• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiều Thanh có chút không nhịn được, hơn nữa còn có chuyện của Vân Ly, cô ta thay đổi tác phong giả vờ như thường ngày, chặn đường đi của Kiều Ân.

"Làm sao cậu biết S là phụ nữ? Cậu đã bao giờ thấy S chưa?''

Thiết kế thiên tài kia rất thần bí, ở đây nhiều người theo đuổi các thiết kế của Seven như vậy. Bao nhiêu quý phụ nhà giàu đẳng cấp là fan trung thành của S, muốn tôn sùng mời S là thượng khách của mình, đều bị Viên Vĩnh Cầm ngăn cảm. Cho tới bây giờ, vẫn chưa có ai chân chính mời vị thiết kế này một bữa cơm.

Kiều Ân quê mùa chỉ là người bình thường ở huyện Tháp Quy, nhiều nhất cũng chỉ có một ông nội thầy giáo nhiều năm, tích lũy chút quan hệ nhân mạch.

Nó chỉ giới hạn như vậy.

Gia cảnh như vậy, ngay cả một ngón tay nhà họ Trương cũng không thể so sánh được, cô dựa vào cái gì mà không biết xấu hổ nói to S là nữ, làm giống như cô tận mắt nhìn thấy!

Kiều Ân không nghĩ tới cô ta còn dám cản đường mình, một tay đút túi, đuôi mắt nhấc lên, con ngươi đen nhánh ngăm đen lại tản mạn, hỏi ngược lại cô ta:

"Cô không phải nói đã gặp S rồi sao, ngay cả cô ấy là nam hay nữ cũng không biết?''

Vì câu hỏi này Kiều Thanh hô hấp hụt một hơi, thiếu chút nữa không trả lời được, cô ta bình tĩnh lại nhìn Kiều Ân, không cam lòng yếu thế nói:

"Đương nhiên tôi biết.''

Kiều Ân cười nhạo, cô ta thì biết cái gì?

"Vậy cô nói tôi như vậy là có ý gì?"

Kiều Thanh cắn cánh môi, không cam lòng cứ như vậy:

"Tôi không có ý gì, tôi chỉ muốn nói hy vọng sau này cậu đừng có hư vinh như vậy nữa. Vạn nhất bị người ta vạch trần, người mất mặt chính là cậu.''

Kiều Ân xem như mình có kiến thức sâu rộng.

Cô nói S là nữ?

Ánh mắt Kiều Thanh kẽ động, A Vũ vểnh môi lên chắc chắn nói:

"Cậu căn bản không biết S, cũng không có khả năng gặp qua, cậu nói S là nữ, nếu cô ấy là nam..."

Kiều Ân ngắt lời cô ta, hoang dã nói:

"Nếu cô ấy là nam, tôi sẽ phẫu thuật chuyển giới!"

Kiều Thanh trong một thời gian ngắn không kịp phản ứng, Kiều Ân đã đi qua đụng phải vai cô ta rồi đi thẳng.

Kiều Ân này!

Kiều Thanh tức giận, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Rõ ràng, rõ ràng cô chỉ là một người nghèo từ Tháp Quy tới.

Nhưng vừa rồi giọng điệu của cô giống như quen biết S.

Kiều Ân làm sao xứng đáng quen người như S, cô ta vừa rồi không nên bị hù dọa mà dễ dàng để Kiều Ân rời đi.

Kiều Thanh âm thầm ảo não, mấy cô gái bên cạnh chạy tới nhẹ nhàng an ủi cô:

"Quên đi, vừa nhìn là biết cô ấy chỉ là nói lung tung, cậu cần gì phải so đo với cô ấy.''

"Đúng vậy.''

Nhìn bóng lưng Kiều Ân rời đi, có một cô gái dùng giọng điệu nghi hoặc nói:

"Làm sao tôi cảm thấy cô ấy không hề nói dối.''

Một người nói dối hay không nói dối, ánh mắt không thể lừa được người khác. Khi Kiều Ân nói S là nữ , ánh mắt kia sáng ngời trong suốt, không có nửa điểm bộ dạng giống nói dối.

Cho nên rốt cuộc là Kiều Thanh không biết S, hay là Kiều Ân nói lung tung?

......

Đang là thời gian nghỉ giữa giờ.

Tất cả mọi người trong lớp A đang đùa giỡn với nhau.

Kiều Ân vừa trở về lớp học, đám người Thẩm Thanh Thanh lập tức chạy tới.

"Ân Ân.''

Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy cô bình yên vô sự, nước mắt lại rơi xuống, giống như những hạt đậu rơi.

"Thực xin lỗi, đều là tớ đã hại cậu.''

Cô ấy không nên tự cho mình là thông minh, lấy tờ giấy rồi tự mình chạy đi xem là ai muốn đùa giỡn, kết quả lại hại Kiền Ân vì cứu cô ấy mà bị thương.

Kiều Ân không muốn nhìn thấy người khác khóc, lau nước mắt cho Thẩm Thanh Thanh, giơ cổ tay lên cho cô ấy xem:

"Tớ không phải không sao rồi sao? Chỉ là vết bầm tím của dây chằng, sẽ sớm ổn thôi.''

