• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lương Bác Văn nhìn đồng hồ nói:

''Chắc sắp tới rồi.''

Trần Viễn cười nhạo một tiếng, khinh miệt nói:

"Tới thì tới, đó là người mà Kiều Thanh gọi tới, tôi không có hứng thú nghe giảng bài. Bây giờ cũng không phải là thập niên 80, muốn nghe giáo viên nổi tiếng giảng bài, trên mạng tìm ra không thiếu. Bình thường ông ấy là nghiên cứu sinh, hiểu chúng ta học lớp 12 học cái gì không? Giáo sư Thanh Đại chưa chắc đã tốt hơn cô Thẩm.''

Học sinh lớp A đều đồng ý nên không ai lên tiếng.

Bọn họ có mâu thuẫn với lớp B, Kiều Thanh lại là người của lớp B, còn là bạn tốt với Vân Ly người từng khi dễ Kiều Ân và Thẩm Thanh Thanh, bọn họ với "giáo sư Thanh Đại được Kiều Thanh mời tới" cũng để lại ấn tượng không tốt.

Trong khi nói chuyện, tiếng chuông trường vang lên.

Gọi mọi người tập hợp lại trong khu nhà lớn.

Lương Bác Văn nhếch khóe miệng, buông tai nghe nhạc xuống, nâng cằm lên:

"Nói tào tháo tào tháo đến, không phải tới rồi chứ.''

"Thật không muốn đi."

Thẩm Thanh Thanh có chút bực bội.

Cô ấy không muốn thấy bộ dạng đắc ý của Kiều Thanh, còn có đám người lớp B.

Bọn họ không muốn đi nhưng tiếng chuông thúc giục, cũng chỉ có thể ấm ức đi ra ngoài.

Vẫn là Kiều Ân nhìn bọn họ ai nấy đều ấm ức, rũ mắt an ủi:

"Có lẽ sự tình không tệ như các cậu nghĩ..."

Lương Bác Văn vỗ bả vai cô, cảm thấy Kiều Ân đang an ủi bọn họ, hé miệng nói:

"Kiều Ân, đã đến lúc này rồi, cậu đừng an ủi chúng mình nữa. Chúng mình còn lo lắng cho cậu hơn, những chuyện khác vẫn là ok.''

Trong lớp, cậu ta và Trần Viễn biết quan hệ giữa Kiều Thanh và Kiều Ân.

Kiều Thanh và Triệu Doanh làm ra chuyện này, Kiều Ân trong lòng không chừng sẽ khó chịu biết bao nhiêu.

Đã như vậy, cô còn ngược lại an ủi bọn họ.

Lương Bác Văn nói không cảm động là giả.

"Cậu yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ đứng về phía cậu.''

"Uh..."

Kiều Ân nhíu mày, vốn muốn nói thêm lại bị bọn họ kéo đi ra ngoài, lại nhìn bọn họ vẻ mặt 'Tôi biết, tôi hiểu, tôi hiểu tâm tình cậu không tốt', khóe miệng giật giật, vừa muốn giải thích.

Đột nhiên bị chặn lại.

''Kiều Thanh, cậu làm gì vậy?''

Thẩm Thanh Thanh vừa nhìn thấy người chặn đường, lập tức dựng thẳng cả người phòng bị, chắn trước mặt Kiều Ân.

Kiều Thanh ngoại trừ một mình đi đến, còn có mấy người lớp B cùng cô ta tới đây, trong đó có nữ sinh vừa đi theo cô ta.

"Kiều Ân, có phải cậu cầm nhầm không? Vòng đeo tay của Kiều Thanh không thấy đâu, cô ấy vừa nói chuyện với cậu, cậu trả lại vòng tay cho cô ấy đi. Xin lỗi cô ấy, chuyện này chúng tôi có thể coi như chưa từng xảy ra."

Một nữ sinh có quan hệ tốt với Kiều Thanh đứng ra, thái độ ngạo mạn.

Lớp A đi chưa xa, thấy người lớp B chặn cửa lại, từng người một quay về, cùng người Kiều Thanh mang đến tạo thành hai hàng dào cấm.

Kiều Ân nhướng mày, liếc mắt nhìn Kiều Thanh đứng trong đám người như trăng sáng.

Cô thật sự không chú ý tới Kiều Thanh đeo vòng tay trên tay.

Thẩm Thanh Thanh nổi giận đùng đùng đẩy cô ả ra, tức giận đứng ra:

"Cô dựa vào cái gì mà la hét trước cửa lớp chúng tôi, chiếc vòng tay Kiều Thanh không thấy đâu, cô đi mà hỏi cô ta bị mất ở đâu. Cô chạy tới đây để làm gì? Như thế nào, Ân Ân là mẹ cô à, cô hắt hơi một cái cũng phải tìm đến Kiều Ân đòi giấy sao? Cô có thấy hài hước không?''

Nữ sinh bị đẩy ra không cam lòng yếu thế, hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Thanh Thanh một cái, nói:

"Cô có biết lắc tay đó thương hiệu gì không?''

Kiều Ân thật đúng là không biết, nhướng mày thanh âm khàn khàn, lười biếng:

"Thương hiệu gì?''

Thẩm Thanh Thanh sợ cô đáp lời đám người Kiều Thanh, bọn họ lại như chó điên cắn cô không buông, khẩn trương quay đầu, nói:

"Ân Ân, cậu đừng để ý tới bọn họ, bọn họ chính là một đám bị bệnh thần kinh, cậu càng phản ứng bọn họ càng hăng hái.''

