Bình thường Giang Linh Diên không thường xuyên tới nơi này, càng sẽ không đích thân tới làm bartender. Lần trước nghe chị cô ta nói Diệp Minh Tâm muốn đi quán rượu, cô ta muốn đến chọc tức Diệp Minh Tâm nên mới chạy tới đây, thuận tiện cho bartender ban đầu nghỉ phép. Mà lần này là cô ta nghe nói chị gái và Diệp Minh Tâm chuẩn bị nói chuyện thâu đêm, tán gẫu một hồi, sợ chị cô ta uống quá nhiều không ai quản nên cô ta mới đi theo.
Nói đến đây, cũng là một phen dụng tâm lương khổ, chỉ tiếc Giang Linh Nhạn không có lương tâm.
......
Đêm dần khuya, hai người này càng uống càng tỉnh táo. Ca sĩ phía sau đã đổi người, cô gái thanh tú hiên ngang đang ngồi trên ghế ôm đàn guitar, âm thanh trầm lặng chậm rãi cất lên, những bản ballad của nhóm nhạc ở trong hoàn cảnh ồn ào náo động lại bình yên đến vậy, cũng có một hương vị khác lạ.
Mặt Giang Linh Nhạn hơi đỏ, đây là do tác dụng của rượu nhưng cô vẫn chưa say.
Tửu lượng của Giang Linh Nhạn được xem là ngàn chén không ngã, tốt nhất trong nhóm. Nhưng vào bậc nào đó, cô sẽ trở nên thành thật hơn bình thường, đương nhiên lý trí vẫn còn, chỉ là nói hơi nhiều thôi.
Tỷ như hiện tại, chính là lúc này.
"Một bước sai lầm hận nghìn đời*... Cậu có thể tưởng tượng em ấy đã mô tả đêm đầu tiên của chúng tớ như thế nào không?"
*nguyên văn: nhất thất túc thành thiên cổ hận (一失足成千古恨)
Diệp Minh Tâm tưởng tượng một chút: "Có thể."
Giang Linh Nhạn: "..."
Giang Linh Nhạn đẩy ly rượu nhỏ trước mặt ra, thay vào đó đặt cánh tay lên quầy bar: "Mình không phải oán giận, cũng không phải là thiếu kiên nhẫn, chỉ là... thỉnh thoảng mình sẽ cảm thấy hơi mỏi mệt. Cậu hiểu cảm giác này không? Sương mù dày đặc, tuyết dưới chân dày chưa tới đầu gối, mình hết sức cố gắng đi về phía trước, muốn rẽ một lối thoát trong tình huống này. Mình có kiên trì, có nghị lực, thế nhưng... làm sao để mình có thể nhìn thấy tương lai đây."
Diệp Minh Tâm an ủi cô: "Tương lai vốn vô hình không thể chạm vào, đừng theo đuổi thứ trống rỗng xa xôi như vậy. Khoa trưởng Thẩm không phải đã sống chung với cậu rồi sao, đây là tiến bộ đó."
Giang Linh Nhạn rũ mắt xuống: "Đó là do mình muốn ở lại chứ không phải là em ấy muốn mình đến. Ví dụ như hôm nay, mình nói tối nay mình sẽ không về, em ấy cười như thể nhặt được năm trăm đồng vậy."
Diệp Minh Tâm trầm mặc, Thẩm Tang Lạc luôn luôn không phải như vậy sao. Hàn Phi Nhứ đến nhà cô, trước khi đi cô ấy cũng không thèm để ý, các loại hận không thể để cô đi nhanh chóng, tính cách cô ấy là như thế mà.
Nhưng trái tim nhỏ bé rõ ràng đã trở nên mỏng manh hơn bởi rượu cồn, cô đành phải hỏi tiếp lời của cô: "Vậy cậu muốn em ấy làm gì?"
Giang Linh Nhạn thở dài: "Mình muốn em ấy nói cho mình biết rốt cuộc có thích mình hay không, có nguyện ý cùng mình phát triển từng bước hay không."