Lương Bác Văn bởi vì chuyện lần trước của Thẩm Thanh Thanh, đã coi Kiều Ân là người bạn của mình. Nghe vậy kéo con nhỏ đang khóc lóc trở về, lau nước mũi và nước mắt trên mặt bảo cô ấy đừng khóc.

Sau đó nói với Kiều Ân:

"Kiều Ân, cậu không ở đây mấy ngày, Kiều Thanh sắp cướp hết sự nổi bật rồi. Nghe nói hôm nay giáo sư của Thanh Đại sẽ đến trường chúng ta, cậu có thấy cô ấy không?''

''Mặc quần áo nhà Seven mặc đến trường, chỉ để nổi bật hơn.''

Điều kiện gia đình Lương Bác Văn rất tốt, rất nhiều học sinh trung học phổ thông không biết thương hiệu hàng đầu này vậy mà cậu biết.

Cho nên liếc mắt một cái liền nhìn ra, trên người Kiều Thanh mặc chiếc váy đó có chút khoa trương.

Trần Viễn ở bên cạnh cười nhạt nói:

"Đó không phải là phong cách trước sau như một của cô ta sao? Cô ta từ nhỏ đã như vậy, phàm là chuyện gì có cơ hội có thể nổi bật, chưa bao bỏ qua.''

Chính là mỗi lần đều giả bộ rất khiêm tốn, không quan tâm.

Kỳ thật trong lòng quan tâm muốn chết.

Người nhà Trương gia kia đều như vậy, trong lòng chính là loại người hư vinh lại kiêu ngạo.

Còn có mấy người có quan hệ tốt với bọn họ cũng ở bên cạnh xen vào:

"Tớ còn đang hỏi hôm nay Kiều Thanh mặc váy thật khoa trương, làm sao có thể ăn mặc khoa trương như vậy đến trường? Thì ra là bởi vì giáo sư Thanh Đại hôm nay tới đây.''

"Cô ta mặc đắt tiền đến đâu, tôi cũng cảm thấy không đẹp như Kiều Ân. Còn có mỗi ngày đều dựa hơi vào danh tiếng "thí sinh đẹp nhất trường nghệ thuật", nói cái gì mà cô ta là hoa khôi hoàn mỹ hiếm, có một lần được gặp trong của trường chúng ta, thật không biết xấu hổ! Cô ta có thể được bầu làm hoa khôi trường, còn không phải bởi vì trước kia Kiều Ân chưa đến Nhất Trung học, Kiều Ân mà đến sớm hơn cô ta làm gì có phúc đó.''

Tưởng Đình Đình trước đó bởi vì chuyện hai lớp thi đánh cược, nên đã xảy ra mâu thuẫn với Kiều Ân. Sau đó Kiều Ân thi đứng vị trí thứ nhất, như tát thẳng vào mặt lớp B. Từ sau lần đó đã coi Kiều Ân là thần tượng, khắp nơi đều giúp Kiều Ân nói một hai câu tốt đẹp.

"Đúng vậy."

Mỗi lớp đều có một đám người có thành tích không tốt, Tưởng Đình Đình và nhóm chị em của cô ấy đều có thành tích bình thường. Cô ấy vừa mở miệng, các chị em của cô ấy đã lập tức phụ họa lời nói của bạn mình.

"Đúng vậy, Kiều Thanh suốt ngày bôi son chát phấn, còn giả vờ là nhan sắc của mình hoàn toàn tự nhiên. Ai nhìn mà không nhận ra cô ta mỗi ngày đều đánh phấn nền, vẽ lông mày, còn kẻ thêm mắt bên trong, bôi son môi.''

Tưởng Đình Đình càng nhìn càng cảm thấy Kiều Thanh không vừa mắt, thở phì phì nói:

"Thật không hiểu cậu học trưởng Triệu Doanh kia mắt bị mù sao, tớ muốn gây quỹ để trị liệu mắt cho cậu ta. Chỉ có mắt mù với coi trọng loại người như Kiều Thanh, còn tìm tới thầy của mình tạo thế cho cô ta khoe khoang!''

Lương Bác Văn hai tay khoanh ngực, lặng lẽ nhìn trộm về phía Kiều Ân nói:

"Tôi cũng muốn biết mắt anh ta bị hay không!''

Lại coi trọng Kiều Thanh không coi trọng Kiều Ân.

Cậu ta cũng là con trai, nhìn thế nào thì Kiều Ân cũng hơn Kiều Thanh gấp trăm lần.

Chỉ tiếc, điều kiện gia đình không tốt lắm, không phải con gái ruột của Trương gia. Bằng không với sự ưu tú của Kiều Ân, Kiều Thanh sao có thể vượt mặt.

Trong lòng thở dài, thật sự là quá đáng tiếc.

Một mặt cũng hiểu được, mọi chuyện là do ông trời sắp đặt. Cho dù cậu ta có bất bình thay cho Kiều Ân, thì Kiều Thanh mới là thiên kim của Trương gia vĩnh viên không thể thay đổi.

Kiều Ân nghe bọn họ ở bên tai mình, cậu một câu tôi một câu, ríu rít nói không hết. Buông đồ xuống, vén mí mắt lên hỏi một câu:

"Các cậu có ai biết giáo sư Thanh đại khi nào đến không ?''



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK