Tô triệt nghe được cái hiểu cái không.
- Nhân quả thế gian, chính là chuyện tình do thiên đạo nắm trong tay, cực kỳ thâm ảo, cực kỳ phức tạp, ta cũng không rõ cho lắm.
Thiên Âm thấp giọng than thở:
- Ta chỉ biết, dưới thiên đạo, tất cả giai vị chỉ là con kiến hôi. Vu Tộc cũng tốt, Tiên nhân cũng tốt, dưới mắt thiên đạo chỉ là con kiến hôi, bất quá những con kiến hôi này cũng phân ra cao thấp, thực lực mạnh yếu mà thôi.
- Cái gì gọi là nhân quả, thiên đạo, chúng ta đều không hiểu, cự ly cách chúng ta quá xa, tạm thời không nên quản nó...
Tô Triệt lắc đầu, cố gắng để cho đầu mình thanh tỉnh một chút:
- Như vậy, Vu Hoàng Tinh đã bị Ngũ Hành tỏa tinh đại trận triệt để phong tỏa, nếu như chúng ta chạy tới, chẳng phải là tự chui đầu vào lưới, tự mình sa vào vũng bùn sao?
- Không đi không được a.
Thiên Âm cười khổ:
- Nếu như ngươi còn muốn trở về Thiên Huyền Tông Khải Nguyên Tinh, nhất định phải đi Vu Hoàng Tinh trước, sau đó tìm một tinh cầu an toàn, một lần nữa dùng thông đạo truyền tống, chúng ta mới có thể trở về được. Bằng không, mấy ức vạn dặm này, không biết chúng ta phải bay mấy nghìn năm a.
Phi hành trong tinh không vô tận mấy nghìn năm sao? Đây chính là một loại lý thuyết không cách nào thực hiện được.
Tô Triệt nở nụ cười sầu khổ, ánh mắt nhìn về phía Thiên Âm có chút quái dị.
Thiên Âm thấy hắn nhìn mình thì có chút chột dạ, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Chuyện này cũng không thể trách ta, ta làm vậy cũng chỉ giúp ngươi được sự bảo hộ của Vu Tộc mà thôi, đợi đến tương lai, ngươi làm sao có thể ứng phó với sự truy sát không ngừng của Linh Giới và Tiên Giới đây? Giấy không bọc được lửa, chuyện của ngươi, sớm muộn cũng có ngày bại lộ.
Tô Triệt gật đầu, trầm giọng nói:
- Nếu như thế, dù đầm rồng hang hổ chúng ta đều phải xông vào a.
Quả thực, trong tinh không vũ trụ mênh mông này gần một tháng, hiện tại cũng bay được rồi.
Ngoài miệng tuy rằng nói như thế, thế nhưng trong lòng, Tô Triệt cũng không có oán trách Thiên Âm.
- Không sai, nàng hoàn toàn xuất phát từ hảo tâm, mới có thể tương trợ ta. Nếu như nàng là một người ích kỷ, hoàn toàn có thể để cho ta đối mặt với nguy hiểm trong tương lai. Dù sao đi nữa, ta có nguy hiểm cũng không quan hệ tới nàng...
Tô Triệt hiểu những đạo lý trong đó.
Trong Tiên ngục, lão Hắc cười nói:
- Hay là không nên quay về Khải Nguyên Tinh, y theo lời trước khi xuất phát chủ nhân nói vậy, để nàng bồi thường cả đời mình cho người. Kỳ thực đó cũng là một ý kiến không tồi.
Quan điểm của lão Hắc chính là, chỉ cần có Tiên Ngục trong người, bất luận là sinh tồn ở trên tinh cầu nào, đối với Tô Triệt mà nói, đều như nhau mà thôi.
Thế giới bên trong Tiên Ngục mới chính là gia viên chân chính của Tô Triệt.
Tô Triệt và Thiên Âm tiếp tục chạy đi, trong Tiên Ngục, lão Hắc lại tiếp tục thẩm vấn Viêm Lâm. Đương nhiên cũng muốn đoạt một ít tài vật cá nhân của hắn.
Pháp bảo chủ lực của Viêm Lâm mặc dù không phải là cực phẩm linh bảo, thế nhưng hắn lại sở hữu hai kiện thượng phẩm linh bảo một công một thủ. Thượng phẩm linh bảo có tính công kích chính là một trường đao vô cùng sắc bén, trong đó có ẩn chứa một thần thông cắt ngang kim loại cực mạnh, được Viêm Lâm mệnh danh là "Ma Diệt Thiết Cát", thượng phẩm linh bảo phòng ngự là một hộ tâm kính, tên là "Vạn Thọ Trường Mệnh Tỏa", trong đó ẩn chứa thần thông "Trường Mệnh Thiên Cương Khí".
Lão Hắc hỏi:
- Chủ nhân, hai kiện pháp bảo này có dung hợp hay không?