Quả nhiên.

Sau khi Kiều Ân đáp lại, nữ sinh vừa mới xuất hiện ra mặt cho Kiềi Thanh lập tức tràn đầy cảm giác kiêu ngạo nói:

"Seven có nghe qua chưa?''

"Cái lắc tay kia là đồ của nhà Seven, một cái mấy trăm ngàn, còn cần đặt trước mới có thể mua được. Đó là một món quà sinh nhật đặc biệt, cậu mau đưa ra đây nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát.''

Kiều Ân híp mắt lại.

Đồ của Seven, mấy trăm ngàn thật sự không tính là đắt, có thể là giá của bộ sưu tập thấp nhất trong thương hiệu.

Bộ sưu tập do cô thiết kế thường là số lượng giới hạn, giá cả, ít nhất là sáu con số.

Nhìn giá trị kim cương mà cô dùng, bảy con số cũng là còn ít.

Năm con số, đó là thực sự không nhiều!

Hai bên còn đang cãi nhau, Thẩm Thanh Thanh kích động nhất, cùng đối phương khẩu thương lưỡi chiến đấu, nước miếng đều muốn bắn tung tóe ra ngoài, vừa ầm ĩ còn tay múa chân.

Bỗng nhiên, Kiều Thanh phát ra tiếng hô.

"Cái lắc tay đó..."

Ánh mắt mọi người theo lời nàng đồng loạt nhìn về phía cổ tay Thẩm Thanh Thanh.

Hôm nay Thẩm Thanh Thanh mặc đồng phục học sinh, trên cổ tay trắng nõn đeo một chiếc vòng tay màu bạc, lúc cô ấy giơ tay lên vòng đeo tay bị ống tay áo che khuất, không nhìn rõ.

Bỏ tay xuống mới nhìn thấy trên cổ tay cô ấy cũng có một chiếc lắc tay, là lắc tay nhà Seven.

"Đó là lắc tay của tôi."

Sắc mặt Kiều Thanh không đẹp lắm, bước nhanh qua giữ chặt tay Thẩm Thanh Thanh, xắn ống tay áo cô ấy lên, nhìn chiếc lắc tay trên cổ tay Thẩm Thanh Thanh.

Vừa nhìn, cô ta ngây ngẩn cả người.

Vừa lúc Thẩm Thanh Thanh cũng phục hồi tinh thần lại, dùng sức đẩy tay cô ta ra, mặt tức giận đỏ cả lên:

"Cô làm gì vậy, cô dựa vào cái gì nắm lấy tay tôi? Đây là vòng Kiều Ân tặng cho tôi, cái mà gì của cô? Đừng ăn nói lung tinh!''

Đồng bạn bên cạnh Kiều Thanh cho rằng cô ta tìm được chiếc lắc tay bị mất, lập tức bắt lấy lời nói của Thẩm Thanh Thanh trào phúng:

"À, thì ra là Kiều Ân trộm lắc tay để tặng chi cô.''

"Cô... Cô nói láo! "

Thẩm Thanh Thanh tức giận đến sặc.

Chiếc lắc trên tay Thẩm Thanh Thanh, là món quà mà hôm khai giảng Kiều Ân đã tặng cho cô ấy. Chiếc lắc tay Kiều Thanh vừa mới bị mất, làm sao có thể là cái này?

Lúc này Kiều Ân đi tới, tay nhẹ nhàng khoác lên vai Thẩm Thanh Thanh, im lặng an ủi cô ấy. Sau đó vén mí mắt lên, ánh mắt vừa lạnh vừa phỉ khí nhìn Kiều Thanh đang ngây ngốc, trầm giọng nói:

"Thấy rõ ràng rồi, chiếc lắc tay này là lắc tay cậu sao?''

Kiều Thanh môi, vừa xấu hổ vừa ngại.

Cô ta vừa nhìn rõ ràng, chiếc vòng đeo tay trên tay Thẩm Thanh Thanh không phải vòng tay của cô, ta trên mặt dây chuyền của Thẩm Thanh Thanh có một chữ ký rất nhỏ, là chữ S.

Đồ của nhà Seven, chỉ có bộ sưu tập do chính S tự mình thiết kế mới có dấu hiệu đó.

Vòng đeo tay của cô ta chỉ là một sản phẩm bình thường của nhà Seven.

Kiều Thanh hít sâu một hơi, nhìn thế nào cũng không cảm thấy Thẩm Thanh Thanh có thể mua được vòng đeo tay do S thiết kế, còn tùy tiện đeo trên cổ tay như vậy.

Chắc là hàng giả được mua trực tuyến.

Nhưng lần này cô ta quả thật nhận sai, chỉ có thể rũ mi mắt, khuất nhục mở miệng:

"Không phải, là tôi nhầm rồi.''

Kiều Ân híp mắt với ưu thế chiều cao, cô nhìn Kiều Thanh luôn có cảm giác áp bách từ trên cao nhìn xuống, thản nhiên mở miệng:

"Kiều Thanh, tôi không biết cô bị mất lắt tay ở đâu, nhưng hiển nhiên chuyện này không liên quan gì đến tôi. Cô lại vô duyên vô cớ tìm đến đây gây náo loạn, tôi có thể không so đo với cô, nhưng phải xin lỗi Thẩm Thanh Thanh. Nếu không, chúng tôi sẽ gọi hiệu trưởng đến để giải quyết.'o



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK