-Đi...du học sao?- Ngọc Minh há hốc mồm.
-Mình...- Khả Liên ấp úng.
-Khi nào cậu ấy đi?- Ngọc Minh cau mày.
-8 giờ sáng đầu tuần sau.
-Được, hôm đó mình và cậu cùng ra sân bay.
-Ơ...không được đâu, mình đã hứa với Sĩ Thành rồi, mình không thể nuốt lời đâu.- Khả Liên lắc đầu.
-Vậy thì mình sẽ tự đi, mình không thể chấp nhận được người bạn của mình đi mà không nói cho mình một tiếng.
-Nhưng đầu tuần sau...
-Em cứ đi đi- Ngọc Ký cướp lời Khả Liên.
-Anh!- Khả Liên kéo tay Ngọc Ký.
Anh nhìn Khả Liên khẽ chau mày.
-Thôi em nghỉ ngơi đi anh và Khả Liên ra ngoài đây.
Nói rồi anh kéo Khả Liên ra ngoài.
Khả Liên cắn môi, cô giật tay ra khỏi tay anh.
-Anh sao vậy?
-Em có bị gì không đó?
-Tại sao lại cướp lời em?
-Chứ em muốn sao đây? 1 là Minh Minh chỉ mất đi một người bạn 2 là Minh Minh sẽ đau lòng, em chọn cái nào?
-Em...
-3 ngày nữa là ngày cưới của Quốc Minh- Ngọc Ký tựa người vào tường.
-3 ngày? Đó cũng là ngày Sĩ Thành đi du học.- Khả Liên trừng mắt ngạc nhiên.
-Em đừng bận tâm quá, Minh Minh không sao đâu. Qua 3 ngày mọi chuyện sẽ bình thường thôi.- Anh nắm tay cô.
Khả Liên gật đầu nhưng trong thâm tâm cô vẫn còn lo lắng lắm.
-Mình xuống dưới thôi.
...
Khả Linh hí hửng ngồi xuống sofa, trên tay ả cầm thêm 1 sấp thiệp cưới. Ả lật lật sấp thiệp rồi lấy bút ghi gì đó.
-Còn ai nữa ta? À đúng rồi còn Kiều Phi nữa.
Ả cầm sấp thiệp lên đếm, cùng lúc Ngọc Anh từ ngoài đi vào.
-Nè nè- Ả gọi Ngọc Anh.
-Tôi có tên chứ không phải người vô danh ha- Ngọc Anh lườm nguýt ả.
-Cô...muốn sao cũng được, nè tôi ghi địa chỉ rồi đó đem thiệp đi mời đi.- Ả đặt sấp thiệp xuống bàn.
-Tôi không phải đến đây làm kẻ hầu người hạ cho cô. Nếu muốn thì tự làm đi- Ngọc Anh khinh khỉnh nói.
-Cô...- Ả đơ họng.
-À mà nè, cô muốn sống an nhàn không cần động tay động chân thì cho bằng tự phế đi- Ngọc Anh nhếch môi rồi bỏ đi.
Khả Linh trừng mắt, tức chết đi mà. Đợi xong lễ cưới rồi thì từng người một sẽ không được yên đâu.
Quốc Minh cùng ông Nhất Phàm từ ngoài đi vào. Vừa thấy anh ả liền chạy đến nũng nịu.
-Anh đi đâu mà lâu quá vậy? Nhớ anh chết đi được!
Anh mỉm cười rồi nắm chặt lấy tay ả.
-Anh cũng nhớ em.
-Hmm...- Ông Nhất Phàm hắng giọng.
Quốc Minh nghe được liền buông tay Khả Linh ra.
-Còn 3 ngày thôi mà, cô cậu không nhịn được sao?
-Con xin lỗi ba.- Anh cúi đầu.
-Con cũng xin lỗi ba- Khả Linh bĩu môi rồi ra giọng hối lỗi.
-Nhà này có phép tắc riêng, cô chưa làm dâu thì không được gọi 1 tiếng ba 2 tiếng cũng ba- Ông lạnh nhạt nói rồi lên lầu trở về phòng.
-Anh coi đó, em chưa về làm dâu mà ba anh đã làm khó làm dễ vậy rồi.- Ả bực dọc ngồi xuống sofa.
-Thôi mà, từ từ rồi ba cũng hiểu em thôi!- Anh ôm cổ ả từ phía sau.
-Thật vậy không?
-Thật...
...
-Tức chết đi mà!- Ngọc Anh tức giận vào biệt thự của Ngọc Minh. Vừa vào đến cô liền quăng ví lên sofa.
-Chuyện gì thế?- Huy kéo tay của cô ngồi xuống.
-Chuyện gì làm em bực tức đến vậy?- Nghi hỏi cô.
-Là Khả Linh đó, em thay chị về đó lấy đồ. Vừa vào trong thì cô ta quăng sấp thiệp bắt em phải đi mời khách, huh bực quá đi.- Ngọc Anh bức xúc.
-Thôi được rồi bỏ qua đi- Nhân đưa cho Ngọc Anh tách trà.
-Em đừng bực tức nữa, mau già lắm- Huy cười cười.
-Ý anh là nói em già á hả?- Cô lườm nguýt Huy.
-Cái này là em tự nói, anh vô can.
-Anh...
-Hai người kia, đây là nhà của tôi đấy nhá. Quen nhau mà đi đến đâu gây rối đến đó.- Ngọc Ký cùng Khả Liên từ trên lầu đi xuống.
-Anh xem anh Huy kìa- Ngọc Anh mè nheo.
-Thôi thôi, anh xin lỗi, vậy được chưa?- Huy thở dài.
Cô cắn môi rồi nhìn sang hướng khác chẳng thèm nhìn anh.
-À mà Ngọc Minh sao rồi?- Nhân hỏi Ngọc Ký.
-Con bé vẫn bình thường nhưng 3 ngày nữa Jin sẽ ra nước ngoài trùng ngày cưới của Quốc Minh.- Ngọc Ký và Khả Liên ngồi xuống sofa.
-Rồi sao? Liên quan gì đến Jin?- Nghi cau mày.
-Tao để Minh Minh đến tiễn Jin, đỡ hơn để Minh Minh thấy Quốc Minh cùng người con gái khác bước vào lễ đường.
-Tao sẽ lên đó với Ngọc Minh, có thể em ấy đã chịu khá nhiều áp lực rồi!- Nghi nói rồi đứng dậy, lên phòng Ngọc Minh.
-Em và Ngọc Anh cũng lên với Ngọc Minh đây- Khả Liên nói.
-Ừ em và Ngọc Anh lên đi, ba người là con gái nên dễ hiểu Minh Minh hơn.- Ngọc Ký mỉm cười với Khả Liên.
Khả Liên gật đầu rồi cùng Ngọc Anh lên lầu.
Nghi vào phòng thì thấy Ngọc Minh ngồi ở cửa sổ, mắt dán chặt vào những đám mây nhẹ bay trên bầu trời.
Nghi mỉm cười và đi đến phía cô.
-Có lẽ em đang buồn!
-Em không thể hiểu được, ai cũng bỏ em đi. Quốc Minh đã hoàn toàn ra khỏi cuộc đời em, anh ấy chẳng để lại một thứ gì ngoài một vết cắt sâu. Sĩ Thành là người bạn mà em nghĩ sẽ không bao giờ cắt đứt được nhưng tình bạn giữa em và cậu ấy sẽ chấm dứt chỉ trong vài ngày nữa thôi...
-Không có gì đáng buồn cả, em hãy như em của trước kia. Chưa một ai bước vào và để lại vết nhơ trong lòng em. Nhớ ra đi, trước lúc họ đến em như thế nào và sau lúc họ đi em đã ra sao? Em so sánh đi.
-Em nên làm sao đây, em không muốn mất anh Minh, em cũng không muốn mất người bạn rất hiểu em.
-Cậu quá ích kỷ.- Giọng của Ngọc Anh vang lên.
-Đúng, mình ích kỷ. Nhưng cậu có biết, mình không muốn bất cứ ai vì mình phải bận tâm. Họ có thể làm mình đau, họ cũng có thể không hiểu mình nhưng thâm tâm của mình...không cho phép mình tổn thương người khác.
-Mình hiểu mà, mình biết rất rõ cậu chẳng muốn mang nợ ai. Cậu cho đi được nhưng cậu không nhận lại được. Cậu để từng người một làm cậu khóc nhưng cậu không cho phép họ khóc vì cậu. Quốc Minh chẳng nhớ ra cậu, cho là cậu và anh ấy đã hết. Còn Sĩ Thành, cậu đồng ý làm bạn gái cậu ấy nhưng rồi từng chữ từ miệng cậu thốt ra đều nhắc đến Quốc Minh- Khả Liên nhẹ giọng.
-Em suy nghĩ đi, 1 mất cả hai còn 2 níu kéo họ lại.- Nghi đặt tay lên vai Ngọc Minh.
-Nhưng Sĩ Thành sẽ ra nước ngoài còn Quốc Minh...- Ngọc Minh không nói nên lời, cổ họng cô như nghẹn ứ lại nước mắt cũng tràn ra chảy dài hai bên má.
-Cậu đừng khóc, đừng như thế mà.- Ngọc Anh ôm lấy cô.
-Cậu khóc làm mình khóc theo đó.- Khả Liên nức nở ôm chặt cả hai.
-Không được khóc, em nhất định không được khóc!- Nghi nắm chặt tay Ngọc Minh.
...
-Anh hát em nghe đi- Ngọc Minh nũng nịu lay tay Quốc Minh.
-Không, anh không hát.- Anh lắc đầu.
-Hát đi mà- Cô nài nỉ.
-Anh hát không hay, anh không hát đâu!
-Hát đi mà, với em anh hát thế nào cũng hay hết.
Anh suy nghĩ một lúc rồi cười với cô.
-Hát một bài thôi nha.
-Được!- Cô gật đầu- Anh hát bài gì vậy?
-Uhm...những bước chân âm thầm.
-Uhm anh hát đi.
Anh bước lên trước rồi lượn qua lượn lại và ngồi xuống.
-Ơ...sao anh không hát?- Cô cau mày.
-Anh nói với em hát bài gì?
-Thì những bước chân âm thầm.
-Anh đi qua đi lại rồi, hết bài.- Anh nheo mắt cười.
-Aaa...ghét ghét ghét. Nghỉ chơi với anh luôn.- Cô đánh anh.
Anh bật cười rồi kéo cô vào lòng.
-Em đánh đâu quá nha.
-Cho chừa.
Cô đang cười thật tươi thì bỗng nhiên hai mắt cô đỏ ngầu, nét mặt vô cùng giận dữ.
-Lý Quốc Minh, anh bỏ rơi em,anh đã bỏ rơi em...em hận anh đến suốt cuộc đời, em hận anh...
-Ngọc Minh, Ngọc Minh!
-NGỌC MINH...- Quốc Minh bật dậy, hơi thở anh trở nên gấp gáp hơn.
Anh ôm lấy đầu mình, anh không hiểu nổi: giữa cô và anh có mối quan hệ như thế nào. Dạo gần đây anh thường mơ thấy cô hay trong những cơn đau đầu cũng thấy cô. Anh cảm thấy giữa anh và cô có một sợi dây vô hình đang nối lại với nhau. Và càng ngày anh càng không có thiện cảm với Khả Linh. Anh luôn có cảm giác chính Khả Linh là người chen vào giữa anh và cô.
Cuối cùng đâu mới là thật đây?
...
Chào các bạn! Còn vài chap nữa là kết thúc truyện rồi, không biết có ai muốn mình ra thêm ngoại truyện không? ﹋o﹋
Tg cũng ra thêm một loại truyện khác, sau khi hoàn thành truyện này tg sẽ ra tiếp chap của truyện kia. Mong mọi người ủng hộ.
Tên truyện:
Thiên thần hay ác quỷ...đâu mới là em?