Nếu như dung hợp hai kiện pháp bảo này, tất nhiên có thể thu được hai loại thần thông trong đó, Tô Triệt cũng thu đủ mười loại thần thông, có nghĩa là xác xuất ngưng Anh thành công là một trăm phần trăm.
Chỉ là, Tô Triệt lại nói:
- Chờ một chút nữa đi a, dù sao hai kiện pháp bảo này ở trong Tiên Ngục cũng chạy không thoát, đợi đến khi Ngưng Anh, nếu không còn lựa chọn nào tốt hơn, vậy thì dung hợp chúng nó một lần luôn a.
Theo cách nghĩ của Tô Triệt, hiện tại nói đến Ngưng Anh còn rất sớm, nói không chừng trong quá trình chờ đợi còn gặp phải thần thông tốt hơn, hắn không muốn tất cả các loại thần thông hỗn tạp đều thu nạp vào trên người mình, ngược lại sẽ lãng phí nhiều linh bảo cao cấp như vậy. Cho nên, tạm thời không...
Bắt được một tu sĩ Nguyên Anh tuyệt đối là một đại thủ bút, tài phú cá nhân của Viêm Lâm cũng tương đối khả quan, chỉ là linh thạch thượng phẩm chí có hai nghìn sáu trăm khỏa mà thôi.
Căn cứ vào những ký ức trong đầu Viêm Lâm mà phán đoán thì, Tu Chân Giới Mạc Lam Tinh này linh thạch thượng phẩm so với Khải Nguyên Tinh nhiều hơn một chút, mỗi một Nguyên Anh lão tổ muốn xuất ra ba nghìn linh thạch thượng phẩm cũng không phải là quá khó khăn.
Xuất phát từ thói quen, lão Hắc vẻ mặt hầm hầm đem pho tượng bằng ngọc thạch tới trước mặt Viêm Lâm, để cho hắn nói rõ bảo vật này rốt cuộc là cái gì.
Pho tượng bằng tử ngọc này, chính là năm đó Tô Triệt ở Tiểu Di Tiên Cảnh thu hoạch được, trong năm năm qua hắn cũng không biết nó là loại bảo vật gì. Trước đó hắn cũng từng đưa qua cho Thái Võ dám định, đáng tiếc, Thái Võ cũng không nhìn thấu lai lịch của nó.
Hôm nay, trong Tiên Ngục lại có thêm một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ của Mạc Lam Tinh cho nên lão Hắc mới ôm ý niệm này trong đầu, lại đem pho tượng này ra.
Thật không nghĩ tới, lần này đã gặp đúng người...
Viêm Lâm vừa nhìn thấy pho tượng này liền biến sắc, thế nhưng hắn vẫn cố sức lắc đầu, ngoài miệng không ngừng nói:
- Không biết, không nhận ra!
- Ha ha!
Lão Hắc cuồng ngạo cười, lại hung hăng đánh ra một quyền vào mặt hắn:
- Dám nói dối trước mặt ta, ngươi không biết từ bị đánh viết như thế nào sao?
Thông qua độc tâm thuật lão Hắc tùy thời đều có thể cảm nhận được suy nghĩ trong đầu hắn, cho nên, hắn xác định Viêm Lâm nhận biết bảo vật này cũng có nguyên nhân. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Thình thich, thình thịch...
Không ngừng thông qua tra tấn, thẩm vấn, không mất quá nhiều thời gian, lão Hắc thông qua độc tâm thuật đã làm rõ vấn đề.
- Chủ nhân, thật tốt quá, ta đã biết được công năng và lai lịch của pho tượng này.
Lão Hắc hưng phấn báo lại.
- Ồ?
Thấy lão Hắc hưng phấn như vậy, Tô Triệt lại càng thêm chờ mong, vội vàng hỏi:
- Có công năng gì? Mau nói nhanh lên.
- Đây chính là một đại bảo bối siêu cấp khó có được a.
Lão Hắc cực kỳ khoa trương hô:
- Mặc dù không phải đạo khí, thế nhưng cũng là dị bảo thượng cổ, công năng của nó so với những đạo khí khác còn tốt hơn rất nhiều.
Tô Triệt đầy kích động, kiên trì nghe hết.
- Nói đơn giản một chút, thứ này chính là một thần khí, có thể dùng nó để khống chế một người tu tiên, trở thành nô bộc trung thành nhất của chủ nhân, cũng chính là công năng tẩy não mà chúng ta vẫn hằng chờ mong...
Nói tới đây, lão Hắc lại than thở:
- Tên của nó là "Linh hồn gia tỏa" a, đáng tiếc, một lần chỉ có thể nô dịch một gã nô bộc.
Tô Triệt lập tức hỏi:
- Nó là pháp bảo chỉ sử dụng một lần sao?