Diệp Minh Tâm im lặng không nói nên lời: "Không phải em ấy đã nói với cậu rồi sao?"
Giang Linh Nhạn ngẩng đầu, không hiểu ý nhìn cô.
Cô phát hiện Giang Linh Nhạn thật sự không biết mà không phải phạm khuyết điểm chung của phụ nữ, ở trong này ra vẻ đạo đức giả. Cô nhướng cao mày: "Cậu thật đúng là... Đó là khoa trưởng Thẩm, giáo dục quốc gia của chúng ta đấy. Phải nhập gia tùy tục, đúng bệnh hốt thuốc, tinh thần giúp đỡ người nghèo, cậu theo đuổi em ấy lâu như vậy còn không biết tính cách của em ấy sao?"
Loạn thất bát tao gì vậy, Giang Linh Nhạn nhíu mày: "Nói trọng điểm, đừng học bộ dáng của Hàn Phi Nhứ."
Diệp Minh Tâm dừng một chút, giải thích: "Em ấy không thích cậu mà để cậu ở nhà em ấy? Em ấy không muốn phát triển từng bước với cậu mà sẽ ngủ với cậu trong một thời gian dài như vậy? Nếu như em ấy không có những ý nghĩ này, em ấy còn để cho cậu ở trong nhà em ấy, vậy là gì? Dựa vào kẻ có tiền, làm lốp dự bị, kết giao bạn bè, ba loại trên, cậu cảm thấy khoa trưởng Thẩm tuân thủ nguyên tắc cả đời có thể làm được sao?"
Hai tay Giang Linh Diên đang chống đỡ mặt mình, biến bản thân thành một đóa hoa đáng yêu, cô ta buồn bã nói: "Những thứ này em đã nói rồi nhưng chị ấy không tin em. Ban ngày biểu hiện bình tĩnh bao nhiêu, buổi tối rối răm bấy nhiêu, chị nói chị có thấy mệt không. Nhưng cũng không có biện pháp, ai bảo chị thích một người phát triển tình cảm chậm như rùa kia, tự mình chọn, tự mình chịu trách nhiệm đi."
"Đạo lý này ai chẳng hiểu, nhưng đặt lên người mình chính là lo được mất." Giang Linh Nhạn nâng tầm mắt lên, nhìn về phía Diệp Minh Tâm đang bên cạnh: "Không phải cậu luôn cảm thấy người Hàn Phi Nhứ thích không phải là cậu, mà là người kia sao."
Nghe được lời cô nói, Diệp Minh Tâm trầm mặc.
"Nhìn xem, đều giống nhau thôi, nói đạo lý với người khác thì được, nói đến mình thì không được. Thích một người vốn là sẽ lo được mất, nếu ngay cả đối mặt với tình yêu cũng đặc biệt tự tin thì chỉ có hai khả năng: một, người nọ hãm quá sâu; hai, cô ấy thích không đủ sâu."
Nói xong, Giang Linh Nhạn phiền muộn thở dài, sau đó ngẩng đầu, gõ bàn với em gái cô: "Em gái, cho chị thêm một ly nữa."
Giang Linh Diên: "..." Sao hởi tý là sai Đông sai Tây vậy.
Cô ta nhíu mày nhìn hai vị chị gái, rõ ràng đều là người có đối tượng, giờ phút này đều lâm vào trong cảm xúc chán nản. Mặt Giang Linh Diên không chút thay đổi nhìn các cô trong chốc lát, cô ta quay đầu, liếc mắt khinh thường bầu không khí này, sau đó, bang!
Giang Linh Diên một quyền đập lên quầy bar. Đây chính là gỗ thật, cư nhiên lại đập ra thanh âm lớn như vậy, có thể tưởng tượng cô ta dùng bao nhiêu sức lực.
Giang Linh Nhạn và Diệp Minh Tâm ngẩng đầu lên trong nháy mắt, kinh ngạc nhìn cô ta. Giang Linh Diên nâng một chân lên, muốn khí phách đứng lên bàn quầy bar, sau đó phát hiện đôi chân cụt ngủn của cô ta không thể thực hiện được, đành phải hậm hực từ bỏ.
Các vị khách khác trong quán rượu đều nhìn qua, ngay cả em gái đang hát cũng dừng động tác, mọi người còn tưởng rằng có người muốn đập bể sân.
Giang Linh Diên hùng hổ quát bọn họ: "Nhìn cái gì! Ăn các người à, chơi các người hả, nếu làm các người sợ thì hôm nay bà đây sẽ trả tiền!"
"Còn cô!" Giang Linh Diên vô cùng hung dữ chỉ về phía ca sĩ: "Hát tiếp đi! Hôm nay cô biểu diễn tôi sẽ trả gấp đôi!"
......
Giang Linh Nhạn không thể nhịn được nữa, cô chống bàn rồi đứng lên: "Giang Linh Diên, đầu óc em lại bị bệnh à, đột nhiên đập bàn, muốn dọa chết ai hả!"
Lời còn chưa dứt, Giang Linh Diên lại vỗ bàn: "Chị ngồi xuống cho em!"
Hôm nay, đây là lần duy nhất trong đời Giang Linh Nhạn bị em gái mình quát.
Cô nhất thời chưa kịp phản ứng, sững sờ nhìn Giang Linh Diên, theo bản năng ngồi xuống. Diệp Minh Tâm cảm thấy buồn cười, khóe môi hơi nhếch, Giang Linh Diên quay đầu, ngón trỏ thiếu chút nữa chỉ đến chóp mũi cô: "Không cho cười!"
Nhìn hai người này đều dễ dàng bị mình thu phục, trong lòng Giang Linh Diên sinh ra cảm giác đắc ý. Cũng may đắc ý chỉ trong chốc lát, cô ta liền nhớ tới mình còn có chuyện muốn nói. Cũng hên cô ta kịp nhớ ra, nếu không chờ hai vị kia phản ứng lại, tình thế hiện tại hoàn toàn sẽ bị đảo ngược.
Giang Linh Diên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Giang Linh Nhạn: "Thiệt thòi chị là chị gái của em, nhà họ Giang chúng ta sao có thể sinh ra một người không xác định rõ ràng như vậy."
Những lời này, đổi chị thành em, chính là những lời Giang Linh Nhạn thường hay nói với Giang Linh Diên.
Giang Linh Nhạn đầu đầy vạch đen, mở miệng muốn phản bác. Giang Linh Diên không cho cô cơ hội xen vào: "Chị và khoa trưởng Thẩm rối răm dây dưa bao lâu rồi, hơn nửa năm rồi đấy. Ai chẳng nhìn ra khoa trưởng Thẩm thích chị, ngay cả tài xế của em cũng nhìn ra, nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn chưa thừa nhận, vì sao? Tính cách của cô ấy là một phần nguyên nhân, nhưng điều đó không thể thay đổi; chị có năng lực, có thể cố gắng thay đổi mà, chỉ có chính chị thôi. Chị ngẫm lại hai người quen biết nhau như thế nào, lại lăn lộn cùng lúc ra sao, lấy khởi đầu như vậy làm bắt đầu, khoa trưởng Thẩm có tâm lý kháng cự với chị không?"
"Ngay từ đầu cách làm của chị đã sai rồi. Quấn quýt lấy nhau, tỏ tình các kiểu, cái này có ích gì, trong lòng khoa trưởng Thẩm vẫn còn ngăn cách mà. Nếu ban đầu chị nói chuyện này ra, biểu thị chị không ngại, sau đó để cô ấy đừng để ý nữa, từ bạn bè làm nên, tinh tế theo đuổi cô ấy, làm sao cô ấy có thể vẫn như bây giờ."
Giang Linh Nhạn dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc khi nhìn chị gái cô ta: "Chị còn đùa giỡn, thấy cô ấy không để ý đến chị, dứt khoát lên kế hoạch tình ái một đêm lần thứ hai. Nếu em là khoa trưởng Thẩm, em đã sớm một cước đá chị về Nam Cực, nhưng khoa trưởng Thẩm không làm như vậy, chị nói đó là vì sao?"
Một vị khách ở phía xa nhỏ giọng trả lời: "Vì tình yêu chăng?"
Giang Linh Diên lập tức búng ngón tay một cái: "Chị nhìn xem, ngay cả người ta cũng biết!"
Giang Linh Nhạn: "..."
Em gái trên sân khấu vẫn đang hát nhưng đã không còn ai nghe cô hát nữa, mọi người đều dựng tai nghe Giang Linh Diên trách mắng chị gái, loại cảnh tượng này trăm năm khó gặp.
Chớ nói chi đến trong lời quở trách còn lộ ra nhiều thông tin như vậy. Thì ra Giang đại tiểu thư đã có đối tượng, mà đối tượng chính là tình một đêm! Ôi trời ơi!
Giang Linh Nhạn còn định phản bác, nhưng há miệng nửa ngày, một câu phản bác cô cũng không nói nên lời, bởi vì em gái cô nói đúng, ngược lại là cô, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Diệp Minh Tâm không dám nói một câu nào, cứ nhìn Giang Linh Diên nói đến Giang Linh Nhạn á khẩu không nên lời, trực giác của cô mách bảo cô chính là đối tượng tiếp theo nên đành im lặng. Vừa định tìm cớ chạy trốn thì thấy Giang Linh Diên nhìn về phía mình, cô ta híp mắt, trong đồng tử phóng ra tín hiệu nhắm mục tiêu, có thể bắt đầu công kích.
......
Đối với Diệp Minh Tâm, Giang Linh Diên không kích động như vậy. Thân sơ khác biệt, cô ta tự nhiên sẽ không ở trước mặt mọi người không nể mặt Diệp Minh Tâm như thế.
"Em hỏi chị một câu, chị thích nhân vật chị diễn không?"
Cô hỏi những lời này cũng không phải muốn nghe Diệp Minh Tâm trả lời. Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt Diệp Minh Tâm, lạnh lùng mở miệng: "Chị là tình địch của em, nếu có thể em không muốn nói với chị những lời này nhưng bất kể ra sao thì em cũng thích Hàn Phi Nhứ nhiều năm như vậy. Cho dù sau này không thích, em hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc chứ không phải mỗi ngày đối với một người chỉ biết bi quan xuất hiện."
"Em thích Hàn Phi Nhứ, chính là bắt đầu từ khi thích nhân vật của cô ấy. Ban đầu, khi nhìn thấy khuôn mặt và tính cách của cô ấy, trong lòng em hơi nổi lên gợn sóng, em bắt đầu từ nhân vật này, dần dần muốn biết về cô ấy. Chị biết khi nào em yêu cô ấy không? Đó là từ khi chị đưa cô ấy đến buổi liên hoan Kim Mã."
"Chuyện này chị chắc chắn không biết, ngay cả chính cô ấy cũng không biết, em cũng ở trong bữa tiệc đó, em đang ngồi ở phía sau chị. Toàn bộ bữa tiệc, em luôn dõi theo bóng lưng của cô ấy, em nhìn cô ấy giao tiếp với nhiều kiểu người, em nhìn cô ấy vỗ tay cười nói như thế nào, em nhìn cô ấy sau khi lấy được giải thưởng để lộ vẻ mặt gì, chính là bắt đầu từ thời điểm đó. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng người em thích không phải là cô ấy, mà là nhân vật của cô ấy, nhưng em không phải não tàn, em biết phân biệt giữa thực tế và hình tượng mà. Lúc đầu, em thích nhân vật của cô ấy thật, nhưng cuối cùng em đã yêu chính bản thân cô ấy. Chẳng lẽ chị cho rằng, em lãng phí bảy năm này cho một nhân vật sao? Em không ngu ngốc như vậy."
Cho dù đối với Giang Linh Nhạn, Giang Linh Diên cũng chưa từng phân tích quá trình tâm tư của mình, bảy năm, đây là lần đầu tiên cô ta nói ra những lời này với người khác. Trước đây bởi vì cô ta thích bạn gái của người khác nên cô ta không bao giờ nói cảm xúc của mình ra ngoài, cô ta biết những gì cô ta làm là không có đạo đức, cô ta không muốn thấy sự cảm thông hoặc khinh miệt từ người khác.
Thật ra không ai khinh bỉ cô ta cả, cô ta đã làm rất tốt rồi. Thích người khác là điều mình không thể khống chế, cô ta không có xen vào giữa Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm, ngay cả khuôn mặt hai người cô ta cũng không thấy, mặc kệ trong lòng khổ sở và nhớ nhung siết bao, cô ta cũng không nói. Đây là những điều mà cô ta âm thầm chịu đựng, không ai biết cô ta đã phải đau khổ nhiều năm như thế nào.
Đáng lẽ những lời này cô ta định giấu trong lòng cả đời. Hôm nay sau khi nói ra, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhưng vẫn rất chua xót. Giang Linh Diên vốn là quỷ khóc nhè, cô ta cúi đầu, chớp mắt thiệt nhanh để nước mắt chảy xuống, cô ta lại ngẩng đầu lên: "Cho nên, thích nhân vật của chị thì thế nào, chẳng lẽ điều này đại biểu cô ấy không yêu chị sao? Người nhất kiến chung tình có cả đống, ngay từ đầu đám người kia thích cái gì, không phải là khuôn mặt ư, đến cuối cùng những người đó cũng bước vào hôn nhân, cũng hứa hẹn trong hôn lễ rằng bất kể xảy ra chuyện gì sẽ không xa rời. Chẳng lẽ chị cảm thấy đó không phải là tình yêu, họ yêu nhau vì khuôn mặt sao?"
Ví dụ của Giang Linh Diên là chính bản thân cô ta. Diệp Minh Tâm lần đầu tiên phát hiện, thì ra tình cảm của Giang Linh Diên đối với Hàn Phi Nhứ là chân thành và sâu đậm như vậy, cô cho rằng mình sẽ mất hứng, nhưng sau khi cẩn thẩn cảm nhận cảm xúc trong lòng, cô phát hiện mình không hề ghen tuông chút nào.
Giang Linh Diên thật sự muốn tốt cho hai người các cô, tuy rằng ngoài miệng cô ta nói mình chán ghét Diệp Minh Tâm biết bao nhiêu, nhưng nếu cô ta thật sự chán ghét sẽ không nói những điều này với Diệp Minh Tâm.
Giọng nói của Giang Linh Diên hạ thấp, cô ta cúi đầu: "Hai người nghi ngờ em suốt bảy năm trời, ngay cả Hàn Phi Nhứ cũng cho rằng em thích một người giấy. Lúc đầu em còn giải thích và phản bác, sau đó thì mệt mỏi lười giải thích, chị cảm thấy em không có gì để nói nên mặc định. Không ai hiểu cảm xúc trong lòng em, không ai hiểu suy nghĩ thực sự của em, những nỗ lực và một mảnh chân tình của em bị các chị xem là trò con nít, các chị có biết điều này đã làm tổn thương trái tim em biết bao nhiêu không?"
"Cho nên." Giang Linh Diên dừng một chút, cô ta nâng tầm mắt lên, nghiêm túc nhìn Diệp Minh Tâm: "Coi như em cầu xin chị, hãy tin tưởng bản thân, đừng để Hàn Phi Nhứ cảm thấy cảm xúc của em. Bảy năm qua, tất cả các chị đều nghi ngờ em, cũng không bằng Hàn Phi Nhứ nói một câu có thể làm tổn thương người khác với em."
Diệp Minh Tâm mím môi, một lúc sau, cô gật đầu:"Chị hiểu rồi, cám ơn em, Linh Diên."
Cảm xúc của Giang Linh Nhạn hạ thấp, cô áy náy nhìn Giang Linh Diên: "Thực xin lỗi, chị không biết, là chị không tốt..."
Cô vươn tay muốn nắm tay em gái, Giang Linh Diên khịt mũi, cô ta di chuyển bàn tay mình, giả vờ ung dung nói: "Đã qua rồi, mối tình đầu của mỗi người đều gian nan, cũng không phải chỉ có mình em như vậy. Không sao đâu, sau này em sẽ tìm được một người duy nhất thuộc về em, bạn gái đặc biệt yêu em, quá khứ... coi như là tích lũy kinh nghiệm."
Mối tình đầu mang đến cho cô ta bóng ma quá sâu, thế nên đối với người yêu tương lai của mình, cô ta đặt thuộc tính "duy nhất thuộc về cô" lên hàng đầu. Giang Linh Nhạn cảm thấy đau lòng nhưng lại không nói gì nữa, đạo lý cần hiểu thì Giang Linh Diên đã hiểu, cô ta đã từ bỏ, bây giờ đang liếm láp miệng vết thương để nó dần dần khép lại, người ngoài có thể giúp đỡ nhưng cũng không lớn, chủ yếu là để chính cô ta chậm rãi trải nghiệm, chậm rãi chịu đựng.
Những vị khách khác dần dần bắt đầu trò chuyện vui vẻ, ba người bên này cũng không nói gì nữa, không biết các cô đang nghĩ gì. Diệp Minh Tâm lắc lắc ly rượu của mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Giang Nhị."
Giang Linh Diên: "... Gì vậy!"
Vừa rồi còn gọi tên cô ta, bây giờ lại đổi về Giang Nhị, người nào đây!
Diệp Minh Tâm mỉm cười: "Để chị giới thiệu đối tượng cho em, thế nào."
Quả thật Giang Linh Diên có ý muốn nói chuyện yêu đương một lần, nhưng Giang Linh Nhạn giới thiệu cho cô ta một đống, cô ta đều không hài lòng, chỉ cần nhìn vào bức ảnh đã không thích rồi. Cô ta không để ý nói: "Chị có thể giới thiệu cho em đối tượng gì, không phải là tiểu hoa trong giới giải trí chứ? Em không muốn đâu, tiểu hoa bây giờ diễn xuất quá kém."
...... Tìm đối tượng còn yêu cầu diễn xuất tốt, đây là quy tắc gì vậy.
Diệp Minh Tâm trầm mặc: "Không phải tiểu hoa, là đại hoa, hơn nữa em đã gặp rồi, chị thấy lần trước em ấn tượng với cô ấy không tệ."
Giang Linh Diên nhớ lại một chút, cô ta đã gặp qua đại hoa, hơn nữa Diệp Minh Tâm còn nhìn thấy...
Giang Linh Diên sửng sốt, "Chị nói đó chị Lâm Y?"
Còn gọi rất thân thiết, Diệp Minh Tâm gật đầu: "Đúng vậy, đó là cô ấy. Thế nào, chị giúp hai người sắp xếp một chút?"
Giang Linh Diên ngại ngùng nửa ngày: "Cái này, cái này được không, hình như chị ấy không có hứng thú về phương diện đó với em..."
"Có hay không chúng ta đoán không ra." Diệp Minh dẫn dắt từng bước, "Giờ gặp trước, hiện tại cô ấy đang chuẩn bị đổi nghề làm đạo diễn và nhà sản xuất, sau này sẽ không quay phim nhiều nữa, với lại cũng đang chuẩn bị định cư trong nước, không phải thích hợp với em sao."
"Vậy, vậy thì được." Giang Linh Diên đáp ứng, lần đầu tiên đáp ứng đi xem mắt nên hơi xấu hổ, khuôn mặt hồng hồng.
Cô ta tùy tiện tìm một cái cớ, bỏ chạy đến nhà kho bình tĩnh đôi chút, Giang Linh Nhạn cau mày suy nghĩ một lát: "Lâm Y? Chị ấy có vẻ lớn hơn mình hai tuổi nhỉ."
"Em gái cậu không phải thích trưởng thành sao."
Giang Linh Nhạn chậm rãi nói: "Em ấy nói như vậy, nhưng cậu nhìn em ấy thích Hàn Phi Nhứ xem, khi đó Hàn Phi Nhứ cũng chưa trưởng thành mà."
"Chỉ thử một lần, để phân tán sự chú ý cho em ấy cũng tốt."
Giang Linh Nhạn khẽ gật đầu. Một lát sau, cô lại nhớ tới một vấn đề: "Không đúng, cậu hỏi Lâm Y chưa, nếu cô ấy không đồng ý thì phải làm sao bây giờ, mình không muốn Linh Diên bị đả kích một lần nữa."
"Yên tâm đi." Diệp Minh Tâm nhấp một ngụm rượu, nụ cười ý vị thâm trường, "Lâm Y sẽ đối tốt với em ấy."
......
Tối nay, năm người đã có thu hoạch mới. Ngày hôm sau, mọi người đều đi làm, Vi Tầm tới đón Hàn Phi Nhứ. Đến đoàn làm phim, Hàn Phi Nhứ lập tức đi thẳng về phía Diệp Minh Tâm, tới bên cạnh cô rồi, Hàn Phi Nhứ thừa dịp không ai chú ý, nhẹ nhàng móc ngón tay cô.
Diệp Minh Tâm ngẩng đầu nhìn cô, Hàn Phi Nhứ nở nụ cười vô cùng xán lạn với cô.
Diệp Minh Tâm cũng cười theo: "Hôm nay tâm trạng tốt thế, xem ra mị lực của khoa trưởng Thẩm rất lớn nha."
"Cô ấy mới không có mị lực, mị lực lớn là chị. Sau khi nhìn thấy chị thì tâm trạng của em sẽ trở nên đặc biệt tốt, bởi vì chị là chất làm mát tâm trạng của em."
Một đặc điểm nổi bật của Hàn Phi Nhứ chính là nói lời ân ái mặt không đổi sắc, chỉ là cô thường không nói vì cô đã quen làm người lắng nghe.
Sáng sớm đã nhận được một câu ái ân như vậy, Diệp Minh Tâm ngẩn người.
Hàn Phi Nhứ cho rằng cô không hiểu, cô lại nhìn xung quanh, xác định không có ai nhìn trộm nghe lén, cô lập tức cúi người xuống, nhanh chóng nói bên tai Diệp Minh Tâm: "Ý tứ chính là em yêu chị, cho nên em thấy chị liền cao hứng, đây là sức mạnh của tình yêu đó."
Nói xong, cô nhanh chóng đứng dậy, cố gắng vờ như rất bình tĩnh, thật ra lỗ tai cô đã đỏ lên.
Cô khẩn trương nhìn mặt Diệp Minh Tâm, chỉ sợ cô lại lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt và không tin tưởng, thế nhưng cô không có.
Diệp Minh Tâm đứng dậy từ trên ghế trang điểm, nhẹ nhàng hôn lên tai Hàn Phi Nhứ. Động tác này vừa chạm đã tách ra, khe khẽ như khiến người ta không phát hiện các cô đang làm gì, nhưng Hàn Phi Nhứ vẫn bất ngờ, cô vội vàng ngăn cản Diệp Minh Tâm: "Đây là nơi công cộng! Hai chúng ta còn chưa công khai, đừng dùng phương thức này công khai, tránh tránh tránh xa một chút..."
"Chị cũng yêu em."
Một tiếng nhẹ nhàng như lông vũ rơi vào bên tai Hàn Phi Nhứ, giống như có nút tạm dừng, nhất thời tạm dừng tất cả động tác của Hàn Phi Nhứ. Hai giây sau, cô mới nâng tầm mắt lên, nhìn về phía Diệp Minh Tâm.
Có người từng nói mắt là cửa sổ tâm hồn, bởi vì ánh mắt có thể biểu đạt rất nhiều cảm xúc, hơn nữa có thể làm cho người khác trực quan nhìn thấy tâm trạng của chủ nhân ánh mắt ấy. Ví dụ như bây giờ, Hàn Phi Nhứ nhìn thấy ở trong mắt Diệp Minh Tâm có cảm xúc hạnh phúc nồng đậm.
Nếu không phải tình huống không cho phép, bây giờ Hàn Phi Nhứ muốn nhảy lên để xông vào lòng Diệp Minh Tâm, dính chặt vào người cô, cả ngày cũng không xuống.
Đương nhiên điều này là không thể, Diệp Minh Tâm nhẹ hơn cô một kg, căn bản không chịu nổi cân nặng của cô.
Ôm không được, nhưng cô có thể cười mà. Khóe miệng Hàn Phi Nhứ sắp bay lên trời rồi, Diệp Minh Tâm đứng nhìn một bên, cũng không ngăn cản, cuối cùng vẫn nhìn không nổi nữa. Cô đi ngang qua từ phía sau như không có chuyện gì, thấp giọng nhắc nhở: "Đừng cười nữa, không thấy mọi người đang nhìn em sao, không biết còn tưởng rằng tinh thần của em có vấn đề."
......
Y Y chỉ rời đi hai ngày, khi cô bé quay về nhà mình thì cảm giác bầu không khí trong nhà hoàn toàn khác. Lúc trước hình như cũng rất tốt, nhưng giờ còn tốt hơn.
Mẹ tắm rửa cho cô bé, mẹ đọc một cuốn sách cổ tích cho cô bé. Sau khi tắm táp thơm tho sạch sẽ, Y Y nằm trên giường nhỏ của mình, Diệp Minh Tâm hôn lên trán cô bé một cái, nói chúc ngủ ngon với cô bé, sau đó đi ra ngoài.
Hàn Phi Nhứ còn có nhiệm vụ dỗ dành cô bé ngủ. Cô lật sách truyện cổ tích lên trang chưa đọc xong, đang muốn đọc thì thấy Y Y nhích từng tí để sát bên cô, sau đó hỏi cô: "Mẹ, chúng ta còn ly hôn không?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Cô không khỏi bật cười, "Tiểu nha đầu, con và mẹ sao có thể ly hôn?"
Y Y gãi gãi đầu, không đúng, hình như cô bé dùng sai từ rồi. Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô bé cũng nghĩ đến từ chính xác, "Mẹ, chúng ta còn chuyển nhà không?"
Trước kia Hàn Phi Nhứ đã giải thích ý tứ ly hôn cho Y Y, cô nói ly hôn chính là chuyển nhà. Bây giờ nửa năm đã trôi qua, Y Y vẫn nhớ chuyện đó, ngay từ đầu cô bé không muốn chuyển nhà, hiện tại càng không muốn, nhưng cho đến nay, cô bé mới dám hỏi mẹ vấn đề này.
Nghe được lời cô bé nói, Hàn Phi Nhứ mới nhớ tới mình đã từng nói gì. Cô chợt nghĩ, tuy Y Y mới bốn tuổi nhưng đã hiểu không ít, hơn nữa đứa nhỏ nào cũng nhạy cảm, có thể từ trong biểu cảm người lớn đã nhận ra rất nhiều chuyện. Lúc trước các cô ầm ĩ ly hôn, hẳn là cũng mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho Y Y.
Hàn Phi Nhứ dịch góc chăn cho cô bé, cô cười lên: "Không chuyển nữa, sau này chúng ta sẽ ở đây, vĩnh viễn cũng không chuyển."