• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi chiều Kiều Ân bắt xe, xách túi lớn túi nhỏ đi về phía bệnh viện.

Bệnh viện thành phố lúc nào cũng có rất nhiều người, may mắn là cô không đi khám ngoại trú, cho nên không cần xếp hàng, xuyên qua hành lang đi thẳng đến khoa nội trú Nam Uyển.

Phòng khám thì vô cùng náo nhiệt, đi qua hành lang đầy bụi cây xanh mướt, khoa nội trú còn có vài bệnh nhân đi dạo trong sân dưới sự theo sát của hộ lý.

Kiều Ân trong tay cầm nhiều đồ, không đi thăm chú Trần trước mà đi thang máy lên tầng tám.

Trong phòng VIP tầng 8 có rất nhiều người.

Cố Tam, Vương Hạo Hiên đều ở đây, ngoại trừ bọn họ ra còn có một thanh niên trẻ tuổi đầu đội mũ lưỡi trai, áo sơ mi màu xanh trắng sọc, ăn mặc tràn đầy sức sống.

Đang cầm món quà mang từ nước ngoài về, cố gắng trêu chọc cậu bé trên giường bệnh.

"Thần Thần, không cần vô tình như vậy đâu. Lần này chú vừa trở về đã đến thăm cháu ngay lập tức, vậy mà ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn chú một cái, ít nhất cũng quay đầu lại xem đồ chơi chú mang cho cháu này. Đây là robot Kadam bản giới hạn với hệ điều hành tự động, không phải trước đây cháu rất thích à?''

Không quay đầu lại, vẫn là một cái mông quái gở hướng về phía anh ta, hoàn toàn không có hứng thú.

"A."

Trạch Dương bất đắc dĩ sờ mũi hỏi:

"Vương Hạo Hiên, từ khi nào mà Thần Thần đã thay đổi sở thích vậy? Robot Kadam cũng không quan tâm?''

Vương Hạo Hiên liếc mắt nhìn cậu bé im lặng không lên tiếng trên giường, khoanh tay tựa vào sô pha, vừa nhìn đã hiểu:

"Tâm tình nó đang không tốt.''

Kiều Ân liên tục ba ngày không đến bệnh viện, Vương Kỳ Thần muốn gặp Kiều Ân nhưng lại không đi tìm, ở đây giận dỗi.

Ngay cả Cố Tam cũng biết rõ chuyện này, cười nói với Trạch Dương không hiểu rõ tình hình:

"Trạch Dương thiếu gia, đưa robot cho tôi đi, chờ tâm tình tiểu thiếu gia tốt lên, cậu ấy khẳng định sẽ thích quà anh mua.''

"Cho cậu.''

Trạch Dương đưa cho Cố Tam, buồn bực lầm rầm:

"Sao lại không vui rồi? Ai chọc cho Thần Thần tức giận? Chú giúp cháu hả giận, ngay cả Thần Thần nhà chúng ta cũng dám khi dễ?''

Cậu bé trên giường bệnh bỗng nhiên ngồi dậy, bộ bảo vệ chở hướng về phía Trạch Dương hô:

"Không cho phép chú bắt nạt chị.''

''?''

Trạch Dương chống lại vẻ mặt bảo vệ của cậu, hai đôi mắt to trừng trừng, Trạch Dương buồn bực:

"Thần Thần, chú là muốn giúp cháu làm hả giận. Cháu làm sao còn đứng về phía người khi dễ mình? Nhận tiện, chị gái đó là ai?''

Vương Kỳ Thần không thích phản ứng của anh ta, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ghét bỏ anh ta dong dài:

''Chị chính là chị, cháu chỉ có một chị thôi.''

Cậu đã nhận một người chị gái, cứu cậu từ Quỷ Môn Quan trở về. Chỉ có lúc cậu cho rằng mình sắp chết chị đã đến kéo lấy tay cậu, cho cậu một cái ôm ấm áp, ôm cậu từ dưới nước bơi lên bờ.

''?''

Hãy nhìn thái độ này xem.

Trạch Dương nhìn cậu là hỏi không ra, quay đầu lại hỏi Vương Hạo Hiên:

''Vương Hạo Hiên, chị gái mà Thần Thần nói là ai?''

Không biết là cô gái nào, lại muốn thông qua Thần Thần để trèo vào Vương gia.

Trước kia cũng chưa từng có loại tình huống này, có người muốn trèo vào Vương gia nên mới chọn con đường này?

Không thể tiếp cận được Vương Hạo Hiên kia, liền dùng Thần Thần làm con đường tắt duy nhất?

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Vương Kỳ Thần không thiếu những nữ nhân "ôn nhu" hiến ân tình, ai nấy đều muốn làm mợ của cậu. Nhưng Trạch Dương chưa từng thấy cậu đối với ai có sự thích thú, sự nổi giận so với Vương Hạo Hiên còn khủng bố hơn. Giày vò những nữ nhân muốn dựa vào cậu để trèo cao lên bờ xuống ruộng, vậy nên danh hiệu tiểu bá vương mới truyền ra ngoài.

Còn không phải là những người muốn trèo vào Vương gia, nhưng thủ đoạn không thành công, nên truyền ra lời đồn Kỳ Thần có thích cách kì quái.

Cố Tam buồn bực nhìn anh ta:

"Trạch Dương thiếu gia, anh không biết sao?''

Anh ta nên biết điều đó? Trạch Dương vẻ mặt ngây thơ hỏi:

''Tình huống gì vậy?''

Chỉ thấy cánh cửa phòng bệnh mở ra từ bên ngoài.

Kiều Ân mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào.

Trạch Dương nhất thời hai mắt trừng to như chuông đồng, kinh ngạc hô một tiếng:

"Ân Ân?''

Mẹ kiếp, sao em gái anh ta lại tới được đây?

Trạch Dương về nước cũng chỉ có một mình Vương Hạo Hiên đến đón, trên đường đi Vương Hạo Hiên còn nói buổi tối cùng hẹn nhau ăn cơm, rồi rủ Ân Ân ra ngoài chơi.

Trạch Dương còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy người đàn ông vừa mới còn như người khuyết tật, giờ lại nhanh thoăn thoắt. So với người làm tri kỷ như anh còn nhiệt huyết hơn, bàn tay to nhận lấy túi lớn túi nhỏ trong tay nữ sinh, thanh tuyến trầm thấp trêu người:

"Quá nặng, để tôi cầm.''

"Được."

Kiều Ân Nghĩ dù sao cũng là mua quà cho anh, nên cũng không khách khí với anh. Đưa lớn túi trong tay giao cho anh, chỉ để lại hai túi giấy Seven, đi vào trong giường bệnh.

Cậu bé trong phòng bệnh nhìn thấy cô, ánh mắt sáng lên, thay đổi thái độ ác liệt vừa rồi đối đãi với Trạch Dương, ngoan ngoãn đến mức vô cùng đáng yêu.

Còn hai cái má ửng đỏ, chọt vào tay mình, nũng nịu gọi:

"Chị ơi, em... Em... Em có ngoan ngoãn nghe lời chị, phối hợp với bác sĩ uống thuốc, cậu út có thể làm chứng.''

Nói xong, đôi mắt to đen của cậu khẽ cong lên, vội vàng nhìn về phía cậu mình, mong đợi một lời khen không cần quá rõ ràng.

Vương Hạo Hiên chậc chậc một tiếng, buông đồ xuống, giọng trầm ổn nói:

''Từ lần trước ăn cơm với em, em bảo nó phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ để sớm hồi phục. Nên nó luôn nghe lời bác sĩ trị liệu, bác sĩ nói Kỳ Thần khôi phục rất tốt, vài ngày nữa là có thể xuất viện.''

Kiều Ân nhìn về phía tiểu tử kia, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng nhìn thế nào cũng rất đáng yêu, làm tâm tình cô tốt lên.

Đi qua Trạch Dương, đưa túi xách cho cậu bé, sờ sờ đỉnh đầu cậu.

"Ngoan như vậy sao? Tặng em một món quà.''

Vương Kỳ Thần vui vẻ muốn nhảy dựng lên.

Cậu bé quý trọng đón lấy, lập tức mở ra xem bên trong là cái gì. Mở hộp gấm ra, bên trong chứa một cái trâm mèo con, một cái khác là một chú hải mã.

Ôi, dễ thương quá!

"Thích không?"

Kiều Ân chưa bao giờ mua đồ cho trẻ con, nên không biết bọn nhỏ sẽ thích cái gì, đại khái đoán đứa nhỏ nào cũng đều thích những thứ đáng yêu, liền chọn hai cái này. Cẩn thận suy nghĩ, hình như cậu là một cậu bé, không chắc chắn cậu có thích hay không:

''Có thấy đáng yêu không?''

Vương Kỳ Thần giống như ôm bảo bối, gật đầu thật nhanh:

"Em thích nó, nó đáng yêu nhất!"

Trạch Dương ghen tuông, chậc chậc một tiếng:

''Cháu không phải thích robot Kondam, xe tăng, máy bay nhỏ sao?''

Từ khi nào Thần Thần lại thích những thứ đáng yêu, trước kia Vương lão gia mua cho cậu bao nhiêu thứ đồ đáng yêu, đều không thèm đụng tới.

Tuy nhiên, đầu óc anh ta có chút rẽ ngoặt:

"Chị mà cháu nói là Ân Ân?''

Mẹ kiếp, anh đường đường là một người chú, giờ danh phận còn kém hơn em gái mình.

Vương Kỳ Thần vốn không kiên nhẫn để ý tới Trạch Dương, suy nghĩ một chút, nghĩ Trạch Dương là anh trai của chị Kiều Ân nên cố gắng tranh thủ thời gian để ý tới anh ta một chút:

''Đúng vậy, em chỉ có một người chị là chị Kiều Ân.''

Nói xong, vẻ mặt thẹn thùng cầm trâm cài Kiều Ân mua cho cậu, ngượng ngùng đưa ra:

"Chị có thể giúp em đeo không? Em sẽ không bao giờ tháo nó xuống.''

Cái rắm!

Trạch Dương ở trong lòng bổ sung một câu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK