• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Tâm...tâm thần sao?Khả Liên giật thót tim. Ông bác sĩ già gật đầu rồi lại nói.

-Hai cô cậu cần tạo một không gian mới, đừng để cô bé phải nhớ những chuyện trước kia nữa. Vì do phát hiện kịp thời, căng bệnh cũng vừa bắt đầu thôi nên cơ hội để trở lại bình thường sẽ rất cao nhưng phải với điều kiện.

-Điều kiện gì thưa bác sĩ?- Sĩ Thành gấp rút hỏi.

-Với điều kiện những gì từng làm tổn thương cô bé nên đem cất hết đi.

-Dạ chúng tôi hiểu rồi.- Khả Liên gật nhẹ đầu.

-Để tôi tiễn bác.

Sĩ Thành cùng bác sĩ xuống lầu. Khả Liên vào phòng Ngọc Minh thì thấy cô co ro người ngồi ở giường, trên tay vẫn còn cầm chặt lấy sợi dây chuyền.

-Ngọc Minh- Khả Liên cất tiếng.

-Khả Linh...cô tránh ra đi...đừng lại gần tôi mà...

Ngọc Minh lắc đầu ngầy ngậy, cô vung tay tứ tung không cho Khả Liên chạm vào người.

-Mình là Khả Liên bạn của cậu đây, cậu không nhận ra mình sao?

-Khả Liên...- Ngọc Minh nghiêng đầu nhìn.

-Uhm mình là Trịnh Khả Liên nè.

-À cô có cùng họ và chữ lót với Khả Linh vậy cô cũng là người xấu.

-Không, mình không hại cậu đâu!

-Thiệt hông?

-Thật mà.

-Vậy cô đưa tôi đi chơi đi.

-Không được đâu...

-Thấy chưa...cô là người xấu mà...

-Được rồi nhưng không phải lúc này.

Mặt Ngọc Minh xụ xuống, cô bĩu môi rồi chơi với con gấu bông. Ngọc Minh chạm vào con gấu bông màu hồng thì hàng loạt hình ảnh hiện hữu trong đầu cô.

- Quốc Minh...Quốc Minh...

Ngọc Minh run rẩy, môi cô giật giật gọi tên anh. Khả Liên cau mày.

-Cậu sao vậy?

-Quốc Minh...Quốc Minh...

Cùng lúc đó, Sĩ Thành từ ngoài đi vào. Cậu ngồi xuống bên cô.

-Quốc Minh...- Ngọc Minh ngây ngốc nhìn Sĩ Thành.

-Mình là Sĩ Thành, không phải Quốc Minh.

-Cậu không phải Quốc Minh, càng không giống Quốc Minh...Vậy Quốc Minh của tôi đâu? Anh ấy đi đâu rồi? Sao anh ấy không có ở đây?

-Quốc Minh sẽ nhanh chóng về với cậu thôi mà.- Khả Liên cười nhẹ.- Cậu ngủ một giấc đi, khi tĩnh dậy thì sẽ gặp Quốc Minh thôi.

Ngọc Minh ngoan ngoãn nằm xuống.

-Có thiệt anh Minh về hông?

-Thật mà.

-Vậy đi ngủ, đi ngủ hoy...

Sĩ Thành nhìn cô, đôi tay cậu nắm chặt lấy tay cô. Ngọc Minh mở mắt, cô rút tay ra khỏi tay cậu rồi chu miệng nói.

-Sao cậu nắm tay tôi hoài vậy? Anh Minh không thích thế đâu.

Ngọc Minh nằm xuống, nhắm nghiền mắt lại.

Khả Liên nghiến răng rồi mím môi nói với Sĩ Thành.

-Cậu xem chừng Ngọc Minh đi, mình cần làm một ít việc.

-Cậu ra ngoài sao?

-Uhm.

-Chìa khóa đây, đi cho nhanh nhưng đừng làm lớn chuyện quá nhé.

Cậu thảy chìa khóa cho Khả Liên, cậu thừa biết Khả Liên sẽ đi đâu.

-Thanks- Khả Liên gật đầu rồi ra ngoài.

Sĩ Thành nhìn Ngọc Minh, cậu vuốt lên mái tóc mềm mại của cô.

-Trở lại là cậu như trước được không?

...

Khả Liên xuống lầu, cơn tức giận đã trỗi dậy rồi. Những người chung tay khiến Ngọc Minh phải như thế này quả thật chẳng còn tính người nào cả.

Khả Liên phóng xe như bạc mạng trên đường lộ rồi dừng lại trước một biệt thự lớn. Cô xuống xe rồi đi một mạch vào trong.

Nhóm Nhân vừa thấy cô thì vô cùng ngạc nhiên đặc biệt là Ngọc Ký.

-Khả Liên!- Ngọc Anh gọi cô.

Khả Liên đưa mắt nhìn rồi lướt qua như chưa hề quen biết Ngọc Anh.

Cô chẳng màng mọi người đang chăm chú nhìn mình mà còn hiên ngang gọi tên người cần gặp.

-Trịnh Khả Linh, Lý Quốc Minh. Hai người xuống đây cho tôi.

-Cô làm trò gì vậy hả?- Ngọc Ký kéo tay cô.

-Có chuyện gì đi chăng nữa cũng không liên quan đến anh.- Khả Liên giật tay ra.- Anh ngồi đó đi, tôi sẽ cho anh biết sự thật. Anh đã khiến em gái mình thành người như thế nào.

Ngọc Ký trừng mắt nhìn cô.

-Từ khi nào cô thay đổi như thế hả?

-Huh, từ cái ngày vô tâm bỏ mặt em gái mình, từ ngày tôi và anh chấm hết.- Khả Liên nhếch môi.

-Cô...

-Có chuyện gì vậy hả?- Khả Linh từ trên lầu đi xuống.

Khả Liên bước đến, đứng trước mặt Khả Linh. Hai người mặt đối mặt với nhau.

*Chát*

Khả Liên vung tay tát vào mặt Khả Linh. Khả Linh ngã nhào xuống nền gạch. Quốc Minh xuống sau, vừa thấy Khả Linh ngã anh liền chạy đến đỡ ả đứng dậy.

-Mày...

-Hình như cô chưa biết, nếu làm loạn ở nhà tôi thì sẽ có hậu quả như thế nào?- Quốc Minh nhìn Khả Liên bằng nửa con mắt.

-Thì sao? Chị ta đáng bị như thế, tốt nhất chị nên hạ màn kịch này đi! Đừng làm bộ làm tịch nữa.

-Khả Liên, từ trước tới bây giờ chị có làm gì quá đáng với em đâu, sao em lại đối xử với chị thế chứ?- Khả Linh nức nở.

-Chị, anh, anh, và cả bốn người này. Ai cũng góp một ít chung tay khiến Ngọc Minh trở nên bấn loạn như hôm nay.- Khả Liên chỉ từng người một. Từ Khả Linh, Quốc Minh, Ngọc Ký đến nhóm Nhân.

-Khả Liên, em bảo Ngọc Minh bị gì?- Ngọc Ký ghì chặt vai cô.

-Bây giờ anh mới quan tâm sao?- Khả Liên gạt tay anh ra rồi quát lên- Anh còn nhớ mình còn em gái sao?

-Ngọc Minh bị gì chứ? Cậu nói mình biết đi!- Ngọc Anh nắm tay Khả Liên.

-Muốn biết đúng không? Được thôi, nhờ sự quan tâm của các người mà Ngọc Minh đã mắc bệnh trầm cảm, nó đã phát tát thành bệnh tâm thần nhưng cũng may là ở mức độ nhẹ thôi.

Ngọc Anh ngã quỵ xuống, thật không ngờ mọi chuyện lại như thế. Ngọc Ký tự im bặt, ai bảo anh không quan tâm đến Ngọc Minh chứ. Chẳng qua chưa đến lúc thôi.

-A...

Quốc Minh ôm đầu mình, cơn đau đầu của anh lại ập đến. Khả Linh nhanh chóng lấy thuốc cho anh uống.

Gia Nghi và Nhân cau mày nhìn lọ thuốc, lúc trước là viên màu trắng nhưng hôm nay lại là viên màu đỏ.

-Sao lại thay thuốc?- Nghi xiếc chặt cổ tay Khả Linh.

-À...um...bác sĩ bảo...anh Minh đỡ hơn rồi nên...lấy thuốc nhẹ hơn...- Khả Linh ấp úng.

-Thật?- Nghi xiếc chặt tay hơn.

-Thật mà buông ra...- Khả Linh giật tay ra.

Nghi lườm Khả Linh rồi quay sang Khả Liên nói.

-Em cùng chị qua xem Ngọc Minh nha.

-Không cần, chúng tôi không cần tấm lòng giả dối đó.

Khả Liên nhìn qua một lượt rồi ra ngoài.

Quốc Minh đỡ Khả Linh lên lầu. Nghi, Nhân, Ngọc Ký, Huy và Ngọc Anh nhìn nhau.

-Chúng ta cần lấy viên thuốc màu đỏ đó.- Nghi ngồi bệch xuống Sofa.

-Phải lấy như thế nào đây?- Ngọc Anh cau mày.

-Mọi chuyện phải nhờ em rồi Ngọc Anh- Nhân khẽ cười.

-Em?- Ngọc Anh cau mày.

-Đúng, lại đây.- Huy ngoắc tay.

Cả nhóm chụm lại cùng nhau bàn bạc.

-...

-...

-...

...

Ngọc Anh lén la lén lút, tay bưng ly nước cam lên lầu, cô ghé mắt vào khe cửa thì thấy Quốc Minh cùng Khả Linh nói chuyện trong phòng.

-Hmmm...- Ngọc Anh hắng giọng.

*Cốc...cốc*

-Ai?- Tiếng của Quốc Minh vọng ra.

-Là em, Ngọc Anh đây.

-Vào đi.

Ngọc Anh vào trong, cô đem ly nước cam vào.

-À ly nước này cho Khả Linh.- Ngọc Anh gượng cười.

-Cô để bên đó đi- Khả Linh chỉ về phía bàn kế bên giỏ xách của ả.

-Ừa...đúng là đáng ghét- Ngọc Anh lầm bầm trong miệng.

Ngọc Anh để ly nước lên bàn, cô thấy lọ thuốc thì nhanh chóng cầm lê mở ra.

-Cô đang làm gì vậy?

-Ơ...hả?- Ngọc Anh giật mình làm rơi lọ thuốc xuống đất, những viên thuốc trong đó cũng văng tứ tung hết.

-Cô...- Khả Linh trừng mắt nhìn Ngọc Anh.

-Thôi bỏ đi, mua lọ khác là được. Em ra ngoài đi- Anh nói với Ngọc Anh.

-Dạ.- Ngọc Anh lon ton ra ngoài.

-Khoan...cô dọn chỗ này đi, không lẽ bắt tôi dọn.

Ngọc Anh bĩu môi rồi ngồi xuống dọn dẹp.

"Cũng tốt, định lấy vài viên nhưng không ngờ lại cho cả lọ..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK