Thấy nàng vẫn còn đang buồn bực, Diệp Minh Tâm ngập ngừng hỏi: "Em có muốn một cây trâm cài áo không? Vậy chị sẽ đưa cho em."
...
Nàng có muốn một chiếc trâm cài không á?
Thứ nàng muốn là sự công bằng của con gái nhỏ ==
Sau hai ngày nghỉ ngơi ở Chiết Giang, Nghiêm Nguyệt Dung trở về Bắc Kinh cùng với Y Y, kỳ nghỉ hè chỉ còn lại một nửa, mỗi ngày bọn họ cũng không thể đều ở bên ngoài đợi được.
Nghiêm Nguyệt Dung về trước, Diệp Tuấn Viễn còn ở lại đây một thời gian, ông muốn cùng con gái tìm hiểu một chút chuyện của nhà họ Thường, nhân tiện ông sẽ đến Thượng Hải để xem tình huống của tập đoàn nhà mình.
Sau khi đến thăm Hoành Điếm, hai cha con gặp nhau tại một nhà hàng gần đó, Diệp Minh Tâm đem những chuyện xảy ra kể qua một lần.
Hôn ước giữa Diệp Minh An và Thường Tư Ngôn chắc chắn đã bị dẹp đi, Thường Tư Ngôn mới ra tù lại bắt buộc phải vào trại cai nghiện ma túy, thực tế là trong nhà anh ta có tìm thấy một lượng nhỏ ma túy nhưng nhà họ Thường đã dùng một số tiền lớn để khơi thông quan hệ che giấu chút chuyện này, với việc này, mới khiến Thường Tư Ngôn không bị bắt.
Người thừa kế xong đời, mặc dù tập đoàn cũng bị ảnh hưởng nhưng căn bản gốc rễ vẫn chưa hề lung lay. Thủ đoạn của Diệp Minh Tâm đã khiến giá trị thị trường của họ bốc hơi gần bảy trăm triệu, nhưng đối với nhà họ Thường mà nói, số tiền này chẳng là gì cả, công ty của họ trải rộng khắp các ngành nghề, chỉ cần cho bọn họ một khoảng thời gian nhất định có thể khôi phục lại.
Nếu Diệp Minh Tâm là một người kinh doanh đương nhiên sẽ phải rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục nhổ cỏ tận gốc, nhưng cô lại không phải, nhúng tay vào sự vụ của tập đoàn một khoảng thời gian như vậy cũng đã đủ rồi, nếu như cô vẫn còn tiếp tục nhúng tay vào nhất định sẽ lại xuất hiện tin đồn.
Diệp Tuấn Viễn thở dài: "Thù này xem như cũng đã giải quyết xong."
Diệp Minh Tâm từ chối cho ý kiến: "Người nhà họ Thường có đức hạnh như thế nào, ba cũng không phải không biết, trước kia quan hệ với chúng ta cũng chỉ là ngoài mặt hòa bình, hiện tại chẳng qua chỉ là kéo tấm màn che. Mọi việc hợp tác đều ngưng hẳn, chỉ có một số ít là đã hoàn thành, không có cách nào rút lui khỏi hạng mục, bọn họ vội vàng muốn khôi phục danh dự của mình, căn bản không có thời gian trả đũa lại chúng ta, ba cứ yên tâm đi."
"Ai nói ba lo lắng? Tay Thường Hạo kia chính là ngụy quân tử, háo sắc cho dù phải lột mặt nạ của tên này, ba cũng không sợ."
Diệp Minh Tâm cau mày: "Chuyện thù hận mà ba nói?"
"Ba đã hòa giải với chú hai con!" Diệp Tuấn Viễn lại thở dài: "Sau khi trở về Bắc Kinh sẽ gặp mặt, chuyện này phải làm sao bây giờ, chuyện đính hôn của con gái ông ấy bị người nhà chúng ta phá hư, miệng thím hai của con chỉ cần mở ra không phải sẽ giống như khẩu đại bác bắn liên thanh sao."
Nói đến thím hai, sắc mặt Diệp Minh Tân lại trở nên lạnh lẽo: "Ba cũng không cần để ý tới bà ấy, bà ấy quá coi trọng bản thân. Bà ấy có tư cách gì để khiển trách con và tiểu Nhứ, con gái mình thành ra dạng gì cũng không quan tâm lại muốn nhúng tay vào chuyện nhà người khác."
Diệp Tuấn Viễn là người cứng rắn trong giới kinh doanh, nhưng đối mặt với phụ nữ, ông cũng giống với đại đa số người đàn ông khác, chính là lưỡng lự, không có cách. Ngay cả khi đó là một cô gái nhỏ như Y Y, nếu như cô bé có yêu cầu gì, Diệp Tuấn Viễn cũng không có cách nào từ chối.
Đối với những người phụ nữ chanh chua giống như Trình Hiểu Lệ, ông luôn tìm cách kính trọng mà không gần gũi, nhưng hiện tại không được, vợ và cháu gái ông đều quay lại nhà cũ, đương nhiên ông cũng không thể nghĩ tới chuyện ra ngoài lâu, hai người cũng không thể chọn cách ở riêng được.
Chú hai là Diệp Tuấn Tiền cả đời sống trong căn nhà tổ, việc để gia đình họ chuyển ra ngoài sống lại càng viển vông, phải sống chung với nhau, dù cách nhau mấy trăm mét nhưng vẫn là cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Tưởng tượng đến cảnh về đến nhà, ông sẽ thấy khuôn mặt của em trai và em dâu mình giống như cương thi trong Plants vs. Zombies lại có chút rầu rĩ.
Ông muốn nghe những lời an ủi từ miệng con gái, nhưng con gái liếc nhìn điện thoại di động: "Đã tám giờ rồi, con về trước. Buổi tối đoàn phim còn có hoạt động, tiền cơm ba trả đi."
Diệp Tuấn Viễn: "... Ba biết."
Khi ông lấy ví để thanh toán hóa đơn, Diệp Tuấn Viễn im lặng. Chẳng trách ông cảm thấy thao tác của Y Y ngày hôm đó rất quen thuộc, chắc chắn nếu có mẹ thì nhất định phải có con gái.
Cuộc sống kế tiếp vẫn trước sau như một, quay phim chiếm 70% thời gian của cô, 20% còn lại dùng để ngủ, cuối cùng là 10% phải tham gia vào các hoạt động khác nhau.
Ngay sau khi tháng 9 đến, Y Y bắt đầu đi học, vai diễn Văn San của Hàn Phi Nhứ cuối cùng đã bị hoàng đế lạnh nhạt, vai diễn có thể nghỉ ngơi một thời gian nhưng nàng cũng không được tận hưởng.
Vào giữa tháng 9, hai tập cuối cùng của show 《Tôi là diễn viên chính》 đã được khởi quay, đến tập áp chót, các giám khảo đã thay đổi thân phận, trở thành người cố vấn, hướng dẫn người tham gia cách nhập vai của mình, còn một tập cuối cùng là phải ghi hình trực tiếp. Giang Linh Nhạn đã mua bản quyền của một cuốn sách, mỗi ứng cử viên phải bốc thăm ngẫu nhiên, biểu diễn ngẫu nhiên, ngẫu nhiên phát huy. Có hai trăm câu hỏi, độ khó dễ khác nhau, lấy được hay không đều tùy duyên.
Người chơi không còn tin tưởng vào hai chữ "tùy duyên" của Giang Linh Nhạn nữa, nhưng lần này, để trấn an người chơi, cô đích thân hứa rằng tất cả đều là ngẫu nhiên cũng không hề có sự sắp xếp nào khác.
Ngoài ra, vì các giám khảo đã trở thành cố vấn nên điểm số cuối cùng sẽ được quyết định bởi khán giả toàn mạng và một hội đồng chuyên nghiệp hơn gồm 100 giám khảo để quyết định người chiến thắng cuối cùng.
Sau khi kết thúc các tập trước, còn lại sáu người chơi là Hàn Phi Nhứ, Hàn Y Nhân, Ân Gia Hà, Trương Hạo, Nhiếp Khai Nguyên và Cốc Chi Quy.
Nam ứng cử viên cuối cùng là thí sinh nhảy dù từ mùa giải trước, nhưng vừa mới nhảy dù xuống đã giành được vị trí quán quân, cũng không phải là người nổi tiếng trong nước. Mọi người tìm kiếm trên Internet mới phát hiện ra rằng anh ấy đã là một diễn viên nhạc kịch trên sân khấu Broadway được hai năm.
Có có thể hát, nhảy và đặc biệt là diễn xuất. Ngoài ra, dáng vẻ rất có khí chất vương tử. Tuy Weibo vừa mới lập nhưng đã tăng lên tới sáu trăm vạn fans hâm mộ, chỉ trong một đêm. Sau này tuy không còn tăng nhanh như vậy nhưng cũng lên tới một nghìn vạn.
Ứng cử viên nam cảm thấy rất có nguy cơ, còn các ứng cử viên nữ cũng không khá hơn là bao, ai cũng muốn vai này, lúc đấy là cả nước đang xem, vai diễn không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng là họ muốn chứng tỏ thực lực của bản thân.
Sau khi cân nhắc nhiều phương án, tham khảo nhiều yếu tố, Giang Linh Nhạn đã quyết định nối hai tập cuối lại với nhau và phát sóng trong hai ngày liên tiếp. Bằng cách này, tính liên tục của chương trình sẽ mạnh mẽ hơn nhiều. Và việc dừng một tập giữa chừng có thể huy động sự tò mò của khán giả đến mức lớn nhất.
Lịch trình của những người khác đều không có vấn đề gì, chỉ có Diệp Minh Tâm có chút rắc rối ở đây, cô là nữ chính trong bộ《Phượng trở về》, việc xin nghỉ phép ba ngày liên tục cũng có chút khó khăn.
Giang Linh Nhạn đích thân tìm gặp Điền Thành Hiền để ông ta có thể hỗ trợ một chút điều chỉnh lịch trình, tuy ông ta không chịu nổi nhưng vẫn phải chấp nhận, và vì thế toàn bộ đoàn phim có hai ngày nghỉ. Mọi người tới suối nước nóng Hoàng gia do Giang Linh Nhạn đặt trước, đi tắm suối nước nóng giải tỏa mệt mỏi.
Ngồi trên cùng một máy bay, Giang Linh Nhạn tháo kính ra, vừa chậm rãi lau kính, vừa khẽ thở dài: "Khách sạn của nhà mình ở một đêm cũng mất hai ngàn tám, vì để có thể đưa cậu ra ngoài mình đã phải để trống tám mươi phòng trong hai ngày thật sự rất tốn kém."
Diệp Minh Tâm vẫn nhìn tạp chí trong tay, không chớp mắt nói: "Cũng không cần phải kể khổ, chuyện này mình không quan tâm."
Hàn Phi Nhứ ngồi bên cạnh cô, nhìn về phía trước: "Em cũng muốn đi tắm suối nước nóng, Giang Linh Nhạn, ở Duyệt Loạn chơi có vui không?"
Trong nháy mắt, Diệp Minh Tâm đóng tạp chí lại và nhẹ nhàng nói với nàng: "Không vui đâu. Nó chỉ là một khách sạn nghỉ dưỡng bình thường thôi. Tất cả chỉ là mánh lới quảng cáo để nâng giá lên cao. Thực tế, trải nghiệm không tốt chút nào. Nếu em muốn tắm suối nước nóng, chúng ta có thể đi cùng nhau. Ở Iceland, em cũng có thể ngắm cực quang."
Hàn Phi Nhứ do dự: "Iceland xa như vậy, đi máy bay cũng lâu, chẳng lẽ ở nước ta không có suối nước nóng?"
"Hầu hết các suối nước nóng trong nước đều là nhân tạo. Không giống như suối nước nóng địa nhiệt thực sự, suối nước nóng nhân tạo không thể tự làm sạch được. Nhìn thì sạch sẽ nhưng thực ra lại rất bẩn, nhà Giang Linh Nhạn cũng là như vậy đấy."
Giang Linh Nhạn: "..." Cũng đừng một phát giẫm mình xuống như vậy chứ?
Diệp Minh Tâm quan sát biểu hiện của nàng rồi ra đòn cuối cùng: "Iceland có suối nước nóng, nước hồ có màu xanh lam, có sương mù dày đặc bao quanh, bởi vì lộ thiên, nên em có thể nhìn thấy những dãy núi tuyết trải dài ở phía xa, hơn nữa cảnh sắc như vậy không có ở trong nước chỉ có nơi đó mới có, rất đẹp."
Cô nói nhiều như vậy, Hàn Phi Nhứ chỉ nhớ câu cuối cùng, 'suối nước nóng này rất đẹp'.
"Được, được rồi, khi nào có thời gian chúng ta cùng đi, đưa theo Y Y."
Nghĩ đến Giang Linh Nhạn ở bên cạnh, Hàn Phi Nhứ thò đầu hỏi: "Chị có muốn cùng đi không?"
Giang Linh Nhạn nhìn nàng: "Cô có thể dẫn Thẩm Tang Lạc đi cùng không?"
Hàn Phi Nhứ chớp mắt mấy cái: "Có vẻ không được. Nếu cậu ấy đi, cậu ấy sẽ nghỉ phép hàng năm, nhưng thời gian nghỉ phép hàng năm của cậu ấy chỉ có năm ngày, quá ngắn."
"Ồ, vậy thì tôi sẽ không đi."
Hàn Phi Nhứ: "..."
Địa điểm quay cuối cùng là ở Bắc Kinh. Giang Linh Nhạn đã mượn một rạp hát do chính Giang Linh Diên điều hành. Nhà hát này là một sản nghiệp mà Giang Linh Diên đầu tư không thành công. Địa điểm không tốt. Vốn đầu tư ban đầu quá nhiều nhưng không thu hút được nhiều đoàn hát nổi tiếng, bán vé thì lỗ và khán giả thì không mua. Nó cũng đã đóng cửa một thời gian, Giang Linh Diên đang tính bán đi, nghe nói chị gái muốn dùng, liền hào phóng góp vào.
Nhưng có một yêu cầu, cô ta muốn đến thăm.
Giang Linh Nhạn cân nhắc, hiện tại Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm đang có một mối quan hệ rất tốt, cũng đã trở lại dáng vẻ giống như trước đây, nếu để em gái mình có thể nhìn thấy một màn gắn bó keo sơn của hai người họ, nói không chừng có thể hết hy vọng hoàn toàn.
Nhà họ Giang luôn tuân theo nguyên tắc chủ động, nhưng họ không có thói quen phá bỏ gia đình của người khác, nếu Giang Linh Diên biết Hàn Phi Nhứ thực sự hợp lại với Diệp Minh Tâm, cô ta sẽ không bao giờ quấy rầy họ nữa. Bảy năm trước cô ta cũng đã làm như vậy, ở trong nhà riêng của mình trong sự mờ mịt, cố gắng không nhìn thấy họ.
Thật ra nghĩ lại, Giang Linh Nhạn vẫn cảm thấy có chút đau lòng, em gái cô đã làm rất tốt, thích một người là chuyện đáng mừng, nhưng cũng không phải là chuyện mà bản thân có thể quyết định.
Bước vào sảnh trước của rạp hát, từ xa cô ấy đã thấy em gái mình dáng vẻ trông vô cùng phấn chấn, hôm nay ăn mặc thật sự rất đẹp, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn xem có người không, trong lòng có chút hồi hộp xen lẫn vui mừng. Giang Linh Nhạn trong lòng thở dài, bước nhanh vài bước, vượt qua đám người Hàn Phi Nhứ, dẫn đầu đi tới.
Đầu tiên Giang Linh Diên nhìn thấy là chị gái, tiếp theo cô ta nhìn thấy đôi phụ phụ Diệp Hàn, hai người họ sóng vai đi bên cạnh nhau tươi cười trò chuyện, nếu như thường xuyên ở cùng một chỗ với hai người họ cũng sẽ không có cảm giác, nhưng đối với Giang Linh Diên, người một năm chỉ nhìn thấy hai người họ bốn năm lần mà nói, những thay đổi giữa họ thực sự quá rõ ràng.
Sắc mặt của Diệp Minh Tâm trông tốt hơn rất nhiều vì tâm trạng của cô đã được cải thiện.
Hai mắt Giang Linh Diên lập tức phủ một tầng sương mù, cô ta nhanh chóng xoay người bước vào trong, Giang Linh Nhạn biết em gái sẽ phản ứng như vậy liền đuổi theo, Giang Linh Diên chạy tới phòng quản lý ở trên lầu hai, đóng mạnh cửa một cái. Đến khi Giang Linh Nhạn lẳng lặng mở cửa, đi đến bên cạnh cô.
Cô ấy đứng sau lưng Giang Linh Diên, trong lòng đếm ba lần.
Vừa đếm xong, Giang Linh Diên xoay người lại, nhào vào trong vòng tay cô ấy, vừa khóc vừa nói: "Thị lực của Hàn Phi Nhứ quá tệ, em không muốn lại thích cô ấy nữa!"
Giang Linh Nhạn xoa đầu em gái: "Ừ, em không thích cô ấy nữa, chị sẽ ủng hộ em, sau này chị sẽ giới thiệu cho em nhiều người tốt hơn."
Cô ta đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi nhìn thấy cảnh này lại không kìm được nước mắt, nhưng rất nhanh cũng đã lấy lại được bình tĩnh, thút thít, mở to mắt hỏi Giang Linh Nhạn: "Chị sẽ giới thiệu cho em người như thế nào?"
Giọng của Giang Linh Nhạn rất dịu dàng: "Em thích như thế nào, chị liền giới thiệu cho em, em tốt như vậy, người thích em cũng sẽ có rất nhiều."
Giang Linh Diên khịt mũi: "Em muốn người thật đẹp."
"Được rồi, xinh đẹp."
"Còn muốn nhẹ nhàng và ân cần."
"Ừ, không thành vấn đề. Nhẹ nhàng và ân cần mới xứng với em gái chị."
"Cũng không thể quá thấp, ít nhất cũng phải 1m68."
...... Bản thân mình có 1m68 giờ yêu cầu người khác cũng phải như vậy.
Nhìn thấy khuôn mặt lưu manh của em gái, Giang Linh Nhạn vẫn đồng ý: "Được rồi, hơn 1m68."
"Tuổi phải lớn hơn em, tính tình phải thành thục, ít nhất thành thạo một ngoại ngữ."
Đây là tìm bạn gái hay thư ký?
Biểu tình trên mặt Giang Linh Nhạn dần dần biến mất: "Như vậy, em còn yêu cầu gì khác không?"
Giang Linh Diên không nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của chị gái, cúi đầu suy nghĩ một chút mới nói: "Như vậy là tốt nhất, cũng là một diễn viên. Kỹ năng diễn xuất không thể kém, nếu không em sẽ không thể chịu đựng được. Gia thế cũng không thể thấp, không cần phải môn đương hộ đối, nhưng cũng phải có tiếng nói chung. À, đúng rồi, đúng rồi, tóc còn phải dài, em rất thích tóc dài. Ồ, quên mất, cái này là tùy chọn, sau này nuôi dài cũng được. Ngoài ra, đối phương cũng phải thích đi du lịch... "
"Hừ!"
Giang Linh Nhạn đi ra ngoài.
Giang Linh Diên: "..."
Không phải nói sẽ giới thiệu đối tượng cho mình sao? Lại nói dối! QAQ