• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tay nghề của Vương Hạo Hiên so với tưởng tượng của cô còn tốt hơn rất nhiều, nồi lẩu có mùi thịt bò nồng đậm, ớt được xào thơm kết hợp với hạt tiêu, phía trên nổi lên một lớp dầu đỏ nóng hổi, vừa nhìn đã biết là rất chuyên nghiệp.

Cô thử mùi vị, quả nhiên giống như cô nhìn thấy, hương vị chuẩn truyền thống.

Ăn xong, người đàn ông bên cạnh mở cho cô một lon trà thảo dược đặt bên cạnh cô.

"Uống chút nước."

Kiều Ân ăn lẩu cay, cầm cốc trà lạnh uống một nửa, đầu lưỡi nhất thời không còn cay như vậy nữa.

Kiều Ân thoả mãn tựa vào ghế không muốn động đậy, Trạch Dương và cô không khác nhau lắm, khuôn mặt trắng nõn đã đỏ bừng, thỏa mãn ngồi dựa lưng vào ghế ở, giơ ngón tay cái về phía người đàn ông bên cạnh Kiều Ân:

"Vương Hạo Hiên, tay nghề này của cậu có thể ra ngoài mở một quán lẩu được rồi.''

Kiều Ân cũng hứng thú, nghiêng đầu con ngươi ngăm đen chớp chớp:

"Tôi cũng cảm thấy thế.''

Nó thực sự là siêu ngon.

Ít nhất cô chưa từng ăn lẩu ngon như thế này.

Vương Hạo Hiên nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô, đôi môi mỏng chợt nhếch lên, một bụng lời nói liền biến thành vài chữ.

"Để đến lúc đó xem.''

Cố Tam nghe vậy trợn tròn mắt, quả thực không biết vì sao Vương tổng lại đáp ứng câu nói đó.

Vương tổng một ngày còn chưa đủ bận sao, bởi vì Kiều tiểu thư một câu tùy tiện nói ra, anh lại cân nhắc việc mở quán lẩu.

Cậu ta không tưởng tượng ra đám người ở Bắc Kinh biết nếu anh mở quán lẩu, sẽ kinh hãi đến mức nào.

......

Kiều Ân tay bị thương nên vừa vặn có lý do quang minh chính đại không cần đi học, Thẩm Tuệ cho cô nghỉ hai tuần nhưng cuối cùng nhịn không được thúc giục cô trở lại trường học.

Kiều Ân sau giờ học thứ hai buổi sáng mới chậm rãi đến trường.

Còn chưa tới lớp học, đã đụng phải Kiều Thanh cùng mấy nữ sinh lớp B đứng cùng một chỗ.

Hôm nay Kiều Thanh mặc một chiếc váy màu be bồng bềnh, hình như là của một thương hiệu thời trang nữ dưới trướng Seven. Trước đó dì Viên đã gửi cho cô một bộ sách ảnh để cô chọn, cô nhìn những bộ quần áo đó được thiết kế rườm rà, một cái cũng không muốn chọn.

Nhưng chiếc váy trên người Kiều Thanh cô lại rất ấn tượng, cùng là nhà thiết kế, thiết kế của Kiều Thanh đang mặc thảm họa đến mức khiến cô nhớ sâu sắc.

Việc sử dụng một bộ váy ren bồng bềnh quá lố như vậy, khi cô nhìn thấy đã từng nghi ngờ rằng, chắc sẽ không ai có thể mặc một chiếc váy phóng đại như vậy ra ngoài.

Đến khi mình tận mắt nhìn thấy, đúng giống như cô nghĩ, chiếc váy này quá phô trương, căn bản không thích hợp để mặc hàng ngày.

Đặc biệt là Kiều Thanh, ngũ quan của cô ta vốn rất thanh đạm, nói dễ nghe một chút gọi là khí chất nhẹ nhàng, nói khó nghe một chút chính là ngũ quan bộ dạng không có đặc biệt.

Nhưng cô ta cứng rắn muốn mặc một chiếc váy phong cách phóng khoáng hoàn toàn không phù hợp với khí chất của mình, ngũ quan thanh đạm của cô ta căn bản không đè nén được thiết kế rườm rà của bộ váy.

Kiều Thanh cũng cảm thấy đồ của thương hiệu Seven này rất khó mua, cho dù là chi nhánh nhỏ của Seven, muốn mua cũng phải đặt trước.

Không phải ai cũng có thể mua đồ ở đó.

Chiếc váy này vẫn là được Triệu Doanh nhờ có quan hệ mới nhanh chóng mua được cho cô ta, cô ta nhận được liền khẩn trương mặc đến trường khoe.

"Ôi, tớ vừa muốn hỏi cậu, cái váy này của cậu là của Seven phải không?"

Một nữ sinh vây quanh Kiều Thanh vẻ mặt hâm mộ.

Kiều Thanh ngượng ngùng rũ mí mắt xuống, phảng phất thẹn thùng, ôn nhu nói:

"Nhưng mặc thế này có phải rất kỳ quái không?''

"Sao lại kỳ quái, cậu mặc cái váy này siêu đẹp, cậu xem cả cái trường Nhất Trung này làm gì có ai có đồ của Seven."

Người này rõ ràng là fan của nhà Seven.

"Mình siêu thích thiết kế của S, mình chuẩn bị thi chuyên ngành thiết kế, hy vọng có một ngày nào đó có thể tận mắt nhìn thấy anh ấy. Đến bây giờ còn chưa ai biết S là nam hay nữ, là mập hay gầy, nhưng mình cảm thấy 'anh ấy' là một người đàn ông. Bởi vì nhìn những thiết kế này có thể nhìn ra được, 'anh ấy' thiết kế đồ đạc đơn giản khí phách, dùng màu sắc cũng phô trương lớn mật, dù sao phong cách của nữ thiết kế không phải giống như 'anh ấy'."

Thiết kế của cô nam tính vậy sao?

Kiều Ân nhíu mày.

Mỗi bản thảo thiết kế của cô được thiết kế rất đơn giản, bởi vì cô không thích những thứ quá rắc rối.

Thích sự đơn giản có liên quan gì đến giới tính?

Phụ nữ không thể thiết kế một cái gì đó đơn giản?

Mấy người kia m còn chưa chú ý tới cô, trong đó có một nữ sinh vây quanh Kiều Thanh nghe vậy lấy lòng nói.

"Không phải nhà cậu có quan hệ rất tốt với tập đoàn Thừa Phong sao, đó không phải là công ty mẹ của Seven sao? Cậu đã gặp S chưa?''

Lời này vừa nói ra, mấy nữ sinh đều nhìn về phía Kiều Thanh, trong đó cô gái thích thương hiệu SEVEN kia ánh mắt càng cuồng nhiệt.

"Ôi, cậu đã gặp S chưa?"

Biểu tình trên mặt Kiều Thanh cứng đờ, khẽ rũ bờ lông mi xuống, sức lực không đủ:

"Thấy, đã gặp qua rồi.''

Thật ra cô ta căn bản chưa từng gặp qua nhà thiết kế trong truyền thuyết của tập đoàn Seven, không phải cô ta không muốn gặp. Lúc trước cô ta đã tìm bố cô ta để giới thiệu, nói muốn hẹn nhà thiết kế này ăn cơm, kết quả bị vô tình cự tuyệt.

Người ta ngay cả WeChat cũng không muốn thêm.

Bất quá khoác lác cũng không có gì, dù sao những người này cũng không có khả năng đi tới tập đoàn Thừa Phong, càng không có khả năng nhìn thấy vị thiết kế thiên tài mà cô ta cũng không gặp được.

Kiều Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhất thời lại có sức mạnh.

"Cậu đã gặo bao giờ? S là nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Mình luôn cảm thấy 'anh ấy' còn rất trẻ, nhìn thiết kế của anh ấy có thể nhìn ra được, không có những khung hình của các nhà thiết kế lớn tuổi...''

Kiều Thanh mỉm cười, kiêu căng tự kiềm chế:

"Xin lỗi, cái này mình không tiện tiết lộ.''

"A, nam nữ cũng không thể nói sao?''

Kiều Thanh vẻ mặt áy náy, ôn nhu nói:

"Bản thân 'anh ấy' không cho nói, mình cũng khó lòng...''

Kiều Ân lẳng lặng nhìn cô ta giả vờ, con ngươi ngăm đen phảng phất như đang nhìn một chú hề, khi đi ngang qua mấy người, thanh âm khàn khàn mang theo phỉ khí nói một câu:

"Là nữ.''

Kiều Thanh nửa tháng không nhìn thấy cô, gặp lại Kiều Ân, thấy cô xuất hiện so với trước khi bị thương càng xinh đẹp hơn.

Khí chất phản nghịch trên người so với trước kia càng hấp dẫn người khác.

Cô ta nắm lấy chặt lòng bàn tay, không cam lòng tiếp lời:

"Nữ là ý gì vậy?''

Kiều Ân đi ngang qua, thấy cô ta còn tự hỏi mình, thờ ơ dừng lại liếc cô ta một cái, ánh mắt lạnh lùng:

"Tối nói S, là nữ. ”

Kiều Ân có ý gì, mình mới từ chối tiết lộ S là nam hay nữ, cô liền nói S là nữ.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK