo động đỏ rồi.
-Được rồi mình đi thôi.
Huy cũng bế cậu bé theo Nhân đi mất tiêu.
Bé Diệp Nhi chợt buông tay Ngọc Ký ra và chạy một mạch xuống biển.
-Tiểu bảo bối, con chạy đi đâu vậy?- Ngọc Ký gọi theo.
Cô bé mặc kệ ba mình đang ý ới mà chạy thẳng xuống biển sà vào lòng Khả Liên.
-Mẹ!!!
-Con gái- Khả Liên cưng chiều ôm chặt cô bé.- Sao con không ở trên đó với ba?
-Con muốn xuống với mẹ à.
-Xem kìa, Diệp Nhi qua đây mẹ Ngọc Anh hôn tý nào.- Ngọc Anh đưa tay ra.
Cô bé ngoan ngoãn nhào đến Ngọc Anh như một con mèo con. Bốn người cùng chơi đùa với cô bé ở dưới nước. Không lâu sau, Huy và Nhân đưa Dương Trình và Hiếu Nghĩa trở lại. Thấy Diệp Nhi ở dưới tắm biển thì hai cậu nhóc cũng chạy xuống tắm cùng luôn.
-Riếc rồi thấy tụi nó càng nhoi.- Nhân mỉm cười.
-Bây giờ mới biết sao? Ba nhóc này nhoi từ trong bụng mẹ rồi!- Quốc Minh cho hai tay vào túi.
-Ừ nhớ lúc Ngọc Anh, Khả Liên và Gia Nghi sắp sinh mấy nhóc này cho đau một trận nhớ đời chứ ít gì.- Huy nhớ lại chuyện lúc đó thì không khỏi bật cười.
-Mà thằng kia...định cho em gái tao ế trỏng ế trơ luôn à?- Ngọc Ký hỏi Quốc Minh.
-Sao gấp vậy? Từ từ rồi cũng cưới thôi mà...