Cô hơi nghiêng mắt, đồng hồ báo thức kỹ thuật số được đặt trên bàn bên cạnh, nền màu trắng bạc làm nổi bật con số thời gian đang nhấp nháy một chút.
3:59 sáng.
Đó là khoảng thời gian mà cô cảm thấy quen thuộc, trước đây đã có một thời gian, cô thức dậy hai lần một đêm, một lần nửa đêm lúc 12:30, một lần lúc 3:30 sáng. Sau khi thức dậy, cô sẽ luôn luôn nhìn xung quanh một cách bối rối và rụt rè, môi trường tối tăm và yên tĩnh như thể cô đang nuốt chửng cô, cô che kín chăn, cuộn tròn mình với tư thế ngủ của em bé, trong lòng không ngừng thầm nói ngủ, ngủ, ngủ nhanh.
Mất ngủ không phải chỉ riêng người lớn, trẻ con cũng sẽ mất ngủ.
Ban ngày chạy và cười, ban đêm thì khó ngủ, lúc ngủ cũng sẽ gặp phải một cơn ác mộng, và luôn luôn thức dậy vào giữa đêm, bây giờ nhớ lại, thời gian đó thực đúng là thống khổ.
Bởi vì nói cho người khác nghe cũng vô ích, vì vậy cô không bao giờ nói điều này với những người khác, đôi khi thực sự không thể ngủ, cô đã nghĩ hết cách để buộc mình khóc, chỉ cần khóc, khi chảy một vài giọt nước mắt thì đôi mắt sẽ mệt mỏi, chẳng bao lâu sau cô có thể ngủ thiếp đi.
Quá khứ này, Hàn Phi Nhứ chưa bao giờ quên, chỉ là một thời gian dài rồi cô không nghĩ về nó, một giấc mơ trôi qua gợi lên những kỷ niệm của cô về quá khứ.
Nằm trên giường, Hàn Phi Nhứ không hề nhúc nhích, cô đã cố gắng để nhớ lại những cảnh trong giấc mơ của mình.
Hóa ra cô đã gặp Khắc Lạc Y – Chloe, hóa ra người đó là Khắc Lạc Y – Chloe.
Ngày suy nghĩ, ban đêm nằm mộng, ban ngày bị những tin bùng nổ mà Diệp Minh Tâm mang về kích thích, ban đêm nhớ lại những kỷ niệm thời thơ ấu, cũng là bình thường thôi.
Hàn Phi Nhứ xoay người chuẩn bị tiếp tục ngủ, vài tiếng nữa cô sẽ tham dự buổi lễ khởi quay 《 Người ngủ say 》, Độc Cô Việt Hoa mời vài phương tiện truyền thông đến, cô cũng không thể mang theo quầng thâm đi qua.
Vừa nhắm mắt lại, đột nhiên cô lại mở mắt ra, chớp chớp mắt, nhanh chóng ngồi dậy, cúi xuống tìm kiếm bàn tay của Diệp Minh Tâm xung quanh trên giường.
Trừ khi dưới ống kính, bằng không Diệp Minh Tâm không làm gì cũng sẽ không tháo vòng tay ra, kể cả đi ngủ. Cô tìm kiếm chốc lát liền chạm vào một vật ấm áp và cứng rắn, cô vén chăn lên, dưới ánh sáng rất mờ, cuối cùng nhìn thấy lắc tay của cô.
Rất giống với giấc mơ của cô.
Hàn Phi Nhứ vẫn duy trì tư thế cong mông, vừa nhìn chằm chằm vào cổ tay Diệp Minh Tâm, thời gian nhìn quá lâu, ngay cả Diệp Minh Tâm còn đang trong giấc mơ cũng tỉnh lại, cô nửa ngồi dậy, khó hiểu nhìn Hàn Phi Nhứ, "Tiểu Nhứ, em làm gì vậy?"
Hàn Phi Nhứ không ngờ mình chỉ nhìn một cái cũng có thể đánh thức Diệp Minh Tâm, cô im lặng, thẳng thắt lưng lên, mặt không đổi sắc nói dối: "Vừa rồi có một con muỗi, nó rơi vào người chị, em đang tìm muỗi."
"Muỗi? Bây giờ còn có muỗi?"
Nhiệt độ bên ngoài đã giảm xuống hơn 10 độ, gió mùa thu lướt rụng lá cấy, sinh vật nhỏ hoặc là nghỉ ngơi, hoặc trở lại ngủ đông. Biệt thự mỗi mùa hè đều đúng giờ đuổi côn trùng, Diệp Minh Tâm tìm các công ty quản lý nội trợ mỗi nửa tháng đến kiểm tra kiến, rắn, chuột và các mối nguy hiểm khác, đừng nói muỗi, cho dù là một quả trứng muỗi, họ cũng có thể tìm thấy.
Mùa hè muốn tìm một con côn trùng nhỏ ở nhà không phải là dễ dàng, chưa kể bây giờ là cuối mùa thu, mấy ngày nữa trời mới bắt đầu ấm, thời gian này làm thế nào có thể có muỗi?
Hiển nhiên, Hàn Phi Nhứ cũng nghĩ đến vấn đề này, động tác kéo chăn lên cứng đờ một chút, rất nhanh cô lại làm ra bộ dáng chê cô oan uổng, "Nói không chừng là từ nhà hàng xóm bay tới đây, ngủ đi, em thấy nó có thể lại bay về nhà hàng xóm."
Diệp Minh Tâm lại không nằm xuống, cô nhíu mày," Hàng xóm của chúng ta là một bệnh nhân bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đừng nói là muỗi, nhà cô ấy chính có một con ve lớn một chút, cô ấy đều có thể la hét đến nỗi chó của cả tiểu khu đều tới."
Hàn Phi Nhứ: "..."
"Làm sao cô ấy thấy được ve chó?" Hàn Phi Nhứ rất khó hiểu.
"Cô ấy đã mua một kính lúp y tế đặc biệt cho phẫu thuật tinh vi, là loại mà các bác sĩ phẫu thuật trong bộ phim truyền hình sử dụng. Dì Lý đi ra ngoài mua thức ăn thường thấy cô ấy dắt chó đi dạo, đôi khi cô ấy sẽ đeo kính lúp đó để xem môi trường bên ngoài an toàn hay không."
Hàn Phi Nhứ im lặng, "Sau này nếu chúng ta lại dọn nhà vẫn nên tìm một người hàng xóm bình thường đi."
Bên cạnh từ người đến chó không có một ai bình thường = =
Nói xong Hàn Phi Nhứ liền nằm xuống, Diệp Minh Tâm nhìn trên người mình một chút, không có chỗ gì kỳ quái, dừng lại một lát, cô cũng một lần nữa nằm xuống.
Theo yêu cầu của các nhà sản xuất, Độc Cô Việt Hoa thuê một tòa nhà văn phòng cũ, nói là cũ, trên thực tế chỉ được xây dựng chưa đầy mười năm, nhưng so với các tòa nhà như Galaxy SOHO thì cũ hơn nhiều.
Một tòa nhà văn phòng có tám tầng, cửa vào tầng trệt được sử dụng để quay chuyển cảnh, tầng hai có hàng chục mét vuông phòng, được bố trí như một văn phòng cảnh sát, bên cạnh nó là văn phòng của doanh nhân, và bên cạnh nữa là nơi Thích Hàn Tuyết và Hạ Ninh sống.
Tầng ba và tầng bốn cũng lần lượt bố trí thành cảnh tương tự, về cơ bản nội cảnh trong tòa nhà này toàn bộ đã được giải quyết. Độc Cô Việt Hoa thuê một tòa nhà văn phòng khác với sân thượng và sân thượng lớn, đến lúc đó những cảnh hành động và kết cục đều được quay ở đó.
Mặc dù đây là Bắc Kinh một tấc đất vàng, nhưng thuê hai nơi này cũng không đắt tiền, chi phí mấy trăm ngàn.
Tầng trên cùng của tòa nhà văn phòng là nơi nghỉ ngơi của tất cả mọi người, tất cả các đồ nội thất tạm thời được tài trợ bởi Giang Linh Nhạn.
Sau khi nghe nói vậy, Hàn Phi Nhứ hỏi Diệp Minh Tâm: "Giang Linh Nhạn cũng đầu tư vào bộ phim này sao?"
"Không, nhưng trưởng khoa Thẩm chịu trách nhiệm về quá trình xét duyệt bộ phim này, sau đó cô ấy cũng chạy qua đây không ít."
Những lời sau cô vẫn chưa nói xong, nhưng Hàn Phi Nhứ đã hiểu rồi. Hóa ra, các cô đều ké ánh sáng của Thẩm Tang Lạc = =
Hàn Phi Nhứ không nói gì nữa, Diệp Minh Tâm nhìn cô, "Tiểu Nhứ, em không sao chứ?"
Hàn Phi Nhứ khó hiểu ngẩng đầu lên, "Không sao, sao chị lại hỏi như vậy?"
Diệp Minh Tâm yên lặng nhìn cô, hôm nay cô nói ít hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào một nơi ngẩn người, điều khiến cô khó chịu nhất chính là cả ngày hôm nay cô đều cảm thấy luôn có người nhìn mình. Chờ cô quay đầu lại, Hàn Phi Nhứ thấy cô nhìn mình, còn có thể đặc biệt cười rực rỡ một chút.
... Thật đáng sợ.
Thấy ánh mắt lo lắng của cô, Hàn Phi Nhứ lại tặng cô một nụ cười sáng rực, "Đừng nghĩ nhiều, em không sao, buổi tối ai đi đón Y Y?"
"Mẹ đi, bà ấy bảo buổi tối hai chúng ta đi qua ăn cơm, nghe nói là ông nội yêu cầu, Tết Trung thu hai chúng ta không thể trở về, lúc này xem như bù lại bữa cơm gia đình."
Hàn Phi Nhứ lập tức cau mày khổ sở, "Bữa cơm gia đình hả, có phải nhà chú hai chị cũng ở đó không?"
"Chỉ ăn một bữa cơm thôi, " Diệp Minh Tâm nhẹ nhàng nói, "Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ trực tiếp dẫn Y Y về nhà, sẽ không ở lại đó lâu hơn."
Hàn Phi Nhứ buồn bực đáp ứng, "Được rồi."
Cảnh đầu tiên là Thích Hàn Tuyết mang theo hai tổ viên họp trong văn phòng, thảo luận manh mối trong vụ án, Cao Trường Tú và Mao Dương Quân đều đóng vai cảnh sát hình sự, hai người này đều là tiểu thịt tươi, vị trí giống nhau, đường đi giống nhau, ngay cả nhân vật cũng giống nhau, rất khó để người ta không so sánh hai người bọn họ.
Cao Thiên mà Cao Trường Tú diễn là một người ngây thơ, gia cảnh ưu tú, là người lạc quan, cả đời thuận buồm xuôi gió, khi còn bé có cha mẹ chăm sóc, làm việc có đại ca chiếu cố, cộng thêm bản thân cũng đủ cố gắng, vừa tốt nghiệp đã trở thành cảnh sát hình sự, hơn nữa còn được thiên tài phá án Thích Hàn Tuyết khen ngợi, vận khí tốt khiến người ta ghen tị.
Mười phút đầu tiên của bộ phim đều phải cho tất cả các nhân vật quan trọng xuất hiện, ba phút đầu tiên phải cho tất cả các nhân vật chính xuất hiện, đó là định luật vàng của bộ phim Hollywood. Trong cuộc họp, ba nhân vật chính cảnh sát đều xuất hiện dưới ống kính, ngay sau đó cuộc họp kết thúc, Thích Hàn Tuyết đi xuống cầu thang tìm lãnh đạo để nộp đơn, trên đường đi gặp được doanh nhân vừa giành được giải thưởng công dân danh dự, cũng là anh trai của Cao Thiên, Cao Khải.
Tướng mạo của Nguyên Kế Trạch được gọi là "ôn nhuận như ngọc", lúc anh ta cười như không cười thì ngay cả một con chim cũng có thể đắm chìm trong mị lực của anh ta, hai câu thoại đơn giản, anh ta đã đem hình tượng Cao Khải doanh nhân trẻ này sống dậy.
Hàn Phi Nhứ đã thay quần áo bệnh nhân từ lâu, bởi vì muốn làm nổi bật sắc mặt xanh xao của Hạ Ninh nên tổ trang phục cho cô mặc số lớn nhất, mặc trên người rộng thùng thình, giống như gió thổi qua có thể thổi bay cô lên.
Độc Cô Việt Hoa trước đây còn muốn Hàn Phi Nhứ giảm cân, nhưng thứ nhất, Diệp Minh Tâm khẳng định không đồng ý, thứ hai, trước kia Hàn Phi Nhứ giảm cân, có thể đem toàn thân giảm xuống, như vậy hiệu quả ông ta muốn liền xuất hiện, nhưng vóc người của Hàn Phi Nhứ đã thay đổi, người ta chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo, lại giảm cũng không giảm được gì.
Từ bỏ việc cô tự mình nỗ lực, chỉ có thể tác động từ bên ngoài. Độc Cô Việt Hoa để tổ trang phục thay đổi toàn bộ quần áo của Hàn Phi Nhứ thành loại cực kỳ gầy gò, vì vậy bây giờ trong vali quần áo của Hàn Phi Nhứ thuần một màu tối.
Kéo bộ đồ bệnh nhân rộng lớn trên người mình, Hàn Phi Nhứ dựa ra phía sau, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hôm nay chắc là tôi không lên hình được rồi."
Mỗi người đều thể hiện sự nổi bật của mình trên màn ảnh, mà mỗi cảnh quay Độc Cô Việt Hoa đều đặc biệt nghiêm ngặt, ngay cả Diệp Minh Tâm cũng bị ông cố ý soi mói hai ba lần mới qua. Ảnh Đế Nguyên Kế Trạch cũng được đối đãi như vậy, Độc Cô Việt Hoa luôn chê anh ta cười quá ôn hòa, khiến anh ta nhất định phải biểu hiện ra sự kiêu ngạo của nhân vật, còn không thể biểu hiện quá rõ ràng, nếu nhân vật có 100% kiêu ngạo thì anh ta sẽ biểu hiện ra 1% thôi.
Hàn Phi Nhứ cảm thấy đây là làm khó người, 1%, vậy còn có thể nhìn ra được sao?
Độc Cô Việt Hoa chạy đến bên cạnh anh ta, nói cho anh ta nghe một hồi rồi quay lại một lần nữa, lần này Nguyên Kế Trạch đã qua rồi, Hàn Phi Nhứ vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, nói thật cô vẫn không nhìn ra được 1% kiêu ngạo đó ở đâu = =
Nghe cô nhổ nước bọt, Nhiếp Khai Nguyên cũng ở một bên nhàm chán chờ như vậy nói với cô, "Ngoại trừ những người đang diễn và đạo diễn, không ai khác thấy được đâu. Nhưng chờ đợi cho đến khi phim chiếu thì cô có thể thấy sự khác biệt. Các đạo diễn đều thấy ổn rồi thì có thể thầm cho 99 điểm, sau đó cho qua cảnh đó, cứ mỗi cảnh quay thiếu 1 điểm, mỗi cảnh thiếu 1 điểm, cuối cùng khi bộ phim công chiếu, luôn luôn có một số nơi mà mọi người cảm thấy không hài lòng. Tôi đã quen với đạo diễn này rồi, đó là bóp chết mỗi một phần yếu kém đó từ trong nôi."
Hàn Phi Nhứ tựa hiểu như không hiểu, "Vậy tôi phải diễn thật tố rồi, tranh thủ có thể năm lần là qua."
Nhiếp Khai Nguyên gật gật đầu, "Vậy tôi cũng lập mục tiêu, sáu lần là qua."
Hàn Phi Nhứ vui vẻ, "Sao có thể nhiều hơn tôi một lần thế."
Nhiếp Khai Nguyên không có biểu tình gì nhún nhún vai, "Ưu tiên phụ nữ, trong lúc diễn cũng vậy, cũng là mời cô trước."
Hàn Phi Nhứ bị ahn ta chọc cho cười, "Nếu Trương Hạo cũng tới thì tốt rồi, hai người các anh mỗi ngày đều giống như diễn hài vậy, bầu không khí siêu sinh động."
"Nếu Trương Hạo cũng đến thì bộ phim này khi tuyên truyền có thể thêm một câu, bộ phim được dàn đội ngũ gốc của《 Tôi là diễn viên chính 》tạo ra."
Bây giờ bốn trong số các nhân vật chính là từ nhóm người của chương trình 《 Tôi là diễn viên chính 》, vừa trở lại quả thật đã nhanh chóng bắt được vai chính. Hàn Phi Nhứ quay đầu nhìn về phía Mao Dương Quân và Cao Trường Tú đang nghỉ ngơi ở phía bên kia, cô nhỏ giọng nói: "Hai người bọn họ thoạt nhìn có quan hệ không tốt."
"Cạnh tranh giữa các đối thủ, mối quan hệ chắc chắn không tốt."
Nói cũng phải, mặc dù bây giờ nam minh tinh có thể được gọi là tiểu thịt tươi, nhưng thực sự cạnh tranh nhau cũng chỉ có hai người họ.
Vừa rồi Mao Dương Quân có ba câu thoại, mỗi một câu đều cut vô số lần, một buổi chiều sắp trôi qua, anh ta vẫn không nhập vai được, Độc Cô Việt Hoa tức giận trực tiếp kéo đoàn làm phim chuyển đến đại sảnh lầu một, quay cảnh Thích Hàn Tuyết ngẫu nhiên gặp được Cao Khải.
Mắt thấy mặt trời xuống núi, ánh sáng cơ bản đã được nhân viên điều chỉnh thành chế độ ánh sáng trắng, Hàn Phi Nhứ nhìn thoáng qua điện thoại di động, nhất thời có cảm giác thất vọng, "Sớm biết vậy tham dự xong buổi lễ khởi quay tôi đã về nhà rồi, hôm nay có kết thúc công việc cũng không đến lượt tôi lên diễn."
Độc Cô Việt Hoa có yêu cầu rất nghiêm ngặt với ngoại cảnh, Thích Hàn Tuyết ra ngoài lái xe, sau đó quay cảnh lái nhanh vài giây, với vài giây này của ông thì chỉ có môi trường và ánh sáng từ khoảng 1h đến 3h chiều này mới có thể phù hợp với thẩm mỹ soi mói của ông. Cảnh này không thể quay xong trong ngày hôm nay, chắc chắn sẽ bỏ qua. Đợi đến khi Thích Hàn Tuyết vào bệnh viện tâm thần, cảnh tiếp theo là cô và bác sĩ tâm lý Cận Lương gặp thoáng qua, hai người có lúc đối diện nhau ngắn ngủi, sau đó mới có cảnh Hàn Phi Nhứ xuất hiện.
Hôm nay có thể đến lượt Nhiếp Khai Nguyên ra diễn hay không vẫn khó nói, nhưng chắc chắn sẽ không có cơ hội Hàn Phi Nhứ ra sân.
Điều khiến cô chán nản nhất đó là mặc dù rảnh như vậy, nhưng cô cũng không thể đi, bởi vì trong chốc lát nữa cô còn phải cùng Diệp Minh Tâm trở về nhà ông bà nội, tham gia bữa tiệc gia đình.
Nhiếp Khai Nguyên cũng đang xem phim trường, anh ta ngược lại rất bình tĩnh, "Hôm nay quay rất nhanh, tôi còn cho rằng ngay cả cảnh đầu tiên cũng không xong."
Nói xong câu này, Nhiếp Khai Nguyên quay đầu, phát hiện Hàn Phi Nhứ vẻ mặt khó tin nhìn hắn.
Nhiếp Khải Nguyên: "..."
Anh ta gãi gãi đầu, "Tôi có nói gì sai sao?"
Phim điện ảnh ngắn nhất là 90 phút, bây giờ chủ yếu là hơn hai giờ, và chu kỳ quay phim là hơn ba tháng, một số thậm chí phải quay hơn nửa năm, như ngày hôm nay, chỉ một ngày đã hoàn thành hai phút cúa phim, thực sự rất nhanh rồi.
Hàn Phi Nhứ yên lặng cúi đầu, không nói gì nữa, cô cũng không muốn bại lộ sự thật mình cái gì cũng không hiểu được – =
Nhiếp Khai Nguyên nhìn cô một lát, "Hôm nay có phải tâm tình cô không tốt lắm hay không?"
Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu lên, "Vì sao lại hỏi như vậy."
Cô phản ứng quá nhanh, Nhiếp Khai Nguyên sửng sốt một chút, "Tôi cũng không biết, chính là cảm giác cô và bình thường không giống nhau."
Hàn Phi Nhứ vẫn nhìn anh, "Bình thường tôi như thế nào, anh đã gặp tôi mấy lần, làm sao anh biết tôi thường như thế nào?"
Nhiếp Khai Nguyên: "..." Ít nhất, chắc chắn không phải là kiểu súng liên thanh như bây giờ.
Nhiếp Khai Nguyên ngậm miệng lại, không dám nói gì nữa, Hàn Phi Nhứ cúi đầu, đế giày chầm chậm cọ cọ xuống sàn gạch, chỉ nhìn thấy được đầu cô, nhưng Nhiếp Khai Nguyên đều có thể cảm nhận được áp suất không khí thấp cùng tâm tình phiền muộn mơ hồ tản ra trên người cô. Anh lặng lẽ nghiêng đầu sang phía bên kia, nhanh chóng tự hỏi làm thế nào để rời khỏi đây để trông không xấu hổ.
Còn chưa đợi anh ta nghĩ ra cớ, đột nhiên Hàn Phi Nhứ gọi anh một tiếng, "Này, Nhiếp Khai Nguyên."
"Ừm?"
Hàn Phi Nhứ nhìn Diệp Minh Tâm ở xa xa, cô đang đứng ở một bên nói chuyện với Độc Cô Việt Hoa, Hàn Phi Nhứ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Nhiếp Khai Nguyên, "Anh có bị người khác lừa gạt không."
Nhiếp Khai Nguyên cười, "Không, bình thường đều là tôi lừa gạt người khác."
... Anh vẫn còn rất tự hào.
Hàn Phi Nhứ hỏi thăm, "Vậy anh có lừa gạt người yêu của anh không?"
Nhiếp Khai Nguyên trầm ngâm trong chốc lát, trả lời: "Tôi không có người yêu, tôi là độc thân từ trong bụng mẹ."
Hàn Phi Nhứ không nói gì nhìn anh, "Đừng nói nữa, một đống tuổi rồi, nói anh chưa từng yêu đương, ai tin anh, cũng chỉ gạt được đám tiểu cô nương kia."
"Yên tâm tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, trao đổi đi, tôi cũng có thể nói với anh, tôi có người yêu."
Nhiếp Khai Nguyên lại trầm ngâm trong chốc lát, sau đó không rõ liền hỏi nàng: "Không phải là Diệp Minh Tâm sao, này mà coi là trao đổi thông tin gì, tôi đã sớm biết rồi."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt, "Làm sao anh biết được?"
Nhiếp Khai Nguyên há miệng muốn nói là Trương Hạo nói cho mình biết, nhưng phanh gấp lại liền im lặng, đem lời nói đã đến cổ họng nuốt trở về, "Cô cũng đừng để ý tôi biết như thế nào, làm sao, cô ấy lừa cô?"
Hàn Phi Nhứ vẻ mặt trống rỗng, suy nghĩ trong hai giây, "Cũng không thể nói lừa dối, bởi vì tôi không bị tổn thương, những người khác chọn lừa dối một người, không phải tất cả là vì chính mình sao, lúc lừa dối người khác thì đối phương bị thương, còn mình thì thu lợi. Nhưng với hai chúng tôi thì cô ấy không có lợi, tôi cũng không tổn thương."
Nhiếp Khai Nguyên mất nửa ngày mới đem những lời này của cô sắp xếp lại một lần, suy nghĩ một chút, "Vậy ý của cô là, cô ấy nói dối thiện ý với cô?"
Hàn Phi Nhứ lắc đầu, "Không phải thiện ý, bởi vì tôi cũng không thấy thiện ý."
Nhiếp Khai Nguyên buông tha, "Cô có thể nói rõ một chút hay không, cô nói như lọt vào sương mù, tôi cũng không hiểu."
"Chính là, " Hàn Phi Nhứ xoay người lại, cánh tay chống lên tay vịn ghế, cúi đầu nói với anh, "Cô ấy lừa dối tôi, nhưng điều đó không tốt cho cô ấy chút nào, đồng thời cũng không có lợi cho tôi chút nào, không chỉ là không có lợi nào, mà đối với cô ấy còn có chỗ bất lợi, vậy anh nói xem, cô ấy là vì cái gì?"
Bộ não của Nhiếp Khai Nguyên một lần nữa trở thành bột nhão, đều nói phụ nữ ngực lớn đều ngốc nghếch, mà cơ ngực của nam nhân lớn đến một mức độ nhất định nào đó chỉ số IQ cũng sẽ giảm theo = =
Im lặng khoảng một phút, Hàn Phi Nhứ đều bắt đầu nghi ngờ anh ta có phải là chết hay không, cuối cùng Nhiếp Khai Nguyên nói chuyện, "Cô làm sao biết chuyện này đối với cô và với cô ấy, rốt cuộc có chỗ tốt nào hại nào."
Hàn Phi Nhứ sửng sốt.
Nhiếp Khai Nguyên nói thêm: "Cô thậm chí còn biết rằng cô ấy lừa dối cô, hãy tự hỏi lý do tại sao cô ấy làm điều đó. Bất luận là chuyện gì đều có nguyên nhân của nó, khi tìm thấy nguyên nhân đó cô sẽ biết tại sao cô ấy làm điều đó."
Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng chớp chớp mắt, nửa ngày sau, cô vỗ cánh tay Niếp Khai Nguyên, "Được nha, người anh em!"
Đây là một cái sân trống, cho dù xung quanh đủ loại âm thanh lộn xộn, cũng không thể đè ép được âm thanh thanh thúy đột nhiên truyền đến này, giống như một bạt tai.
Tất cả mọi người trong nháy mắt quay đầu lại, chỉ thấy Nhiếp Khai Nguyên nhắm chặt hai mắt, một tay ôm chặt cánh tay mình, nhìn qua vô cùng thống khổ.
Tầm nhìn của mọi người lại chuyển sang thủ phạm, Hàn Phi Nhứ vô tội và ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, thấy tất cả mọi người nhìn qua, cô còn nhe răng cười cười.
...
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hàn Phi Nhứ, hôm nay cô thật sự không lên diễn.
Lãng phí thời gian trong ngày = =
Vi Tầm lái xe đến một giao lộ có rất ít người, sau đó dừng lại, đợi cho đến khi xe bảo mẫu của Diệp Minh Tâm cũng lái tới, sau khi hoàn thành thành công việc bàn giao, anh mới tiếp tục lên đường.
Phải về nhà ông bà nội, Vi Tầm đưa các cô đi là thích hợp nhất, bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, nhìn ánh đèn đầy màu sắc trên các loại biển hiệu, Hàn Phi Nhứ đột nhiên nói: "Nhiếp Khai Nguyên cũng biết quan hệ của chúng ta."
Diệp Minh Tâm đang dùng khăn lau lau tay mình, nghe vậy, cô dừng một chút, "Đây là lý do em đánh anh ta?"
"... Ai đánh anh ta! Em chính là nhẹ nhàng vỗ vỗ anh ta một cái."
Diệp Minh Tâm không hề che giấu sự hoài nghi của mình, "Thật sự là nhẹ nhàng sao?"
Hàn Phi Nhứ mặt không đổi sắc trả lời, "Thật mà, là anh ta quá yếu thôi."
Diệp Minh Tâm im lặng cười cười, cô cúi đầu, tiếp tục lau tay, Hàn Phi Nhứ nhìn sườn mặt của cô, trong lòng đang chiến đấu với thiên nhân.
Cô phải tìm cách để điều tra, hoặc là hỏi trực tiếp.
Quan trọng hơn là nếu cô hỏi trực tiếp, Diệp Minh Tâm có nói sự thật không?
Kỳ thật, nhớ lại quá khứ một chút, trước kia mặc kệ cô hỏi Diệp Minh Tâm cái gì, Diệp Minh Tâm đều thành thật trả lời, nhưng không biết vì sao, trong lòng cô Diệp Minh Tâm một chút uy tín cũng không có, cô luôn theo bản năng cho rằng Diệp Minh Tâm sẽ không nói thật, cô khẳng định sẽ nghĩ mọi biện pháp đánh Thái Cực với cô.
Lại qua thêm một ngã tư khác, Vi Tầm dừng xe lại, chờ qua đèn đỏ. Hàn Phi Nhứ rũ mắt xuống, quyết định thăm dò trước một chút.
"Sáng nay, em nhớ lại được chút chuyện."
Ngay từ đầu Diệp Minh Tâm còn chưa kịp phản ứng, cô sững sờ nhìn Hàn Phi Nhứ hai giây, sau đó mới quan tâm nhìn cô, "Nhớ tới cái gì? Nhớ tới rất nhiều sao?"
"Không nhiều lắm, chỉ một chút thôi, " Hàn Phi Nhứ nhìn cô, "Có liên quan đến chuyện của chị."
Hàn Phi Nhứ bình tĩnh nhìn cô, "Chị đã nói với em, sẽ không bao giờ giấu em nữa."
Vi Tầm ngồi ở phía trước mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, kết quả đèn xanh bật anh cũng không nhìn thấy, xe phía sau nhấn còi hai cái, Vi Tầm vội vàng ngẩng đầu, đạp chân ga, Diệp Minh Tâm phía sau bị hai tiếng còi gọi lại sự chú ý.
Cô mím môi, "Chị xin lỗi."
Không nghĩ tới cô nhanh như vậy liền thừa nhận, Hàn Phi Nhứ hít sâu một hơi rồi mới khó hiểu nhìn cô, "Em không hiểu, chuyện này chị có cần phải giấu em không?"
Diệp Minh Tâm rơi vào im lặng, rất lâu sau, cô mới thấp giọng nói: "Chị sợ sau này em biết, sẽ không tin tưởng chị nữa."
Hàn Phi Nhứ trừng mắt nhìn, chuyện này có liên quan gì tin tưởng hay không tin tưởng?
Diệp Minh cúi đầu, tiếp tục nhận tội, "Lần đầu tiên sáp nhập đã thua thảm như vậy, chị ngại nói cho em biết, hơn nữa chuyện này đã qua rất lâu rồi, chị tưởng em sẽ không để ý..."
"Chờ đã, sát nhập đầu tư?"
Diệp Minh Tâm còn chưa nói ra, cô sững sờ ngẩng đầu lên, "Em nói không phải chuyện sáp nhập đầu tư sao? Vậy, là chuyện họp báo?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Rốt cuộc chị đã giấu em bao nhiêu chuyện!